Tà Thiếu Dược Vương

Một khi cổ thần hồn lực thật nhỏ lại vô cùng kiên cường này bắt đầu bại lui, thần thức của Nhậm Kiệt liền ầm ầm đè xuống, cuồng bạo cuốn xuống.

“Con bà nó! Hôm nay làm mình chật vật như vậy, cộng thêm chuyện lục thẩm lần trước, hơn nữa mình lạc ấn thần thức ở bên trong nó đều xảy ra vấn đề. Không được rồi! Mình không triệt để xử lý tên khốn này còn chờ gì nữa!”

“Cũng không thể để lại hậu hoạn, cái này thật ứng với một câu nói lúc mình ở địa cầu: dưỡng hổ di hoạ đây!”

“May mà mình còn có lá bài tẩy, trên thực tế nếu như không nhờ có viên yêu đan nửa bước Thiên Yêu này, không nhờ có dược phẩm trị liệu, không nhờ có lực lượng của dược phẩm luyện thể, cộng thêm tình huống mình liên tiếp đột phá thần thức có thể áp chế, thì mình cơ hồ bị thứ này hút khô rồi!”

Quá nguy hiểm, loại chuyện này đúng là không thể kéo dài nữa! Nhậm Kiệt dứt khoát định trực tiếp vọt vào, bất kể vật này là cái gì, nếu không thể hoàn toàn nắm trong tay thì hủy diệt!

Thời điểm này, yêu đan ở ngực Nhậm Kiệt đã lớn ra gấp mười mấy lần, bằng cỡ nắm tay của Nhậm Kiệt, tiếng nhảy lên kịch liệt kia trong nháy mắt co rút lại, liên đới hắc động có lực hút kinh khủng kia cũng đang co rút lại, còn có thần hồn lực bị Nhậm Kiệt trấn áp đã sắp không được cũng đang ầm ầm thu hồi.

Nhậm Kiệt đã quyết định chủ ý, lần này nhất định không bỏ qua cho nó.

“Ầm...” Ngay lúc thần thức Nhậm Kiệt quy mô ầm ầm xông vào trong yêu đan này, chợt Nhậm Kiệt ngây ngẩn cả người.

Trong yêu đan nếu như thời diểm này nở ra yêu thú cường đại, thậm chí giống như loại thần hồn lực cường đại của Ngọc Tuyền đạo nhân kia, thì Nhậm Kiệt đã sớm có chuẩn bị.

Bởi vì vừa rồi lúc đấu với thần hồn lực kia, Nhậm Kiệt cảm nhận được thần hồn lực rất hoàn chỉnh đặc biệt. Tuy rằng rất nhỏ yếu, còn kém rất nhiều so với thần hồn lực của Ngọc Tuyền đạo nhân, nhưng lại vô cùng cứng cỏi, loại cảm giác này giống như là...

Thần hồn lực của Ngọc Tuyền đạo nhân lúc trước là cát đá tàn tạ, tuy rằng coi như cũng có chút độ cứng, nhưng còn kém rất xa.

Mà thần hồn lực này dù thật nhỏ, lại có cảm giác như một cây cương châm cứng rắn.

Nếu không phải thần thức của mình mượn Thánh nhân luận đạo tăng cường, thì sớm đã bị đâm rách rồi! Nhưng Nhậm Kiệt hoàn toàn không nghĩ tới, đi vào bên trong yêu đan nho nhỏ đã tăng lớn bằng nắm tay của mình này, cũng không có thấy cảnh tượng quỷ dị cái gì, bên trong lại chỉ có một con mèo nhỏ co rúc ở nơi đó, trông có vẻ yếu ớt vô cùng đáng yêu, vô cùng đáng thương???

“Con bà nó! Không ngờ là một con mèo nhỏ, mà còn là một mèo nhỏ màu đỏ!” Toàn bộ lông màu đỏ có vẻ vô cùng đặc biệt: cảm giác này giống như ở đời trước, đều là xe bình thường, đột nhiên có một chiếc Enzo Ferrari màu đỏ xuất hiện, thật rung động: “Con bà nó! Con mèo từ lúc nào lại có màu đỏ?”

Mèo đen đã đủ quỷ dị rồi! Bản thân mèo đã làm cho người ta có cảm giác đặc biệt, huống chi là mèo đỏ, còn nhỏ tí như vậy!

“Ô ô ô...” Thần thức khổng lồ của Nhậm Kiệt vừa xông vào, có một loại khí thế thái sơn áp đỉnh, hủy diệt hết thảy, thì con mèo nhỏ màu đỏ co rúc ở bên trong yêu đan kia nức nở, run rẩy đáng thương nhìn Nhậm Kiệt.

- Chơi đùa với bổn gia chủ như vậy, vừa rồi gần như sắp rút khô bổn gia chủ, thiếu chút nữa hại chết bổn gia chủ, còn làm hại bổn gia chủ lãng phí nhiều thứ tốt như vậy, ngay cả một viên yêu đan nửa bước Thiên Yêu đều bị hút khô... nghĩ là giả dạng đáng thương đáng yêu là hữu dụng sao? Ngươi cho là bổn gia chủ sẽ quan tâm sao? Đi chết đi! Nhậm Kiệt sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hắn hoàn toàn cho thấy một bộ khí thế bực tức phẫn nộ.

“Bịch...” Vòng ngoài yêu đan không còn cấm chế, dưới lực lượng của Nhậm Kiệt vòng ngoài yêu đan trực tiếp vỡ vụn, lực lượng, thần thức toàn diện bị đè ép xuống.

Nhậm Kiệt biết mình không thể đợi quá lâu ở trong cảnh Thánh nhân luận đạo, số mảnh vỡ Ngọc Tinh kia cũng không chống đỡ được quá lâu, chuyện vừa rồi thật ra cũng phát sinh rất nhanh, nhưng sự nguy hiểm, biến hóa trong đó chỉ có chính Nhậm Kiệt là biết rõ nhất: cảm giác này khiến sau lưng hắn cũng toát mồ hôi lạnh, không có một chút tiếng thở, nhưng lại có cảm giác sau lưng rét run, lạnh run cả người.

Giống như đang đối mặt với một địch nhân khủng bố, hơn nữa còn là một tên địch nhân nắm trong tay hỏa hầu, có thể cho ngươi mất cảnh giác, sau đó nắm bắt thời cơ tốt nhất, làm ra trạng thái hoàn mỹ nhất, nếu như không nhờ mình có lá bài tẩy nó không tưởng tượng được, thì nhất định mình đã chết rồi.

Cho nên thời điểm này Nhậm Kiệt mới có thái độ quyết liệt như thế! Thật ra hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?

Có loại cảm giác rất không tốt này, cho nên Nhậm Kiệt không chút chần chừ, có lẽ chỉ trong một ý niệm hắn thật sự tiêu diệt tên tiểu tử này, cho dù tên tiểu tử này nhìn đáng thương, đáng yêu mấy đi nữa, nhưng Nhậm Kiệt đích thực cảm thấy sợ, cảm giác mình bị mưu hại trước đó thật rất không tốt!

- Cầu... Van cầu ngươi, ta đói bụng, đừng giết ta... Ta không phải cố ý... Ô ô ô... Van cầu ngươi, đừng giết ta... Tuy nhiên ngay lúc thần thức Nhậm Kiệt đè ép xuống, con mèo nhỏ một thân màu đỏ đang cuộn mình kia đột nhiên lên tiếng.

Ngay lập tức Nhậm Kiệt không thể không khống chế lực lượng, lực lượng thần thức dừng lại. Trời ơi, trẻ con! Giống như là một đứa trẻ một hai tuổi vừa mới học nói.

Giọng nói kia quả thật người ta không có biện pháp hạ sát thủ.

Tuy nhiên cái này cũng quá kỳ quái đi?

Tuy rằng yêu thú tu luyện tới trình độ nhất định có thể phát ra tiếng người, nhưng ít nhất cũng phải là đại yêu hóa hình mới được, tên tiểu tử này mới bao lớn?

Nhìn bộ dáng thế này, là yêu đan kia vừa mới đập nhịp tim còn chưa nở ra, mà lại miệng phun ra tiếng người?

Hơn nữa còn là giọng của trẻ con, là thanh âm nói chuyện của đứa nhỏ lúc một hai tuổi.

- Ngươi còn biết ta muốn giết ngươi, ngươi là Thiên Yêu chuyển kiếp ư? Thần thức Nhậm Kiệt tuy rằng không còn áp bức hủy diệt con mèo nhỏ màu đỏ này, nhưng cũng đang không ngừng dò xét, muốn dò tra rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Nhưng Nhậm Kiệt lại một lần nữa kinh ngạc phát hiện: cho dù đang ở dưới cảnh giới Thánh nhân luận đạo, không ngờ thời điểm này thần thức của mình cũng không phát hiện có vấn đề gì.

Lực lượng của tên tiểu tử này yếu đi đáng thương, gần như sắp chết, giống như mới sinh ra, hoàn toàn không phải giả?

Về phần các thứ khác, trước mắt mình còn không dò tra ra, mà thần hồn lực đối chiến với mình vừa rồi cũng biến mất, hết thảy biến mất. Đối mặt con mèo nhỏ màu đỏ này, Nhậm Kiệt có cảm giác không cần mình toàn lực ứng phó, hơi dùng chút lực lượng đè xuống, nhất định nó phải chết.

- Ô... Ân... Con mèo nhỏ màu đỏ cố sức lắc lắc đầu, làm bộ dáng đáng thương nhìn Nhậm Kiệt ngay cả nói chuyện cũng rất cố hết sức: - Ta đói bụng, ta không phải có ý, đừng giết ta, cầu xin ngươi... ta đói bụng...

Một loại cảm giác tín nhiệm xông lên đầu, tuy rằng thần thức của mình lạc ấn cơ hồ bị hủy diệt, nhưng Nhậm Kiệt cảm nhận được từng tia từng tia lực lượng của thần thức cùng lực lượng lạc ấn của mình, vẫn còn đang ngưng tụ trên thân tên tiểu tử này. Tuy rằng tên tiểu tử này không phải bị mình hoàn toàn nắm trong tay, không có trở thành là linh thú của mình.

Nhưng tuyệt đối thân cận đặc biệt với mình, loại cảm giác thân cận đó là không sai được! Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, ít nhiều mình còn có thể ảnh hưởng đến tên tiểu tử này, cũng có thể cảm nhận được một chút tình huống của nó.

Thời khắc này Nhậm Kiệt cũng hết chỗ nói rồi, cứ thế này coi như xong chuyện rồi sao?

Co rúc ở bên trong yêu đan kinh khủng này, hấp thu lực lượng khổng lồ của mình, bất luận là Địa Viêm Chu Quả, hay là Cổ Vương, tinh huyết lục thẩm cộng thêm yêu đan nửa bước Thiên Yêu, dược phẩm trị liệu, dược phẩm luyện thể cùng với lực lượng khổng lồ của mình... rồi lại nở ra một con vật nhỏ như vậy...

Thần thức của mình ở dưới Thánh nhân luận đạo toàn lực dò xét cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, cộng thêm tiếng nói chuyện liên tiếp giống như trẻ nít kia, làm cho Nhậm Kiệt thật không có lòng dạ nào hạ sát thủ, hơn nữa nó nói ta đói bụng, chẳng lẽ nó hấp thu lực lượng của mình là do bản năng?

Thứ lai lịch thần kỳ, tình huống thần kỳ này, hôm nay ấp ra vật gì đó càng thêm con bà nó thần kỳ!

Chẳng qua là thời khắc này Nhậm Kiệt đã không có biện pháp tiếp tục ở lại trong Thánh nhân luận đạo, bởi vì những mảnh Ngọc Tinh kia đã tiêu hao hầu như không còn, nếu tiếp nữa sẽ phải tiêu hao linh ngọc của mình. Với tình huống hiện tại của mình mỗi một khắc chính là tiêu hao vô số linh ngọc.

Tuy rằng vừa mới tịch thu được đại lượng linh ngọc, nhưng không phải lúc cần thiết Nhậm Kiệt cũng sẽ không tùy tiện lãng phí, ít nhất trước mắt là không cần thiết. Cho nên Nhậm Kiệt lập tức ngừng lại, vừa dừng lại một cái, Nhậm Kiệt mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm.

Thần thức vừa rồi bởi vì dùng lực lượng tu luyện, tranh đấu, nhanh chóng toát mồ hôi ngưng kết thành màn sương đỏ, tầng ngoài thân thể cũng ngưng kết giống như một lớp da đặc thù. Nhậm Kiệt vận chuyển lực lượng trong nháy mắt làm vỡ nát, giống như phá kiển mà ra. Lập tức cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, thư thái, cảm giác đối với lực độ nắm giữ linh khí chung quanh, lực lượng thiên địa ở chung quanh hoàn toàn khác với trước.

Lúc này Nhậm Kiệt mới phát hiện, lực lượng của mình không ngờ đã đạt đến trình độ Thần Thông Cảnh tầng thứ tám, cảnh giới thân thể cũng đã đạt tới Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ bảy, ngay cả thần thức đại cảnh giới của mình cũng đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ bảy. Yêu đan nửa bước Thiên Yêu, Ngọc Tinh... những thứ này đã trợ giúp mình thật là to lớn, một lần nữa giúp lực lượng của mình tăng tiến vùn vụt.

Thời điểm này thật là thần thanh khí sảng, tuy nhiên Nhậm Kiệt cũng không dám chú ý nhiều lắm, lập tức nhìn thẳng vào tiểu tử kia, lúc này nó đã ra ngoài.

- Ta đói bụng... ta đói bụng... ta đói bụng... đói bụng... đói bụng... Lúc này, tên kia đã phá xác đi ra, không biết lúc nào bò đến trên vai Nhậm Kiệt, đứng ngay ngắn không dài hơn bàn tay Nhậm Kiệt. Con mèo nhỏ một thân màu đỏ ướt át tươi đẹp đang run run đứng trên bả vai Nhậm Kiệt, nó dùng móng vuốt gãi gãi bả vai Nhậm Kiệt, dùng đầu cọ cọ cổ Nhậm Kiệt, miệng thì phát ra thanh âm giống như trẻ nít đòi ăn.

Thời khắc này Nhậm Kiệt thật không biết nên nói cái gì mới tốt, mình vừa mới nghĩ phải đề phòng tên tiểu tử này, kết quả nó lại một bộ dáng nịnh bợ này đến với mình... quá gian manh đi!

- Trước nói cho xong đã! Không cần biết ngươi là tồn tại cái gì, nếu đã dựa vào vô số tài nguyên của bổn gia chủ sống lại, vậy thì đừng làm loạn, tốt nhất... Nhậm Kiệt vẫn còn không yên lòng, bởi vì cảm giác bị mưu hại trước đó quá nguy hiểm! Hắn lần đầu tiên cảm thấy, nếu như đây là một người, nếu như nó có thể tính kế đến loại trình độ đó, quả thực quá kinh khủng: nắm trong tay, hỏa hầu, kiên nhẫn hết thảy đều khiến người ta càng nghĩ càng sợ... cho nên hắn chỉ tay vào tên tiểu tử này, nói.

“Bùng!” Nhậm Kiệt chỉ tay vào tên tiểu tử, ngón tay mới vừa đưa ra, tiểu tử kia đột nhiên hưng phấn nhảy cởn lên, lập tức chụp lấy đầu ngón tay có đeo nhẫn gia chủ của Nhậm Kiệt, há to miệng, nước miếng chảy ròng...

“Con bà nó!” Nhậm Kiệt hoàn toàn có cảm giác nói không ra lời! Chẳng lẽ thật sự nở ra một con mèo con, đây là chuyện gì chứ!?.

Có cảm giác con vật này đã vượt qua yêu đan Thiên Yêu. Nó kinh khủng như vậy, khiến lão nhân mặt cười, lục thúc bọn họ đều lo lắng, hết lần này tới lần khác cảnh cáo mình phải cẩn thận... lại làm ra dáng trẻ con gian manh như vậy... Không đúng, là tên đói ăn!

Mới bây lớn đã biết đòi ăn, bộ dáng nước miếng chảy ròng này, con bà nó thật tuyệt!

Tuy nhiên tên tiểu tử này hiển nhiên quá yếu ớt rồi, móng vuốt cào vai Nhậm Kiệt dần dần không có khí lực, tuột xuống.

Tên tiểu tử này rũ xuống, nhưng ánh mắt bàn chân nhỏ lại đưa lên, nước miếng vẫn chảy, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trong tay Nhậm Kiệt, bộ dáng giống như một đứa nhỏ thấy món ăn ngon, cái gì cũng không để ý, hoàn toàn không để ý mình từ từ rơi xuống trong tay Nhậm Kiệt, giống như một đứa trẻ từ tầng lầu 7, 8 rơi xuống.

Nhìn thấy tên tiểu tử đói ăn như vậy, Nhậm Kiệt bất đắc dĩ đưa tay đón nó trước khi nó rơi xuống đất. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nó, đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ đến một ít chuyện.

- Ngươi muốn ăn chính là cái này à? Nhậm Kiệt vừa động thần thức, đi vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật của mình, chỉ vào một số đồ dùng hàng ngày cất chứa bên trong.

- Không ăn... Không ăn, cái kia... Kết quả đúng như Nhậm Kiệt nghĩ, tên tiểu tử đói ăn này rất cố sức lắc đầu, tay chỉ vào một chỗ khác. Nếu như lúc này có người nào khác, nhất định không rõ ý gì, nhưng Nhậm Kiệt lại cả kinh...

Tên tiểu tử này nói, là một hướng trong không gian nhẫn trữ vật của mình, đó là chỗ cất chứa linh ngọc. Con bà nó! Thế giới này thế nào vậy! Tề Thiên có thể nhìn xuyên thấu nhẫn trữ vật, không ngờ tên tiểu tử này cũng có năng lực này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui