"Bộp."
Tóc vàng Cẩu Tử Ca nhìn thấy Trần Hán Thăng còn huyênh hoang hơn cả mình, lập tức ném cái cốc xuống, lớn tiếng nói: "Mày thích gây sự có phải không?"
Trần Hán Thăng nghĩ thầm, ông mày đã doạ thằng cha mày đâu?
Ngay trước mắt, tóc vàng ném cái cốc xuống, Trần Hán Thăng ngay lập tức dồn sức lên đùi, chỉ nghe "xoạt" một cái, cái bàn nặng được làm bằng pha lê của quán bar dịch chuyển ra xa mấy cm.
Trần Hán Thăng đứng dậy, vậy vẫy tay, nhìn chằm chằm vào Cẩu Tử Ca nói: "Thích gây sự đấy? Mày định làm gì bố mày?"
Động tĩnh quá lớn khiến mọi người trong quán bar cùng bảo vệ đều bị thu hút tới. Hai tên to con vạm vỡ lập tức lại gần, cảnh giác nhìn đám người.
Những người trong nhóm tranh thủ thời gian khuyên giải. Có một người trong nhóm, tầm 25 tuổi, có vẻ chững chạc nhìn Trần Hán Thăng một chút rồi quay qua nói với tóc vàng Cẩu Tử Ca: "Cẩu Tử Ca, hôm nay là sinh nhật tiểu Tuệ. Mày nể mặt tao bỏ qua chuyện này được không?"
Cẩu Tử tức giận nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng, sau đó bình tĩnh nói: "Hôm nay, em cho anh Triệu mặt mũi, nếu không em xử..."
Anh ta còn chưa nói xong, Trần Hán Thăng tỏ ra khinh thường nói: "Mày đếch cần phải cho ai mặt mũi cả. Thích thì nhích, giả bộ cái con mẹ mày ấy à?"
"Đệch."
Cẩu Tử Ca thật không ngờ Trần Hán Thăng lại không biết điều đến vậy, ngay cả mình đã xuống nước cũng không cho mình xuống. Tên này lập tức cầm lấy chai rượu chuẩn bị lao lên, không ngờ hai tên bảo vệ tiến lên cản lại.
"Nếu các người tiếp tục làm ra hành động này, chúng tôi bắt buộc phải dùng biện pháp cưỡng chế."
Trong hai người bảo vệ, đã có người đưa sẵn bộ đàm lên miệng, chuẩn bị tư thế kêu thêm người.
Hoàng Tuệ không còn cách nào khác, cô bắt buộc phải đứng về phía Trần Hán Thăng, bởi vậy chỉ còn cách miễn cưỡng nói: "Cẩu Tử Ca, hôm nay là sinh nhật mình. Cậu đến tôi rất mừng, nhưng cậu có thể tôn trọng bạn tôi một chút được không?"
Tên tóc vàng Cẩu Tử Ca nghe được những lời này, răng cắn chặt gật gật đầu, sau đó ngồi xuống. Nhưng anh ta không thèm nói câu đại loại như "cho ai mặt mũi, hay lần sau nhớ cẩn thận" nữa, bởi lời nói này giờ đây chẳng có tác dụng gì.
Tất cả mọi người ở đây đều là người có kinh nghiệm, nên chẳng hiểu mấy thằng hâm này thể hiện ở đây làm gì?
Đây là tính cách của Trần Hán Thăng, ăn mềm không ăn cứng. Hắn không thuộc dạng người nhún nhường, thích là nhích, ngay thời điểm cấp 3 đã đánh nhau, hay vụ ẩu đả ở ký túc xá Tài Viện, gần đây nhất là đánh nhau với tên mập ở Đông Viện.
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Có người đánh giá, hiện tại Trần Hán Thăng còn chưa có tài lực về kinh tế, cũng không có người mạnh mẽ bảo vệ. Với tính khí bất cần đời của hắn sẽ khiến người ta ghi hận. Đây là cách suy nghĩ của người chưa từng trải, Trần Hán Thăng chỉ là thằng nhóc, người xung quanh thì làm mịa gì có gì nổi trội hơn mà trả với thù.
Nếu Trần Hán Thăng có 1 tỷ, hắn cần gì phải chơi hay thể hiện với mấy tên tép riu này làm gì?
Nói cách khác, tiềm lực của Trần Hán Thăng bởi vì có tính cách này. Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Cuộc sống không cho bạn thử lại, và sẽ không cho bạn 1 tỷ rồi thả bạn vào trong xã hội. Mỗi ngày trong cuộc sống là một thử thách, và mỗi chuyện là một câu chuyện mới.
Nhìn cuộc sống của Trần Hán Thăng từ khi bước lên đại học mà xem, hắn đã trải qua bao nhiêu thử thách vượt qua như thế nào? Đó không phải là những câu chuyện mang tính đột phá trong đời sao?
"Vụ án oan" phá cửa hàng tại Khoa Viện Kim Lăng, dù cho có bị trả thù cũng là do Trần Hán Thăng gieo gió gặt bão thôi. Nó có xảy ra thì đơn gian lại một thử thách trong cuộc sống này mà thôi.
Bạn phải tự mình vượt qua cơn sóng gió đó, chứ không phải nhún nhịn vào lùi bước. Bạn phải dùng trí thông minh, khả năng ứng biến để giải quyết khó khăn ập đến với mình.
...
Tóc vàng Cẩu Tử Ca yên lặng ngồi xuống, Trần Hán Thăng cũng ngồi xuống theo. Hai bảo vệ không nói thêm lời nào nữa mà rời đi.
Trong quán bar xảy ra đánh nhau hay xung đột là việc khá bình thường, nếu như nội bộ tự hoà giải được, bọn họ sẽ không xen vào.
Nhưng không khí trong nhóm người lại khác biệt hoàn toàn, không ai nguyện ý lấy chuyện còn là sinh viên ra trêu chọc Trần Hán Thăng nữa, bởi vậy thái độ cư xử với Vương Tử Bác cũng lễ phép hơn rất nhiều.
Cô gái gái Lật Tử đang học tại học viện Nghệ Thuật Kiến Nghiệp ngồi sát lại nói: "Anh Trần, nhìn anh ngầu quá."
"Đúng không? Sao tôi không thấy vậy?"
Trần Hán Thăng cười, cầm lấy bật lửa châm điếu thuốc hút.
Lật Tử muốn giúp đỡ, nhưng Trần Hán Thăng phất tay từ chối: "Tôi là một người chung thuỷ, trước kia đã có người nguyện ý vì tôi châm thuốc rồi."
"Bạn gái sao?"
Lật Tử cười hỏi.
"Không phải."
Từ trong mũi Trần Hán Thăng phun ra một dòng khói trắng, hắn nhìn Lật Tử nói: "Tôi nói là tình nhân, cô có tin không?"
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Tin, đương nhiên là tin."
Lật Tử túm lấy cánh tay, ghé sát Trần Hán Thăng: "Anh trần, anh phong độ quá mà."
Trần Hán Thăng cũng mặc kệ, Lật Tử để mình ăn "đậu hũ", hắn còn ngửa người ra ghế salon, giống như Lật Tử đang ôm chặt lấy mình vậy: "Vậy em nói cho anh Trần biết, những người này là ai vậy?"
Cô nhìn Trần Hán Thăng làm ra những động tác thuần thục như vậy, đoán chừng cũng là tay chơi chính hiệu đây.
Trong lòng Hoàng Tử Ca như ăn phải dấm, không ngờ Lật Tử lại thân mật với một người trai khác trước mặt mình. Nhưng với một cô gái như Lật Tử, tên này không có suy nghĩ độc chiếm, đương nhiên xảy ra chuyện vừa rồi, anh ta cũng đoán ra phần nào tính cách cảu Trần Hán Thăng.
Vương Tử Bác đương nhiên hâm mộ rồi, mặc dù giờ này người xung quanh đã khác khí mời cậu ăn dưa, hay rủ cậu chơi xúc xắc nhưng với Trần Hán Thăng là cách đối xử ở tầm cao mới.
Bởi vì, đĩa trái cây đã được đưa tới trước mặt Trần Hán Thăng, nhưng hắn khoát tay từ chối. Hoàng Tuệ còn đặc biệt đưa tới trước mặt Trần Hán Thăng một chùm nho thật tươi.
Còn Vương Tử Bác tuy được mời đấy, nhưng đã vòng qua mọi người một lượt, đến khi trong đĩa chỉ còn trơ chọi lại 1 2 miếng, giống như không ai thèm ăn nữa mới đến lượt mình.
Về phần trò chơi xúc xắc, vì Trần Hán Thăng từ chối, do đó thiếu một chân nên Vương Tử Bác mới được mời.
Vương Tử Bác giống như con rối vậy, người khác bảo chơi thì chơi, bảo ăn thì ăn, nói uống thì uống, với ai cũng nở nụ người ngây ngô.
"Về sau nhất định phải đưa Tử Bác đi giao lưu nhiều mới được."
Trần Hán Thăng thở dài, không thể nói những trường hợp này muốn học là được, nhưng ít ra đặt trong trường hợp này cũng phải biết mình nên làm gì, không thể ngơ ngác như vậy được.
"Anh Trần, đã có người giúp anh châm thuốc, vậy em sẽ giúp ăn bóc nho?"
Trần Hán Thăng há mồm ăn hết, hắn hiểu rất rõ những loại nào ở trong quán bar, Lật Tử rất nhanh đưa lên một trái, sau đó nhỏ giọng giới thiệu: "Trong các cô gái có chị tiểu Tuệ, chắc anh đã biết. Ngồi cạnh chị ấy là Yến Tử, học cùng trường với em. Một cô gái nữa học cùng trường với chị tiểu Tuệ, em không biết."
"Còn con trai?"
Lật Tử cười: "Cẩu Tử Ca, anh nhất định biết phải không! Người vừa lên tiếng can ngăn là Triệu Chính, bọn em gọi là anh Triệu, anh ta hình như là thế hệ thứ hai của gia đình quan chức, chắc là không lớn lắm. Một người nữa là bạn của anh Triệu, là anh Cao."
... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Trần Hán Thăng gật đầu, vừa rồi từ cách nói chuyện của Triệu Chính, hắn cảm giác được tên này xuất thân trong gia đình có điều kiện, nhưng chức vụ không to là điều dễ hiểu. Tham gia bữa tiệc sinh nhật của Hoàng Tuệ, cùng lắm làm quan đến tầm cha Tiểu Ngư Nhi là cùng.
"Sao em nói cho anh chi tiết vậy?"
Trần Hán Thăng vỗ vỗ lưng Lật Tử hỏi.
"Có hai nguyên nhân."
Lật Tử cũng thuận theo, ôm lấy eo Trần Hán Thăng: "Nguyên nhân đầu tiên là bởi vì anh Trần rất có cá tính, em thích kiểu người con trai này."
Trần Hán Thăng cười cười: "Chuyện này thật trùng hợp, anh cũng thích em."
"Nguyên nhân thứ hai."
Lật Tử ngẩng đầu lên nói: "Anh Trần nói nhảm rất ít. Em đến đây để kiếm chút ít tiền sinh hoạt, mà có vài tên ngốc nghếch bám rất dai, hỏi em vì cái gì mà sinh viên học viện Nghệ Thuật lại làm chuyện này."
"Em làm gì bọn họ túm lại hỏi làm cái gì? Người đến quán bar vui vẻ là được rồi, hỏi nhiều vậy là muốn cưới người ta hay sao?"