Tà Thiếu Dược Vương

Thần thức của Nhậm Kiệt đã đạt đến Âm Dương Cảnh, hơn nữa mượn Thánh nhân luận đạo làm cho thần thức bản thân đạt đến độ cao nhất định, tự nhiên biết rõ sự lợi hại của thần thức, thực tế hắn còn dùng thần thức đối phó Cổ Vương.

Bình thường dưới Âm Dương Cảnh, tác dụng của thần thức chỉ là tra xét hoàn cảnh xung quanh, giống như radar định vị.

Nhưng sau khi đạt đến Âm Dương Cảnh, ngưng tụ âm hồn, liền dần dần có thể tăng cường uy lực của thần thức, có thể sinh ra uy áp. Bởi vì thần thức mang theo ít nhiều lực lượng âm hồn, mọi người mới gọi là lực thần hồn.

Chỉ là rất ít người biết tới cũng không quá để ý lực thần hồn, bởi vì đừng nói là ngưng tụ âm hồn, dù là ngưng tụ dương hồn, cũng sử dụng lực thần hồn có hạn. Chỉ có làm thần thức biến hóa, phạm vi lớn hơn, áp chế thần thức người khác...

Không ai lại dùng thần thức mang theo lực lượng làm gì người khác, nghe nói chỉ có đạt đến Thái Cực Cảnh, chân chính bắt đầu chạm tới lực lượng pháp tắc, lực thần hồn mới chân chính có được lực lượng đặc thù.

Mà đạt tới Thái Cực Cảnh cảnh giới trong truyền thuyết, thần thức sẽ có thể chân chính dung hợp với hồn phách, có thể làm rất nhiều chuyện, cộng thêm âm hồn, dương hồn ngưng tụ Thái Cực, khắc họa thần thông, pháp tắc, uy lực vô cùng.

Cho nên lúc này Nhậm Kiệt cảm nhận được tiếng nói vang lên, cảm nhận được lực thần hồn liền cả kinh, lại có thể trực tiếp sử dụng lực thần hồn đi vào trong đầu mình, vậy thì khủng bố cỡ nào. Hơn nữa trong nháy mắt Nhậm Kiệt cảm giác được thần thức của mình bị áp chế gần như không động đậy được.

- Tốt.... Quá tốt! Không ngờ năm đó Nhậm Thiên Hành hủy diệt thân thể của bổn đạo gia, suýt nữa tiêu diệt bổn đạo gia, hiện tại ông trời lại đưa con trai của hắn đến đây. Ha ha! Tốt! Quá tốt! Dưới lực thần hồn của bổn đạo gia áp chế còn có thể nhúc nhích, vận chuyển một chút lực lượng thần thức, thật là kỳ quái, như vậy càng tốt, bổn đạo gia càng thích. Tiếng nói kia lại vang lên, lúc này Nhậm Kiệt cảm nhận được, tựa như có một người cổ quái đi vào trong đầu, thân thể, không ngừng tra xét từng chút bí mật thân thể mình, bày ra không hề che giấu.

Bổn đạo gia, năm đó hủy diệt thân thể...

Con bà nó, không thể nào.

Nhậm Kiệt thầm mắng, Ngọc Tuyền đạo nhân, Ngọc Tuyền đạo nhân lại không chết. Lão cha cùng lục thúc, không phải các người nói năm đó đã giết chết rồi sao?

Má nó chứ, dư nghiệt Ngọc Tuyền đạo nhân chó má gì, là bản thân Ngọc Tuyền đạo nhân,. Nghe ý hắn nói, là muốn cải tạo mình giống như những tên cưỡi yêu thú kiến lửa kia.

Đó là thủ hạ cùng đệ tử của hắn, vậy mà hắn cũng làm thế, khó trách mình nhìn giống cương thi, căn bản không có dấu hiệu sinh mệnh, chỉ có động tác cơ bản đơn giản nhất, thì ra là bị tên này làm thế.

- Ngọc Tuyền đạo nhân, ngươi còn chưa chết, nhưng mà ngươi cũng sống không được bao lâu, Nhậm Thiên Hành cha ta sẽ lập tức dẫn người đến đây. Lúc này Nhậm Kiệt có cảm giác thần thức như bị Ngũ Hành Sơn đè lên, đau khổ không thôi, cảm nhận lực thần hồn siêu việt thần thức của Ngọc Tuyền đạo nhân muốn xóa bỏ thần thức, hoàn toàn khống chế mình, thần thức của Nhậm Kiệt liều mạng phát ra âm thanh.

- Khặc khặc... Nhóc con, năm đó bổn đạo gia còn kém một bước, không, nửa bước là có thể khai tông lập phái, nắm giữ Minh Ngọc Hoàng Triều. Năm đó cha ngươi cũng chỉ là may mắn một chút, hiện tại hắn đến đây cũng chết. Hơn nữa ngươi cho rằng lời này có thể gạt được bổn đạo gia hay sao, bổn đạo gia sẽ lập tức thành tựu đại nghiệp vô thượng, đến lúc đó đại quân vô số kiến lửa cần một tên tuyệt đối phục tùng, bị lực thần hồn của bổn đạo gia khống chế mà không biến đổi thành ngu ngốc, ngươi chính là viên Đại tướng đầu tiên của bổn đạo gia, sau đó ta sẽ biến đám người phụ thân ngươi thành Đại tướng trong đại quân kiến lửa của ta, khặc khặc... Tiếng cười của Ngọc Tuyền đạo nhân làm người ta khó chịu toàn thân, lúc này Nhậm Kiệt cảm nhận được một cỗ lực thần hồn đang ăn mòn hủy diệt thức hải cùng tất cả ký ức của bản thân.

Ở vòng ngoài thức hải, thần thức của Nhậm Kiệt bị áp chế, lực thần hồn tạo thành hình ảnh trong đầu Nhậm Kiệt, lực thần hồn ngưng tụ thành một đạo nhân chắp tay sau lưng, nếu không phải một bên mắt cùng nửa phần đầu là lỗ đen tối om, vậy thì nhìn rất tiên phong đạo cốt, nhưng một con mắt còn lại toát ra yêu khí cùng hơi thở hung bạo.

Lúc nói chuyện, tùy ý bình phẩm tình trạng thân thể Nhậm Kiệt, nhấc tay không ngừng phá hủy vòng bảo vệ bên ngoài thức hải Nhậm Kiệt, tùy tiện như đây là nhà mình. Luôn giữ sắc mặt vui vẻ, cười đắc ý, chỉ là bên dưới nụ cười đó, lại là sát khí vô biên, khoái cảm trả thù.

Ngay cả lực thần hồn ngưng tụ hư ảnh cũng không cách nào khôi phục con mắt, làm lực thần hồn của hắn một mực không thể hoàn chỉnh, bằng không hắn làm gì chờ lâu như vậy. Thần hồn lực Thái Cực Cảnh hoàn chỉnh, đủ để trực tiếp đoạt thể trọng sinh. Cũng bởi vì lực thần hồn không hoàn chỉnh, hơn nữa còn là bộ phận trọng yếu nhất bị hao tổn, cho nên hắn mới nhẫn nại lâu như vậy.

Nhưng mà mọi chuyện đều đáng giá, hiện tại lực thần hồn của hắn sẽ nhanh chóng khôi phục hoàn toàn, hơn nữa kỳ ngộ bất ngờ sẽ làm hắn nắm giữ lực lượng mạnh mẽ nhất.

Đại quân kiến lửa, má nó.

Quả nhiên không phải người thường, tên này mà khống chế yêu thú kiến lửa xông lên, vậy tuyệt đối sẽ là đại nạn, hạo kiếp.

Yêu thú kiến lửa đã rất khủng bố, những con biến dị sẽ càng khủng bố hơn, huống gì số lượng đông tới không thể tính toán.

Tuy nhiên những chuyện này chỉ lướt qua, bởi vì Nhậm Kiệt cảm nhận được đầu muốn nổ tung, lực thần hồn quá mạnh mẽ, nháy mắt muốn xé tan đầu hắn, phá vỡ thức hải trực tiếp xóa hết trí nhớ, tồn tại của hắn.

Không, không kẻ nào được.

Mình đã chết rồi, hắn không sợ chết, nhưng mà Nhậm Kiệt tuyệt đối không cho phép, không chấp nhận người khác xóa hết mọi thứ, xóa bỏ sự tồn tại của mình.

Thần thức, thần thức hạng mạnh nhất của mình trước giờ lại không có cách nào, dù là lực lượng ngưng tụ thần thức cũng tan vỡ, không được, sắp phải...

- A! Đột nhiên rống to, mạnh mẽ chấn vỡ vòng tròn chân khí ngưng tụ trước đó, liền làm lực lượng thân thể nháy mắt tăng vọt, hiệu quả bùng nổ là tranh thủ cơ hội thở dốc cho Nhậm Kiệt. Lực lượng dao động, thần thức dao động, nháy mắt Nhậm Kiệt thúc đẩy đoạn phim trong thức hải, điên cuồng, bất chấp mọi gia đặt lên toàn bộ linh ngọc trong nhẫn trữ vật.

Oành...

Nháy mắt, Nhậm Kiệt vận hành đoạn phim, một khi vận hành, thần thức của Nhậm Kiệt bị hút vào, lúc này lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân áp chế thần thức Nhậm Kiệt cũng không có tác dụng gì.

- Không thể nào, sao lại... đây là lực lượng gì? Ngọc Tuyền đạo nhân cũng cả kinh, con mắt cùng nửa phần đầu bên trái cũng không ngưng tụ được, nửa mặt bên phải biểu hiện ra vô cùng kinh hãi.

Sao lại thế này, tên này chỉ là Chân Khí Cảnh, lại có thân thể Thần Thông Cảnh đã đủ thần kỳ, không biết có phải là thần thức biến dị, lại có được lực lượng thần thức Âm Dương Cảnh. Nhưng dù có thế, làm sao thần thức của hắn có thể trốn thoát khỏi trấn áp của mình. Lại vào trong thức hải, lúc này bên trong thức hải đã xảy ra biến hóa, làm lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân ngưng tụ hư ảnh dừng lại ở vòng ngoài.

Đây là lực lượng gì, đã xảy ra chuyện gì?

Nhậm Kiệt đi vào Thánh nhân luận đạo, điên cuồng thúc đẩy, lúc này lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân còn ở trong thức hải của mình, dù là lực thần hồn Thái Cực Cảnh không hoàn chỉnh, nhưng dù sao cũng là lực thần hồn Thái Cực Cảnh, vượt xa phạm trù thần thức bình thường.

Lúc này chỉ có thể liều mạng, cho nên Nhậm Kiệt bất chấp mọi gia thúc đẩy đoạn phim, tăng mạnh thần thức của mình.

- Phá cho bổn đạo gia, bổn đạo gia muốn xem thử là thứ gì... Lực thần hồn ngưng tụ hư ảnh Ngọc Tuyền đạo nhân mạnh mẽ ra tay, muốn xông vào trong thức hải của Nhậm Kiệt.

- Cút, cút ra ngoài cho bổn gia chủ. Oành... Nhậm Kiệt rống lớn, lúc này không đánh không được, hơn nữa nhất định phải nhanh, dù sao cũng là ở bên trong não bộ, thức hải của mình. Đầu óc của mình không đạt đến mức độ như Thái Cực Cảnh, cũng không ngưng tụ lực thần hồn, cho nên hắn điên cuồng thúc đẩy đoạn phim, thần thức tăng vọt trực tiếp chèn ếp muốn đẩy lực thần hồncủa Ngọc Tuyền đạo nhân ra ngoài.

- Ầm... Sao lại thế được? Cỗ lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân nháy mắt bị đụng văng ra, Ngọc Tuyền đạo nhân cũng thất kinh, bởi vì nháy mắt vừa rồi thần thức đụng vào lực thần hồn của mình đã đạt đến cường độ Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ năm.

Ngọc Tuyền đạo nhân tung hoành thiên hạ, tới giờ cũng chưa nghe qua chuyện thế này, nào có thần thức mạnh lên nhanh như vậy.

Ngay cả như thế, đó cũng chỉ là đột nhiên, dù sao lực thần hồn Thái Cực Cảnh không phải nói chơi. Nhưng Nhậm Kiệt căn bản không cho hắn có cơ hội thở dốc, lập tức đánh ra muốn đuổi lực thần hồn ra khỏi đầu mình.

Lại va đụng, Ngọc Tuyền đạo nhân chấn động phát hiện, hắn... rốt cuộc hắn làm như thế nào. Cường độ thần thức Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ tám trở lên, lại còn đang tăng mạnh.

Điều này không hợp lý, điều này không thể nào, không ai có thể tùy ý tăng cường thần thức như thế?

- Bổn đạo gia muốn xem thử, trong thức hải của ngươi có bí mật gì. Nửa bên mặt Ngọc Tuyền đạo nhân toát ra vẻ dữ tợn, lực thần hồn lại tăng mạnh.

Lúc này Nhậm Kiệt đã cảm giác sắp không được, tiêu hao quá nhanh, tuy rằng lúc này thần thức của hắn đã đạt đến trình độ dương hồn đại viên mãn.

Nhưng nếu tăng lên nữa, sẽ tiêu hao quá lớn, hơn nữa hắn còn dùng thần thức chống lại lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân.

Linh ngọc trong nhẫn trữ vật của hắn đã sắp hao hết, lúc này lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân lại tăng lên, vừa rồi hắn chỉ là chia ra một bộ phận lực thần hồn mà thôi. Xong, coi như mình hấp thu lực lượng Ngọc Tinh cũng không đủ...

Nhậm Kiệt đã đánh chủ ý tới yêu đan Ngọc Tinh trong lòng, nhưng hắn cũng biết như vậy cũng chưa chắc được, ngay lúc này, Nhậm Kiệt bỗng nhớ tới một chuyện.

Linh ngọc, không phải phía dưới có đủ linh ngọc hay sao?

Nghĩ tới đó, Nhậm Kiệt đồng thời chống lại lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân, chia ra một tia thần thức khống chế thân thể, nháy mắt lao ra khỏi lớp đá, trực tiếp rơi xuống quả đồi linh ngọc ở gần Thú Vương kiến lửa khổng lồ.

Liều mạng, đã thế này rồi, chỉ có liều mạng.

Nhìn thấy đột nhiên có người rơi xuống, đông đảo yêu thú kiến lửa xung quanh phát ra tiếng kêu, nhưng không con nào dám đến gần. Thú Vương kiến lửa khổng lồ bên dưới vẫn không có động tác gì.

Linh ngọc, có đủ linh ngọc, cho ta thúc đẩy đoạn phim.

Rơi vào trong đống linh ngọc chất như núi, Nhậm Kiệt không chút khách khí điên cuồng hấp thu linh khí trong linh ngọc, nháy mắt linh khí điên cuồng trút vào trong đoạn phim.

Ở trong thức hải, Nhậm Kiệt đang bị lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân đánh cho liên tục bại lui, bỗng nhiên lực lượng tăng vọt. Tuy rằng lực lượng bản thân hắn còn chưa đến âm hồn, không có lực thần hồn, nhưng lúc này thần thức của Nhậm Kiệt đang không ngừng kéo lên.

Dưới cảnh giới Thánh nhân luận đạo, Nhậm Kiệt dựa vào thần thức tăng cường, mạnh mẽ ngăn chặn lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân đánh sâu vào.

- Không thể nào, sao lại thế được... Ngọc Tuyền đạo nhân liên tiếp đánh phá, lại phát hiện thần thức của Nhậm Kiệt còn đang không ngừng tăng lên. Dù không ngưng tụ ra lực thần hồn, nhưng cường độ thần thức đã sớm vượt qua hắn, đã quay lại áp bách hắn.

- Ngươi không ra phải không, vậy hôm nay ta diệt ngươi trong này. Vừa rồi Nhậm Kiệt muốn đánh Ngọc Tuyền đạo nhân ra ngoài để mình chạy trốn, nhưng lúc này có linh khí không ngừng bổ sung, mình mượn Thánh nhân luận đạo tăng cường thần thức, đã có thể trấn áp ngược lại lực thần hồn của Ngọc Tuyền đạo nhân.

Lúc này không phải như trước, cơ hội khó mà có, Nhậm Kiệt tự nhiên không bỏ qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui