Thẩm Ấu Sở chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này—— Nếu không gặp Trần Hán Thăng, cuộc sống của mình sẽ thế nào?
Cô chỉ nghĩ tới mình gặp Trần Hán Thăng, cuộc sống sau này sẽ ra sao?
Rất bình thường mà vô cùng đơn giản.
Lên đại học cố gắng học thật tốt, giúp đỡ Trần Hán Thăng làm việc.
Sau khi tốt nghiệp, chờ xem Trần Hán Thăng làm gì, mình theo giúp là được.
Còn tương lai, kết hôn sinh con, chăm sóc cha mẹ Trần Hán Thăng, phụng dưỡng bà nội của mình, làm việc kinh doanh gia đình. Trong đầu của cô vẫn lối suy nghĩ mộc mạc như vậy, kết hợp cùng quan niệm truyền thống đặc trưng.
Cô không có khát vọng gì qua lớn, cũng không đồng ý suy nghĩ tân tiến. Thế mà, cô hết lần này tới lần khác, lại phát sinh quan hệ với một người con trai chẳng bị gò bó bởi truyền thống, đã thế còn bên cạnh cùng làm việc.
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, nhìn cô gái năm nhất có cùng tính cách như vậy.
"Chị, thật ra em thích Trần Hán Thăng hơn chị rất nhiều. Em vì anh ấy có thể làm bất cứ việc gì."
La Tuyền nhìn chằm chằm vào Thẩm Ấu Sở, sau khi nói xong lập tức quay người đi khỏi phòng 101.
Thẩm Ấu Sở lặng yên giây lát, đang định tiếp tục quét dọn vệ sinh bỗng lồng ngực dâng lên càm giác buồn bực, hô hấp như nghẹn lại tại cuống họng, muốn tiếp tục làm mà không thể làm nổi.
Cô cầm cây chổi từ từ ngồi xổm xuống, một lát sau mới đỡ được chút, sau đó cố gắng quét dọn vệ sinh xong xuôi mới khoá cửa trở về.
Sáng hôm sau, giống như mọi ngày, Trần Hán Thăng tiến đến phòng 101, trên tay có cầm theo túi đựng đồ hiếm khi cầm theo. Thẩm Ấu Sở cũng giống như thường ngày mua cho hắn bữa sáng.
"Nhìn sắc mặt cậu dường như có chuyện gì phải không?"
Đột nhiên Trần Hán Thăng hỏi. Tinh thần Thẩm Ấu Sở trông có vẻ tiều tuỵ.
"Không sao, chắc tại thời tiết quá nóng."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng trả lời.
Đây chính là thời điểm cuối hạ tại Kiến Nghiệp rồi, chỉ cần một cơn mưa là có thể chính thức nhập thu.
"Xuân đông lạnh thu che, thời tiết sắp chuyển mùa, thay quần áo cần phải cẩn thận. Trước kia, khi còn ở nhà, vào thời tiết chuyển mùa, mẹ thường bắt mình phải mặc áo dài tay, không thì sẽ bị ăn đòn."
Trần Hán Thăng thuận tay cầm lấy bữa ăn sáng, nhưng vì thế cũng thoáng để lộ ra cổ tay.
Thật ra cặn bã Trần tâm tư cũng tương đối kín kẽ, vết cắn trên cổ tay đã được sử lý qua, nếu như không tập trung để ý sẽ không dễ dáng phát hiện ra. Bởi vậy, Trần Hán Thăng mới dám nghênh ngang đi gặp Thẩm Ấu Sở.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng biết La Tuyền cố gắng tạo ra tình huống hiểu lầm. Thẩm Ấu Sở đã chú ý tới, nhưng cô lập tức gục đầu xuống không nói gì.
Sau khi Trần Hán Thăng ăn xong, giơ cái túi cầm theo lúc nãy lên: "Hôm nay, mình phải đi nhà máy Tân Thế Kỷ, có hạng mục cần phải tham dự."
"Ừ."
Thẩm Ấu Sở gật đầu, nhưng thời điểm Trần Hán Thăng chuẩn bị bước qua cửa, đột nhiên Thẩm Ấu Sở gọi với theo: "Đêm nay, chúng ta cùng nhau ăn cơm có được hay không?"
"Đêm nay à?"
Trần Hán Thăng cảm thấy khó hiểu, nhưng thời gian gần đây hắn thật sự làm ra vài việc có lỗi với Thẩm Ấu Sở, cho nên trả lời dứt khoát: "Đêm nay khó mà chắc chắn được, hạng mục này rất quan trọng, không chừng còn phải làm suốt đêm, chờ mình xong chuyện này rồi hẵng đi ăn nhá."
Thẩm Ấu Sở "ừ" một tiếng, cô đợi Trần Hán Thăng ra khỏi cổng, không còn nhìn thấy bóng lưng nữa mới xoa xoa ngực rồi về lại ghế nghỉ ngơi.
Trần Hán Thăng đi tới nhà máy Tân Thế Kỷ, tham gia hội thảo tiền kỳ về hạng mục Mp3. Hắn lấy thân phận nhân viên phòng hành chính tới ghi chép, tổng hợp ý kiến của các bên, cuối cùng đưa là kết luận của buổi họp này.
Phần công việc này nhân viên bình thường phòng hành chính là không thể làm được, bởi người này không thể hiểu được ý đồ của Trịnh Quan Đề, nên công việc này nhất định phải do Trần Hán Thăng là "nam khuê mật" đến hoàn thành. Với lại, hạng mục Mp3 là chính bản thân hắn đề xuất.
Cuộc họp để lựa chọn ra phòng ban mới trong 1000 nhân viên, đồng thời tiến hành thảo luận hạng mục mới nên thời gian bàn bạc thường thường khá dài.
Buổi họp này thường thì họp 2h sau đó nghỉ 15p rồi lại tiếp tục họp 2h. Đến lúc nào đến giờ ăn cơm sẽ nghỉ ngơi cơm nước rồi lại tiếp tục quay lại vòng tuần hoàn họp 2h nghỉ 15p không ngừng lặp lại.
Hiển nhiên Trần Hán Thăng đã có chuẩn bị. Hắn biết cầm được 200 nghìn cũng không phải là cầm dễ dàng, với lại đây cũng là cơ hội học tập nên chẳng có gì phải khó khăn cả. Nhưng Trịnh Quan Đề lại có phần băn khoăn.
"Thật xin lỗi, khiến cậu bận từ sáng sớm tới tối mịt. Nhiều lúc không nghĩ tới cậu còn là một sinh viên nữa."
Trần Hán Thăng cười cười: "Nếu không phải có vài việc của lớp cùng với hội sinh viên cần xử lý, có lẽ tôi cũng quên mất điều đó."
11h tối, cuộc họp đầu tiền của nhà máy Tân Thế Kỷ về hạng mục Mp3 đạt được kết quả mang tính quyết định. Nhà máy sẽ tập hợp tất cả tài nguyên trong xưởng thành lập một phòng ban mới, đồng thời đấu thầu nhà máy sản xuất màn hình cho Mp3.
Mp3 bao gồm bộ vi xử lý, màn hình cùng thẻ nhớ tạo thành. Nhà máy Tân Thế Kỷ sẽ tập trung vào khâu nghiên cứu vi xử lý, còn màn hình sẽ đặt một công ty khác chuyên về màn hình đến cung cấp. Hiện tại trên địa bàn Kiến Nghiệp có mấy nhà máy điện tử chuyên về việc sản xuất màn hình.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Tôi gọi lái xe của xưởng đưa cậu trở về."
Trịnh Quan Đề rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của Trần Hán Thăng. Dù cho hắn chẳng nói lời nào, nhưng làm ra tổng kết báo cáo vô cùng tiêu chuẩn, qua việc này có thể hiểu Trần Hán Thăng có chuẩn bị rất kỹ cho hạng mục này.
"Vậy thì cám ơn Trịnh tổng, ngày mai gặp lại."
Trần Hán Thăng cũng không khách khí. Bây giờ đã muộn rồi, bắt xe sẽ rẩt khó khăn, cho nên để lái xe nhà máy đưa về là hợp lý nhất.
Khi xe đến cổng Tài Viện, lái xe quay đầu xuống nói: "Thư ký Trần, đến nơi rồi."
Trần Hán Thăng đang suy nghĩ, chợt nghe được cách xưng hô thì nhếch miệng mỉm cười, có cái chức thư ký thì làm được gì.
Hắn về ngủ một giấc đã tới hừng đông. Lại một buổi sáng nữa, Trần Hán Thăng xách theo cái túi bước vào phòng 101, khi vào hắn phát hiện Thẩm Ấu Sở đang nằm gục xuống bàn.
"Không thoải mái sao?"
Trần Hán Thăng bước nhanh tới hỏi.
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt chứ không phải hồng hào như mọi ngày. Cả người biểu hiện ra cảm giác bất lực.
"Không có việc gì, cậu ăn điểm tâm đi."
Thẩm Ấu Sở lấy từ trong túi ra bữa ăn sáng đưa qua.
Trần Hán Thăng sờ qua trán Thẩm Ấu Sở, quá nóng giống như là đã sốt vậy.
"Đi thôi, đến bệnh viện."
Trần Hán Thăng quyết định rất nhanh, lập tức dẫn Thẩm Ấu Sở đến bênh viện dành cho bà mẹ và trẻ em ở khu Giang Lăng.
Trên đường đi, Trần Hán Thăng hỏi kỹ càng triệu chứng gần đây của Thẩm Ấu Sở. Ngoại trừ biểu hiện sốt bên ngoài, còn có lòng bực dọc, kém ăn, mất ngủ, bất lực là tất cả triệu chứng.
Những loại triệu chứng này không quá đặc biệt, nên Trần Hán Thăng dẫn cô trực tiếp đi vào khoa nội.
Hắn bỏ số tiền khá chát cho một bác sĩ nữ nội khoa tầm 50 tuôi, nhưng thái độ phục vụ chẳng ra làm sao cả.
Bà ta nghe thấy triệu chứng của Thẩm Ấu Sở, sau đó cầm lấy giấy thu tiền nói: "Đi chụp X quang trước đi, tránh vi khuẩn lây qua đường sinh dục tiêu biến."
Trần Hán Thăng giật này mình: "Nghiêm trọng vậy sao? Còn phải chụp X quang nữa cơ à?"
Nữ bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi nói: "Tôi đã nói là phòng tránh, nếu như phổi không bị ảnh hưởng bời vi khuẩn lây qua đường sinh dục là tốt nhất."
Trần Hán Thăng cảm thấy bác sĩ nói cũng có lý.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Khoa chụp X quang bệnh nhân đang đợi rất đông, không khí ồn ào huyên náo. Có người cầm điện thoại nói chuyện lớn tiếng, có người ngồi đờ đẫn ở chiếc ghế ngồi lạnh lẽo làm bằng inox.
Bệnh viện, đó là nơi chất chứa cả hi vọng lẫn thất vọng.
Thẩm Ấu Sở nhìn đám người đang chờ khám bệnh, cô có chút rụt rè, quay qua nói Trần Hán Thăng: "Mình tốt hơn nhiều rồi, hay về trường học đã, mà cậu còn có việc phải ra ngoài mà."
Trần Hán Thăng vốn định đi tới nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, nhưng bác sĩ nói khiến hắn giật mình, nếu như không nhận được kết quả thì làm gì còn tâm trạng làm việc gì nữa. Hắn đưa tay qua ôm ngang eo Thẩm Ấu Sở: "Không sao. Cậu là quan trọng nhất."
Có lẽ đây là bệnh viện, nên động tác "ôm" có tác dụng an thần rất tốt. Dù cho Thẩm Ấu Sở rất hay thẹn thùng, thì giờ phút này cũng nghiêng đầu dựa vào vai Trần Hán Thăng, nhắm mắt lại lắng nghe nhịp tim.
Chụp X quang thường có hai phần, một là phỏng đoán kết quả, hai là tờ phim chụp X quang trắng đen, phần lớn đám đông chỗ này là chờ tờ phim trắng đen đó. Chờ thêm một chút nữa, bệnh nhân mới tới càng đông khiến cho nơi này xảy ra tình trạng chen chúc.
Chụp X quang là một bác sĩ nữ, tuổi tác không lớn lắm, tính tình không được tốt lắm, giọng the thé hô lên: "Sau khi chụp xong, qua cửa bên phải cầm báo cáo. Rồi đến chỗ bác sĩ đã khám trước đó xem có việc gì không, xong mới quay lại đây lấy phim chụp. Bởi thời gian ra phim có phần lâu hơn."
"Với lại, chú ý đừng chen nhau, bởi vì trên phim không hiện tên người, nên phải cẩn thận dò xét."
Nhưng ở đây cảnh tượng ồn ảo, chẳng biết được bao nhiêu người nghe thấy lời bác sĩ. Cô ấy cũng chẳng muốn nói lại, cứ thế gọi tên rồi đóng cửa phòng lại.
Trần Hán Thăng nhìn xuống xem thời gian, sau đó nói với Thẩm Ấu Sở: "Chút nữa có kết quả báo cáo, mình sẽ cầm đi tới chỗ bác sĩ đăng ký lúc nãy. Cậu ở đây chờ phim, để chúng ta tiết kiệm thời gian một chút."
Tiết kiệm thời gian chỉ là một phần, phần quan trọng hơn là hắn sốt ruột muốn biết kết quả.
Rất nhanh, tại cửa thông báo gọi lên cái tên "Thẩm Ấu Sở". Trong lòng Trần Hán Thăng chợt giật thót lại, hắn vội vàng đi nhanh tới, hít một hơi thật sâu cầm lấy bản bảo cáo.
Hắn cầm lấy bản báo cáo đầu tiên là nhìn xuống, mãi cho đến khi nhìn thấy dòng chữ "phổi không vấn đề gì", trái tim mới vô tình đập bình thường trở lại.
Trần Hán Thăng nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, sau đó quay đầu nhìn về Thẩm Ấu Sở. Cô vẫn nghe lời ngồi đó, chờ để lấy tấm phim chụp X quang.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Người xếp hàng chờ lấy phim rất đông, dáng vẻ Thẩm Ấu Sở đứng đó cúi xuống có phần đáng yêu, xen lẫn một một chút ngốc nghếch hồn nhiên.
Trần Hán Thăng dịu dàng cười cười, cầm tờ báo cáo đi tới chỗ bác sĩ đã đăng ký từ đầu để chuyên gia tư vấn.
"Không có dấu hiệu lây qua đường sinh dục, nếu vậy buồn bực trong lòng là do tác động bên ngoài tạo thành."
Bác sĩ cũng có chút kiến thức, rất nhanh đã đưa ra phán đoán của mình: "Đầu tiên, gần đây cô bé nhận phải áp lực quá lớn, phát sốt cùng ăn kém là do bệnh biến chứng tạo thành, có thể thử cho cô ấy thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt xem sao."
Trần Hán Thăng cảm giác có chút khó khăn: "Nhưng cô ấy hiện giờ vẫn là sinh viên, trừ khi thuê phòng ra ngoài, chứ không sao đổi được hoàn cảnh?"
Bác sĩ lắc đầu: "Thay đổi hoàn cảnh chưa hẳn là thay đổi hoàn toàn cách sinh hoạt, có khi chỉ là cho cô ấy rời xa người tạo cho cô ấy áp lực tâm lý cũng là thay đổi hoàn cảnh."
Trần Hán Thăng không lên tiếng.
"Với lại."
Bác sĩ tiếp tục nói: "Còn một nguyên nhân nữa. Dáng người bạn gái cậu rất tốt, tôi đề nghị cậu mua cho cô ấy mấy bộ quần áo lót phù hợp với cô bé. Nếu thị trường hiện giờ còn chưa có thì nên đặt một vài bộ phù hợp, mặc chật quá cũng là nguyên nhân đấy."
Lúc này, Trần Hán Thăng như trút bỏ được gánh nặng, cất bản báo cáo vào trong túi rồi rời đi.
Thật ra chuyện bên ngoài rất dễ giải quyết, chỉ cần bỏ tiền ra là xong. Nhưng nguyên nhân bên trong lại là bản thân Trần Hán Thăng, nên giải quyết không phải dễ dàng gì.
Trần Hán Thăng tìm đến Thẩm Ấu Sở, song không thể nói rõ ràng hai nguyên nhân kia được, chỉ còn cách mập mờ nói: "Yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn. Mình đi đến xưởng trước cái đã."
Thẩm Ấu Sở gật gật đầu.
Ngay tại thời điểm Thẩm Ấu Sở đứng xếp hàng chờ lấy phim chụp, có một người phụ nữ trung tuổi, một tay cầm túi xách, một tay bế theo một đứa nhỏ cùng cầm theo bản báo cáo, trên mặt hiện lên cực kỳ sốt ruột.
Người phụ nữ trung niên đi tới hỏi từng người: "Thật xin lỗi, tôi có việc rất gấp, bác sĩ nói báo cáo của tôi có vấn đề nên cần xem phim chụp gấp. Bác sĩ bảo tôi nhanh chóng đến lấy phim trước giờ nghỉ trưa."
Những người phía trước chẳng ai có phản ứng gì, cô lập tức đến vị trí Thẩm Ấu Sở, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong. Thẩm Ấu Sở không nói câu gì, chỉ nhẹ nhàng lùi lại phía sau nhường ra một vị trí.
"Cám ơn, cám ơn."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Người phụ nữ trung tuổi cảm ơn rối rít, nhưng người phía sau lại tỏ ra khó chịu: "Sinh viên, nếu cô muốn làm người tốt thì nên làm triệt để đi chứ. Cô nên xuống tận cuối hàng mà xếp lại, bởi chúng tôi ai nấy cũng đều rất bận."
Thẩm Ấu Sở không hề tranh luận, chỉ lặng lẽ đứng xuống cuối hàng.
Nhưng thứ tự xếp báo cáo đã đều xác định, nên việc làm tốt của Thẩm Ấu Sở sẽ khiến những thự tự phía sau rối loạn. Nên thời điểm đến số của Thẩm Ấu Sở, bác sĩ chụp X quang nhíu mày lại chút song vẫn gọi Thẩm Ấu Sở vào trong.
"Cô tới đây khám một mình sao?"
Bác sĩ nghiêm túc đặt câu hỏi.
Thẩm Ấu Sở ngập ngưng giây lát rồi trả lời: "Tôi đi cùng bạn trai."
"Cậu ta ở đâu."
"Đi, đi rồi."
"Bản báo cáo chuẩn đoán đâu?"
"Cũng không tại chỗ tôi."
Bác sĩ phụ trách bất đắc dĩ thời dài: "Vậy mỗi ngày cô có triệu chứng gì?"
"Lòng buồn bực, kém ăn, mệt mỏi."
Thẩm Ấu Sở trả lời, trong lòng cô dâng lên cảm giác lo lắng.
"Vậy được rồi, triệu chứng chuẩn rồi."
Bác sĩ gật đầu: "Mặc dù không nhìn thấy báo cáo chuẩn đoán của cô, nhưng thông qua phim chụp, tôi phát hiện cô đang khuếch tán."
Bác sĩ nói tiếp câu gì nữa nhưng Thẩm Ấu Sở dường như không nghe thấy gì, chỉ có ấn tượng từ khuếch tán "tế báo ung thư khuếch tán".
"... Tình huống là vậy. Chúng tôi để nghị cô cần nằm lại bệnh viện tiến hành kiểm tra..."
Cuối cùng bác sĩ đưa ra tổng kết.
"Tôi bị ung thư thì bà nội sẽ ra sao? Em gái sẽ thế nào bây giờ? Còn hắn nữa?"
Trong đầu Thẩm Ấu Sở chẳng còn suy nghĩ được gì, bước đi ra khỏi bện viện như người mất hồn. Xe cứu thương cùng xe cảnh sát hú còi dừng lại tại cửa bệnh viện, bác sĩ y tá vội vàng kéo theo cáng cứu thương để đưa bệnh nhân tới phòng cấp cứu, miệng không ngừng la lớn: "Nhường đường chút, xin đường nên cản đường."
Ngay sau đó, một nhóm lớn người tràn vào sảnh đợi, Thẩm Ấu Sở đứng giữa biển người, cảm giác mình như người vô hình.
Giữa trời nắng chang chang, ánh sáng chói loá xuyên qua từng khe hở của từng tán lá cây ngô đồng, khiến cho mặt đất lưu lại những quầng sáng tròn trịa, Thẩm Ấu Sở bước ra ngoài bệnh viện, chân chẳng còn chút sức lực nào, cô từ từ ngồi xuống vỉa hè bên đường.
Từng dòng xe tấp nập bước qua, quầy ăn vặt bên đường toả ra mùi thơm hấp dẫn những tín đồ của món ăn đường phố. Cô bước đi trên đường còn vô tình đụng phải vài người trong đám đông tấp nập ấy, mãi cho đến khi hít thở phải hai luồng không khí hừng hực ấy, linh hồn mới quay trở lại thể xác.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Những chuyện này không phải nói đến mình có phải không?"
Cô cô gắng lừa dối bản thân, nhưng đột nhiên cảm giác được miệng có chút mặn, thì ra hai dòng nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống.
Cô cầm ngay lấy máy nhắn tin, nhấn nút gọi lập tức nối cuộc gọi đến số Trần Hán Thăng, bởi vì trong này chỉ tồn tại duy nhất một số của hắn.
Lúc này, trong đầu cô hiện lên câu hỏi mà Hồ Lâm Ngữ lúc xem phim hàn đã hỏi qua.
"Ấu Sở, nếu mình giống như nhân vật chính trong bộ phim "Trái Tim Mùa Thu" bị bệnh máu trắng, mình sẽ tìm một nơi thật là đẹp, nhẹ nhàng mà chết đi."
"Vì sao lại không nói cho bố mẹ biết?"
"Mình không muốn họ phải thương tâm khổ sở vì mình, dù sao bệnh này cũng chưa có phương pháp điều trị."
Hồ Lâm Ngữ nói năng hùng hồn: "Cũng không thể kể cho người yêu nghe được, bởi sẽ ảnh hưởng tới người ấy. Điều cần làm là tìm một lý do chính đáng để chia tay, bởi nếu tạo cho người thân một cảm giác bất lực, thật sự rất tàn nhẫn..."
"Lý do chính đáng."
Thẩm Ấu Sở lặng im suy nghĩ.
Giữa trưa, khi bác sĩ ăn uống xuong xuôi ở căng tin bệnh viện thì trở về phòng khám, lúc này họ kiểm tra đối chiếu lại mới hét ầm lên: "Chết rồi, sáng nay có người cầm nhầm phim chụp rồi, phim chụp của Thẩm Ấu Sở vẫn ở chỗ này."
...
7h tối, sau một ngày làm việc, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng được bước ra khỏi văn phòng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn: "Trời mưa rồi."
"Đúng vậy, cơn mưa báo hiệu mùa thu."
Trịnh Quan Đề cũng bước theo ra ngoài: "Đêm nay, muốn ở lại ăn cơm không."
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Giờ ăn không vô được, trong đầu toàn là số liệu."
Trịnh Quan Đề cũng không ép buộc, dù sao hai ngày nay Trần Hán Thăng đã vất vả rất nhiều, hiệu quả cũng không thể đong đếm được. Dù sao cô bỏ ra 200 nghin cũng thật sự rất đáng.
Lái xe của nhà máy tự giác đánh xe lại đây, Trần Hán Thăng chào hỏi rồi ngồi vào xe rời đi.
Hai ngày nay, Trần Hán Thăng liên tục làm việc ở cường độ cao, có vẻ như cuộc sống quay lại giống thời kỳ trước trọng sinh, khiến trong lòng cảm giác bực bội cũng có phần chán ghét. Nhưng nghĩ tới chút nữa có thể gặp được Thẩm Ấu Sở, khiến lòng Trần Hán Thăng có phần mong chờ.
"Ầm Ầm."
Một tiếng sấm vang lên khiến Trần Hán Thăng bừng tỉnh, rất nhanh xe đã tới trước cửa trường học. Lái xe có ý định đưa hắn vào tận ký túc nhưng Trần Hán Thăng từ chối, và để lái xe trở về.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Hắn thẳng đường đi tới phòng 101, quả nhiên Thẩm Ấu Sở vẫn còn ở đây.
Chẳng hiểu vì sao, Trần Hán Thăng có cảm giác bất thường. Hắn đi quanh phòng 101 một vòng, thấy mọi góc cạnh đã được lau chùi dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả phòng vệ sịnh cũng được lau chùi sạch tinh.
"Trời mưa, quét dọn phòng vệ sịnh làm gì?"
Trần Hán Thăng bĩu môi: "Đằng nào cũng sẽ bị dẫm cho bẩn lại thôi. Cậu ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, miệng giật giật, đang muốn nói gì thêm nhưng lại thôi.
Trần Hán Thăng rất nhạy cảm vấn đề này. Hắn vừa lấy khăn lau khô tóc, vừa nói: "Có gì thì nói thẳng ra, ậm ừ cái gì."
"Mình, chúng ta chia tay đi."
Đột nhiên Thẩm Ấu Sở lên tiếng, ngay sau đó ngoài trời vang lên từng tiếng sấm, chấn động cả bầu trời.
"Cái gì?"
Trần Hán Thăng còn tưởng mình nghe lầm.
Chia tay?
Thẩm Ấu Sở nhìn Trần Hán Thăng, cố gắng cản đảm bằng cách siết chặt bàn tay, mũi chân tỳ chặt vào góc bàn. Chỉ có những hành động đó mới khiến lòng quyết tâm được, sau đó cô từ từ lặp lại lời vừa nói: "Chúng ta chia tay đi."
Lần này Trần Hán Thăng đã nghe được rõ ràng, "bộp" một tiếng, hắn ném khăn lau vào mặt bàn, trừng mắt lên với Thẩm Ấu Sở: "Không phải tối nay cậu uống lộn thuốc đấy chứ?"
Thật ra, trong lòng Thẩm Ấu Sở rất sợ hãi. Trong lòng cô phải chịu đựng cái tin sét đánh kia, không những thế hiện tại còn phải đối mặt với cơn giận giữ của Trần Hán Thăng, bàn tay khẩn trương nắm chặt góc bàn.
"Chúng ta chia tay, có được hay không?"
Thẩm Ấu Sở không nhịn được nữa, nước mắt vô tình rơi ra, từng giọt từng giọt lăn dài xuống cằm rồi rơi xuống sàn nhà.
Trần Hán Thăng tỉnh táo lại: "Có thể nói nguyên nhân vì sao được không?"
"Tại dấu răng trên cổ tay cậu."
Thẩm Ấu Sở ngẩng đầu lên, nước mắt đã hiện hữu đầy trên hai gò má: "Vết răng đó là của một cô gái, còn cô gái khác ở khu cách ly nữa. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, trong lòng mình đều lo lắng."
"Lo lắng chuyện gì?"
Trần Hán Thăng lạnh lùng hỏi.
"Lo lắng cậu rời xa tớ."
Thẩm Ấu Sở nhìn Trần Hán Thăng, nói bằng giọng cầu xin: "Van xin cậu, hãy để tớ được một mình."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Hắn nhìn Thẩm Ấu Sở, bỗng nhiên nhớ tới lời bác sĩ từng nói: "Có đôi khi cần rời xa, cho cô ấy giảm bớt áp lực, cũng là một loại thay đổi hoàn cảnh."
Hắn lại gần, giúp Thẩm Ấu Sở lau khô nước mắt, rồi dịu dàng nói: "Lúc cách lý, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu cũng không rời xa tớ. Hiện tại, tuyệt đối không phải vì vấn đề dấu răng mà cậu lại rời xa tớ."
Trần Hán Thăng hiểu rất rõ Thẩm Ấu Sở, dù sao mối quan hệ này hắn luôn là người chủ động: "Vết răng cắn ở trên cổ tay này chỉ là một việc hiểu lầm. Cậu lần này nói ra những lời đó chắc chắn vì nguyên nhân khác, cũng hẳn là hiểu lầm. Cậu có thể nói rõ ra được không?"
Thật ra, thâm tâm Thẩm Ấu Sở rất muốn nói ra nguyên nhân, nhưng Hồ Lâm Ngữ nói đúng, đây là một bệnh không thuốc chữa đồng thời khiến những người mình yêu quý bất lực.
Cho nên cô không nói chuyện, chỉ đứng đó khóc rồi lắc đầu.
Lúc này, cửa phòng 101 chợt mở ra, Thương Nghiên Nghiên lách qua cửa tiến vào, vừa gập lại ô vừa nói: "Ngoài trời mưa to quá, cho mình đứng đây tránh..."
Cô nhìn vào trong phòng, chợt ngẩn người ra, không ngờ tới gặp được cảnh tượng thế này.
Thẩm Ấu Sở không quen khóc trước mặt người khác, nên vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa, sau đó quay người lại nhìn Trần Hán Thăng một cái thật sâu.
Ánh mắt này, chứa đựng sự không nỡ, có ngọt ngào, lại có phần tủi thân, nhưng chỉ đúc kết bằng một câu.
"Cậu phải sống thật tốt."
Thẩm Ấu Sở nói xong, bèn lao vào màn mưa. Bên ngoài, trong màn mưa dày đặc chất chưa một hình dáng cô đơn nhỏ bé.
"Cậu muốn đi hay không...?"
Thương Nghiên Nghiên đang định nói chuyện, không ngờ Trần Hán Thăng quay người lại vọt thẳng ra ngoài.
"Trần Hán Thăng cùng Thẩm Ấu Sở chia tay?"
Tin tức này chiếm chọn suy nghị của Thương Nghiên Nghiên. Mưa càng lúc càng lớn, nhưng cô nắm chặt tay lại, cởi bỏ giày cao gót, mặc kệ chân trần, hướng màn mưa lao tới.
Cuối cùng, Trần Hán Thăng cũng đuổi kịp Thẩm Ấu Sở ngay tại sân ký túc xá, hắn chạy từ phía sau hét lớn: "Cậu có vấn đề gì, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết. Sao cậu có thể chạy thẳng một mạch như vậy, cạnh tớ không phải là nơi cậu muốn thì tới không muốn thì đi như vậy được."
"Nếu lần này bỏ đi, thì lần sau đừng nghĩ sẽ trở về."
Thẩm Ấu Sở dừng lại một chút, nhưng vẫn không quay đầu lại mà chạy thẳng vào khu ký túc xá nữ. Tại chỗ giao nhau giữa các tầng trên cầu thang, Thẩm Ấu Sở cuối cùng cũng không nhịn được, ngồi xổm xuồng mà ôm đầu gối, bất lực khóc lên.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Tớ cũng rất muốn có lần sau, Hán Thăng à."
...
Trần Hán Thăng nhìn Thẩm Ấu Sở cứ như vậy rời đi, khiến hắn cảm giác hốt hoảng, cứ mặc kệ nước mưa phả lên người mình.
"Bạch bạch bạch."
Thương Nghiên Nghiên đã đuổi tới, cô nhìn thấy Trần Hán Thăng cô đơn một mình đứng dưới sân ký túc, thì đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Cô dìu Trần Hán Thăng vào hành lang chỗ vườn hoa của trường, lúc này Trần Hán Thăng mới kịp phản ứng.
Hắn định lấy ra điếu thút để hút, nhưng bao thuốc đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Trần Hán Thăng tức giận vo tròn bao thuốc tại lòng bàn tay, từng sợi thuốc lá dính đầy bàn tay.
Trong lòng Thương Nghiên Nghiên chợt nhói lên, đây có phải là Trần Hán Thăng không? Một Trần Hán Thăng lưu manh vô lại, trưởng thành mà bướng bỉnh, có lúc nào bộ dạng như vậy đâu.
Cô từ phía sau ôm lấy Trần Hán Thăng, cả thân thể dính sát vào phía sau hắn, ngoài miệng nói lời an ủi: "Nếu như cậu muốn khóc, hãy khóc đi. Có tớ ở bên cạnh đây rồi."
"Em gái thối, cậu nghĩ xem chuyện gì xảy ra vậy?"
Trần Hán Thăng tránh thoát khỏi cái ôm của Thương Nghiên Nghiên, nước tên tóc không ngừng chảy xuống dưới mặt: "Sao anh mày phải khóc. Từ hôm nay trở đi, tôi lại một thân một mình, thoải mái trở thành một tên cặn bã, điều này phải chúc mừng mới đúng."
Chẳng qua tối hôm đó, một thân thể khoẻ mạnh, chẳng bao giờ biết ốm của Trần Hán Thăng lại đột nhiên sốt cao 40 độ.