Tà Thiếu Dược Vương

Lúc này cục diện nhất thời biến đổi, Nhậm Kiệt trước đó làm nhục Hải Lượng, Hải Lượng tự mình cũng mất hết mặt mũi, vốn đã làm cho sĩ khí giảm thấp xuống.

Tiếp theo sau Nhậm Kiệt xông vào giữa đại quân trăm vạn, chọc giận bọn họ, nhưng sau đó Nhậm Kiệt vô cùng hung mãnh, lực sát thương kinh khủng vượt quá tưởng tượng, ở giữa đại quân trăm vạn đánh tới giết lui, sau đó phát động Nộ Hải Đại Trận, thế nào đều không nghĩ tới mấy chục vạn người vận chuyển Nộ Hải Đại Trận, rồi lại bị Nhậm Kiệt phá vỡ như vậy.

Năm chi đội ngũ, cận vệ đội Nhậm Kiệt với không đủ trăm người, nhưng xông vào vòng ngoài đại trận trong nháy mắt quấn lấy mấy vạn người ở chung quanh, mấy ngàn người bị bọn họ đánh chết.

Mặt khác bốn chi đội ngũ kia, tuy rằng mỗi một đội cũng chỉ có 3000 người, nhưng lực sát thương kinh khủng vượt hơn xa 3 vạn đại quân. Giờ này Tây Bắc đại doanh càng không quản hết thảy, toàn diện đánh ra, chiến trường Thiên Hải Đế Quốc lập tức hỗn loạn.

- Ổn định lại, không được lui về sau! Giết cho trẫm... Lúc này, Hải Lượng trên không trung nhìn thấy hết thảy biến hóa, ánh mắt đều đỏ bừng.

Nhưng vào thời điểm này, đã không phải mệnh lệnh của hắn có thể khống chế hết thảy.

"Ầm... Ầm..." Đúng lúc này, một bên chiến đấu khác cũng phát triển đến trình độ mãnh liệt nhất.

Cổ Tiểu Bảo hung mãnh không còn biết trời trăng gì nữa, Hắc Quả Phụ, Cửu Đầu Long Vương cùng Thái Cực Cảnh tầng thứ tư của Thiên Hải Tông kia, phải ba người liên thủ, mới miễn cưỡng chống đỡ được hắn.

Một bên khác, Ngọc Vô Song kinh nghiệm có hơi thiếu, cũng may mà thần hồn lực của Nhậm Kiệt luôn chú ý tới nàng bên này, có Nhậm Kiệt không ngừng nhắc nhở, cộng thêm các phương diện Ngọc Vô Song đều mạnh hơn đối phương, rất nhanh thì đã từ từ chống cự lại.

- Đã ghiền! Ta đánh... Đánh... Đánh... Lúc này, Cổ Tiểu Bảo vô cùng hưng phấn.

Từ khi đi vào Ngọc Kinh Thành, rồi đi theo Nhậm Kiệt, mặc dù nó có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, cộng thêm lời của sư phụ bảo nó đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, nên nó cũng không có cảm giác gì.

Nhưng ở Nhậm Kiệt nơi này, lực lượng của nó vốn không thể biểu hiện ra được, đánh nhau với Tề Thiên, mỗi lần đều bị Tề Thiên đánh cho sưng mặt sưng mũi. Quan trọng nhất là ngày đó đột nhiên Tề Thiên lên tiếng nói chuyện, càng làm cho Cổ Tiểu Bảo thiếu chút nữa tâm tình dao động.

Cơ hồ là nơi nơi bị hạn chế, căn bản không có biện pháp thi triển, không thể tự do tùy ý giống như lúc ở Đông Hoang.

Vừa rồi Cổ Tiểu Bảo cũng chỉ có thể nhìn người khác chiến đấu, mình ở một bên nhìn, rốt cục lúc này có cơ hội, tự nhiên nó buông tay buông chân đánh một trận.

Thời khắc này giật mình nhất, buồn bực nhất chính là Hắc Quả Phụ cùng Cửu Đầu Long Vương. Hắc Quả Phụ cùng Cửu Đầu Long Vương đều không ngu ngốc, chân chính chiến đấu cùng Cổ Tiểu Bảo, phát hiện lực lượng của Cổ Tiểu Bảo cường đại đến khó tin, nhưng rõ ràng... không giống như lão quái ngàn năm, ngược lại như là một đứa nhỏ đang vô cùng hưng phấn. Thế nhưng điều này sao có khả năng? Một đứa nhỏ mới mấy tuổi, dù cường đại như thế nào đi nữa cũng không có khả năng đạt tới trình độ loại này!

Bọn họ tu luyện mấy ngàn năm, mặc dù biết trong loài người, có người mấy chục tuổi đã cường đại hơn so với mình, nhưng mấy tuổi đã đạt tới trình độ này, còn có để cho người ta sống hay không, còn có để yêu thú sống hay không?

Tuy rằng bọn họ là ba Thái Cực Cảnh liên thủ, nhưng Cổ Tiểu Bảo vô cùng hung mãnh, ba người cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Đột nhiên, Cổ Tiểu Bảo bên này vừa ngăn cản một chiêu của Cửu Đầu Long Vương cùng Hắc Quả Phụ, liền kêu lên một tiếng đau đớn thân mình bật lui lại, đây là nó bị đánh bay đi, vừa lúc bay về phía gã Thái Cực Cảnh của Thiên Hải Tông ở bên cạnh.

Nhìn thấy cơ hội Cổ Tiểu Bảo lúc này bị chấn động tổn thương, rốt cục lộ ra sơ hở, người kia liền bỏ qua liên thủ phòng ngự, thẳng tay đâm vào hậu tâm Cổ Tiểu Bảo.

- Đừng... Hắc Quả Phụ lập tức cả kinh kêu lên, bởi vì nàng cùng Cửu Đầu Long Vương rõ ràng nhất, một kích vừa rồi kia vốn không tạo được hiệu quả như vậy, tiểu tử này đang diễn trò. Đáng tiếc đã có người bị lừa, mà nàng muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi, hết thảy đều là chuyện xảy ra trong chớp mắt.

"Vù..." Phía sau lưng Cổ Tiểu Bảo đột nhiên co rụt lại, tránh ra chỗ yếu hại, một kiếm của người kia đâm trúng bả vai ghim sâu trong đó, tay nó cũng đã bắt được cánh tay của người kia.

Lập tức kéo mạnh về phía trước, người kia còn muốn khống chế thân mình đã không thể khống chế, trong tiếng nổ ầm ầm pháp lực hắn nổ tung, tạo thành lực lượng pháp lực bạo phát đủ để phá hủy một ngọn núi nhỏ, nhưng đối với Cổ Tiểu Bảo căn bản không có mảy may ảnh hưởng, nó bình tĩnh tung ra một quyền trực tiếp đánh xuống.

"Bịch..." Người này bị Cổ Tiểu Bảo đánh một quyền nổ tung, ngay cả thần hồn cũng không kịp chạy thoát.

- A... Sau đó thân hình Cổ Tiểu Bảo trong nháy mắt vọt lên, giống như một con gió lốc xông về phía Hắc Quả Phụ và Cửu Đầu Long Vương.

Hắc Quả Phụ cùng Cửu Đầu Long Vương kinh nghiệm phong phú, vừa rồi liên thủ cũng chỉ có thể miễn cưỡng giằng co, giờ này chỉ còn lại có hai người, bọn họ lập tức không chút do dự phóng vọt lên không trung chạy đi.

- Bảo vệ bệ hạ! Theo ta nghênh địch! Mặc Sanh cũng không nghĩ tới, bốn Thái Cực Cảnh đồng thời ra tay, rồi lại nhanh như vậy bị thua, mà còn bị Cổ Tiểu Bảo đuổi theo vọt tới, hắn biết mình đi xuống cũng vô ích, bởi vì hắn so với người Thiên Hải Tông vừa bị giết kia còn kém nhiều lắm, chỉ có thể gọi người và Thủy Giao Long kia cùng nhau phóng xuống.

Hành cung này thật ra không cần người kéo, cũng có người thúc giục, có thể bay trên bầu trời, Thủy Giao Long này chẳng qua là làm cảnh, cho có vẻ uy phong mà thôi.

"Ầm... Ầm..." Thời khắc này, Thủy Giao Long, Mặc Sanh, Hắc Quả Phụ, Cửu Đầu Long Vương bốn Thái Cực Cảnh cùng liên thủ, lúc này mới chặn lại được Cổ Tiểu Bảo thiếu chút nữa xông lên tới.

"Khói báo động nổi lên..." Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng ca của Nhậm Kiệt, người cũng tìm được một chỗ hổng, mang Tề Thiên, Văn Thi Ngữ, Hổ Hổ bọn họ xông vào trong đó, mượn năm chi lực lượng ở vòng ngoài, rốt cục phá mở Nộ Hải Đại Trận, buông tay buông chân chém giết.

Theo tiếng ca của Nhậm Kiệt vang lên, ca khúc này sớm đã truyền khắp thiên hạ, lập tức được tất cả mọi người hát lên.

Trong chiến trường, tư thế hào hùng, trong chém giết càng tăng uy thế hùng tráng.

Trong lúc nhất thời, Nhậm Kiệt đang ở giữa đại quân trăm vạn, năm chi đội ngũ từ phía sau hô ứng đánh tới, một mặt Tây Bắc đại doanh từ bên trong đánh ra, khí thế mênh mông, như rồng vào biển, không thể ngăn cản.

Lúc này, rốt cục đại quân Thiên Hải Đế Quốc dao động, mà tướng sĩ Tây Bắc đại doanh, những người Nhậm gia kia đều chém giết điên cuồng.

Gia chủ uy mãnh như thế, còn thực sự thành công, ngay cả Nộ Hải Đại Trận đều có thể trực tiếp phá vỡ, hơn nữa trước thời gian có chuẩn bị, đây là lợi hại bực nào!

Trong lúc nhất thời, uy thế không có gì sánh kịp, mà Thiên Hải Đế Quốc thì sĩ khí hoàn toàn giảm xuống, kế tiếp bại lui.

- Bệ hạ tình huống rất xấu! Nhất thiết phải tạm thời rút lui, rồi tập hợp lại sau... Lúc này, Mặc Sanh đang toàn lực ngăn cản Cổ Tiểu Bảo tấn công, đồng thời, nhìn thấy tình hình phía dưới binh bại như núi đổ, liền có cảm giác bất lực xông lên đầu.

Trên thực tế thời khắc này không chỉ là Mặc Sanh, mấy vị đại tướng quân chân chính chỉ huy chiến đấu khác, cũng đều liên tục liên lạc với Hải Lượng, nếu không lui thì thật sự xong rồi.

Trong chiến trường, sĩ khí là trọng yếu nhất, binh bại như núi đổ, nhất là loại chiến đấu trình độ này, đã thật sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

- Ừm... A... Lúc này, Hải Lượng đứng ở trên hành cung nhìn thấy hết thảy xa xa phía dưới, thấy Nhậm Kiệt tự mình lướt nhanh chiến đấu giữa đại quân trăm vạn, qua lại như chốn không người, chỉ huy người giết tới giết lui, đại quân của mình bị hắn tùy ý tàn sát không nói, hắn còn xướng lên ca hát thế kia.

Tiếng ca nhiệt huyết sôi trào, Hải Lượng cũng biết, đây là ca khúc trước đó Nhậm Kiệt hát ở Ngọc Kinh Thành.

Bây giờ lại hát ở đây, mấy chục vạn người, cộng thêm bên trong Tây Bắc đại doanh không ngờ mấy ngàn vạn người đều cất tiếng hát, thanh âm kia hội tụ giống như một dòng thác lũ, càng đả kích vào sĩ khí của tất cả tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc đã giảm xuống cơ hồ sụp đổ.

Loại đả kích này là vô cùng kinh khủng, cổ vũ to lớn đối với tướng sĩ Minh Ngọc Hoàng Triều, ngược lại đả kích đối với quân binh Thiên Hải Đế Quốc thì lại không có gì sánh kịp.

Tuy rằng Hải Lượng học đế vương thuật từ nhỏ, cũng học qua cách chỉ huy đại quân như thế nào, nhưng hắn chỉ là học tập thường quy, lúc chiến cuộc có chuyện tuyệt đối, hắn có thể tự mình chỉ huy.

Còn thời điểm chiến đấu chân chính đến trình độ này, hắn trừ bị lửa giận thiêu đốt, bị hận ý chiếm cứ đầu óc, cả người cũng đều ngây dại.

Hâm mộ, ghen tỵ, oán hận, tràn đầy trong óc của hắn.

- Bệ hạ, nếu không rút lui thì sẽ hoàn toàn tan vỡ... còn nhiều thời gian mà!

- Bệ hạ mau hạ chỉ đi! Chúng ta trước rút lui, sau này nghĩ biện pháp!

- Không sai! Chúng ta còn có biện pháp, có thể điều động tập trung lực lượng!

- Hôm nay chỉ là thất bại nhất thời, không có gì quan trọng!

- Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia! Bệ hạ! Trước tạm thời rút lui đi, nếu để hoàn toàn tan vỡ, là xong rồi!

Thiên Hải Đế Quốc có không ít người rối rít liên lạc với Hải Lượng, nếu không rút lui thì xong rồi!

- Người đâu! Tạm thời... Lui... Binh... Rốt cục Hải Lượng, từ trong hâm mộ, ghen tỵ, oán hận kia tỉnh táo lại, hắn nghiến răng nghiến lợi hạ chỉ!

Theo hắn vừa hạ chỉ, đại quân Thiên Hải Đế Quốc phía dưới lập tức tiền quân biến thành hậu quân, nhanh chóng lui về phía sau giống như thủy triều rút đi. Tướng sĩ Tây Bắc đại doanh liền thừa cơ không ngừng đuổi giết... chiến trường vô cùng hỗn loạn.

- Ha ha... Không ngờ lui binh rồi! Gia chủ uy vũ, gia chủ uy vũ... Nhậm Thiên Hoành vừa thấy không ngờ thật sự đánh lui trăm vạn quân tinh nhuệ của đối phương, lập tức hét lớn một tiếng, chỉ huy người hung mãnh đuổi giết. Vào thời điểm này không thể đuổi giết quá mức, nhưng cũng không thể bỏ qua cơ hội.

Bởi vì đối phương đã mất sĩ khí, mặc dù phía sau đối phương khẳng định sẽ có một số biện pháp cắt đứt con đường, nhưng nhân cơ hội này mở rộng thành quả thắng lợi, đuổi giết địch nhân là thời điểm không còn gì tốt hơn!

- Cứ thế chạy rồi! Một đám vô dụng, không bằng để bổn đại gia hỗ trợ giết chết tên kia... Lúc này, Tề Thiên rất khó chịu nhìn địch nhân cứ như vậy rút lui, hắn còn chưa có chân chính bạo phát đâu! Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hải Lượng đang ở trên hành cung, kêu lên.

- Hắn có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng, muốn giết chết hắn không dễ, cho dù có thể giết chết cũng không phải lúc này. Hiện tại giết hắn không có ý nghĩa gì, giữ lại hắn còn có giá trị hơn. Giết chết hắn sẽ chỉ làm cho đối phương nhất thời rối loạn, hắn còn sống chiến đấu tiếp theo sẽ dễ dàng hơn một chút. Trước khi lão quái vật Hải Vương kia đi ra chủ trì đại cục, giữ lại hắn có giá trị hơn so với giết chết hắn! Thật ra ở vào cục diện này, nếu để Tề Thiên bạo phát, Nhậm Kiệt toàn lực ra tay, cộng thêm thủ đoạn ám sát, Nhậm Kiệt đều có cơ hội ám sát, đánh chết Hải Lượng.

Nhưng Nhậm Kiệt cũng không có làm như vậy, không đánh đau đối phương, chỉnh thể đạt được thắng lợi, giết chết một người Hải Lượng không giải quyết vấn đề. Giết chết Hải Lượng, Thiên Hải Đế Quốc sẽ có người khác lên làm hoàng đế. Nếu Hải Vương đến đây, còn có thể lợi dụng chuyện này chọc tức đối phương.

Cùng với như thế, không bằng hiện tại tiếp tục chơi cùng hắn. Tên này hiện tại đã bị đánh thành như vậy, tận lực tiêu diệt lực lượng quân đội, đợi bước kế tiếp hắn ra lại nước cờ mới, mình cũng có thể...

Nhậm Kiệt đơn giản giải thích một chút, không có để Tề Thiên ra tay. Nếu muốn làm như vậy, hắn sớm có thể cho Sát Thủ Vương đến đây, cơ hội lão ra tay lớn hơn, nhưng cũng chỉ là cơ hội mà thôi, hơn nữa dù thành công cũng không có ích lợi bao nhiêu.

- Giết! Người dám phạm vào Tây Bắc đại doanh ta: Giết! Người dám phạm vào Nhậm gia ta: Giết... Nhậm Kiệt lần nữa vung cánh tay hô lên, chỉ huy người đuổi giết, đồng thời dùng thần hồn lực thông báo cho mọi người: giờ khắc này, tiêu diệt quân đội đối phương là trọng yếu nhất, nhất là quân binh tinh nhuệ kia.

Theo đại quân Thiên Hải Đế Quốc bại lui, dưới chỉ huy của Nhậm Kiệt, chiến đấu kế tiếp chính là nghiêng về một bên, cũng may mà phía sau Thiên Hải Đế Quốc có quân binh tinh nhuệ khống chế, không đến mức hoàn toàn hỏng mất. Nhưng dù như thế, cũng bị Nhậm Kiệt dẫn người đuổi đánh một hơi chạy đi hơn ba trăm dặm, mới miễn cưỡng từ hậu phương tạm thời điều tới 20 vạn kỵ binh ngăn chặn thế công, ổn định trận tuyến phía sau...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui