Tà Thiếu Dược Vương

Oành... Nhậm Kiệt vừa vào tiểu thế giới, đột nhiên một cỗ khí tức cuồng bạo bao phủ, tiếp theo một bóng người xuất hiện trước mặt Nhậm Kiệt, hai mắt trâu thật to, đôi sừng lắc lắc, chính là Cuồng Ngưu.

- Ngươi dám cắt đứt liên lạc với nhị gia, nhiều ngày qua ngươi làm cái gì, còn nữa, sao ngươi biến thành thế này? Tuy rằng hình dạng Nhậm Kiệt lúc này giống y như Bàng Cẩm, Pháp Thần Cảnh cũng không nhìn ra được. Nhưng ở trong mắt Cuồng Ngưu thì vẫn như thường, nhưng lập tức không để ý, nói tiếp: - Nhị gia muốn nói rõ ràng với ngươi, phải nói cho rõ mới được...

- Suỵt! Nhậm Kiệt đặt ngón tay lên miệng suỵt một cái, bình thản nói: - Bổn gia chủ đã nói sẽ không thay đổi, hiện tại bổn gia chủ có chuyện phải làm, không có thời gian nói chuyện khác. nếu ngươi muốn nói thì tìm người khác nói, bổn gia chủ trực tiếp cho ngươi rời khỏi đây, sau này ngươi làm việc của ngươi, bổn gia chủ sẽ không xen vào. Đương nhiên, cuối cùng bổn gia chủ phải cứu ngươi thì sẽ cứu ngươi, bởi vì đây là chuyện bổn gia chủ sớm hứa với Hầu Tử. Nhưng chuyện khác thì miễn bàn, vậy được chưa?

- A... Lần này, Cuồng Ngưu nghẹn nhiều ngày, nghĩ tới có vô số lời muốn nói với Nhậm Kiệt, thậm chí muốn bùng nổ, giờ liền tắt lửa.

- Bình tĩnh ở trong này tu luyện, sau đó lúc cần ngươi chiến đấu thì tự nhiên bổn gia chủ sẽ cho ngươi tham dự, đến lúc đó khẳng định cho ngươi gặp Hổ Hổ. Nhưng nếu như ngươi muốn tiếp tục làm loạn, làm việc theo kiểu điên cuồng muốn chết của ngươi, vậy tự làm. Bổn gia chủ lập tức cho ngươi đi, hai chọn một, đơn giản vậy thôi.

Cuồng Ngưu liền không biết phải nói sao, ngây người ra đó, còn Bàng Cẩm mới bị bắt vào thì càng ngây ngốc hơn, đây... đây là chỗ nào? Tên vừa rồi là tồn tại gì, chẳng lẽ là Yêu Thần?

Không, không phải Yêu Thần, mình từng thấy Yêu Thần từ Yêu Thần Giáo đến đây, càng gặp Pháp Thần Cảnh hùng mạnh trong Đông Hoang Thần Giáo, cũng chưa từng cảm nhận khí tức cuồng bạo khủng bố làm người ta sợ hãi đến vậy.

Quá khủng bố, cỗ khí tức cuồng bạo vừa rồi làm cho thần hồn của hắn muốn thác loạn, tâm cảnh sụp đổ, khủng bố đến cực hạn. Ngay cả như thế, tới trước mặt tên giống y như mình lại không nói thành lời được, cái này... cái này là sao?

Bàng Cẩm cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, nơi này tuyệt đối không phải Đông Hoang Thần Giáo, dù sao hắn cũng là người bên trong Đông Hoang Thần Giáo, kiến thức không như những tông môn nhỏ hay tán tu. Phát hiện nơi này không phải tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo, lập tức càng thêm sợ hãi, bởi vì nơi này không giống không gian bình thường, trên không trung có mặt trời nóng rực, trời ạ, chẳng lẽ là tiểu thế giới?

Có thể từ Đông Hoang Thần Giáo lập tức dẫn vào tiểu thế giới, nếu như đối phương không phải tiên nhân, vậy là có Tiên khí....

Càng nghĩ, Bàng Cẩm càng sợ hãi, hai chân phát rung, đường đường Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, lại không dám có một chút lòng chống cự gì.

- Người tham lam đều không ngốc, chỉ là có lúc sẽ bị lợi ích che mờ mắt, mượn hình dạng của ngươi vào Đông Hoang Thần Giáo làm chút chuyện, ngươi muốn còn sống, tốt nhất có sao nói vậy, rõ chưa? Nhậm Kiệt không dây dưa với Cuồng Ngưu, liền nhìn sang Bàng Cẩm.

- Vâng... Vâng! Hiểu, cực kỳ... cực kỳ hiểu. Ta là đại quản gia của Đông Hoang Thần Giáo, không phụ trách chuyện trên Thái Cực Cảnh, chỉ phụ trách những chuyện linh tinh, bởi vì dựa vào tỷ tỷ của ta. Tỷ tỷ Bàng Vân là phu nhân giáo chủ, nếu như ngài có yêu cầu gì đều có thể tìm tỷ ấy, tỷ đệ chúng ta nương tựa nhau từ nhỏ, khẳng định tỷ ấy sẽ... sẽ.... Bàng Cẩm liên tục nói, nhưng chưa nói mấy câu liền lặc đề, muốn thông qua cách này nói cho người trước mặt, mặc kệ ngươi là ai, ngươi phải biết ta không phải đại tổng quản bình thường.

Đáng tiếc chưa nói mấy câu, hắn đã không tiếp lời được, bởi vì Nhậm Kiệt đang nhìn hắn. Nhậm Kiệt không nói lời nào, nhưng ánh mắt lại tràn ra sát khí lạnh băng, dày đặc đủ để dọa hỏng người ta. Là Nhậm Kiệt dùng cảnh giới bản thân, cộng thêm nhiều lần trải qua, bao gồm cả áp chế Tu La Sát Đạo cho lục thúc, ngưng tụ thành khí tức, một khi thả ra liền tạo thành áp lực khó tưởng.

Nhoáng cái làm cho Bàng Cẩm hoàn toàn chưa từng trải qua chiến đấu, toàn dựa vào ngoại lực lên đến Âm Dương Cảnh Vương giả, suýt nữa xụi lơ tại chỗ. Lúc này trong lòng tràn đầy sợ hãi, bản năng nói cho hắn biết, đối phương rõ ràng không để ý tới những gì hắn nói, có thể tùy ý tiêu diệt hắn.

Lúc này hắn cũng tỉnh táo lại, đúng rồi, dám ra tay ở bên trong Đông Hoang Thần Giáo, xâm nhập vào trong khu trung tâm, còn có tiểu thế giới như thế này, ngay cả Đông Hoang Thần Giáo cũng chưa chắc làm được gì người như thế.

- Ta... ta... ta nói, nói... cái gì ta cũng nói. Ta có lệnh bài thông hành đi vào khu vực trung tâm, ngay cả chỗ trưởng lão bình thường cũng không vào được, ta đều có thể đi. Ta còn tích cóp rất nhiều linh ngọc, không, ta còn có Ngọc Tinh, ta còn có Thiên Đan thượng phẩm, còn có Lăng Thiên Bảo Khí thượng phẩm, ta... Chỉ một cái liếc mắt, lại càng hiệu quả hơn hết, trực tiếp làm Bàng Cẩm sợ vỡ mật, không dám giở trò lẻ gì nữa, không còn suy nghĩ gì khác, có sao nói vậy.

Hắn thật sự sợ chết nói hết toàn bộ, ngay cả một chút bí mật mà hắn biết cũng nói ra, nhưng Nhậm Kiệt không có nhiều hứng thú. Nhậm Kiệt không vội, nhẫn nhịn nghe hắn nói, cố gắng rút ra tin tức hữu dụng, bởi vì lần trước xông vào, Nhậm Kiệt đã cảm giác được Đông Hoang Thần Giáo không bình thường.

Theo lý thuyết, xảy ra chuyện lớn như vậy, Đông Hoang Thần Giáo đại giáo vô thượng tuyệt đối phải náo loạn lật trời, kết quả phản ứng không như người ta nghĩ. Thông qua Tàn Hồn Thiên Tử cũng hiểu, gần đây Đông Hoang Thần Giáo dường như không để ý tới chuyện gì, mà nhìn Bàng Cẩm nói, cũng phát hiện Đông Hoang Thần Giáo có chỗ không đúng. Cao tầng đỉnh giống như tập thể tắt tiếng, biến mất luôn, nhiều chuyện không để ý, may mà đại giáo vô thượng truyền thừa vô số năm, sớm có quy củ, mọi chuyện vẫn vận chuyển theo quy củ. Chính vì những năm gần đây cao tầng cũng không quản lý chuyện, thậm chí gần đây còn không xuất hiện, Bàng Cẩm mới lên nắm quyền.

Còn Bàng Vân tỷ tỷ của Bàng Cẩm, hiện tại cũng nắm giữ quyền lớn, dưới tình huống giáo chủ rất ít xuất hiện, rất nhiều chuyện đều do nàng thay mặt truyền lệnh.

Những điều này là Nhậm Kiệt phân tích ra từ lời hắn nói, ngẫu nhiên hỏi mấy câu, nhưng nghe Bàng Cẩm nói thì cũng hiểu, hắn còn chưa đủ trọng lượng biết nhiều, cũng chỉ vì có tỷ tỷ mới được công việc béo bở như thế, về phần bản thân thì hắn chẳng là gì cả.

Nghe hắn nói một đống, Nhậm Kiệt cảm thấy cũng đủ, nói với Cuồng Ngưu: - Thật nhàm chán, lấy hắn ra chơi đi.

Nói xong, Nhậm Kiệt mặc kệ Bàng đại tổng quản cả người run run, sợ sắp tè ra quần, cũng không để ý Cuồng Ngưu lớn tiếng muốn nói chuyện với hắn, người đã biến mất khỏi tiểu thế giới, tiếp theo xuất hiện ở bên ngoài.

Ra ngoài, Nhậm Kiệt liếc hai người bị đánh ngất, vốn còn muốn giả trang dẫn bọn họ đi, nhưng nghĩ lại cũng phất tay thu bọn họ vào tiểu thế giới. Bởi vì căn cứ Bàng Cẩm nói, hai người này không phải thủ hạ trực thuộc của hắn, chỉ là mượn người bên tỷ tỷ để dùng, tránh cho xảy ra nhiều chuyện, Nhậm Kiệt trực tiếp cho bọn họ biến mất trước. Sau đó nháy mắt dùng tốc độ Âm Dương Cảnh Vương giả mau chóng chạy về tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo.

Tuy rằng mới xảy ra chuyện Nhậm Kiệt lần trước, nhưng đúng như Bàng Cẩm nói, cao tầng Đông Hoang Thần Giáo không xuất hiện, chỉnh thể vẫn như cũ. Chính vì vậy, trận pháp và phòng ngự bên trong vẫn như cũ, nhưng không phòng bị nhiều, càng không kiểm tra kỹ càng người bên trong. Nhậm Kiệt dùng thân phận Bàng đại tổng quản, ngay cả những chỗ cần kiểm tra lệnh bài cũng có người chủ động mở trận pháp cho hắn vào, một đường thông suốt vào trung tâm Đông Hoang Thần Giáo.

Thật ra có gặp một người, có lẽ vì mới nãy thấy Bàng Cẩm dẫn hai Thái Cực Cảnh ra ngoài, bây giờ thấy hắn trở về một mình, liền thuận miệng hỏi mấy câu.

- Đại tổng quản, sao chỉ có mỗi ngài, hai vị kia không theo cùng ngài sao.

- Bổn đại tổng quản phái người đi làm việc, chẳng lẽ còn phải nói cho ngươi một tiếng, liên quan gì tới ngươi, có cần báo cáo cho ngươi không? Nhậm Kiệt dùng hình dạng Bàng Cẩm, ánh mắt liếc ngang, ngang ngược nói.

- Không... Không cần, tiểu nhân chỉ là hỏi thôi... Người này là thủ vệ của một quản sự, vốn địa vị không kém, cũng không do Bàng Cẩm quản lý. Vốn chỉ tìm chuyện nói, lại không ngờ đụng xui xẻo, vội xua tay.

- Đại nhân, đại tổng quản sao vậy? Nhìn Bàng đại tổng quản đi xa, thủ hạ của hắn nhỏ giọng hỏi.

- Làm chuyện của các ngươi, má nó hỏi cái gì. Người này mắng đuổi thủ hạ đi, rồi lầm bầm: - Má nó, chó má cũng không phải, không phải dựa vào có tỷ tỷ tốt mới lớn lối vậy sao, má nó ta cũng miệng tiện, nhàn rỗi khi không nói với hắn làm gì.

Trên đường tiếp theo, Nhậm Kiệt vẫn làm mặt âm trầm, dù có người chào hỏi cũng chỉ gật đầu xa cach, nhìn hắn như vậy, càng không ai muốn tìm xui, vậy mà lại bớt rắc rối.

Trên đường đi, Nhậm Kiệt không ngừng tra xét, tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo vô cùng rộng lớn, cung điện mênh mông, ngày cà vòng ngoài cũng thường có không gian độc lập. Hơn nữa đều có trận pháp, có mạnh có yếu, ngay cả cảnh giới như Nhậm Kiệt cũng không thể tra xét rõ ràng trong thời gian ngắn.

Hơn nữa Nhậm Kiệt đến đây cũng không phát hiện khí tức của mấy người Đại Bảo thái giám, rõ ràng bọn họ đi vào, có thể đi vào không gian độc lập, hoặc là vào tiểu thế giới.

Đông Hoang Thần Giáo là chỗ mấu chốt để mình tìm cha, bây giờ bất ngờ phát hiện mấy người Đại Bảo thái giám đi vào, cộng thêm chuyện Cuồng Ngưu, thượng Nhậm Kiệt đã nhận ra đủ hành động khác thường của Đông Hoang Thần Giáo, đủ loại nguyên nhân dấu hiệu làm Nhậm Kiệt nhất định phải tra xét rõ ràng. Hiện tại lấy thân phận Bàng Cẩm đi vào, lại phát hiện không biết bắt tay từ đâu.

Lúc này tùy tiện đi dạo trong Đông Hoang Thần Giáo, Nhậm Kiệt đang suy nghĩ chuyện này, trước đó không phải chưa cân nhắc phương thức đi vào nào khác, nếu có đủ thời gian, lén ẩn nấp đi vào cũng được, nhưng Nhậm Kiệt cảm thấy càng không thuận tiện. Lợi dụng đệ tử đặc thù, người lực lượng mạnh, vậy cũng có nhiều chỗ không tiện, chính vì vậy, suy tính suốt một ngày hắn chọn trúng Bàng Cẩm, lợi dụng thân phận của hắn đi vào.

Nhưng bây giờ hắn không thể từ từ mai phục, một là Nhậm Kiệt cảm thấy gấp rút, hai là đây không phải phong cách làm việc của hắn. Huống chi loại thân phận như Bàng Cẩm, mai phục tra xét cũng không tốt. Bởi vì từ các dấu hiệu cho thấy, có những bí mật rất khó thăm dò, Bàng Cẩm này còn chưa từng đi qua tiểu thế giới Đông Hoang Thần Giáo, tự nhiên không thể tiếp xúc tới thứ gì trung tâm.

Không sai, tiểu thế giới. Nhậm Kiệt suy tính kỹ càng, vừa rồi dựa vào hiểu biết không gian, tiên hồn lực mạnh mẽ, phá giải trận pháp đi vào những không gian độc lập, nhưng đều là những người bế quan, hoặc là người xưa để lại, những chỗ tu luyện, gửi đồ của thế lực, gia tộc mà thôi. Rõ ràng mấy người Đại Bảo thái giám nói có chuyện lớn xảy ra, đến đây mà chỉ vào không gian độc lập. Vậy chỉ có tiểu thế giới, vào tiểu thế giới mới tìm được thứ mình muốn.

Nhậm Kiệt biết rõ, không thể nào tra xét từng cái không gian độc lập, vừa nãy phá giải mở ra mấy cái đã tốn sức. Bây giờ quyết định xong, Nhậm Kiệt ngẫm lại Bàng Cẩm giới thiệu tình hình, cộng thêm đi vào liền dùng lực thần hồn tra xét, dù có nhiều chỗ bị trận pháp cấm chế đóng kín, nhưng cũng nắm được bố cục chỉnh thế, biết rõ những khu vực. Lập tức hiểu được phương hướng, sau đó liền đi vào dãy nhà cao nhất ở trăm dặm trung tâm.

Theo Bàng Cẩm nói, đó là chỗ ở của Bàng Vân tỷ tỷ hắn, chân chính phụ trách công việc hàng ngày ở Đông Hoang Thần Giáo.

- Đại tổng quản... Bái kiến đại tổng quản...

- Đại tổng quản, phu nhân đang nói chuyện với thái thượng trưởng lão Đường Phong, xin đợi ở bên ngoài... Đại tổng quản, ngài... Nhậm Kiệt một đường chạy đến chỗ Bàng Vân, trên đường không bị cản trở, bình thường thì đến bên trong cần qua nhiều tầng chứng thực thân phận. Đương nhiên, có một số là vô thức hoàn thành, thân phận Bàng Cẩm đặc thù, trên người có các loại lệnh bài, vốn có thể ra vào chỗ này.

Còn những người của phu nhân giáo chủ đều biết hắn, cũng không ngăn cản gì, đi thẳng đến khu nhà dưới cây to mới có người lên tiếng cản lại.

Chỗ này rất đặc biệt, nhà cửa xung quanh đều dựa trên một cây to trăm trượng xây thành, thực ra trung tâm Đông Hoang Thần Giáo có 9 cây to như vậy, nghe nói là tiên nhân để lại. Lúc trước Đông Hoang đã trải qua hạo kiếp, nhưng vì có 9 cái cây này chống đỡ, bảo hộ tổng bộ Đông Hoang Thần Giáo.

Lúc này, Nhậm Kiệt đến chỗ một cây nhỏ nhất, nhưng ngay cả như thế, cây cao trăm trượng, nhà cửa bao quanh phủ mười mây dặm.

Cây này không chỉ to lớn, còn ngưng tụ linh khí thiên địa, khiến cho linh khí dày đặc hơn mấy lần, tu luyện càng thêm tốt. 9 cái cây này ở trung tâm, là chỗ ở của cao tầng Đông Hoang Thần Giáo.

Đến chỗ này, cuối cùng có người ngăn cản Nhậm Kiệt.

- Cút sang một bên, có chuyện lớn mà cản trở, ngươi gánh nổi trách nhiệm không? Nhậm Kiệt không có ý theo thường quye, sắc mặt càng thêm khó coi, nói chuyện càng thêm cứng rắn, trực tiếp mắng to, tốc độ không giam.

- Ai... Đại tổng quản... Đại tổng quản, ngài không thể vào... Người bảo vệ lực lượng không yếu, đến cửa trong cùng còn có hai Thái Cực Cảnh, nhưng bọn họ thấy Bàng Cẩm không biết trúng gió thế nào, đột nhiên mạnh mẽ xông vào, bọn họ không dám làm gì, càng không dám ra tay.

- Cái gì vậy, các ngươi là bảo vệ chỗ ở phu nhân, hô to gọi nhỏ, còn thể thống gì? Đúng lúc này, Nhậm Kiệt trực tiếp đẩy cửa cuối cùng, bên trong là không gian to cỡ ba sân bóng, đằng sau có một phần của cây to, xem như vách tường tự nhiên, bên trên tỏa ra linh khí dày đặc, làm cho trong ngoài phòng như hai thế giới. Mà nghe bên ngoài ầm ĩ, một lão giả tóc vàng đất, da khô cằn, mặt đầy nếp nhăn, quay đầu lại quát mắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui