Tà Thiếu Dược Vương

- Thương thế không có vấn đề quá lớn. Trước đó bọn họ cũng chữa trị qua, chỉ có điều trong cơ thể Ngọc Thành gia gia còn có một số cấm chế phiền toái. Cái này ta không thể phá được, phiếu cơm lão đại ngươi tới đi. Mập mạp dùng tay làm dấu. Tuy rằng không biết rõ cấm chế trong người Ngọc Thành thế nào, nhưng lại rất có lòng tin với Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt kiểm tra một chút, rất nhanh đã giải khai cấm chế trên người Ngọc Thành. Những cấm chế này rất đơn giản, nhưng gã phát hiện một vấn đề. Những cấm chế này có người bố trí trục tầng, không ngừng bổ sung mạnh hơn. Dường như muốn luyện Ngọc Thành thành một loại pháp bảo gì đó vậy.

- Hả? Đúng lúc này Ngọc Thành mở mắt, liền nhìn thấy đám người mập mạp.

- Đây là? Vô Song đâu? Nhậm Kiệt giống như ngủ một giấc dài, vừa tỉnh lại có chút chưa kịp thích ứng. Nhưng nghĩ tới chuyện lúc trước ngó mắt tìm Ngọc Vô Song.

- Ngài đừng vội gấp. Tạm thời không cần lo an toàn của Vô Song. Chỉ có điều...

Những lời này sớm hay muộn cũng phải nói. Nhậm Kiệt để thời gian cho Ngọc Thành chuẩn bị tâm lý, nói: - Hiện tại nàng lọt vào tay Hải Vương.

Vừa nghe vậy Ngọc Thành suýt nữa ngã quỵ. Tu vi cường đại hơn, lực lượng dù mạnh mấy đi nữa, nhưng mà vẫn khó cản nổi tình thân với nhau.

Tuy rằng Nhậm Kiệt nói trước mắt không cần lo an toàn của nàng, nhưng mà nghe nói nàng lọt vào tay Hải Vương đầu óc ông lên, có cảm giác muốn nổ tung vậy.

Hải Vương là ai, đây chính là người đứng đầu tám đại Vương giả à, cho dù lão tổ tông Minh Ngọc sơn trang đến cũng không làm gì được.

Nhậm Kiệt vội vàng an ủi: - Ngài đừng gấp, hiện tại ta đã bắt đồ đệ của Hải Vương là Thái tử Thiên Hải Đế Quốc và sư đệ Mặc Sanh của hắn. Cho nên có thể đàm phán đổi người với Hải Vương.

- Cái gì? Ngươi bắt được Hải Lượng, Mặc Sanh? Là thật sao? Trong lòng vốn chìm xuống, Ngọc Thành đột nhiên cả kinh, không dám tin nhìn Nhậm Kiệt.

Hải Lượng là ai? Mặc Sanh là người nào? Lần đầu tiên Mặc Sanh che giấu thân phận tập kích Minh Ngọc sơn trang lão đã điều tra ra được. Về sau đã cùng giao thủ với gã, tự nhiên biết rõ sự lợi hại của gã. Mà giờ Nhậm Kiệt nói đã bắt được gã, Ngọc Thành lập tức nhìn chung quanh, nhưng không thấy lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, hay Sát Thủ Vương ở đây. Thậm chí ngay cả vợ chồng Tu La Nhậm Thiên Tung cũng không thấy. Trừ cấp bậc như bọn họ ra, ai có thể bắt được Hải Lượng và Mặc Sanh.

Mập mạp đang bận rộn cũng phụ họa: - Đương nhiên là thật, thật thật sự sư. Ngài cứ yên tâm đi!

Mập mạp nói, Nhậm Kiệt cũng gật đầu xác nhận lần nữa, Ngọc Thành nghe vậy trong lòng buông lỏng, ít nhất cũng có chút lợi thế.

- Ôi! Ngọc Thành thở dài nói: - Ta cũng không nghĩ tới...Nhân Long lại bị người ta khống chế, lúc đó còn tưởng rằng...

- Là ta hồ đồ, ta đã hại Vô Song. Nếu không....Nhân Long, Vô Song bây giờ.... Ngọc Thành thở dài nói, trong lòng hối hận. Ngọc Nhân Long và Ngọc Vô Song lão nhìn bọn họ lớn lên từ nhỏ. Lúc này một người bị khống chế, sống không bằng chết. Một người thì bị Hải Vương bắt đi, càng nghĩ càng đau khổ.

- Ngọc Thành gia gia. . . Ta. . . Ta không phải có ý làm ngươi buồn, ta... Ta chỉ là muốn nói... Cái kia... Phiếu cơm lão đại...

Mập mạp nhìn Ngọc Thành ủ rũ biết mình lỡ lời, không biết xử lý ra sao, vội vàng nhìn về phía Nhậm Kiệt cầu xin cứu.

- Ngài cũng đừng tự trách, đối phương cố ý tính kế, chẳng ai nghĩ chuyện thành ra vậy. Đúng, nhắc tới Ngọc Nhân Long mới nhớ, người đâu, mới Ngọc Nhân Long tới đây! Đôi khi khuyên bảo không phải là biện pháp tốt. Nhậm Kiệt hạ lệnh người mang Ngọc Nhân Long tới.

- Nhân Long cũng ở đây? Quả nhiên vẻ mặt Ngọc Thành biến đổi, lập tức nhìn Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt gật gật đầu nói: - Hắn đi theo Hải Lượng, lát nữa chúng ta xem tình huống một chút!

Rất nhanh, người cận vệ đội dẫn Ngọc Nhân Long tới. Không bị Hải Lượng khống chế, Ngọc Nhân Long biểu hiện như người bình thường. Nhưng lực lượng bị phong cấm, được hai gã thị vệ dẫn vào. Chỉ là ánh mắt có chút mê mang, không rõ.

- Nhân Long! Ta là gia gia đây, ngươi... Vừa nhìn thấy Ngọc Nhân Long, Ngọc Thành xông lại, nhưng bất luận lão nói gì, Ngọc Nhân Long cũng không có phản ứng. Dường như xa lạ, lạnh nhạt nhìn lão.

Trong ánh mắt bỗng hiện lên vẻ đầy phòng và địch ý. Có thể nói, nếu không có Hải Lượng hạ lệnh, hắn vĩnh viễn bảo trì trạng thái đề phòng địch ý này.

Nhậm Kiệt lẳng lặng nhìn, thần thức buông ra dò xét từng phản ứng của Ngọc Nhân Long. Thần thức tra xét, lập tức nhận ra trong người gã có vô số trận pháp, và thần thức lạc ấn ngưng tụ từ một phương thức đặc thù nào đó.

Hả? Có chút đặc biệt. Nhậm Kiệt cảm thấy có chút đặc biệt. Trải qua chuyện Ngọc Tuyền đạo nhân, Nhậm Kiệt cũng hiểu một chút về khôi lỗi. Lúc đó Ngọc Tuyền đạo nhân luyện chế thủ hạ mình thành khôi lỗi, hoàn toàn mất đi cảm giác sinh mạng, giống như máy móc vậy. Về sau tra xét tài liệu biết được. Khôi lỗi có nhiều loại, có thi khôi,thú khôi, yêu khôi, nhân khôi...

Trong đó thi khôi hoàn toàn không có ý thức, giống như binh khí hình người vậy. Có thể dùng bí pháp rèn luyện, dẫn nhập hơi thở. Chỉ có điều nó rất cổ xưa.

Vì khôi lỗi đạo là bàng môn tà đạo, cho nên phần lớn người sử dụng thường bị các phe phái đả kích. Cho nên hiếm khi gặp người sử dụng, dần dần trở nên hiếm hoi ít ỏi.

Nhậm Kiệt phát hiện, Ngọc Nhân Long còn có thể vận chuyển thần thức, chỉ có điều không quá hoàn chỉnh. Hắn có ý thức bản thân, chỉ là ý thức này cũng không phải là Ngọc Nhân Long, mà là một cái ý thức mới.

Trong người gã cũng bị người hạ đủ loại lực lượng, không ngừng bị sáp nhập vào. Nếu thần thức lạc ấn hoàn toàn dung hợp với lực lượng thân thể gã thì gã sẽ trở thành một người mới. Chỗ tốt của khôi lỗi là, nếu như luyện chế tốt, nó có thể làm được rất nhiều chuyện. Lại hoàn toàn nghe lệnh một người, trung thành tuyệt đối.

Có thể nói người phát minh ra khôi lỗi thuật muốn luyện chế ra kẻ có thể tin tưởng, vĩnh viễn không phản bội mình.

- Nhậm gia chủ, Nhân Long còn trẻ không hiểu chuyện. Vốn không nên xin Nhậm gia chủ, nhưng mà...

Ngọc Thành là ai, tuy rằng không là thiên tài gì, nhưng dù sao cũng là trang chủ Minh Ngọc sơn trang. Nghiên cứu đan đạo nhiều năm như vậy đương nhiên có thành tựu. Kiểm tra tình huống Ngọc Nhân Long, lão liền biết không ổn. Xong rồi...

Bọn họ quá độc ác, lại luyện sống cháu mình thành hoạt tử nhân, luyện chế thành khôi lỗi. Trách không được Nhân Long lại hãm hại mình, trách không được...

Khi bị Ngọc Nhân Long đánh lén, lão còn tưởng gã chỉ bị người khống chế. Không nghĩ tới lại bị luyện chế thành khôi lỗi. Cảm giác này so với nghe Ngọc Nhân Long bị giết chết còn thống khổ hơn. Tuy rằng người ở trước mặt lại không nhận ra mình, bị người khống chế, vĩnh viễn trầm luân.

Minh Ngọc sơn trang không phải chưa từng gặp chuyện này. Trước kia cũng có người bị luyện chế thành khôi lỗi, tuy rằng tình huống không giống nhau nhưng mà một khi bị luyện thành khôi lỗi thì xong rồi. Người so với chết còn đau khổ hơn.

Lão tổ từng nói, trừ phi có tồn tại vượt qua Thiên Đan. Hoặc bảo vật tạo hóa thiên địa, nếu không thì không thể cứu được.

Vì vậy khi biết tình huống, Ngọc Thành lão lệ tung hoành. Cho dù dẫn Ngọc Nhân Long tới chỗ lão tổ cũng không có cách cứu. Đột nhiên lão nhìn thấy Nhậm Kiệt, như nhìn thấy hy vọng.

Kỳ tích không chỉ xuất hiện một lần trên người Nhậm Kiệt, lão tổ đã nói qua. Vốn lão cho rằng chuyện không còn hy vọng, lại không ngờ Nhậm Kiệt lại làm được.

Lần này mình gặp chuyện không may, Nhậm Kiệt lại cứu được mình, không những vậy còn bắt được Hải Lượng và Mặc Sanh. Từ lúc gặp Nhậm Kiệt, nhưng chuyện không thể liền biến thành có thể. Kỳ tích lần lượt xuất hiện. Bởi vậy trong lúc tuyệt vọng lão liền nhờ Nhậm Kiệt giúp đỡ. Tuy rằng lão cảm giác như không thể, bởi vì lần này hoàn toàn khác trước. nhưng mà lão vẫn ôm hy vọng.

- Không cần nói vậy. Nếu ta so đo với hắn thì hắn đã không sống được tới bây giờ. Cho dù nể mặt Minh Ngọc sơn trang ngươi, ta cũng không muốn Vô Song thương tâm. Chỉ là bây giờ đúng là có chút phiền phức.

Không đợi Ngọc Thành nói xong, Nhậm Kiệt liền phất tay áo ngăn lại. Tiếp đó đi tới bên cạnh Ngọc Nhân Long nói: - Phương thức này sẽ khiến hắn hoàn toàn mất đi thần thức vốn óc. Không khác gì phân ra thần hồn lực, do đó quên hết tất cả chuyện trước kia. Phương pháp khống chế hắn hẳn là phương pháp thượng cổ. Một khi hoàn thành, gần như không thể cứu nổi. Cũng may người đó khả nóng vội, tất cả lực lượng gần như chưa hoàn thành, thần thức lạc ấn chưa hoàn toàn dung hợp. Bởi vậy ký ức và thần thức của Ngọc Nhân Long cũng chưa hoàn toàn ma diệt, chỉ là dù cứu lại cũng chưa chắc có thể hoàn toàn khôi phục được.

Tuy Ngọc Nhân Long không phải hạng người đại gian đại ác, cũng không phải địch nhân chân chính, nhưng Nhậm Kiệt cảm thấy tính tình người này không bình thường. Nhất là thái độ đối đã với Ngọc Vô Song, cho nên y cũng không có cảm tình hì. Nếu không về phía y, y cũng trực tiếp đem đi đấu giá, bỏ mặc không quản.

Nhưng dù sao còn có lão Đan Vương Ngọc Trường Không, còn có Ngọc Vô Song, cho nên không muốn quản cũng phải quản.

- Nhậm gia chủ vất vả, Nhậm gia chủ đối với Minh Ngọc sơn trang đại ân đại đức! Ngọc Thành không biết nói gì cho tốt, nhưng vừa nói ra lại thấy Nhậm Kiệt cười nhìn mình, gã liền ngừng lại. Bởi vì Nhậm Kiệt giúp mình nhiều chuyện, cho nên có nói những lời này cũng vô dụng.

Vô dụng, thật vô dụng. Lão bỗng dừng lại trịnh trọng khom người thi lễ với Nhậm Kiệt. Giống như đối đãi với trưởng bối vậy. lần này khác với lúc cứu lão. Bởi vì lão rất rõ ràng, Nhậm Kiệt rất không thích Ngọc Nhân Long. Nhậm Kiệt cũng không nói gì thêm, cẩn thận nghiên cứu một chút, sau đó động thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui