Tà Thiếu Dược Vương

Rốt cuộc... rốt cuộc là chuyện gì thế?

Mình không nghe nhầm, không nhìn nhầm đó chứ?

Dù những người tông môn, giáo phái từ những nơi khác đến không nhận ra Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không, nhưng cũng đều tròn mắt.

Bởi vì Kiếm Vương Long Ngạo tu luyện ra kiếm ý, đó là vô cùng khủng bố. Nên biết Kiếm tu luôn cực kỳ mạnh mẽ, lực công kích siêu cấp trong người tu luyện, mà người có thể tu luyện ra kiếm ý, uy lực càng thêm mạnh.

Vừa rồi Lam Thiên cũng nói, tuy rằng hiện tại Kiếm Vương Long Ngạo chưa đạt đến Thái Cực Cảnh, nhưng dù gặp Thái Cực Cảnh bình thường cũng có thể đấu một trận.

Càng đừng nói lão Đan Vương Ngọc Trường Không, hôm nay đã là Thái Cực Cảnh chân chính. Hai người này vừa đến lại hành lễ với Nhậm Kiệt, còn nói đã tới chậm, có vẻ như xin lỗi nhận tội.

Nói chơi gì thế, rõ ràng hai người này không phải người Nhậm gia, sao lại như thế?

Nên biết, Thái Cực Cảnh đều là tồn tại cao thượng, thậm chí đã thoát khỏi thế tục, bản thân có thể khai phủ lập tông, làm sao lại...

- Không! Không thể nào! Phương Kỳ nhìn thẳng mắt, chuyện hôm nay biến hóa quá lớn, làm cho hiện tại nàng không phản ứng kịp.

- Đột phá thì tốt, cũng không phải chuyện gì lớn. Nhậm Kiệt nhìn cuối cùng lão Đan Vương Ngọc Trường Không đột phá, Kiếm Vương Long Ngạo tuy rằng kém một chút, nhưng có thật nhiều Kiếm tu đạt tới Thái Cực Cảnh cũng không lĩnh ngộ được kiếm ý, hắn lĩnh ngộ kiếm ý trước cũng không kém, Nhậm Kiệt cũng vui vẻ thay bọn họ.

- A!

- Sặc! Tên này bình tĩnh thật hay là giả bình tĩnh, còn nói không phải chuyện lớn?

- Con mẹ nó quá làm màu, đã như thế rồi, còn nói không phải chuyện lớn.

Vừa nghe Nhậm Kiệt nói thế, không ít người có xúc động muốn đụng tường.

Còn Phương Kỳ, Trường Phong Khinh Vũ, những người Lam Phủ Thiên Tông đã sắp tức điên, không phải chuyện lớn?

Hắn nói không phải chuyện lớn, quá đáng ghét.

- Không phải chuyện lớn chứ gì? Mặc dù Lam Thiên không tức điên, nhưng sắc mặt cũng trở nên cực lạnh, lạnh băng, nói: - Ngươi cho rằng dựa vào một lão già lĩnh ngộ ra kiếm ý, còn có một tên mới đột phá Thái Cực Cảnh là có thể cứu được ngươi, vậy ngươi nằm mơ đi. Bổn tông chủ lười dây dưa với bọn chúng, muốn giết chúng thì chỉ là chuyện nói một câu. Nếu ngươi thật có bản lĩnh, có thể gọi lão cha Nhậm Thiên Hành của ngươi ra đây, hoặc là Thái Cực Cảnh Nhậm gia các ngươi đủ cân lượng ra đây, bằng không hôm nay ngươi chết chắc rồi. Không phải chuyện lớn đúng không, vậy hôm nay chúng ta chơi lớn chút.

Theo lời Lam Thiên, bên trong Lam Phủ Thiên Tông, một đạo lực lượng Thái Cực Cảnh chậm rãi vận chuyển, cỗ lực lượng này hùng hậu, mơ hồ ảnh hưởng vận chuyển pháp quy bên trên Ngọc Kinh Thành, tỏa ra ánh sáng. Hào quang này kỳ lạ vô cùng, nhưng uy thế mạnh mẽ, lão Đan Vương Ngọc Trường Không không thể sánh bằng.

- Quả nhiên là hắn, nhưng sao hắn có thể mạnh như thế, rõ ràng là đã bước vào ngưỡng cửa pháp tắc, ít nhất là trên Thái Cực Cảnh tầng ba..." Lão Đan Vương Ngọc Trường Không nhìn thấy, liền toát ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì hắn được Nhậm Kiệt trợ giúp, tích lũy nhiều năm cộng thêm dược vật, đột phá xong một mực củng cố, hôm nay là Thái Cực Cảnh tầng thứ nhất đỉnh phong. Nhưng chân chính đạt tới Thái Cực Cảnh, liền biết Thái Cực Cảnh không như trước kia, mỗi một tầng khó khăn gấp trăm ngàn lần, muốn đột phá lại càng thêm khó khăn.

Bằng không sẽ không có chuyện đột phá mỗi một tầng Thái Cực Cảnh, tuổi thọ sẽ có ảnh hưởng lớn.

Ngay cả Kiếm Vương Long Ngạo, cũng toát ra vẻ ngưng trọng.

- Ừm! Lực thần hồn của Nhậm Kiệt càng thêm mạnh, đã tra xét ra được, Thái Cực Cảnh tầng thứ tư sơ kỳ, đây là một bài tẩy khác của Lam Thiên, cũng là người bùng nổ lực lượng Thái Cực Cảnh trong Lam Phủ Thiên Tông lần trước.

Lần này thì rắc rồi, đạt đến tầng thứ tư...

Nhưng nếu quả thật liều mạng, Nhậm Kiệt cũng không sợ, hắn lo lắng là những ảnh hưởng khác. Nhức đầu mà, nếu không cần kiêng kỵ như ở Đông Hoang, Nhậm Kiệt sẽ mặc kệ nhiều chuyện, dù cho gặp Thái Cực Cảnh tầng thứ tư thì sao, đánh không lại, Nhậm Kiệt cũng không sợ.

Đánh rồi nói sau, đánh không lại thì chạy, chạy rồi lại đánh, coi như tôi luyện.

Nhưng bây giờ không được, mình không thể chạy, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Lúc này, trong hoàng cung, hoàng đế rất hài lòng, rất hài lòng.

- Tốt! Phải có loại khí phách này, làm phải làm đến cùng, không chưa đường lui. Hoàng đế rất hài lòng biểu hiện của Lam Thiên, muốn một đường đánh với Nhậm Kiệt đến cùng mới thôi.

Những người xung quanh cũng lại căng thẳng, chuyện hôm nay biến đổi phập phồng, chẳng ai ngờ đến cuối cùng chuyện lại phát triển như thế này. Hôm nay đã có ba vị Thái Cực Cảnh, còn có mấy vị vô hạn gần tới Thái Cực Cảnh, thật là quá khủng bố.

Không ít người dù là tông chủ tông môn, nhưng cũng rất ít gặp được tràng cảnh thế này, dù sao Thái Cực Cảnh không phải dễ gặp được.

- A... Lúc này, một tiếng hét thảm vang lên, Ngụy Lượng liều mạng bị người ta đâm xuyên cái lỗ to như miệng chén trên bụng, miệng phun máu trực tiếp đánh nổ một mắt của đối phương.

Hắn chém giết không muốn sống, hết sức thảm thiết, kèm theo uy áp bên này, không khí trở nên vô cùng đè nén.

- Nhậm Kiệt, hiện tại ngươi biết chuyện này lớn rồi chứ? Lam Thiên nhìn Nhậm Kiệt, tỏ ý rõ ràng, xem ngươi còn giả ngông tới lúc nào.

- Cũng không phải chuyện lớn lắm, lớn như cái rắm thôi. Nhậm Kiệt mỉm cười nhìn Lam Thiên, hơn nữa nói như thế, ý như Lam Thiên chính là cái rắm kia.

Có chuyện gì lớn, chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi, khó ngăn cản thì cũng vậy thôi, nhất định phải đối mặt.

Cho nên Nhậm Kiệt chưa bao giờ e ngại chuyện lớn, chuyện không lớn, đều phải đối mặt.

Nhậm Kiệt nói chuyện không lớn, bình thường là như thế. Đương nhiên, lúc này nhìn Lam Thiên tự cho là đúng, muốn nhìn thấy mình sợ hãi, Nhậm Kiệt mới nói như vậy, chuyện như cái rắm mà thôi.

- Ngươi.. Rốt cục Lam Thiên toát ra giận dữ, mình là Thái Cực Cảnh, một đường quật khởi ngang trời, chưa bao giờ để ý tới ai.

Cho dù là Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, tông chủ một môn, cũng phải khách khí với hắn.

Mới biết tới ân oán giữa Phương Kỳ và Nhậm Kiệt, hắn còn lắc đầu thở dài, cho rằng Phương Kỳ quá coi trọng Nhậm Kiệt, con rệp như thế, tiện tay nghiền nát, còn dây dưa với hắn làm gì.

Thẳng đến trước khi Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông bị Nhậm Kiệt phá hỏng, thẳng đến trước khi Trường Nhạc Thiên Phủ xuất hiện, Lam Thiên cũng chưa từng để ý tới Nhậm Kiệt. Lại không ngờ tới, chính kẻ bị mình xem thường không chú ý, lại phá hủy mình khai phủ lập tông.

Càng đáng giận hơn, là kẻ này quá khinh người, quá đáng ghét.

Hắn cũng không nhĩn được dẫn ra lửa giận, quả thật không nhịn được nữa.

- Vậy chúng ta liền thử xem, thật đánh nhau, Nhậm gia ngươi không có kẻ nào hỗ trợ. Ở Ngọc Kinh Thành này, ta sẽ tiêu diệt ngươi, diệt cả Nhậm gia ngươi... Lam Thiên chỉ vào Nhậm Kiệt, căm hận nói.

Oành... Ngay khi cỗ lực lượng Thái Cực Cảnh bên trong Lam Phủ Thiên Tông bùng phát, sắp thấy ra tay, đột nhiên ở bên trong Ngọc Kinh Thành, một cỗ lực Thái Cực Cảnh khác, tạo thành dạng như nghiên mực, trực tiếp ngăn chặn.

- Xảy ra chuyện gì? Lam Thiên cả kinh, không để ý còn chưa nói hết lời, chấn động nhìn về phía Ngọc Kinh Thành.

Tuy rằng cách xa 1000 dặm, nhưng đối với tồn tại như bọn họ, vẫn có thể tùy lúc nắm rõ chuyện xảy ra ở Ngọc Kinh Thành.

- Lại có Thái Cực Cảnh ra tay, trời ạ, hôm nay là ngày gì thế.

- Minh Ngọc Hoàng Triều thật là náo nhiệt, bốn vị Thái Cực Cảnh đã ra tay, nếu đánh lên, còn không trời long đất lở.

- Đó là vị ở Văn gia, bọn họ cũng nhúng tay vào.

- Không phải chứ, Văn gia chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện gì, lần này là sao?

- Chẳng lẽ bởi vì Văn Tử Hào, hắn một mực đi theo Nhậm Kiệt.

- Không phải, không thể nào, ai cũng biết ý của hoàng đế, Văn gia vậy là...

Quả nhiên, ngay khi Văn gia vừa ra tay, trong mật thất, hoàng đế đứng vụt dậy, sắc mặt phát lạnh.

Văn Dũng, hắn có ý gì, Văn gia nghĩ cái gì?

Hừ! Cho là có một vị Thái Cực Cảnh trấn giữ, vậy có thể tùy tiện làm loạn hay sao?

Đến lúc này, làm sao chấp nhập cho bon họ phá hỏng cơ hội như thế. Đáng ghét! Hoàng đế tràn đầy tức giận, lập tức lên tiếng: - Người đâu, sai người thầm truyền khẩu dụ của trẫm, hỏi xem Văn Dũng, Văn gia hắn nghĩ cái gì?

Hoàng đế đã sớm biểu lộ ý đồ, hoàng gia bất mãn Nhậm gia, muốn chèn ép Nhậm gia, Nhậm Kiệt.

Tuy rằng hắn không cách nào trực tiếp ra tay, tránh cho xuất hiện nội loạn chân chính. Nhưng bây giờ có người ra tay thay hắn, Văn gia lại dám ra mặt quấy phá, nào có lý này.

Vù vù vù... Trên thực tế, ở Trường Nhạc Thiên Phủ, giữa hiện trường sôi nổi, Văn Dũng đang ở đây, lúc vị Thái Cực Cảnh Văn gia ra tay ngăn cản vị ở Lam Phủ Thiên Tông, Văn Dũng lập tức thành tiêu điểm của vô số người.

Văn Dũng vốn đứng ở rất xa, còn được hai cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh bảo vệ, từ xa nhìn sang.

Vốn không có người để ý tới sự hiện diện của hắn, nhưng bây giờ thì khác.

- Văn Dũng, Văn gia ngươi muốn là địch với Lam Phủ Thiên Tông, có phải không? Lam Thiên trào ra lửa giận, lời cực kỳ lạnh lẽo, ánh mắt lạnh băng nhìn Văn Dũng như muốn giết người.

- Ai sợ ngươi hay sao... Hộc... A! Chết đi! Oành... Không đợi Văn Dũng nói chuyện, Văn Tử Hào vẫn chém giết với cao thủ Thiên bảng, kích nổ một cái phù văn, nháy mắt trực tiếp nổ chết người kia, nhưng chính hắn cũng bị nổ văng ra ngoài. Người chiến đấu với hắn dù không mạnh như Lục Thần, nhưng cũng là Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ năm. Còn Văn Tử Hào vừa mới đạt tới âm hồn, dù có Nhậm Kiệt chỉ đạo công pháp, cho hắn dược phẩm.

Nhưng vượt cấp như vậy quá khó, cuối cùng hai người áp sát, hắn trực tiếp kích nổ, làm cho lưỡng bại câu thương.

Lúc này, theo mệnh lệnh của Văn Dũng, một cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh xông lên ôm lấy Văn Tử Hào. Còn Văn Dũng được một người còn lại kéo lên giữa không trung, cùng độ cao với Lam Thiên.

- Đây là con trai của ta... là người thừa kế Văn gia, gia chủ tương lai... Văn Dũng nhìn Văn Tử Hào, đột nhiên nói. Chẳng qua lời của hắn có chút không hợp với câu hỏi của Lam Thiên, nhưng sau đó ánh mắt của hắn không hề sợ hãi nhìn thẳng Thái Cực Cảnh Lam Thiên: - Nơi này là Ngọc Kinh Thành, ngươi nói muốn tiêu diệt Nhậm gia. Nhậm gia chính là một trong năm đại gia tộc, năm đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều như cùng một cành, năm đó cùng phát ra lời thế. Ngươi muốn diệt Nhậm gia chính là muốn đụng đến Văn gia ta. Huống chi, ngươi còn suýt nữa giết người thừa kế gia chủ Văn gia, tại sao ta không thể là địch với ngươi. Huống gì...

Văn Dũng nói rồi, chậm rãi quay đầu nhìn sang Nhậm Kiệt: - Ta cùng cha của Nhậm gia chủ, tức là lão gia chủ Nhậm Thiên Hành, đã sớm có ước định, hắn sẽ lấy con gái Văn Thi Vũ của ta. Lúc trước bọn nó còn nhỏ chưa nói ra chuyện gì, bây giờ xem cũng đã tới lúc, cũng tới thời điểm nên cử hành hôn lễ cho bọn nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui