Ta Thật Thảm

Mặc Trúc Hạ bây giờ đang ở trong nhà bếp, theo như trình độ bụi đóng thành lớp trên bề mặt bàn ăn thì có vẻ người sống trong căn hộ này đã lâu chưa dọn dẹp. Tuy nhiên, hắn cho rằng người này không phải vì lười biếng mà do nguyên nhân nào đó khác bởi hắn thấy đồ đạc trong nhà được sắp xếp rất ngay ngắn. Một con người ngăn nắp không thể chịu được nổi lấy một giây khi thấy thứ gì đó trong nhà mình đóng bụi được.

Hắn tiện tay mở tủ lạnh thì chợt nhíu mày. Đồ ăn trong tủ đã bị hư thối từ lâu, bên trong còn có những con giòi mập mạp đang ngo ngoe, cựa quậy thân mình cùng đám gián con đang rúc đầu vào đống thức ăn thối rữa đến gai người. Nhìn một hồi xong, hắn chợt đóng sầm cửa tủ lạnh lại và vài còn giòi theo đó mà rơi rớt trên sàn. 

 - Kinh tởm!

Hắn vội vàng mở vòi nước để rửa tay nhưng nước không hề chảy ra lấy một giọt, vì vậy hắn đành lau tay mình vào cái khăn lau tay treo gần chậu rửa. Kiểm tra các tủ đựng trong phòng bếp và thấy không có gì để mình có thể thu thập thông tin thì Mặc Trúc Hạ hướng đến căn phòng ngủ. Nhưng ngay khi hắn vừa ra khỏi cửa phòng bếp thì ngay lúc đó một âm thanh như máy móc đang khởi động vang lên trong đầu hắn. Đợi một lát thì âm thanh dần nhỏ lại và hiện lên ngay trong đầu hắn một khung thoại với dòng chữ viết đỏ như máu.


[Tất cả người tham dự chú ý! Trò chơi sẽ bắt đầu khởi động lúc 21 giờ, thỉnh mọi người đọc kỹ thông báo lần này.

Tên: Vô Mộng
Nội dung: Ta là một người làm công ăn lương bình thường, đi sớm về trễ là điều mà ta phải làm hằng ngày. Nhưng hôm nay trở về nhà, ta thật sự rất sợ, hắn hình như đã nhìn thấy ta. Không, hắn nhất định đã nhìn thấy ta! Không được, ta phải trốn. Muộn rồi! Hắn đã đến...
Nhiệm vụ chính: sống sót đến 5 giờ sáng hôm sau.
Nhiệm vụ phụ: tìm ra hung thủ và giết chết nạn nhân.
Chú ý: Nhiệm vụ chính phải được ưu tiên hoàn thành, nếu không bạn sẽ bị loại trừ khỏi trò chơi.

Chúc tất cả người tham dự chơi vui vẻ!]

Sau khi đọc kỹ thông báo hiện lên trong đầu mình xong, Mặc Trúc Hạ nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường vừa đúng 9 giờ tối. Để hợp với khung cảnh của trò chơi, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cũng biến thành ban đêm. Thông báo trò chơi vang lên làm 3 người còn lại trở nên khẩn trương, họ trông như sắp gặp ma tới nơi vậy, mặt mày người nào người đó tái đi. Hắn theo như những gì thông báo vừa thuyết minh thì cũng không thấy gì quá đáng sợ, giống như những game trinh thám thông thường mặc dù nhiệm vụ phụ có đề cập tới việc giết chóc.

Không lẽ người phụ nữ trung niên kia còn có điều gì quan trọng giấu giếm hắn sao, nghĩ đến điều này mặt mày hắn càng trở nên âm trầm hơn. Tưởng đem người mới làm con tốt thí cho mình ư, cũng quá là có can đảm. Người khác thì Mặc Trúc Hạ không biết, nhưng nếu người khác định âm mưu gì đó với hắn thì nên cân nhắc. Hắn không cho kẻ đó có kết cục tốt đẹp đâu.


Vì đám người kia không mấy hoan nghênh hắn, Mặc Trúc Hạ cũng ngó lơ việc bọn họ đang cùng nhau thảo luận xem nội dung trò chơi lần này là như thế nào. Vì bị nhóm cho ra rìa nên hắn tiếp tục xem xét căn hộ, phòng bếp kiểm tra xong thì tới phòng ngủ. Hắn cầm lấy tay nắm cửa phòng ngủ vặn mấy lần nhưng không mở được, vì không muốn mất quá nhiều thời gian thêm hắn bắt đầu nghĩ cách phá khóa mà vào.

Hắn dùng cả thân người húc nhiều lần vào cửa phòng, âm thanh thình thịch khi húc vào cửa này làm ba cá nhân đang thảo luận với nhau phải hoảng hốt. Người đàn ông trung niên bỗng nổi điên khi thấy điều hắn đang làm.

 - Mày làm cái cái gì đấy? Thôi ngay đi!

Mặc dù bị quát, nhưng hắn cũng chả thèm dừng lại lấy một lần. Thấy hắn cứ đâm sầm vào cửa như thế, những người đó vội vàng chạy tới ngăn chặn hành động của Mặc Trúc Hạ vì sợ rằng hung thủ có lẽ đang ở gần đây và bắt đầu tìm giết. Tuy nhiên, bọn họ đã đến quá trễ, hắn đã phá cửa vào được bên trong phòng ngủ.


Mọi thứ trong căn phòng đều bị phủ đầy bụi bẩn, chân hắn có thể cảm nhận được điều này một cách rõ ràng nhất. Mỗi bước đi mà Mặc Trúc Hạ đặt lên sàn nhà đều để lại dấu chân, chứng tỏ nơi này đã bị bỏ trống lâu lắm rồi. Trong phòng gồm có một bộ bàn ghế, một cái tủ gỗ, một cái giường đầy đủ chăn mền và gối. Hắn cảm thấy mọi suy luận của bản thân trở nên mông lung, vì mọi thứ đều quá trống trải, ngăn nắp và sạch sẽ. Không có một dấu vết lạ nào của việc có người xâm nhập hay xung động gì đó như nội dung mà trò chơi đề cập đến. Đây có phải là một trò chơi trinh thám bình thường không, hắn bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

Người nam thanh niên kia quả thật rất sợ hãi, gấp gáp muốn trốn tránh một ai đó, thế nhưng trong căn phòng này lại chẳng có gì thể hiện điều đó. Thật bất thường, Mặc Trúc Hạ đứng ở một chỗ mà trầm ngâm. Trong lúc đang suy nghĩ, một đôi tay đầy gân guốc của một người nam nắm lấy cổ áo khoác của hắn kéo về phía trước. Vì không có dự định phản kháng, hắn mặc cho người kia dùng lực lên bản thân và chỉ ngước nhìn gương mặt tràn đầy sự giận dữ của ông chú kia.

- Này, thằng nhóc kia! Mày không muốn sống thì để chúng tao còn sống nữa chứ. Đứa nhãi ranh chưa trải sự đời như mày luôn khiến mọi chuyện rối tung lên. Sao không biết thân, biết phận mà ngồi yên một chỗ đi.

Nghe thấy những lời này, Mặc Trúc Hạ chỉ thấy muốn ngáp vài cái vì hắn nghe những thứ tương tự thế này mỗi ngày và có thể nói rằng nó chẳng khác gì cơm bữa. Cho nên sau khi ông chú kia gây áp lực lên hắn xong thì hắn chỉ cười khẩy một cái và dùng đầu gối thúc vào bộ vị của ông chú. Nhìn cái người vừa nãy còn đang hùng hùng hổ hổ muốn trị hắn bây giờ khụy gối trước mặt mình trông thật thảm hại. Tuy trong lòng hắn muốn sỉ nhục tên già này vài câu, nhưng diễn biến kế tiếp làm hắn bỗng ngừng thở. Cái gì thế này, hắn bỗng trở nên có chút sợ hãi. Chỉ trong cùng một ngày mà hắn đã phải từ bỏ mọi quan điểm trước đây về thế giới của mình. Quá phi lý rồi, hắn thầm cảm thán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận