Tà Thiếu Dược Vương

Hạ Cửu Hặc lắc đầu cười khổ, nhưng Lam Thiên lại cảm thấy mình lại bị Nhậm Kiệt làm nhục lần nữa.

Trận pháp sư phụ nhiều năm khổ sở nghiên cứu ra, thậm chí không tiếc lấy mạng ra cá cược, nhiều năm mới nghiên cứu ra được, vậy mà hắn dùng không tới một canh giờ đã phá giải được không nói, lại còn dám nói như vậy nữa.

Tốt lắm. Các ngươi cứ chờ đó cho ta. - Gặp người không khó. Cái khó là không gặp được người muốn gặp. Hôm nay Hạ Cửu Hạc xem như được kiến thức. Hạ Cửu Hạc bình tĩnh khom người thi lễ, thụ giáo nói: - Sát Thần Vương tiếp xúc với trận pháp này, chắc có lẽ cũng biết di tích này không bình thường.. Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?

Lúc này, đừng nói là Lam Thiên, Hạ Cửu Hạc, ngay cả Sát Thủ Vương và Cổ Nguyệt đều cho rằng là lúc nên nói chuyện.

- Không thể. Nhưng làm bọn họ bất ngờ là Nhậm Kiệt lại dứt khoát lắc đầu.

- Tiếu Kiểm Sát Thần Vương, ngươi đây là có ý gì, không muốn nói chuyện thì ngươi tới đây làm gì? Khiêu khích sao? Lam Thiên rốt cuộc không nhịn được, căm hận nói.

- Bản tôn tới đây không phải cùng với đám nhàn rỗi nói chuyện hoang đường như mò trăng dưới nước. Để các ngươi lợi dụng tiến vào di tích, mang bảo vật ra, sau đó các ngươi ra tay chiếm đoạt? Về phần nói chuyện, chỉ là nhiều lời chó má, muốn bản tôn giúp các ngươi lấy bảo vật? Nằm mơ. Muốn chém giết sao? Vậy dựa vào bản lĩnh của mình đi. Mệnh do trời đi, các ngươi nói đi. Có cần thiết nói chuyện không?

Nhậm Kiệt nói xong nhìn Hạ Cửu Hạc cùng Lam Thiên.

Nhậm Kiệt một lời vạch trần, khiến cho Hạ Cửu Hạc và Lam Thiên không kịp thích ứng, nhưng bọn họ cũng hiểu ý gã, sắc mặt trầm lại, hai người nhanh chóng dùng thần hồn lực trao đổi. Hạ Cửu Hạc khoát tay lấy ra Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, tiếp đó đưa tay điểm nhẹ một cái, trong nháy mắt Thiên Đồ lập tức bành trướng lại, như một tòa đảo nhỏ che phủ bầu trời.

Nhậm Kiệt lập tức vọt lên trời cao, vừa tới gần Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, gã cảm giác được một cỗ uy áp đặc thù, đã trải qua ngàn vạn năm, nhưng cỗ uy áp này vẫn còn rất kinh khủng. Tuy không sánh bằng uy áp do tấm bia đá vỡ phát ra, nhưng cũng rất kinh khủng. Cũng may Nhậm Kiệt không bị ảnh hưởng quá lớn.

Cổ Thần Trấn Thiên Đồ biến lớn, văn lộ trận pháp trên đó lóe sáng, vô cùng ảo diệu. Mà tầng ngoài trận pháp đúng là trận pháp Nhậm Kiệt vừa mới phá giải.

- Bịch bịch bịch... Đối với Nhậm Kiệt, trận pháp hắn đã phá giải một lần thì phá giải lại không khó khăn gì. Huống chi đối phương chỉ bày trận ra để hắn phá giải, chỉ muốn nghiên cứu phương pháp phá giải chứ không công kích. Cho nên Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực toàn lực phá giải, thế như trẻ che, trận pháp nhanh chóng bị phá mở.

Hạ Cửu Hạc và Lam Thiên nhìn đều trợn mắt há hốc mồm, Tiếu Kiểm Sát Thần Vương này rốt cuộc là ai, sao phương diện trận pháp của hắn cũng quá khủng bố đi. Trách không được một người có thể diệt sát một tông, điều này càng khiến cho bọn họ kiêng kỵ hơn.

Mà trong lúc Hạ Cửu Hạc thúc dục Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, Cổ Tiểu Bảo lại vô cùng bất an, dường như có cảm giác đại họa ập tới.

- Tiểu Bảo, thế nào ? Cổ Nguyệt thấy vậy quay sang hỏi. - Không biết, sát thủ nãi nãi, sát thủ gia gia, tim các ngươi có đập nhanh hơn không? Cả người có cảm giác không thoải mái hay không? Cổ TIểu Bảo nhăn mày bất an nói.

Cổ Nguyệt cùng Sát Thủ Vương lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, bởi vì Nhậm Kiệt cũng đã nói rõ tình huống của nó cho bọn họ biết.

- Tiểu Bảo. Đừng nôn nóng. Chậm rãi thúc giục lực lượng, ổn định tâm thần, đừng để chuyện khác ảnh hưởng. Cổ Nguyệt nhẹ giọng vỗ về.

Cổ Tiểu Bảo chỉ có cảm ứng đặc biệt với Cổ Thần Trấn Thiên Đồ, nhưng cũng không quá lớn, cho nên cũng không có chuyện gì.

- Oanh, oanh, oanh. Nhậm Kiệt phá trận càng lúc càng nhanh, Hạ Cửu Hạc nhìn càng lúc càng phấn khích, từng tầng trận pháp không ngừng bị Nhậm Kiệt bóc mở.

Nhưng càng về sau thì lực lượng trận pháp phản kích càng mạnh, tốc độ Nhậm Kiệt cũng bắt đầu chậm dần, dù vậy đối với Hạ Cửu Hạc thì vẫn còn rất nhanh.

Ba canh giờ sau, Nhậm Kiệt bắt đầu phát động lực lượng cấp bậc Vương giả, một đêm sau, Nhậm Kiệt thúc dục toàn bộ pháp lực. Tuy hắn còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh, nhưng pháp lực cuồn cuộn như biển lứn khiến Lam Thiên cũng cảm thấy khó tin.

Hắn căn bản không hiểu. Người còn chưa đạt tới Thái Cực Cảnh, sao lại có thể thừa nhận được nhiều pháp lực như vậy? Làm sao khống chế được?

Lam Thiên lần này thực sự chịu đả kích, so về pháp lực, so về khống chế lực lượng, hắn cũng phải tự ti không bằng. Hắn không hiểu trận pháp, nhưng cách ứng phó lực lượng trận pháp phản kích của Nhậm Kiệt, hắn cũng không kịp nhìn. Thì ra lực lượng có thể vận dụng như vậy.

Đừng nói bọn họ, ngay cả đám người Sát Thủ Vương cũng nhập thần, không dám bỏ lỡ một khắc.

Trong đầu Hạ Cửu Hạc chỉ lóe lên ý nghĩ, nhanh, quá nhanh, khéo, thật khéo.

Mà lúc này Nhậm Kiệt cũng đắm chìm trong đó, không để ý tới mọi chuyện xung quanh, nhập tâm phá trận. Trận pháp này vô cùng ảo diệu, cũng không chứa lực lượng khủng bố như trong tấm bia đá vỡ, khiến Nhậm Kiệt không dám chạm đến, cho nên phá giải rất đã ghiền.

Lúc đầu chỉ tốn một canh giờ, nhưng càng về sau thì thời gian càng dài, về sau thời gian tăng lên vài lần. Dù trong mắt đám người Lam Thiên thì như vậy vẫn là ngắn ngủi, nhưng Nhậm Kiệt lại cảm thấy không đủ. Cho nên hắn thà để trận pháp phản chấn, cũng phải tăng tốc phá trận.

Chính vì vậy, lực phản chấn cũng càng lúc càng lớn, tầng cuối cùng, thậm chí Nhậm Kiệt không thể không thúc dục Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ quay quanh người mình.

Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt đã ba ngày ba đêm. Trong thời gian này, đại quân Thiên Hải Đế Quốc lại lần nữa tụ tập, không ngừng bổ sung quân số, cổ vũ sĩ khí, chuẩn bị phát binh.

- khởi bẩm bệ hạ. Đã chuẩn bị xong hết, mời bệ hạ hạ chỉ. Bên trong hành cung trên Thủy Giao Long, Hải Lượng ngồi trên long ỷ, bên cạnh là Du Thủy lão tổ, mà Thái Cực Cảnh cũng thiếu vài người. Không còn bóng dáng Hắc Quả Phụ và Cửu Đầu Long Vương, nhưng mà uy thế lại cường thịnh hơn trước.

- Rất tốt. Truyền ý chỉ của trẫm. Từ giờ khắc này, gõ trống trận, không phá đại doanh Tây Bắc không được dừng. Hai cánh đại quân tấn công không ngừng nghỉ, cho tới khi phá đại doanh Tây Bắc mới thôi. Hải Lượng vung tay lên, trầm giọng nói.

Đại quân phía dưới chen chúc, phủ đầy phạm vi trăm dặm, giống như Hoàng Hà vỡ đê điên cuồng xông đánh phá đại doanh Tây Bắc.

Hải Lượng ngồi trên long ỷ, ngóng mắt nhìn về phía đại doanh Tây Bắc, lần này hắn tự điều binh khiển tướng, lực lượng cũng mạnh hơn trước vài lần, lại đang không ngừng ngưng tụ, phía sau còn có chuẩn bị, có Duy Thủy lão tổ chi viện, lần này hắn quyết rửa sạch nhục trước. Quyết san bằng đại doanh Tây Bắc, lập ra công tích bất hủ, trả lại nỗi nhục năm đó cho Nhậm Kiệt, lấy lại tôn nghiêm về mình.

Đại doanh Tây Bắc cũng đã sớm chuẩn bị, cho nên hai bên lại lần nữa chiến đấu, lần này thảm thiết vượt qua lần trước.

Nhưng rất nhanh đại quân Thiên Hải Đế Quốc phát hiện, giờ này đại doanh Tây Bắc cũng mạnh hơn trước rất nhiều, kinh khủng hơn nhiều. Biến hóa vượt xa tưởng tượng của bọn họ, phương pháp phá trận bọn họ khổ công nghiên cứu lần này cũng không dùng được.

Nhưng Hải Lượng đã có lệnh, bọn họ muốn dừng cũng không được. đành phải vừa đánh vừa nghiên cứu, khó khăn chồng chất, thiệt hại thảm trọng, không bao lâu hệ thống phòng ngự của đại doanh Tây Bắc giảm bớt rất nhiều áp lực.

Dù vậy, lần này nhân số đại quân Thiên Hải Đế Quốc rất kinh khủng, Nhậm Thiên Hoành cũng không dám khinh thường, không dám sơ suất toàn lực điều binh khiển tướng. ........ Mà đang lúc hai bên giao chiến. Hai cha con Văn Dũng được Nhậm gia, Văn gia toàn lực ủng hộ, rốt cuộc cũng nắm giữ được một hành tỉnh mới, tụ tập được hơn 200 vạn người.

Hơn 200 vạn người này lại được lựa chọn nghiêm khắc, những người còn lại thì đi tuyên truyền. Hai cha con còn mang tới 1 vạn lão binh của hai nhà tới để ma luyện, bao gồm cách bày trận giết giặc, cách điều binh khiển tướng, phối hợp với nhau.

Mấy trặm vạn người tụ tập với nhau, ai nấy đều là người có nhiệt huyết, vô cùng quy mô.

Huẩn luyện theo quân quy, cứ như vậy bước đầu đã thành lập được 200 vạn tân quân, từ đó dần đào tạo người biết quản lý, điều binh, thành lập các chi đoàn hậu cận, vận chuyển, tình báo vân vân...

Nếu như lúc bình thường, hành vi này sẽ bị coi như là tạo phản, nhưng lúc này bọn họ lại có thể làm một cách quang minh chính đại. Đấy là người sáng suốt có thể nhìn ra, bọn họ cũng không phải là quân chủ đạo trong chiến dịch lần này. Nhưng chiếu theo tình huống phát triển, hiển nhiên sẽ xuất hiện một nhóm đủ hùng hậu, đủ cường đại, đây mới là điều kinh khủng nhất.

Nhưng dù vậy rất nhiều người vẫn không coi trong hành động lần này của Nhậm gia và Văn gia. Bởi vì mọi người đều cho rằng hai nhà này đều không chịu nổi Thiên Hải Đế Quốc toàn lực công kích. Mà lúc này chiến đấu cũng tới giai đoạn gay cấn nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui