Tà Thiếu Dược Vương

Lặng, trong phòng liền yên lặng hoàn toàn, vốn nghe Nhậm Kiệt muốn lập tức viết ra, Mạnh Tửu Lân rất bất ngờ cũng ngây người, đám người Văn Tử Hào còn hưng phấn khen hay cũng cứng lại.

Má nó đây là chuyện gì, tiếng nổ bên ngoài rõ ràng là lực lượng mạnh mẽ đánh vào tạo thành, mấu chốt là câu kia, cái chuyện gì thế?

Nhất thời mọi người đều ngây ra, họ trong trong Ngọc Kinh Thành tuyệt đối nhiều không đếm hết, chỉ là họ Nhậm đã có mấy vạn nhà, đừng nói họ Nhậm khác, mà gọi Nhậm Kiệt cũng tuyệt đối không ít, có điều công khai chỉ tên gọi họ như thế, chỉ cần không phải ngốc cũng biết là đang nói Nhậm Kiệt, Nhậm đại gia chủ đây mà.

Ầm ầm...

Sau đó, lại một trận hò hét rối loạn.

Nhậm Kiệt cũng nhíu mày, uống rượu cũng không được yên tĩnh, bây giờ mình thật nổi giận rồi.

Lúc này Mạnh Tửu Lân thót tim, thầm hô chuyện gì thế, sao mà cố tình xảy ra chuyện vào lúc này, đúng rồi, chẳng lẽ là...

- Rầm... Con mẹ nó, đây là khiêu khích mà... Ngụy Lượng tánh khí nóng nnhất, đã qua nhiều chuyện, sớm thừa nhận Nhậm Kiệt là lão đại của lão đại, lúc này nghe có kẻ nói vậy liền muốn nổi điên.

- Lớn lối thiệt... Lý Thiên Thành nghe được cũng tức giận, má nó, ngay cả mình cũng nhận làm lão đại, có kẻ nào dám lớn lối như thế.

- Muốn ăn đòn... Văn Tử Hào cũng đứng lên.

Hải Thanh Vân không nói gì, cũng đứng lên theo, mấy người này hoàn toàn là muốn lập tức lao ra.

Mạnh Tửu Lân vừa thấy, thầm nghĩ đám người này không chọc người còn được, bây giờ lại nghe những lời này, không điên tiết lên mới lạ.

- Không vội đi ra, xem là chuyện gì, coi chừng có người biểu diễn cho chúng ta. Trước kia gặp nhiều lắm, nhưng gần đây Nhậm Kiệt càng ít gặp người khiêu khích mình, đặc biệt là như thế này. Hắn dần nắm giữ Nhậm gia, theo biến đổi không ngừng, kẻ địch của hắn đều là tồn tại như Tàn Hồn, hoàng đế, Thánh Đan Tông.

Ngay cả Phương Viêm nhanh chóng trỗi dậy, lại muốn khiêu khích Nhậm Kiệt, cũng bị Nhậm Kiệt xử thành không ra hình, ngay cả hoàng tử trên Hội Văn cũng phải xám xịt chạy mất. Đừng nói là Nhậm Kiệt, ngay cả Tạ Kiếm, mập mạp đi theo bên cạnh cũng không ai chọc nổi, càng đừng nói bây giờ mấy người Lý Thiên Thành, Hải Thanh Vân, Ngụy Lượng, Văn Tử Hào cùng đến.

Đám trong vòng trác táng Ngọc Kinh Thành không phải ngốc, không phục thì so bì, tranh đấu cũng phải xem tình huống, dần dần không ai coi Nhậm Kiệt thành trác táng nữa. Dĩ nhiên, đối với Nhậm Kiệt làm gia chủ, mọi người đều không cho rằng hắn sẽ có kết quả tốt, bởi vì hắn không biết giấu tài, lại đi đối đầu với hoàng đế, sớm muộn gì cũng phải chết. Sẽ tới lúc hắn xui xẻo, sẽ chết, nhưng người trong vòng trác táng sẽ không tùy tiện đi chọc tới Nhậm Kiệt.

Dù Nhậm Kiệt có bảy tám phân say, nhưng mơ hồ cảm giác có chỗ không đúng, có điều vừa nghe được động tĩnh cùng những lời này, thật đúng là không phân tích ra gì, nhấc tay cản mọi người lại.

Nói xong, Nhậm Kiệt đến cạnh giường, đẩy nhẹ, mở cửa sổ ra.

Từ nơi này có thể nhìn ra từ xa, ở con phố gần sông nội thành, lúc này có không ít người vây xem, náo nhiệt khác thường. Hơn nữa động tĩnh không phải một hồi, có điều khi nãy ngay lúc mấy người Nhậm Kiệt uống rượu, khởi động trận pháp cách âm nên mới không biết.

Chỉ là rất trùng hợp, vừa lúc Nhậm Kiệt phát hiện Mạnh Tửu Lân xuất hiện, mở ra trận pháp trong phòng, trùng hợp nghe được một câu đó. Tuy rằng tiếng không lớn, chỉ nghe mơ hồ vang lên, nhưng mọi người đều nghe rõ ràng.

- Bên kia là một cửa hàng mậu dịch, chủ là Nhậm Lao, người xung quanh đặt cho hắn ngoại hiệu là Nhậm Lão Thực ý nói hắn buôn bán đàng hoàng. Hắn cũng là người Nhậm gia, nhưng hẳn là chi nhánh. Làm nghề mậu dịch thường phải làm lớn, đến trong tay Nhậm Lao, dù không mở rộng, nhưng cũng giữ ổn định. Bởi vì xung quanh có mấy bến cảng vận chuyển đường thủy, so ra thì góc này vắng vẻ hơn, là chỗ cửa hàng mậu dịch đông nhất. Nghe nói năm đó đời ông, đời cha của Nhậm Lao từng nhậm chức trong nội bộ Nhậm gia, cộng thêm bản thân cố gắng, con đường này có mười mấy cửa hàng đều là của bọn họ.

Lúc này thấy Nhậm Kiệt nhìn sang phía bên kia, Mạnh Tửu Lân vội bước lên giới thiệu. Dù sao vừa rồi xảy ra chuyện, hắn cũng biết, nhưng lúc đó còn chưa làm lớn như thế, huống gì gần đây bên kia cứ hai ba ngày náo loạn một lần, hắn cũng không để ý, không ngờ bây giờ kinh động các vị này.

- Vậy đó là chuyện gì? Nghe Mạnh Tửu Lân giới thiệu, Nhậm Kiệt nhìn cửa tiệm đàng xa nhốn nháo, hỏi.

Mạnh Tửu Lân nói tiếp: - Nhậm Lão Thực làm việc rất chắc chắn, những năm trước mấy lần có chuyện, hắn thà rằng mình không kiếm tiền, cũng bảo đảm tiểu nhị cùng người hợp tác kiếm được tiền, thậm chí còn cầm chút tiền gia tộc trả ra, đảm bảo danh dự, kinh doanh ổn định. Cộng thêm có Nhậm gia làm cây đại thụ che chở, tuy rằng cửa hàng mậu dịch của hắn không tính là lớn nhất, nhưng nhiều năm qua vẫn làm rất tốt. Có điều gần đây như gặp vận xui, làm gì cũng không thuận lợi, bọn họ vận chuyển hàng hóa trước sau đều xảy ra chuyện, không nói tổn thất nặng nề, lần này nghe nói trong hàng hóa vận chuyển bị tra ra hàng cấm, vừa vặn là người Tổng đốc thủy vận đến đây.

Vận xui? Lúc này Nhậm Kiệt có chút men say, nhưng nghe cũng không biết cảm thụ gì.

Hơn nữa nhớ tới lời vừa rồi, lại ngẫm tới một câu trong lời Mạnh Tửu Lân nói, gần đây gặp vận xui, nào có chuyện đúng lúc như vậy.

Nghe thế, rõ ràng Nhậm Lao là hạng thủ thành có thừa, khai thác không đủ, nhưng cũng coi như hạng vững chắc, hoàn toàn không làm loạn. Trong vòng ngoài Nhậm gia có rất nhiều người như thế, mượn một chút phúc ấm của tổ tiên, cho dù không thể vinh quang như trực hệ, trung tâm Nhậm gia, nhưng cũng sống không tệ. Nhưng bởi vì là huyết mạch Nhậm gia, họ Nhậm, chỉ cần làm chuyện ổn định chắc chắn, luôn có ưu thế tự nhiên, ít ra đảm bảo không ai dám ức hiếp, nhưng chuyện hôm nay lại trở nên không đúng.

- Hàng cấm, hừ, thật có hàng cấm còn cần vận chuyển bằng đường thủy. Lúc này Hải Thanh Vân hừ lạnh, trò mèo trong này thì hắn quá rõ. Có thể đi đường thủy, đều là hàng hóa thế tục, vận chuyển số lượng lớn, chủ yếu kiếm vàng bạc mà thôi.

- Muốn gán tội, nào lo không có chứng cớ. Nhậm Kiệt đã sớm nghĩ tới, nếu người Nhậm gia muốn mạo hiểm, căn bản không cần làm chuyện thế này. Nhậm gia có rất nhiều cơ hội cho bọn họ, cần gì phải mạo hiểm làm chuyện phạm pháp thế tục.

Thật có hàng cấm gì, không ai lại đặt ở trong đó.

- Đúng thế... Má nó, vậy không phải hãm hại hay sao? Ngụy Lượng vỗ đầu.

- Lão đại, ngươi nói làm sao đây, ta liền xuống ngay. Lý Thiên Thành muốn xông ra.

- Xem bọn họ muốn làm cái gì. Nhậm Kiệt lại khoát tay cản Lý Thiên Thành, lẳng lặng đứng nhìn tình hình đằng xa.

Hả?

Vừa nãy Nhậm Kiệt ngăn cản còn coi như chưa rõ chuyện, nhưng bây giờ mình đã nói xong, bọn họ cũng hiểu được mấu chốt, nhưng sao hắn vẫn không ra mặt?

Lúc này Mạnh Tửu Lân cũng kỳ quái, theo hắn thấy, Nhậm Kiệt gặp chuyện như thế thì chắc chắn sẽ không mặc kệ, đối với hắn thì chuyện này vô cùng đơn giản. Nhưng lúc này hắn lại ngăn cản Lý Thiên Thành, còn nói tiếp tục xem, có gì mà xem chứ.

Lúc này trong cửa hàng đằng xa có không ít người đội bắt buôn lậu Tổng đốc thủy vận đi ra, áp giải tiểu nhị cùng Nhậm Lão Thực ra ngoài.

- Đại nhân, các người có phải làm sai rồi không, bọn họ không thể nào lén chở hàng cấm được.

- Đúng vậy, Nhậm Lão Thực buôn bán trước nay đàng hoàng, nếu hắn có tinh thần mạo hiểm, sẽ không đến mức thế này.

- Nhật định là làm sai rồi, tuyệt đối không thể.

- Vậy còn không phải hoang đường sao... Ôi....

Thấy người trong cửa hàng Nhậm Lão Thực bị áp giải ra, không ít người xung quanh đều bất bình thay, chẳng qua bọn họ đều dựa vào vận chuyển đường thủy mà sống, không dám lớn tiếng, có một số người thậm chí chỉ lắc đầu thì thầm.

Lúc này, trên lưng một con linh thú chim biển to lớn có một người đang đứng, đằng sau hắn lại có một cường giả dựa vào gió bay trên không, đằng sau cường giả này cũng có một đội người. Tuy rằng những người này đều dựa vào pháp bảo đi theo, nhưng vừa nhìn cũng biết toàn là Thần Thông Cảnh đỉnh phong.

Bên dưới là đội bắt buôn lậu chỉnh tề, ngăn cản người ở vòng ngoài, không ngừng kê biên tài sản cửa hàng mậu dịch của Nhậm Lão Thực.

Người trên lưng linh thú chim biển kia khoảng 27-28, mặc quân phục thống lĩnh thủy vận có vài phần uy phong, người ở gần đây dựa vào vận chuyển đường thủy có ai không biết, đó là Thương Vinh, con thứ hai của Tổng đốc thủy vận Thương Trung.

Thương Vinh xem như thống lĩnh đội bắt buôn lậu, người dựa vào vận chuyển đường thủy gặp hắn cũng như gặp tổ tông, cho nên lúc này muốn nói giúp Nhậm Lão Thực cũng phải cẩn thận.

Thương Vinh đứng trên không trung, ngẩng đầu ưỡn ngực ngạo thị bên dưới, nghe có người nói chuyện giúp Nhậm Lão Thực, khóe miệng nhếch lên khinh thường. Nhà bọn họ nhiều đời quản lý vận chuyển đường thủy, từ nhỏ hắn đã học làm sao trị được đám người này, những người này dựa vào đường thủy mà sống, mình lại nắm giữ đội bắt buôn lậu, có chuyện gì còn không phải mình nói là đúng.

Xử lý Nhậm Lão Thực như thế vốn không cần hắn ra tay, chuyện nhỏ này tùy tiện phái người đi là được, nhưng gần đây nghe người trong vòng truyền ra phong phanh, người khác đều làm việc, tự nhiên hắn không thể ngồi chơi. Hơn nữa hắn còn xin phép lão gia, vẫn còn nhớ lời ngài dặn, khống chế phạm vi, chú ý ảnh hưởng, làm thật chứng cớ.

Ảnh hưởng là phải khống chế, nhưng mình cũng không thể không tạo ra chút ảnh hưởng gì, không thì chẳng phải làm không công hay sao. Nhậm Lão Thực tính là gì, bóp chết hắn cũng chẳng sao, mấu chốt là phải để người ngoài biết Thương gia đang làm việc, biết Thương Vinh mình đang làm việc, chờ lão gia lui xuống, vị trí Tổng đốc thủy vận sẽ là của mình.

- Nhậm Lão Thực, ta xem ngươi thật không thành thật, ngươi chứa chấp hải tặc làm việc cho mình còn chưa tính, còn âm thầm vận chuyển số lượng lớn Hải Hoàng Kim Ti Mộc chỉ cho hoàng gia ngự dụng, đưa vào Ngọc Kinh Thành. Còn giúp hải tặc, mã tặc tiêu thụ tang vật. Các ngươi cho rằng bổn thống lĩnh oan uổng hắn hay sao, nhân chứng vật chứng đều có, lúc đó bản thân Nhậm Lão Thực cũng có mặt tại chỗ, hắn giết mười mấy quan sai bỏ trốn, trong nhẫn trữ vật bị cướp lại có rất nhiều Hải Hoàng Kim Ti Mộc cùng những tang vật khác, hơn nữa trước đó Nhậm Lão Thực tiêu thụ rất nhiều vật phẩm có không thiếu tang vật lẫn vào. Nhậm Lão Thực phải không, ngươi nói xem, bổn thống lĩnh nói có phải sự thật. Thấy lúc này đã có không ít người đến, Thương Vinh cố ý lớn giọng lên tiếng, ít ra phải làm người trong vòng vận chuyển đường thủy đều biết mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui