Tà Thiếu Dược Vương

Vừa rồi tiếng sấm nổ vang, Thiên Long Quân, cận vệ đội đột nhiên dừng lại, mới cho đại quân Thiên Hải Đế Quốc ngừng một chút, sau đó câu nói này vang lên trong đầu mọi người, tự nhiên đều ngẩng đầu nhìn lên.

Bọn họ vừa nhìn lên, liền thấy hai đạo hào quang lao tới, tiếp theo mới nhìn rõ là hai bóng người xuất hiện trên không.

- Đó là thứ gì?

- Ban ngày ban mặt, không phải có quỷ chứ, đó là...

- A! Quốc sư...

- Đó... đó là bệ hạ, bệ hạ!

Không ít người bên dưới kinh hô, bởi vì xuất hiện trên không trung là Hải Lượng cùng Mặc Sanh, có... có điều làm mọi người chấn động, là ban đầu không ai nhận ra được. Bởi vì bộ dạng của hai người quá thê thảm, đánh cho tàn tạ, nếu không phải quần áo còn đó, hơi thở phát tán, có vài người nửa nhận nửa đoán, căn bản khó mà ngờ lại là bọn họ.

- Xảy ra chuyện gì?

- Vừa rồi là giọng của gia chủ, gì thế?

- Ha ha! Quá đã, quá đã, má nó đánh thật là đã!

Đám người Nhậm Thiên Hoành, Kiếm Vương Long Ngạo ở trên không trung cũng bất ngờ.

Nhưng tiếp theo mọi người sửng sốt, bởi vì lại có thêm một người ở trên không, ngay bên cạnh hai người kia, rõ ràng vừa rồi không có, nhưng lại như vốn là ở đó, tựa như nhảy mắt xuất hiện. Đúng là gia chủ Nhậm gia, Nhậm Kiệt.

- Các ngươi cho rằng trận đánh này còn có ý nghĩa tiếp tục hay sao? Vì tên hoàng đế điên cuồng như thế, ngay cả quốc gia mình bị hủy diệt mà vẫn làm bậy theo ý riêng, các ngươi thật cần chiến đấu hay sao? Bổn gia chủ có cách giết hết các ngươi, nhưng bổn gia chủ không muốn làm vậy. Không phải vì bổn gia chủ từ bi nhân từ, mà là chuyện này căn bản không liên quan tới các ngươi. Các ngươi là quân nhân rất giỏi, các ngươi chỉ nghe lệnh làm việc. Các ngươi nhìn không trung xem, lúc này toàn bộ Thái Cực Cảnh Thiên Hải Đế Quốc đã chết, hoàng đế bị bổn gia chủ bắt được, Thiên Hải Đế Quốc hoàn toàn bị Minh Ngọc Hoàng Triều chiếm lĩnh. Hiện tại bổn gia chủ muốn cho các ngươi biết, là Thiên Hải Đế Quốc, xong rồi.

Lời của Nhậm Kiệt làm mấy trăm vạn tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc ngẩn người, còn ở trên không trung, Hải Lượng cùng Mặc Sanh lúc này đã tỉnh táo lại, là đau khổ nhất.

Thời điểm này, còn đau khổ hơn cả chết, bởi vì vô số tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc đang nhìn bọn họ, càng có vô số người Minh Ngọc Hoàng Triều đang nhìn, tựa như xem động vật trưng bày, triển lãm con thú mới vừa bắt được.

Cảm giác này còn khó chịu hơn cả chết, hai người muốn chết, nhưng lúc này bọn họ căn bản không có quyền cùng năng lực này.

- Đừng nghe hắn, giết tất cả những người kia, cứu bệ hạ!

- Tiêu diệt đại doanh Tây Bắc, không tiếc mọi giá!

- Lập tức hành động, giết, giết tất cả những kẻ này!

Ngay lúc này, có mấy chục tướng quân ánh mắt lóe ma quang, lập tức thúc giục binh linh chiến đấu, mỗi người đều như nhập ma.

- Bổn gia chủ nói chuyện, các ngươi còn dám la lối, bị người ta khống chế còn không biết. Ngu xuẩn! Kỳ thật nói gì cũng không quan trọng, nhưng hai chữ ngu xuẩn cuối cùng Nhậm Kiệt nói lại có ẩn chứa lực lượng khổng lồ, lực thần hồn xung kích khủng bố, nháy mắt bao phủ mấy chục tướng quân la lớn nhất. Những tướng quân này đều là bị Cao Bằng khống chế từ trước, trong đầu vững chắc một ý nghĩ là giết vào đại doanh Tây Bắc, tiêu diệt tất cả người Nhậm gia.

Nhưng những thứ này chỉ tác dụng nhất thời, bây giờ Nhậm Kiệt quát lên như sấm, lập tức làm bọn họ như giật mình tỉnh mộng, mỗi người đẫm mồ hôi, hoảng sợ nhìn xung quanh như vừa trải qua ác mộng.

- Bọn họ cũng bị tên hoàng đế của các ngươi bán đứng, cho tà ma ngoại đạo khống chế, thúc đẩy tướng sĩ thủ hạ dâng lên tính mạng. Đây là chuyện mà hoàng đế cùng quốc sư của các ngươi làm ra, không tin các ngươi hỏi thử những tướng quân kia, có phải lúc trước là bọn họ tự nguyện không, bọn họ có biết rõ? Đối với Nhậm Kiệt, giúp bọn họ thoát khỏi khống chế này không khó, bây giờ hắn hỏi lại.

Vừa nghe Nhậm Kiệt, những người xung quanh các tướng quân kia đều ngạc nhiên nhìn lại, thật ra trước đó bọn họ cũng cảm thấy tướng quân có gì không đúng.

Tiếp theo có những tướng quân gật đầu, có người còn mắng to, càng kích động hơn cả tướng sĩ bình thường, mấy trăm vạn tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc như mới tỉnh mộng, ánh mắt nhìn Hải Lượng cùng Mặc Sanh đã tràn đầy lửa giận ngập trời.

- Không cần bỏ vũ khí, bởi vì bổn gia chủ không sợ các ngươi làm loạn. Các ngươi là tướng sĩ giỏi nhất, hiện tại các ngươi trở về Thiên Hải Đế Quốc cũng chỉ có một đường chết. Hiện tại bổn gia chủ nói ở đây, người chịu nghe theo mệnh lệnh bổn gia chủ thu nạp, bổn gia chủ sẽ phái người cố gắng đưa người nhà các ngươi đến đây, đảm bảo an toàn của bọn họ. Nếu không chịu thì sau này có thể tự mình rời đi. Nhưng bây giờ toàn bộ phải nghe theo lệnh, bằng không bổn gia chủ sẽ không cho một cơ hội nào nữa. Nhậm Kiệt nói rồi, hai tay bắn ra, đưa Mặc Sanh cùng Hải Lượng xuống dưới cách đại quân không tới 10 thước.

- Khốn kiếp! Toàn là vì các ngươi, gia tộc của ta đã không còn!

- Ba huynh đệ của ta tử trận, đều là vì tên ngu đần này!

- Má nó bản thân ngươi uất ức não tàn, lại đem tính mạng lão tử đi gây họa, ta đậu 18 đời tổ tông Hải gia ngươi!

- Chết đi, khốn kiếp....

- Bùm bùm bùm... Oành...

Biết được những tướng quân kia bị người khống chế, dưới tình huống này còn cho bọn họ chiến đấu như chịu chết, cộng thêm những chuyện trước đó, đã có nhiều người không nhịn được. Dù sao lòng quân đã sớm dao động, sau đó chỉ là vì Cao Bằng xuất hiện sử dụng một chút thủ đoạn tạm thời áp chế, nhưng đã không còn lòng kính sợ đối với hoàng đế Hải Lượng này.

Bản thân Hải Lượng là giết cha giết huynh mà cướp ngôi hoàng đế, hơn nữa hắn là con của Hải Vương, chuyện này do Nhậm Kiệt tuyên truyền đã không ai không biết. Dưới tình huống này lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như thế, những người này còn nhịn được mới lạ.

Có những người không khống chế được, lập tức muốn lên kéo người xuống.

Nhậm Kiệt thi triển lực lượng treo bọn họ ở trên không, chỉ là trói buộc khống chế, sẽ không ngăn cản công kích từ bên ngoài. Đương nhiên, lực công kích từng binh lính không quá mạnh, ngay cả Mặc Sanh cùng Hải Lượng không thể chống trả, nhưng chỉ dựa vào thân thể thì trong thời gian ngắn cũng không sao.

Cho nên Nhậm Kiệt không vội, khống chế hai người bọn họ bay qua bên trên đại quân Thiên Hải Đế Quốc, nghênh đón bọn họ là vũ khí trong tay các binh lính, cùng những thần thông pháp thuật.

Đương nhiên, nếu có công kích rõ ràng uy hiếp tới sinh mệnh, Nhậm Kiệt cũng giúp cản một chút, sẽ không cho bọn họ chết dễ như thế.

Bắt đầu chỉ là một nhóm người, dần dần ngày càng đông, đại doanh Tây Bắc chiến đấu lâu như vậy, không ngừng thông báo chiến tích của Thiên Long Quân ở Thiên Hải Đế Quốc. Còn Hải Lượng chỉ liều mạng sai người đánh sâu vào đại doanh Tây Bắc, không để ý chết sống của tướng sĩ, an nguy của Thiên Hải Đế Quốc, đủ loại chuyện đã sớm tích lũy oán niệm khổng lồ.

Đến lúc này, toàn bộ oán khí phát ra, tướng sĩ Thiên Hải Đế Quốc đều trút lên đầu Hải Lượng Mặc Sanh.

- Chính ngươi xấu mặt, lại lấy mạng của chúng ta ra đấu, ngươi là hoàng đế thì ngươi giỏi lắm hả!

- Ta khinh, hắn mà còn hoàng đế, hắn chính là con hoang.

- Không sai, đừng tưởng không ai biết, hắn căn bản không có huyết mạch hoàng tộc Thiên Hải Đế Quốc, hắn là loạn thần tặc tử.

- Hắn giết hoàng đế, giết hoàng tử cướp ngôi.

- Thứ khốn kiếp này, bản thân vô năng, má nó còn bảo chúng ta đi liều mạng. Chết đi!

- Ta khinh, tên ngu ngốc kia, không có một chút dũng khí, chỉ biết la lối ở trên cao, giỏi thì ngươi đánh đi!

Nhậm Kiệt không có nói nhiều lời chiêu hàng gì, như là hoàn toàn không vội, tùy tiện hai câu cũng không nhắc lại. Ngược lại khơi dậy thù hận của bọn họ đối với Hải Lượng Mặc Sanh, đưa hai người di chuyển qua mấy trăm vạn đại quân, rất đông tướng sĩ mắng chửi không ngừng, các loại vũ khí, giầy dép bay tung tóe.

Ở gần một chút, có người phun nước miếng, thậm chí muốn lao lên cắn xé. Hải Lượng làm hoàng đế không lâu, nhưng ban đầu đã từng giết chóc khắp nơi, sau đó căn bản mặc kệ cảm nhận của bên dưới, làm rất nhiều chuyện điên cuồng.

Lúc này hoàn toàn bộc phát ra, có cả người muốn ăn thịt hắn.

- Đám tiện dân kia... đám người không biết sống chết, vua muốn thần chết, thần không thể không chết, trẫm là thiên tử, trẫm... Mà lúc này, Hải Lượng cũng điên cuồng rống giận, đáng tiếc hắn nói chỉ càng khơi dậy kích động, nhanh chóng bị vô số người vùi lấp.

Lúc này Mặc Sanh lại nhắm mắt, lòng như tro tàn, chỉ muốn được chết.

Trong lúc này, theo Nhậm Kiệt thông báo, Thiên Long Quân, cận vệ đội đã dừng tay, đại quân Thiên Hải Đế Quốc hoàn toàn tan rã ý chí chiến đấu, đồng thời cũng chuyển mục tiêu trút giận.

Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Tung đều thầm khen, Thiên Long Quân tuy mạnh, đại doanh Tây Bắc hiện tại không sợ chiến đấu, nhưng nếu quả thật chiến đấu tới cùng với mấy trăm vạn đại quân này, khó nói sẽ thương vong đến mức nào. Hiện tại không đánh mà thắng, tự nhiên không có gì tốt hơn, điểm này bọn họ rất rõ.

Dù sao đứng ở vị trí như bọn họ, đã không thể kích động như dân chúng, cho rằng giữa nước địch chỉ có ta sống ngươi chết.

Điểm này Nhậm Kiệt rõ ràng nhất, thù hận đều là do người tạo ra, trong mắt hắn, những người còn lại này có chỗ dùng lớn.

- Hiện tại không cần chiến đấu, mọi người cùng nhau ra tay, trước tiên chuyển mấy trăm vạn người này chia ra những chỗ khác nhau, sau đó nhị thúc phái người chỉnh biên, nhất định phải để bọn họ biết rõ tình hình Thiên Hải Đế Quốc hiện giờ thế nào, cố gắng lưu lại nhiều nhất có thể. Bởi vì tiếp theo chúng ta phải đối mặt hoàng đế, sẽ không như tên ngu ngốc này. Nhậm Kiệt thấy cũng được rồi, liền nói một tiếng với Nhậm Thiên Hoành, Vân Phượng Nhi Pháp Thần Cảnh cùng đông đảo Thái Cực Cảnh vội ra tay, không phải tàn sát người thường, chỉ động tay trói buộc, vậy thì đơn giản.

Lúc này, Mặc Sanh, Hải Lượng bị Nhậm Kiệt đem ra làm bia sống đã đau khổ không thôi, cố tình muốn chết cũng không được, đau đớn kịch liệt không tính là gì, mấu chốt là những người kia công kích nhục mạ.

Bọn họ ở trên cao vời, chưa từng bị như thế, muốn ngất đi cũng không được, Nhậm Kiệt động tây chân trên thần hồn bọn họ, làm bọn họ đặc biệt cứng cỏi nhạy cảm.

Cuối cùng, chờ được đến khi Nhậm Kiệt ra lệnh, mấy trăm vạn đại quân Thiên Hải Đế Quốc đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu, trút giận xong, khi hai người nghĩ rằng cuối cùng đã kết thúc nổi khổ, Nhậm Kiệt khoát tay kéo lấy bọn họ.

- Các ngươi nghĩ vậy là kết thúc sao, thế thì các ngươi quá ngây thơ. Đây chỉ là bắt đầu, vừa rồi bảo vệ thân thể thần hồn cho các ngươi, không phải vì bổn gia chủ thương yêu các ngươi thế nào, là vì bổn gia chủ không muốn cho bọn họ có cơ hội này. Đại doanh Tây Bắc chết đi hơn trăm vạn tướng sĩ, bao nhiêu gia đình tan vỡ, nếu chỉ là chiến đấu đơn thuần thì bổn gia chủ mới lười hành hạ các ngươi. Nhưng các ngươi lại hợp tác với đại quân yêu thú, vậy còn chưa tính, các ngươi còn đồ thành, một câu của ngươi lấy đi tính mạng của vô số người, tạo thành trăm ngàn vạn người đau khổ. Hôm nay cho các ngươi chân chính cảm thụ giận dữ, đau khổ của bọn họ. Bắt lấy bọn họ, Nhậm Kiệt nhấc chân đã vào đại doanh Tây Bắc.

- A... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói thế, Mặc Sanh cùng Hải Lượng đều cảm giác thần hồn rung động, vào lúc này bọn họ chỉ cầu được chết.

- Nhậm Kiệt, ngươi đối xử với ta như thế, ngươi sẽ không chết yên thân. Cha ta là Hải Vương, là Hải Vô Thường, giáo chủ Hải Thần Giáo.... Hải Lượng điên cuồng gào thét.

- Nhậm gia chủ, Mặc Sanh biết sai rồi, giết người tối đa rơi đầu, ngài giết chúng ta đi. Mặc Sanh cũng không nhịn được lên tiếng, hắn không muốn bị đối đãi như thế nữa, hơn nữa nghe Nhậm Kiệt nói, hình như...

- Những lời này, các ngươi nói với những người vì các ngươi mà mất người nhà, mất đi quê hương, xem bọn họ có chịu tha thứ cho các ngươi không. Giết người tối đa rơi đầu, nói dễ quá, lúc các ngươi đồ thành, sao không nghĩ tới điều này. Khi đó có phải các ngươi cảm thấy mình đứng trên cao xa, người phàm thế tục chỉ như con kiến, một câu là trăm vạn tướng sĩ phục tùng, trăm ngàn vạn người rơi đầu, rất uy phong phải không? Nhậm Kiệt không để ý tới Hải Lượng gầm thét.

Nếu Mặc Sanh còn tỉnh táo, Nhậm Kiệt sẽ nói một câu với hắn, vừa nói vừa đi đến quảng trường, Nhậm Kiệt nhấc tay bố trí đại trận xung quanh, nếu không một khi tuyên bố mệnh lệnh tiếp theo, hắn sợ sẽ tạo thành hỗn loạn.

-Tiếp theo, thân thể các ngươi sẽ bị tổn thương, nhưng thần hồn các ngươi phải đến cuối cùng mới hủy diệt, thậm chí tới khoảng khắc cuối cùng các ngươi vẫn cảm nhận được cơn giận của từng người. Các ngươi mang quá nhiều tổn thương đến người Nhậm gia, đại doanh Tây Bắc, chầm chậm cảm thụ cơn giận của bọn họ đi. Nhậm Kiệt nói rồi, thi triển mấy chục đạo cấm chế trên người Mặc Sanh cùng Hải Lượng, đồng thời cho bọn họ dùng dược phẩm đã luyện chế sẵn. Trong tiếng gào thét cầu xin của Mặc Sanh, Hải Lượng điên cuồng uy hiếp, Nhậm Kiệt xoay người bước đi.

Tiếp theo, người đại doanh Tây Bắc được Nhậm Kiệt thông báo liền chén nhau tới, ở cửa vào trận pháp vòng vèo, vô số người xếp hàng, đi vào trong mặc kệ là người phàm hay Âm Dương Cảnh, đều có thể dùng nắm đấm biểu lộ giận dữ của bọn họ. Đối với Mặc Sanh lão tổ Thái Cực Cảnh, thân thể bọn họ chắc chắn vượt xa tưởng tượng, đừng nói người thường, ngay cả Âm Dương Cảnh muốn dựa vào thân thể cũng khó tổn thương được.

Nhưng Nhậm Kiệt để lại một cái dao nhỏ, rất ngắn, kẹp trong ngón tay, ngay cả trẻ con cũng có thể đâm vào thịt Mặc Sanh.

Để cho người canh chừng, người đi vào có thể đánh mấy cái, dùng tay người thường mà bọn họ xem thường nhất, từng chút làm bọn họ đau đớn, nếm đủ căm phẫn tổn thương.

Còn Nhậm Kiệt không để ý tới nữa, hắn còn nhiều chuyện cần làm. Lão cha bị nhốt chờ hắn đi cứu, Tề Thiên dù chỉ là hóa thân nhưng cũng hy sinh vì hắn, phải nghĩ cách cứu Tề Thiên đi ra. Hoàng đế bắt đầu ra tay, chuyện Hải Thần Giáo...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui