Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Dịch: Gia Cát Nô

***

Cảng Thành cách Kiến Nghiệp chừng 350km, vào năm 2002 muốn ngồi xe khách đi Kiến Nghiệp mất tầm 5 giờ đồng hồ. Trần Hán Thăng dự định ngủ một giấc thật dài trên xe, nhưng người ngồi cạnh lại là Vương Tử Bác. Thằng này đang tỏ ra rất phấn khích vì cuộc sống đại học sắp tới.

Xe khách vừa bắt đầu khởi hành, thì mồm Vương Tử Bác cũng khởi động theo, không ngừng nghỉ chút nào.

“Tiểu Trần, người ta nói nữ sinh đại học đẹp hơn nữ sinh trung học rất nhiều.”

“Lên đại học là bước vào một thế giới rộng lớn hơn, khí chất chắc là tăng lên rất nhiều.”

“Tiểu Trần, học tập trên đại học có phải hay không rất dễ dàng, áp lực so với thời học cấp ba chắc là không bằng.”

“Đại học khuyến khích việc tự giác học tập, còn trung học thì việc đậu đại học là mục tiêu phấn đấu hàng đầu, hai môi trường học tập khác nhau quá xa.”

“Tiểu Trần, bao lâu nữa thì chúng ta đến Kiến Nghiệp.”

Trấn Hán Thăng bất đắc dĩ phải mở mắt ra trả lời: “Mẹ nhà mày, còn chưa lên nổi đường cao tốc. Mày không thể ngậm miệng vào mà ngủ một giấc được à?”

“Tao cũng nghĩ thế, mà không tài nào ngủ được.”

Vương Tử Bác tủi thân nói: “Biết thế, tao để mẹ đi cùng, tại mày cứ khuyên tao nên đi một mình đừng cho bố mẹ đi cùng đấy.”

Trần Hán Thăng quay đầu ra chỗ khác, chả thèm nói với tên này làm gì, quá mất thời gian.Nhưng thằng này yên tĩnh chưa được 5p đồng hồ đã lại nói tiếp: “Tiểu Trần, mày nhìn ra ngoài kia đi.”

“Nhìn làm gì?”

“Tao thấy Tiêu Dung Ngư.”

Trần Hán Thăng ngạc nhiên nói: “Cô ấy ở đâu?”

“Con chó này, nói đến Tiêu Dung Ngư là sáng cả mắt lên.” Vương Tử Bác cay cú nói.

Trên trạm thu phí vào cao tốc có một chiếc Santana đang đỗ ở đó, bên cạnh có một cô gái vóc dáng cao gầy chính là Tiêu Dung Ngư, một người khác nữa là vị cảnh sát trung niên mà mình gặp trong cửa hàng bánh bao buổi sáng hôm trước.

“Có vẻ xe nhà cô ấy bị hỏng.” Vương Tử Bác nói.

“Ừ.”

Trần Hán Thăng gật đầu đồng ý. Đoán chừng, ngày 2 tháng 9, Tiêu Dung Ngư mới có thể đi báo danh được.

Tiêu Dung Ngư đang đứng dưới ánh mặt trời, ngoài mặt tỏ rõ sự bất lực. Trần Hán Thăng không giúp đươc gì, chỉ đành nhún vai.

Thật ra, trong suy nghĩ của hắn cho dù là giúp được hắn cũng không làm. Ngày đó, hắn đùa giỡn với Tiêu Dung Ngư, suýt chút nữa là bị bắt tại trận. Mặt khác, hai gia đình chắc chắn là biết mặt nhau, cho nên thời điểm hai bên gặp mặt sẽ tạo cho hắn nhiều xấu hổ.

Chẳng qua, người tính không bằng trời tình, gặp ngay một tên lái xe hóng hớt nặng, lão ta chủ động dừng xe, kèm theo đó là nụ cười trên mặt hỏi: “Cảnh sát Tiêu, có chuyện gì xảy ra với ngài vậy?”

Bố Tiêu Dung Ngư nhìn qua một chút, lau mồ hôi rồi trả lời: “Chán quá, tôi đang muốn đưa con gái lên nhập học, mà xe lại hỏng giữa đường.”

Trần Hán Thăng trong lòng mắng mười tám đời tổ tông tên lái xe, còn mình thì đang tìm cánh che giấu khuôn mặt để không ai nhìn thấy. Không nghĩ tới, Vương Tử Bác đang ngồi cạnh cửa lớn tiếng chào: “Chào buổi sáng, chú Tiêu.”

“Mịa, lại thêm một thằng hóng hớt.”

Trần Hán Thăng muốn trốn cũng trốn không nổi, chỉ còn cách ghé mặt ra nở nụ cười chào hỏi: “Chú Tiêu, tiểu Tiêu, buổi sáng tốt lành.”

Bố Tiêu Dung không biết Vương Tử Bác, nhưng có rất tượng rất sâu với Trần Hán Thăng, trả lời ngay: “Tiểu Trần phải không, hai ngày trước tôi có gặp bố cậu tại ủy ban nhân dân huyện.”

Tiêu Dung Ngư trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng. Giờ phút này, Trần Hán Thăng đang cầu xin cho xe khách nhanh chạy đi. Không nghĩ tới, lái xe lại nói: “Cảnh sát Tiêu, hay để con gái ngài ngồi xe khách cũng được, nói chung đều là đi Kiến Nghiệp…”

Bố Tiêu Dung Ngư nhíu mày. Hôm nay, lão xin nghỉ làm chỉ vì đưa con gái đi nhập học, hơn nữa đây là lần đầu con gái đi xa nhà, còn mang theo không ít hành lý nữa chứ.

Đúng lúc này, một chiếc Maserati bóng loáng chậm rãi đi tới. Cái đầu mập mạp được chải chuốt bóng lộn, ló ra gào thật lớn: “Tiêu ca, có chuyện gì vậy, xe bị hỏng sao?”

Người ngồi bên ghế phụ mở cửa xe bước xuống, thì ra là Cao Gia Lương.

Mấy ngày nay, là thời điểm sinh viên cả nước đi báo danh nhập học. Kiến Nghiệp là thành phố có nhiều trường trung học nhất trong tất cả thành phố thuộc tỉnh Tô Đông. Do đó, mọi người trên đường đi nhập học gặp được bạn bè là chuyện bình thường.

Cao Gia Lương giả vờ đi vòng quanh chiếc Santana, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, phát ra lời nói khiến người ta buồn nôn: “Hai cậu cũng thật là, dù gì cũng là bạn cùng lớp, cũng đều học đại học tại Kiến Nghiệp. Các cậu có thể tập chung lại ngồi cùng xe với tớ là được rồi.”

“Xe khách chật trội, còn còn nhiều mùi khó chịu. Các cậu nhớ lần sau đi thì báo cho tớ nhá.”

Cao Gia Lương giả vờ giả vịt xong, bắt đầu lộ ra mục đích thật sự.

“Chú Tiêu, cháu cùng Dung Ngư là bạn cùng lớp, mới thi đậu trường đại học Hàng Không Vũ Trụ Kiến Nghiệp. Nếu xe chú hỏng không sửa kịp thời, chú có thể để Dung Ngư ngồi cùng xe cháu. Cháu bảo đảm đưa Dung Ngư đi đến nơi về đến chốn.”

Bố Tiêu Dung Ngư thật ra nhận biết bố Cao Gia Lượng. Cảng Thành là một địa phương nhỏ, mọi người quay đi quẩn lại đều biết mặt nhau.

Cũng bởi vậy, bố Tiêu Dung Ngư càng thêm do dự. Mình là cảnh sát, còn bố Cao Gia Lượng lại là thương nhân.

Mà thương nhân bất động sản thường gắn cái mác không được trong sạch, cho nên bố Tiêu Dung Ngư không muốn phát sinh quan hệ gì với người như vậy.

Về phần ngược lại, Trần Triệu Quân làm người rất được, đáng để tin tưởng. Con của ông ấy Trần Hán Thăng có chút cù bất cù bơ, nhưng nề nếp gia đình vẫn còn đó mà hai bên gia đình cũng quen biết lẫn nhau.

“Con muốn ngồi xe khách, hay ngồi xe của ông chủ Cao?” Bố Tiêu Dung Ngư muốn nghe ý kiến của con gái.

“Dung Ngư…”

Cao Gia Lương gọi với biểu hiện chân thành, còn Trần Hán Thăng thì ngược lại hoàn toàn, mặt quay chỗ khác, chả nói năng câu gì.

“Con muốn ngồi xe khách.”

Tiêu Dung Ngư nhìn thấy điệu bộ Trần Hán Thăng bây giờ, so với trước kia khác nhau một trời một vực, càng làm cho cô nàng thêm bức xúc khó chịu.

“Haizz.”

Trần Hán Thăng thở dài trong lòng, quay sang nói với Vương Tử Bác: “Trên xe không còn chỗ trống nào, mày lên đầu xe ngồi đi.”(là cái chỗ vuông vuông bọc da chỉ xe cũ ngày xưa mới có.)

Chỗ kia là chỗ cạnh lái xe, vị trí này có chút bất cập, đôi khi ăn chọn cái nắng chói chang chiếu vào suốt dọc đường đi.

Vương Tử Bác cũng đâu có ngốc, đương nhiên là thằng này không đồng ý: “Tau không đi.”

“Nhanh cái chân lên.”

Trần Hán Thăng hờ hững nói: “Không đến lúc Tiêu Dung Ngư lên, cho nàng ngồi vào vị trí kia vậy.”

Vương Tử Bác ngây người suy nghĩ, bố Tiêu Dung Ngư đang còn ở dưới nhìn xem, mà lại để ‘nữ thần cá trích nhỏ’ trắng nõn nà ngồi phơi nắng nhìn sao được?

“Sao mày không đi mà ngồi?” Vương Tử Bác giờ mới nghĩ ra.

“Tao bị say nắng, ngồi đấy là bị buồn nôn.” Trần Hán Thắng cười hì hì nói.

Lúc này, Tiêu Dung Ngư đã bước lên xe khách, mà Trần Hán Thăng vẫn ngồi trơ mặt ra không có ý định di chuyển. Dù sao, Vương Tử Bác da mặt cũng mỏng hơn, do dự mốt chút cuối cùng vẫn cầm hành lý đứng dậy, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “ Con chó Trần Hán Thăng, mày biết chỉ đạo bố mày rồi đấy!”

Vương Tử Bác nhường ra chỗ ngồi, trong đầu tự an ủi bản thân là mình ‘tạo điều kiện’ cho Trần Hán Thăng cùng Tiêu Dung Ngư. Trần Hán Thăng cũng đứng dậy đi xuống giúp đỡ khuân hành lý, bố Tiêu Dung Ngư nhìn thấy thì yên tâm hơn chút nữa: “Tiểu Trần, tiểu Dung Ngư nói trường hai đứa đối diện nhau, con nhớ quan tâm đến nó nhiều hơn nha.”

“Chú Tiêu cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Dung Ngư nhà mình.”

Trần Hán Thăng cố ý nói quá lên một chút.

Bố Tiêu Dung Ngư mí mặt giật giật, có cảm giác hối hận về quyết định vừa rồi của mình.

….

Cuối cùng, xe khách lại lần nữa khởi hành, nhưng khác biệt rất lớn so với lần trước. Đó là, ngồi bên cạnh Trần Hán Thăng không còn là ‘con lợn đen’ Vương Tử Bác nữa mà biến thành ‘xinh đẹp tuyệt trần’ Tiêu Dung Ngư.

Rốt cuộc, Trần Hán Thăng cũng không nhẫn tâm để thằng bạn mình phơi nắng như thế được. Hắn thấy chị bán vé đi đến, vội gọi lại, chỉ vào người Vương Tử Bác nói: “Chị ơi, chị có thể lấy cho nó một tấm che nắng được không?”

Người bán vé là một phụ nữ trung tuổi, ngẩng đầu nhìn qua, mặt không biểu cảm gì nói: “Đã biết.”

“Vậy cám ơn chị.”

Trần Hán Thăng khách khí cảm ơn, bất chợt ngửi thấy mùi hương thơm thường xuất hiện trên người của con gái. Hắn quay đầu lại thì thấy Tiêu Dung Ngư đang nhìn mình, đập vào mắt hắn là hàng lông mi thật dài đẹp cùng đôi mắt trong sáng có thần.

“Buổi sáng hôm đó, cậu nói lung tung cái gì đấy?”

Tiêu Dung Ngư câu đầu tiên đã tra hỏi.

“Nói lung tung cái gì, tớ không nhớ.”

Sau đó, Trần Hán Thăng ngáp một cái: “Mấy ngày nay ở dưới quê, sáng nay còn dậy sớm, tớ ngủ đây.”

Tiêu Dung Ngư tưởng Trần Hán Thăng chỉ là kiếm cớ không trả lời, không nghĩ tới qua vài phút ghế bên cạnh đã phát ra tiếng ngáy.

Cô nàng chết lặng, không nghĩ tới con trai ngồi cạnh mình mà vẫn có thể ngủ được.

“Đúng là tên khốn.”

Tiêu Dung Ngư cảm thấy lợi có chút ngứa, chỉ muốn cắn cho tên khốn đang ngủ này một phát


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui