Tà Thiếu Dược Vương

Lam Thiên báo ra danh hào của mình, cứ nghĩ đối phương sẽ coi trọng, lại không ngờ đối phương trực tiếp vạch ra vết sẹo của hắn. Cố tình bây giờ chính là chỗ đau nhất của hắn, lại bị xé ra rải lên một nắm muối.

Nhìn tên này hẳn là người độc hành, người như thế chọc vào Tàn Hồn, khẳng định không có kết quả tốt, mình muốn che chở hắn, hắn lại dám không biết tốt xấu như vậy.

- Không biết điều!

Lam Thiên nhìn tên đeo mặt nạ cười rời đi, nghiến răng rít lên.

Đáng ghét, quá đáng ghét!

Tại sao gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, gặp Nhậm Kiệt phá hủy mình khai phủ lập tông, còn làm nhục mình trước mắt bao người, lại đụng phải tên điên Phương Viêm. Hôm nay một tên tán tu như thế, dám nói như vậy trước mặt mình.

Nhất là tên này còn nhắc tới Lam Phủ Thiên Tông bị hủy, mình còn vừa mới nói che chở hắn, làm cho lúc này Lam Thiên nhớ lại cũng cảm thấy mặt nóng rần, đỏ lên.

Vừa nãy khi nói, hắn cũng không nghĩ tới chuyện này, hoàn toàn ra vẻ thu nhận, lại không ngờ...

- Phù.... Lợi hại, thật lợi hại!

Lúc này, Hạ Cửu Hạc mới tỉnh táo lại, thở ra một hơi dài, sau đó nhìn người mặt nạ cười rời đi, lại nhìn Lam Thiên, hắn cũng hiểu Lam Thiên muốn làm gì.

- Người này tuyệt đối là thiên tài trận pháp ngàn năm khó gặp, bất kỳ tông phái nào gặp được cũng sẽ đối đãi như thượng khách, dù là thế lực như các ngươi, cũng phải rất coi trọng. Nếu chúng ta có thể được hắn giúp đỡ, quả thật có thể càng dễ dàng hơn, nhưng mà phải từ từ điều tra bối cảnh của người này, làm rõ ràng mới nói chuyện với hắn cũng không muộn. Sau này có cơ hội, không vội nhất thời.

Thấy lúc này Lam Thiên rất khó coi, có chút nổi giận, Hạ Cửu Hạc thản nhiên nói một câu.

Vừa là nhắc nhở Lam Thiên, trình độ trận pháp của người này lợi hại, đồng thời cũng làm Lam Thiên không khó xử như thế nữa.

- Ừm!

Lam Thiên thuận thế xuống thang, gật đầu nói:

- Bí mật Cổ Thần Trấn Thiên Đồ không thể tùy tiện cho người biết, nhất định phải điều tra rõ bối cảnh của hắn, hoặc là có cách hoàn toàn nắm rõ về hắn mới hành động, bằng không phải khống chế hắn...

- Chỉ sợ rất khó khống chế, người này không tầm thường. Nhưng bây giờ hắn vội vàng rời đi, thật ra là sợ chúng ta ra tay với hắn, không có gì lạ, sau này sẽ có cơ hội, chú ý hắn nhiều hơn là được.

Hạ Cửu Hạc nghiên cứu Cổ Thần Trấn Thiên Đồ nhiều năm, cũng không cam lòng cho người khác nhúng tay, trừ khi đến lúc bất đắc dĩ. Hơn nữa Cổ Thần Trấn Thiên Đồ liên quan trọng đại, tuyệt đối không thể tiết lộ.

Hành động cùng phản ứng của Lam Thiên, Hạ Cửu Hạc biết rõ hắn muốn làm gì, mặc khác người này khủng bố kinh người, rõ ràng làm cho Lam Thiên vẫn luôn tự tin cao ngạo cũng phải chấn động. Dù cho đối phương dùng đan dược sinh ra lực lượng, nhưng cũng rất khủng bố. Mặt khác, trình độ trận pháp của đối phương làm người ta chú ý, cộng thêm rõ ràng hắn không thuộc một thế lực lớn, tình huống này làm Lam Thiên cũng động lòng. Tuy nhiên, động lòng cũng có cực hạn, chính như Hạ Cửu Hạc đã nói.

Cho nên Lam Thiên cũng không nói gì thêm, hai thầy trò nói mấy câu, cũng quay người trở về Ngọc Kinh Thành.

Ầm!

Trên đỉnh núi cách đó 3 vạn dăm, Hoa Mỹ Ngọc đột nhiên xuất hiện, lập tức không khống chế được thân thể, nháy mắt đụng vào núi, trực tiếp đập ra cái hang sâu mấy trăm mét.

Qua hồi lâu, Hoa Mỹ Ngọc miệng tràn máu, cả người thê thảm, tay còn nắm một mảnh vụn Bát Giác Bàn, hết sức thống hận nhìn bên ngoài.

- Rốt cuộc tên kia là ai, là ai... A... Oành...

Hoa Mỹ Ngọc ngây người hồi lâu, đột nhiên rống to, lực lường ầm ầm bùng nổ, cả ngọn núi bị chấn vỡ vụn sụp xuống.

Còn Hoa Mỹ Ngọc đứng đó, sắc mặt trở nên hết sức đau khổ, khó chịu. Bởi vì nháy mắt khi thi triển tiểu na di phù, đã cảm nhận được sóng xung kích lan tới Cổ Nguyệt.

Lực lượng trình độ này, Cổ Nguyệt khó mà thoát được, dù còn sống rơi vào tay đối phương, chỉ sợ....

- A...

Lại rống giận lần nữa, lực lượng bùng nổ, ngọn núi vốn đổ sụp lại nổ ầm ầm, phía dưới cũng bị san bằng.

Phụt...

Lực lượng Thái Cực Cảnh hủy diệt một đỉnh núi tự nhiên là nhẹ nhàng, nhưng lúc này Hoa Mỹ Ngọc trọng thương, giận dữ phát tiết bùng nổ lực lượng, lập tức chạm đến thương thế, phun mạnh một ngụm máu.

Những vết thương không ngừng rách ra, thần hồn cũng không ổn định.

Lúc này Hoa Mỹ Ngọc vô cùng đau lòng, hối hận không thôi, mình nên điều tra kỹ càng rồi mới ra tay. Không ngờ tên này chẳng những chặn giết người Đan Tiên Giáo, còn lấy được Chiến Thần Đan thượng phẩm. Loại đan dược này, người Đan Tiên Giáo gặp nguy hiểm thì tuyệt đối sẽ dùng, mà đối phương đã dùng vẫn bị hắn đánh chết, kẻ này quá khủng bố.

Mấu chốt là, đệ tử Đan Tiên Giáo có được Chiến Thần Đan thượng phẩm, cho dù không phải Thái Cực Cảnh, nhưng khẳng định cũng có sức chiến đấu Thái Cực Cảnh. Nếu như tìm hiểu kỹ càng, Hoa Mỹ Ngọc sẽ không khinh thường như vậy.

Mà đây còn không phải điều làm Hoa Mỹ Ngọc đau khổ, dù sao chỉ là khinh thường, cuối cùng đối phương dựa vào Chiến Thần Đan chiến thắng thì cũng thôi, nhưng trước đó, đối phương dựa vào Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ đã kéo chân thậm chí đẩy vào chỗ nguy hiểm. Hắn kiêu ngạo nhất là trận pháp, lại không chịu nổi một đòn ở trước mặt đối phương, rõ ràng tên kia không lớn tuổi, không phải loại lão già tu luyện mấy trăm năm.

Cuối cùng bởi vì nguyên nhân này, còn để cho nữ nhân mình theo đuổi nhiều năm phải bỏ mạng, hắn làm sao không giận, không đau lòng.

- Dám cướp lấy trọng bảo Tàn Hồn ta, dám giết nữ nhân ta thích, dám giả mạo người Tàn Hồn làm việc, mặc kệ ngươi là ai, ngay cả ông trời cũng không bảo vệ được ngươi...

Hoa Mỹ Ngọc đứng trên không trung hồi lâu, sau đó nhìn xuống ngọn núi bị hắn bùng nổ lực lượng san băng, hiện chỉ còn có đá vụn, lẩm bẩm nói.

Bên kia, Lý Trăn may mắn hơn, thương thế của hắn nặng hơn Hoa Mỹ Ngọc rất nhiều, dù sao hắn bị Nhậm Kiệt bùng nổ toàn lực đánh trực diện, tuy nhiên hắn vừa đến gần Ngọc Kinh Thành, lập tức một bóng người lao lên.

Đó là đại cung phụng bụng bự, vừa đến liền nhét vào miệng Lý Trăn một viên đan dược, sau đó đỡ Lý Trăn nhanh chóng biến mất trong hoàng cung.

Ở sâu trong hoàng cung, hoàng đế dẫn động một tia lửa, giúp Lý Trăn ngưng luyện thân thể, điều tiết thương thế.

- Bệ hạ, kẻ này quá khủng bố, không sợ trời không sợ đất, chiến ý tuôn trào vô hạn. Tuy rằng dùng đan dược, nhưng Âm Dương Cảnh đỉnh phong có thể làm đến nước này, dù cho Hải Vương cũng không được. Hơn nữa trình độ trận pháp của hắn đúng là cao quá khác thường, chỉ sợ đã đạt đến Tông sư trận pháp cao cấp. Người như thế quá khủng bố, nếu không thể thu cho mình dùng, nhất định phải loại trừ.

Trấn Tây Vương Lý Trăn hơi khôi phục, lập tức lên tiếng.

- Ừm!

Hoàng đế khẽ gật đầu, nhưng biểu hiện không căng thẳng, mà như đang nghĩ chuyện khác.

Điều này làm cho Lý Trăn rất kỳ quái, sao mà hoàng đế đối với nhân vật như vậy lại còn không để ý bằng tên trác táng Nhậm Kiệt vậy chứ. Nếu như Nhậm Kiệt có hành động gì, hắn lại phản ứng rất lớn, lúc này lại không quá để ý tới.

- Bệ hạ, ngài cảm giác có gì không ổn sao?

Lý Trăn khó hiểu nhìn hoàng đế, rất muốn biết hoàng đế đang nghĩ gì.

- Ta nghĩ tới cỗ lực lượng cuối cùng, ngươi có thể nói kỹ càng công pháp hắn sử dụng khi đánh với ngươi không?

Lý Trăn nhớ lại kỹ càng, nhưng vẫn không nói rõ, trên thực tế Trấn Thiên Ấn phức tạp nhiều biến đổi, người thường không thể nhìn rõ ràng được. Cuối cùng thấy được biểu tượng và hiệu quả thì có thể khống chế tùy ý, cho nên Lý Trăn chỉ có thể hình dung uy lực của nó.

- Người này có tiềm lực trở thành Sát Thần, nhưng dù sao không có nền tảng gì, hơn nữa đắc tội Tàn Hồn, ngươi cho là hắn có thể nghịch thế trưởng thành lên hay sao?

Hoàng đế nghe xong, cũng không tìm được manh mối hữu dụng, nói tiếp:

- Cho nên chuyện này cứ để Tàn Hồn quan tâm, dù sao có hắn, cũng làm chúng ta bớt được không ít phiền phức. Nên làm chúng ta đã làm, còn lại thì không phải chuyện chúng ta phải xử lý.

Lý Trăn tự mình chiến đấu, cảm giác người mặt nạ cười này quá khủng bố, còn muốn nói gì.

Nhưng nhìn hoàng đế quay người đi, hơn nữa dường như đang suy tư chuyện khác, hắn cũng không nói gì thêm. Gần đây đột nhiên cảm giác hoàng đế ngày càng thần bí, không quá để ý bất cứ chuyện gì như trước, cảm giác này thật kỳ quái.

Dưới thác nước cao mấy trăm trượng, cảnh vật xinh đẹp, ở hạ nguồn ngẫu nhiên có chút thôn xóm. Về phần trên núi thượng nguồn ngọn thác này, tuy rằng không khủng bố như Yêu Thú Thâm Uyên, nhưng cũng thường có một số yêu thú mạnh mẽ, cho nên người thường không dám đến gần.

Nhưng mà lúc này, một con báo cấp chín đỉnh phong toàn thân đen như mực, đang nằm sấp cạnh thác nước, không dám động đậy nhìn mấy người gần đó.

Vừa nãy phát hiện có người dám đáp xuống chỗ nó, báo yêu này lập tức dẫn thủ hạ đến, kết quả ngoài nó ra, các thủ hạ bị đối phương tùy tiện một cây cờ quét qua, toàn bộ bay mất đến thần thức cũng không tra ra được.

Tốc độ nhanh đến mức báo yêu cấp chín đỉnh phong nhìn cũng than thở, lúc nào nằm sấp ở đó không dám nhúc nhích, chờ đợi nhìn những người này có thể tha cho nó.

Khu vực này đã cách xa Ngọc Kinh Thành mấy vạn dặm, Nhậm Kiệt cũng cố ý cách xa một chút, dù sao thân phận của mình hiện tại đã khác, nếu còn xoay quanh Ngọc Kinh Thành nhiều quá thì sẽ xảy ra chuyện.

Hơn nữa còn phải giúp Sát Thủ Vương giải vấn đề tình cảm của hắn, cái này đúng là phiền phức.

Nhậm Kiệt đã tra xét chỗ này, trong vặn dặm có hai gia tộc tương đối mạnh, có bốn người Âm Dương Cảnh dương hồn, người mạnh nhất là dương tầng thứ sáu, những người khác đều yếu hơn. Về phần các thế lực nhỏ khác, xung quanh có mười mấy nhà, chỉnh thể xem như khu vực tương đối mạnh.

Nhưng vì lý do an toàn, Nhậm Kiệt vẫn điều động Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bảo hộ xung quanh.

Tiếp theo Nhậm Kiệt nhìn con yêu báo đen nằm sấp, sợ đến không ngừng run run. Vừa nãy mấy con không biết sống chết này tới, Nhậm Kiệt động ý niệm là có thể dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ diệt sạch bọn chúng.

Nhưng mà chợt nổi ý khác, liền để nó lại, lúc này bố trí xong, Nhậm Kiệt ngồi trên chủ kỳ Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, đưa tay ngoắc gọi con báo yêu kia.

A!

Tuy rằng trong lòng yêu báo run sợ, nhưng không dám không lên, thực tế nó cũng trài qua cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh đuổi giết, nhưng chưa từng sợ hãi như lúc này, người này quá khủng bố.

- Thiên phú tốc độ cũng nhanh, chỉ là yêu thú cấp chín đã nhanh hơn cả đại yêu hóa hình, xem chừng Âm Dương Cảnh âm hồn tầng sáu tầng bảy khó mà đuổi kịp ngươi, như vậy thật là thích hợp chạy chân, mở miệng.

Nhậm Kiệt liếc qua con yêu báo màu đen này, nói.

Cái gì, chẳng lẽ còn muốn bắt mình làm linh thú?

Trong lòng sợ hãi, nghĩ tới các loại khả năng, chậm rãi há miệng ra.

Nhậm Kiệt trực tiếp lấy ra mấy viên đan dược, cũng không nhìn, trực tiếp ném vào miệng yêu báo này.

Hiện giờ hắn luyện chế đan dược cho người khác, đều dùng như đường đậu, bởi vì người ở cạnh hắn, đều là dùng dược phẩm hắn luyện chế dành riêng, có hiệu quả mạnh hơn nhiều những đan dược phổ thông đại chúng, sẽ không để lại vấn đề.

Cho nên dù lúc này cho yêu báo này dùng, Nhậm Kiệt cũng không đau lòng, lực thần hồn vừa động, nháy mắt tra xét xong tình huống của nó, một đạo lực thần hồn ngưng tụ ý niệm truyền nhập vào trong đầu con yêu báo.

Oành...

Con yêu báo còn chưa rõ chuyện gì, liền cảm giác trong người mình như nổ tung, bình thường chỉ dựa vào bản thân tích lũy hơn 300 năm, tuy rằng trước kia cũng dùng qua một chút thiên tài địa bảo, nhưng những cái đó không thể so sánh với những đan dược của Nhậm Kiệt.

Xong rồi, chết chắc rồi.

Tên con người này đầu óc có vấn đề, hắn đã mạnh như thế, muốn giết yêu thú cấp chín nhỏ yếu như mình thì quá dễ dàng, làm gì phải dùng phương pháp biến thái này, cứ phải dùng đan dược nhồi mình nổ tan xác. Chẳng lẽ hắn thừa đan dược không có chỗ dùng, còn muốn chơi trò biến thái.

Thật là không ngờ, mình lại chết như thế.

- Lúc tu luyện còn phân thần cái gì, đột phá Âm Dương Cảnh ngưng tụ âm hồn dù không khó, nhưng nếu ngươi phân tâm thì cũng là muốn chết, lập tức tu luyện theo công pháp ta truyền cho ngươi.

Trong lúc yêu báo suy nghĩ lung tung, đột nhiên một tiếng nói vang lên.

Yêu báo này sợ đến rùng mình, trong đầu lại hiện ra một chút phương pháp tu luyện, nó liền không dám cãi lời. Làm yêu báo hoàn toàn không ngờ, nó bỗng bước vào giai đoạn đột phá, bắt đầu tiến vào cảnh giới đại yêu hóa hình, ngưng tụ âm hồn của mình.

Thế này làm con yêu báo mơ hồ, nhưng lúc này nó không có thời gian nghĩ gì khác, phải tập trung toàn lực vận chuyển.

Yêu báo này đã tích lũy mấy trăm năm, đa số yêu thú thiếu hụt công pháp tu luyện, nội tình hùng hậu nhưng muốn đột phá lại khó gấp mười gấp trăm lần loài người. Cho nên số lượng yêu thú kinh khủng, nhưng đại yêu hóa hình lại không nhiều, nhưng mà có phương pháp thì đơn giản hơn. Huống gì là Nhậm Kiệt truyền thụ phương pháp, còn ném ra một nắm đan dược.

Ngưng tụ âm hồn, đột phá, một hơi trực tiếp đột phá đến đại yêu hóa hình tầng thứ ba mới ngừng lại.

- Bây giờ cầm hai tấm ngọc bài này, đến tất cả gia tộc, thế lực xung quanh, mang toàn bộ dược liệu của bọn họ đến đây." Nhìn yêu báo đột phá xong, Nhậm Kiệt tiện tay lấy ra ngọc bài hắn dùng lực thần hồn khác ấn vừa ngưng tụ trong khi nó đột phá, ném cho yêu báo này.

Lúc này, yêu báo vừa mới hóa hình xong, biến thành một nam nhân trung niên quần áo đen. Lúc này nó nhìn lại Nhậm Kiệt càng thêm ngưỡng mộ, nghe Nhậm Kiệt hạ lệnh, vội vàng gật đầu. Bởi vì nó cố gắng mấy trăm năm cũng không đạt đến cảnh giới này, lại có thể đạt đến trong thời gian ngắn, hơn nữa một hơi đạt tới đại yêu hóa hình tầng thứ ba, trên thực tế đến giờ nó còn chưa hồi thần lại. Nhưng đối mặt với Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt bảo gì nó cũng ra sức gật đầu, sau đó nhận lấy ngọc bài, hết tốc lực lao ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui