Tà Thiếu Dược Vương

Tiếng hoan hô vang dội thiên địa, ngay cả những siêu cấp cường giả được mời tới cũng nhịn không được mà sợ hãi than nhìn Ngọc Trường Không, giờ khắc này Ngọc Trường Không làm cho các siêu cấp cường giả như bọn họ cũng có một loại cảm giác muốn quỳ lễ.
Chẳng lẽ lão Đan Vương ... Đột phá.

Nếu nói như vậy, đây tuyệt đối là tin tức khiếp sợ thiên hạ, Âm Dương Cảnh dương hồn đã là siêu cấp cường giả của thế tục, một số tồn tại gần như kinh khủng, mà Thái Cực Cảnh lại là tồn tại vượt xa phàm trần, đó là tồn tại trong truyền thuyết, đã không thuộc về lực lượng của thế tục.

Đây cơ hồ là không thể tưởng tượng, ít nhất hơn ngàn năm qua, ở Minh Ngọc Hoàng Triều tính cả người trong truyền thuyết đạt tới cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay, tồn tại chân chính có danh tiếng đạt tới Thái Cực Cảnh không cao hơn ba người, một người trong đó chính là người khai sáng Minh Ngọc sơn trang.

Đạt tới Thái Cực Cảnh, hoàn toàn vượt xa thế tục, 500 năm tuổi thọ, thật sự là tồn tại nghịch thiên.

Mặc dù thoạt nhìn chẳng qua là chênh lệch một đại cảnh giới, nhưng là chênh lệch như trời cùng đất, cái loại độ cao nầy, đủ để cho siêu cấp cường giả Âm Dương Cảnh nhìn lên, bái phục.

- Lão tổ ...

Giờ phút này Ngọc Nhân Long mới vừa rồi chật vật không chịu nổi, cho rằng đã là ngày tận thế cũng hưng phấn lên, nếu quả thật lão tổ tông tiến vào Thái Cực Cảnh, vậy Minh Ngọc sơn trang hoàn toàn có thể áp đảo Minh Ngọc Hoàng Triều, lại có thời gian ngàn năm nữa Minh Ngọc sơn trang tuyệt đối có thể trở thành là lực lượng tông phái vượt xa thế tục.

Nghĩ đến cái này hai mắt Ngọc Nhân Long cũng sáng lên.

Người khác thấy Đan Vương Ngọc Trường Không trong khoảng thời gian ngắn chặt đứt Long Giác của Cửu Đầu Long Vương, giơ tay lên chém giết đại yêu hóa hình, làm tam đại đại yêu hóa hình bị thương nặng, giết chết hàng vạn hàng nghìn yêu thú cường đại, cộng thêm khí thế trên người hắn, cũng bị khuất phục, thậm chí cảm giác hắn có khả năng đã đụng chạm đến Thái Cực Cảnh trong truyền thuyết.

Nhưng Nhậm Kiệt trợ giúp lão Đan Vương Ngọc Trường Không sống lại một lần nữa cho rằng, tình huống hiển nhiên không có lạc quan như vậy, nếu như Ngọc Trường Không thật sự đột phá đến Thái Cực Cảnh, vậy hôm nay Cửu Đầu Long Vương cũng chạy không thoát, chớ đừng nói chi là những yêu thú kia cùng nhiều đại yêu hóa hình.

Lúc trước Ngọc Trường Không mặc dù tạm thời ổn định âm hồn, dương hồn, cũng làm cho hai loại lực lượng tạm thời dung hợp, nhưng dù sao lúc trước hắn bị thương nặng, cộng thêm vẫn chưa hoàn toàn dung hợp đã bộc phát toàn lực, đã thương tổn tới căn cơ. Có lẽ hắn dung hợp âm dương sẽ rất cường đại, thậm chí sẽ đến gần Thái Cực Cảnh vô cùng, nhưng nếu muốn tiến vào Thái Cực Cảnh sẽ khó như lên trời.


- Đa tạ chư vị hết sức tương trợ khi Minh Ngọc sơn trang nguy nan, Ngọc Trường Không ghi nhớ trong lòng, ngày sau có chuyện cần Minh Ngọc sơn trang cứ mở miệng.

Đan Vương Ngọc Trường Không cất bước từ không trung đi xuống, nói với bảy vị siêu cấp cường giả được mời tới.

Mặc dù chỉ là một câu nói, nhưng những siêu cấp cường giả kia nghe được những lời này của hắn trên mặt đều mang sự thỏa mãn, cười vui vẻ, vốn là bọn họ tới cũng đã nhận được đầy đủ chỗ tốt, hoặc là trước kia có thiếu nhân tình của Minh Ngọc sơn trang, không nghĩ tới bây giờ Ngọc Trường Không nói như vậy.

Ngọc Trường Không là ai. Hơn nữa mới vừa rồi thấy hắn chặt đứt Long Giác của Cửu Đầu Long Vương, bọn họ đều không thể không lấy thái độ ngưỡng vọng để nhìn Ngọc Trường Không.

Bọn họ mặc dù cũng là siêu cấp cường giả, nhưng luận về thực lực, bối phận cũng kém Ngọc Trường Không quá nhiều, giờ phút này ngay cả nói chuyện chính diện với nhau cũng khó có thể làm được, bảy người cũng cung kính khẽ thi lễ với Ngọc Trường Không, mà tốc độ Ngọc Trường Không lăng không đi xuống cực nhanh, chẳng qua là gật đầu với bọn họ lần nữa, sau một khắc đã cất bước đi về phía Nhậm Kiệt.

- Nhậm gia chủ đại giá Minh Ngọc sơn trang ta, ngay lúc Cửu Đầu Long Vương gây chuyện, chưa từng tiếp đãi, Cửu Đầu Long Vương này mặc dù là bản thể của Cửu Đầu Trùng, nhưng có long huyết thượng cổ mỏng manh, mặc dù không phải Long Giác chân chánh, nhưng cũng coi là Long Giác của Giao Long, nếu như Nhậm gia chủ không chê, hãy cầm về chơi.

Ngọc Trường Không đi mấy bước đã đến trước người Nhậm Kiệt, chẳng qua là làm cho chẳng ai ngờ rằng chính là, chuyện thứ nhất mà Ngọc Trường Không làm chính là đưa sừng rồng Giao long khổng lồ cho Nhậm Kiệt.

Không chê . . . Lấy về vui đùa một chút . . .

Kháo!

Vừa nghe lời này, trong nháy mắt chung quanh không có bất kỳ thanh âm gì, Long Giác của Giao Long trân quý ra sao, cho dù nhận được mảnh nhỏ cũng có thể luyện chế ra pháp bảo, vũ khí tốt. Mà nếu là nhận được một giọt long huyết của Giao Long, còn là cực phẩm bảo bối rèn luyện thân thể, chớ đừng nói chi là dùng để luyện đan. Lại càng không nói tới chuyện sừng rồng Giao long này trực tiếp chém xuống từ trên người Cửu Đầu Long Vương, máu bên trên vẫn còn, chẳng qua là bị pháp lực của Đan Vương Ngọc Trường Không phong cấm lại.

Nhưng huyết dịch tản ra ba động mạnh này, còn có sừng rồng Giao long thoạt nhìn cũng rất kinh người kia, tuyệt đối là bảo vật hiếm có.


Cho dù là những siêu cấp cường giả kia nhìn hai mắt cũng sáng lên, động tâm không dứt, chẳng qua là vật này ở trong tay Ngọc Trường Không, ai cũng không dám động tâm tư khác mà thôi, hiện giờ thế nhưng nghe được Ngọc Trường Không nói muốn cho Nhậm Kiệt, lại là vui đùa một chút, nhất thời để cho bọn họ đau lòng không dứt.

Bất quá cũng may bọn họ coi như biết một việc, trong tầng hầm ngầm là Nhậm Kiệt cứu lão Đan Vương Ngọc Trường Không, bất quá mới vừa rồi Ngọc Trường Không nói chuyện đồng thời thần thức đã liên lạc cùng mọi người, cho nên chuyện đã xảy ra bên trong bọn họ cũng sẽ không nói.

Nhưng trừ bọn họ ra, cùng Ngọc Thành còn có các Thái thượng trưởng lão của Minh Ngọc sơn trang, những người khác cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Đối với những người này, lời này của Ngọc Trường Không giống như sấm sét giữa trời quang, nói đùa gì vậy.

Lão tổ đây là thế nào, làm sao lại khách khí với Nhậm Kiệt như vậy, lấy lực lượng, thân phận, địa vị của lão tổ, cho dù là Hoàng đế tới hắn muốn phản ứng thì phản ứng, không muốn phản ứng thì Hoàng đế ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, bây giờ lại khách khí nói chuyện cùng Nhậm Kiệt như vậy, còn nghĩ đưa bảo bối mới vừa nhận được cho Nhậm Kiệt.

Nhất là Ngọc Nhân Long, nắm chặc quả đấm, hai mắt trợn to, hô hấp không ngừng nặng thêm.

Tại sao, tại sao, trong lòng hắn không hiểu, lão tổ tại sao muốn đưa vật kia cho Nhậm Kiệt, tại sao lại là như vậy, Nhậm Kiệt kia là gì, hắn chỉ là ngoại nhân, còn là một hoàn khố, là một phế vật.

Người nhận được thứ đó hẳn là mình, có long huyết của Giao Long rèn luyện thân thể, luyện chế đan dược, chính mình trong ba năm thậm chí có hy vọng đạt tới Âm Dương Cảnh, hoàn toàn xứng đáng trở thành đệ nhất nhân trong một thế hệ trẻ tuổi của Minh Ngọc Hoàng Triều.

Mình là người thừa kế của Minh Ngọc sơn trang, mình mới là hy vọng của Minh Ngọc sơn trang, tại sao?

Trong lòng Ngọc Nhân Long điên cuồng reo hò, cơ hồ có chút mất lý trí muốn đi tới hò hét, nhưng cũng may hắn nhịn được, dù sao tràng cảnh này, tình huống này, lại là lão tổ tự mình nói.


- Lão Đại . . . Phiếu cơm lão Đại, ngươi làm gì đó, mau nhận lấy a!

Ở phía sau Nhậm Kiệt, mập mạp dùng sức lôi kéo y phục Nhậm Kiệt.

- Kỳ quái!

Ngọc Vô Song mắt to chớp động, kinh ngạc tò mò nhìn Nhậm Kiệt, bởi vì hết thảy quá thần kỳ, hoặc là nói tất cả mọi chuyện phát sinh ở trên người của hắn cũng thần kỳ như vậy. Lúc trước Nhậm Kiệt đánh cuộc cùng Ngọc Nhân Long, về sau thái độ của gia gia khi nhìn thấy Nhậm Kiệt, hiện tại ngay cả lão tổ nhìn thấy Nhậm Kiệt cũng khác thường như vậy, kỳ quái . . .

Nhậm Kiệt cũng không có lập tức đáp ứng, ngược lại lẳng lặng nhìn Ngọc Trường Không, là đang suy nghĩ dụng ý cử động lần này của Ngọc Trường Không, báo ân mặc dù sừng rồng Giao long này vô cùng trân quý, rèn luyện thân thể, luyện chế đan dược, luyện chế pháp bảo cũng không có vấn đề gì, nếu muốn nói trả nhân tình thật đúng là không đủ. Hơn nữa Ngọc Trường Không này làm việc cực kỳ rộng lượng, thật đúng là không giống người không phóng khoáng.

Ngọc Trường Không tự mình đưa sừng rồng Giao long của Cửu Đầu Long Vương mới vừa chém xuống cho Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt thế nhưng không có lập tức nhận lấy, mà là rất bình tĩnh nhìn Ngọc Trường Không, điều này làm cho người chung quanh đều có cảm giác phát điên, bọn họ còn gấp gáp hơn so sánh với Nhậm Kiệt.

- Tiểu tử này đang làm cái gì, mau nhận a.

- Con bà nó, lão tổ tông tự mình đưa hắn bảo vật quý trọng như vậy, hắn thế nhưng ngẩn người, giả bộ cái gì.

- Nhất định là sợ choáng váng, không biết chuyện gì xảy ra.

Người chung quanh lại gấp hơn Nhậm Kiệt, một đám nín thở ngưng thần, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

Thấy Nhậm Kiệt cũng không có lập tức tiếp nhận, Ngọc Trường Không cũng không có tức giận, ngược lại khẽ ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn lướt qua Ngọc Vô Song sau lưng Nhậm Kiệt.

Mặc dù động tác này rất tùy ý, nhưng ở trong mắt Nhậm Kiệt hoàn toàn bất đồng, ha ha, Nhậm Kiệt cười to trong lòng, trong nháy mắt hiểu được chuyện gì xảy ra. Mới vừa đi ra ngoài cứu Ngọc Vô Song, thấy những người đó tranh đoạt Ngọc Vô Song, Nhậm Kiệt đột nhiên có một loại cảm giác, hết thảy lúc trước tựa hồ cũng vì cái này, Cửu Đầu Long Vương kia là muốn diệt Minh Ngọc sơn trang, muốn đối phó với lão Đan Vương, thừa dịp lão Đan Vương xảy ra chuyện mà lấy mạng hắn.

Nhưng mục tiêu của người được gọi là Mặc tiên sinh phải là Ngọc Vô Song, trên người Ngọc Vô Song khẳng định có cái gì đặc biệt, Nhậm Kiệt mới vừa rồi cũng lưu ý, phát hiện trên người nàng có một chút phong ấn như ẩn như hiện, che dấu một ít đồ vật. Lấy cảnh giới bây giờ của Nhậm Kiệt, nếu như toàn lực dò xét chưa chắc có thể thấy được một chút dấu vết, bất quá loại chuyện riêng này hắn sẽ không dò xét nhiều, hôm nay Ngọc Trường Không cử động như vậy, hiển nhiên là hy vọng hắn bảo thủ bí mật, đồng thời coi như là cảm tạ hắn cứu Ngọc Vô Song.


Hoặc những điều này là ý tứ tặng lễ, chân chính làm trò trước mặt mọi người đưa phần đại lễ này, còn có một loại biểu hiện thừa nhận, coi trọng. Mặc dù hắn từ khi đi ra ngoài tới khi chiến đấu với Cửu Đầu Long Vương, sau đó đánh chết Tam Nhĩ Yêu Thử, làm tam đại đại yêu hóa hình bị thương nặng, đánh chết vô số yêu thú thời gian rất ngắn, nhưng Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, hắn đã biết chuyện lúc trước.

Ý nghĩa chân chính của cử động lần này là một loại thái độ, là đang bổ túc chuyện lúc trước. Nhậm Kiệt tự thể nghiệm quá trình cứu hắn, đối với gia chủ Nhậm gia trẻ tuổi, ngay cả Chân Khí Cảnh cũng không đạt tới, lão Đan Vương Ngọc Trường Không không dám chậm trễ chút nào, thậm chí ngay cả việc làm của Ngọc Nhân Long lúc trước cũng sợ hắn có ý kiến gì không vừa lòng.

Ngọc Trường Không cũng sẽ không có một chút lòng khinh thị, có thể tùy ý phá vỡ đại trận của Minh Ngọc sơn trang, thậm chí mới vừa rồi tiện tay sử dụng đại trận của Minh Ngọc sơn trang như trận pháp nhà mình, còn có thể chuẩn xác trợ giúp chính mình khôi phục như cũ một lần nữa, cho dù là hắn cũng không dám có một chút lòng khinh thị.

- Đan Vương cũng đã nói như vậy, ta cũng không phải là người khách khí, tự nhiên phải nhận.

Nhậm Kiệt vừa nói, vừa giơ tay lên nhận lấy Long Giác khổng lồ, nếu là đổi thành Luyện Thể Cảnh bình thường cầm lấy cái này cũng rất lao lực, thậm chí Chân Khí Cảnh bình thường cũng là như thế, nhưng Nhậm Kiệt cũng nhận lấy rất tùy ý, sau một khắc trực tiếp thu vào.

Giới chỉ gia chủ mà Nhậm Thiên Hành lưu lại còn không có biện pháp mở ra, bất quá Nhậm Kiệt đã thay hình đổi dạng, giấu chiếc nhẫn trữ vật của tên sát thủ kia ở trên người, không có đeo ở ngoài, dù sao người khác cũng nhìn không ra hắn thu vào nơi đó.

Những người khác là hâm mộ ghen tỵ, mà Ngọc Nhân Long đứng ở nơi đó thì chỉ có hận, hắn không rõ tại sao phải như vậy, tại sao có thể như vậy.

Lão tổ tông thế nhưng đưa loại vật này cho một tên phế vật hoàn khố như vậy, tại sao phải vậy a?

- Minh Ngọc sơn trang mới vừa bị tập kích, hiện giờ tình huống bên ngoài còn cần thu thập một phen, Nhậm gia chủ mời vào trong.

Ngọc Trường Không khách khí mời Nhậm Kiệt tiến vào bên trong, Nhậm Kiệt đi về phía trước thì hắn cùng Nhậm Kiệt sóng vai mà đi.

Một màn này càng làm cho người của Minh Ngọc sơn trang, thậm chí những siêu cấp cường giả ngoại lai kia thiếu chút nữa ngã nhào, tồn tại mạnh nhất trong bọn họ có cảnh giới Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng tuy vậy cũng không dám chính diện nói chuyện, luận giao ngang hàng cùng lão Đan Vương, bởi vì thân phận, địa vị, bối phận, thực lực của lão Đan Vương cũng cao hơn bọn họ quá nhiều, mới vừa rồi lão Đan Vương nói một câu với bọn họ, đã làm cho bọn họ bối phận kích động không thôi, nhưng bây giờ lại đối với Nhậm Kiệt như thế.

Nhậm Kiệt là gia chủ Nhậm gia không giả, nhưng người đạt tới Âm Dương Cảnh, đã không cần thiết phải cố ý lấy lòng gia chủ của gia tộc kia, hết thảy đều nói chuyện bằng vào thực lực, có lẽ sẽ kiêng kỵ thế lực sau lưng hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không quá để ý, ít nhất sẽ không sợ. Huống chi, Minh Ngọc sơn trang bàng quan, thế lực, thực lực khổng lồ tuyệt đối không kém so với Nhậm gia, hiện giờ lão Đan Vương vượt qua cửa ải khó, thậm chí mơ hồ ngồi ngang hàng cùng Minh Ngọc Hoàng Triều, khí thế có trở thành đại môn phái, đại tông môn, làm sao lại đối với Nhậm Kiệt như thế, điều này cũng thật bất khả tư nghị.

Cho dù Nhậm Kiệt cứu lão Đan Vương, Đan Vương như vậy cũng có chút . . . Kỳ quái . . . Kỳ quái . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận