Trên đường từ chợ Nghĩa Ô về tới Tài Viện, hai cô gái đều cúi đầu mà đi.
Thẩm Ấu Sở có thói quen không ngẩng đầu quá cao. Cô hi vọng không ai nhận ra mình.
Hồ Lâm Ngữ là chịu sự đả kích, luôn cảm giác không tin vào mắt mình.
"Ấu Sở, tên háo sắc Trần Hán Thăng kia có phải bởi vì, có phải hay không bởi vì... mới thích cậu?"
Hồ Lâm Ngữ vẫn không nhịn được, lên tiếng hỏi. Nhưng cô cũng không muốn hỏi quá thẳng, chỉ có thể bóng gió hỏi mà thôi.
"Hả?"
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, ù ù cạc cạc nhìn Hồ Lâm Ngữ. Quả nhiên, cô nghe chẳng hiểu gì.
"Được rồi."
Hồ Lâm Ngữ thở dài: "Có nhiều thứ quả nhiên do trời sinh, có muốn cũng không được. Chẳng qua tên khốn Trần Hán Thăng được hưởng lợi rồi."
Tiểu Hồ chợt cúi đầu nhìn xuống. Cô hiểu, với bản thân mình mà nói, để miêu tả chân thực nhất chính là duỗi thẳng chân ra, lấy tay xoa xoa đầu gối. Đó là cảm xúc chân thực nhất.
...
Từ Kiến Nghiệp đi Hoàng Sơn không phải là khoảng cách gần, nhưng không khí lớp 2 Hành Chính Công vô cùng hồ hởi. Hồ Lâm Ngữ thành lập nên một đội "Tiểu tổ lớp du lịch", mỗi phòng ký túc sẽ cử ra một người đại diện tham gia tổ đội này.
Bởi vì Trần Hán Thăng là lớp trưởng, nên cần phải lãnh đạo tính toán công việc chung. Nên Kim Dương trở thành đại diện của phòng 602 tham gia tổ đội này.
Không những thế, tổ đội này tập hợp những người như Bạch Vịnh San, Thương Nghiên Nghiên là những cô gái xinh đẹp. Đúng là môi trường vô cùng tốt để Kim Dương Minh thi triển tài hoa. Có khi nhập vai quá tốt cho nên khi trở về phòng còn thường xuyên chỉ huy Trần Hán Thăng cùng Dương Thế Siêu làm việc.
Tin tức "tập thể lớp ra ngoài tỉnh du lịch" là tin rất hot trong đám sinh viên, không chỉ lớp 2 phấn khích mà cũng là đề tài thảo luận sôi nổi của các lớp khác nữa. Dẫn đến, cả trường ai cũng biết đến chuyện này.
Đoàn uỷ xét thấy bệnh dịch đã qua đi, lại thêm lý do đường xá xa xôi nên đề xuất lớp 2 Hành Chính Công làm một phần báo cáo về việc đi này.
Cái này cũng không khó, Hồ Lâm Ngữ làm ra một văn bản "Phương án du lịch của lớp 2 Hành Chính Công" trình lên.
Vào buổi chiều, tiểu tổ đang họp mặt tại căn cứ 101 để bàn chi tiết chuyến du lịch thì Hồ lâm Ngữ nổi giận đùng đùng đẩy cửa tiến vào. "Bộp" một tiếng, cô ném bản báo cáo lên bàn.
"Lớp trưởng, cậu là cán bộ đoàn uỷ, có thể nói giúp vài câu được hay không?"
Hồ Lâm Ngữ đanh giọng lại nói.
"Có chuyện gì?"
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng cũng cảm thấy khó chịu.
"Đoàn uỷ chuyển bản báo cáo chuyến du lịch của chúng ta trở về."
Hồ Lâm Ngữ ngồi xuống nói: "Nếu như không thông qua bọn họ, kế hoạch du lịch của chúng ta sẽ không được phê chuẩn."
"Dựa vào cái gì chứ? Chúng ta đâu có dùng tiền của họ đâu?"
Người gần đây nhất nổi lên trong lớp là Kim Dương Minh, lập tức đứng bật dậy lớn tiếng nói: "Xe đều đã đặt xong rồi. Hiện tại, chúng ta cần tranh thủ, cần quà cáp thì nên quà cáp, cần tìm quan hệ phải tìm ngay, không nên chậm trễ thêm nữa."
Những đại diện khác của các phòng ký túc xá liếc nhìn lẫn nhau. Bởi vì chuyến du lịch này, mọi người đã chuẩn bị thật lâu. Quả thật quá mệt mỏi rồi.
Trần Hán Thăng không lên tiếng, mà cầm tờ báo cáo lên, sau đó cầm bút sửa đổi lại vài thứ rồi nói: "Cậu đóng dấu lại, rồi trình lên một lần nữa."
Hồ Lâm Ngữ nhận lấy, phát hiện Trần Hán Thăng đã đổi lại tiêu đề, từ "Phương án du lịch của lớp hai Hành Chính Công" thành "phương án xây dựng tập thể của lớp 2 Hành Chính Công".
Chỉ là đổi từ "du lịch" qua "xây dựng tập thể", còn nội dung không thay đổi gì.
"Cái này có được không?"
Hồ Lâm Ngữ nghi ngờ hỏi: "Đừng để đến lúc đó tôi phải đi thêm lần nữa đấy."
Trần Hán Thăng cười hì hì: "Thì cậu cứ cầm đi là biết mà."
20p sau Hồ Lâm Ngữ quay trờ về. Tất cả mọi người sốt ruột nhìn vào cô.
"Làm xong."
Hồ Lâm Ngữ kinh ngạc nhìn Trần Hán Thăng: "Vì sao cậu chỉ đổi lại hai chữ lại khiến đoàn uỷ đồng ý?"
"Hừ."
Trần Hán Thăng cười cười: "Uổng cho cậu học tập "Mao đại cương" còn thì hơn 90 điểm. Mặc dù tôi thi không qua tiêu chuẩn những thấm nhuần hơn các người rất nhiều."
Sau khi mọi việc chuẩn bị hoàn tất. Chuyến du lịch được xếp vào ngày nghỉ Quốc Khánh. Phụ đạo viên Quách Trung Vân mang theo Quách Giai Tuệ cùng đến, 60 người ngồi trên xe tiến lên đường cao tốc.
Không khí trên xe bắt đầu náo nhiệt, bởi cả đám đang vô cùng kích động. Phần lớn mọi người chỉ có học đại học là ra ngoài,còn chưa bao giờ được đi xa thế này. Hồ Lâm Ngữ còn tạo điều kiện cho mấy người biết ca hát làm vài bài trợ hứng có tập thể lớp.
Về sau, dựa vao sự di chuyển nhịp nhàng của xe mọi người dần dần chìm vào giấc ngủ, muốn nói lời nào cũng chỉ nhẹ nhàng trò chuyện.
Sau một giấc ngủ, tinh thần cả lớp lại lên cao. Trong xe tiếp tục trở lại không khí sôi nổi, thỉnh thoảng còn có bạn học lên tiếng hỏi: "Bao lâu nữa thì đến vậy?"
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng ngồi cạnh lái xe, đôi khi nhìn ra đường nhớ lại xem hiện tại thay đổi thế nào. Nhưng có đôi khi trò truyện cùng tài xế, bởi đi đường dài nếu có người trò truyện sẽ tránh được cảm giác buồn ngủ.
Với lại, hắn cũng không được ngồi cạnh Ấu Sở, nên kiếm chỗ nào ngồi một mình cho thoải mái.
Ban đầu, Quách Giai Tuệ ngồi cùng Quách Trung Vân, nhưng về sau thấy phía trước rộng rãi hơn, lại còn giống như ngồi cáp treo nữa chứ. Nên cô bé quyết định đến chơi đùa cùng Trần Hán Thăng.
Lúc Kim Dương Minh đi tới thấy Trần Hán Thăng đang gác chân lên ghế, hai tay thì đang nghịch chiếc máy ảnh mới mượn. Còn Quách Giai Tuệ đang ôm cổ Trần Hán Thăng ngủ ngon lành.
"Mịa nó, nếu biết máy cơ ngon hơn thì mượn cái máy ảnh DSL làm gì?"
Trần Hán Thăng mắng thầm. Chiếc máy ảnh này là mượn từ Trần Thiêm Dụ.
Chủ tịch Trần thích chơi máy ảnh DSL. Trong Tài Viện cũng vô cùng nổi tiếng, được mệnh danh là "Thầy Trần".
"Anh Tứ, máy ảnh DSL không phải dùng như vậy."
Kim Dương Minh cầm lấy máy ảnh, "tạch tạch tạch" bắt đầu chỉnh: "Nhìn này, có phải hay không rõ hơn rất nhiều."
Trần Hán Thăng cầm lấy nhìn thử: "Vãi nhồng lão Lục, về sau chú chính là Thầy Kim."
"Cái gì mà thầy Kim, là giáo sư Kim."
Kim Dương Minh khiêm tốn nói: "Biết nhiều khổ nhiều, trước kia tại em ưa thích nhàn rỗi. Anh Trần, anh cũng không nên lười biếng, phải luôn luôn ra sức vì hoạt động trong lớp chúng ta đấy."
"A... tốt."
Trần Hán Thăng sững sờ giây lát, không nghĩ tới Kim Dương Minh nhập vai đến vậy. Người không biết còn tưởng cậu ta là lớp trưởng đấy.
Lại tiếp tục cuộc hành chính dài buồn chán, cuối cùng hơn 3h chiều cả lớp cũng tới được Hoàng Sơn. Thời tiết có hơi se lạnh, không hề nóng một chút nào.
Mọi người trong lớp xuống xe đánh giá tình hình xung quanh, đều có cảm giác vô cùng mới lạ. Còn Trần Hán Thăng có nhiệm vụ sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
Hắn chọn một chỗ dạng homestay. Đó là một nhà dân nằm dưới chân núi Hoàng Sơn, ngôi nhà đã được chủ sửa sang lại và biến chúng thành một cái homestay. Giá cả chỗ này vô cùng hợp lý, mà cách địa điểm du lịch cũng không xa, phong cách phục vụ cũng khác so với cung cách phục vụ moi tiền người của khách sạn.
Nhưng có một vài bạn học vẫn tỏ ra băn khoăn. Trong đó thể hiện rõ rất là Kim Dương Minh, cậu ta nhìn thấy cách bố trí của ngôi nhà có phần quê mua, thi lập tức khó chịu nói: "Anh Trần, đây là địa điểm anh chọn sao?"
"Thế nào?" Trần Hán Thăng hỏi.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Kim Dương Minh phàn nàn: "Chỗ này điều kiện cũng quá khổ đi, những vách tường trắng trông giống nông thôn quá. Không phải chúng ta thật sự muốn tạo xây dựng tập thể đấy chứ."
"Chú thì biết cái gì."
Trần Hán Thăng bắt đầu mắng chửi: "Đây là một loại kiến trúc đặc trưng, gồm tường bột, mái ngói như lông mày, dù nhìn bên ngoài hơi khó nhìn nhưng bên trong từng phòng chả khác gì phòng khách sạn. Từ nơi này lên núi rất thuận tiện, nói không chừng người ta còn khuyến mãi thêm một vị hướng dẫn viên du lịch nữa ấy chứ."
Kim Dương Minh thấy Trần Hán Thăng nổi giận cũng không dám tranh luận, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi lại không thèm hướng dẫn viên du lịch..."
Đang lúc hai người nói chuyện thì từ bên trong nhà đi ra một cô gái có mái tóc được bện rất đáng yêu.
Trên núi nhiệt độ có chút lạnh, nên cô gái mặc một cái áo dài tay kẻ ca rô, trước ngực là chiếc tạp dề. Chắc cô ấy mới rửa rau nên vừa đi vừa lau tay vào chiếc tạp dề trước người, sau đó tới gần nói: "Các người chính là khách đặt nơi này đúng không? Chúng tôi đang chuẩn bị đồ ăn cho các vị."
Cô lại gần hỗ trợ mang hành lý vào. Trần Hán Thăng nhìn lại, cô gái này tầm 20 tuổi, dáng vẻ trong sáng tươi vui. Có thể, dáng vẻ của cô được nuôi bởi dòng nước suốt trên núi nên da mặt trắng nõn, khi cười còn lộ ra cặp má lúm đồng tiền, giống như phiên bản thấp hơn so với Thẩm Ấu Sở vậy.
Rõ ràng Kim Dương Minh cũng nhận ra điều này, rắm cũng không thả thêm một cái nào mà tiến lên cầm hành lý nói: "Bọn tôi con trai, lý nào lại để một cô gái hỗ trợ xách đồ được. Cô dẫn đường là được rồi."
Đồng chí tiểu Kim không những tự mình làm việc, còn quay đầu lại, lớn tiếng hô lên: "Mọi người động tác nhanh lên chút nào, cố gắng theo kịp bạn bè đấy."
Thời điểm hai người đi cùng nhau, cô gái tóc bện nói bằng giọng hâm mộ: "Ba nói các người là sinh viên. Cậu chắc hẳn là lớp trưởng đúng không."
"Tôi, tôi... khụ khụ là lớp trưởng."
Kim Dương Minh ho khan một tiêng đồng ý, nhưng sau đó lại nói thầm trong lòng một câu: "Bạn cùng phòng."