Tà Thiếu Dược Vương

Vốn là ngày đại công cáo thành, nhưng đầu tiên là truyền đến tin tức Diệt Tiên Trận bị phá; Nhậm Thiên Hành cùng các Tiên Vương được cứu; ngay cả phân thân của Kim Bằng đều bị hủy... cái này còn chưa tính, cuối cùng lại bị người len lén âm thầm vào đến đây, thiếu chút nữa quấy đảo lật nhào, thiếu chút nữa làm cho chuyện phạt thiên biến thành trò cười...

Hết thảy đều là tên Nhậm Kiệt kia tạo thành! "Tốt lắm! Nhậm Kiệt, ngươi hãy đợi đấy cho trẫm!"

"Ầm!" Ngay trong nháy mắt Nhậm Kiệt bọn họ đột phá tấm chắn, vọt ra, cũng không lâu lắm, ngay sau đó một luồng hào quang đột nhiên bao lấy.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, hào quang bao phủ cả Đông Hoang Thần Giáo, sau khi Nhậm Kiệt bọn họ vừa mới vọt ra, trong nháy mắt màn hào quang kia liền xông vào trong Tiên giới biến mất không thấy... - Chuyện gì xảy ra, biến mất! Cột sáng kia đều biến mất!

- Không đúng! Ngay cả Đông Hoang Thần Giáo đều biến mất!

- Mau mau đi tới nhìn xem chuyện gì xảy ra?

Lúc này, từ lúc Đông Hoang Thần Giáo phát sinh biến cố, luôn có người của các đại giáo vô thượng khác không ngừng trấn thủ ở chung quanh cột sáng Đông Hoang Thần Giáo, đột nhiên phát hiện cột sáng thông đạo kia biến mất thẳng vào phía chân trời.

Những người này lập tức luống cuống, rối rít phóng vọt tới dò xét chuyện gì xảy ra.

Trên thực tế trước khi bọn họ phát hiện, Nhậm Kiệt đã mang người về tới đại thế giới, chỉ có điều tốc độ của Nhậm Kiệt nhanh hơn, trong nháy mắt liền mang theo người chạy ra xa, biến mất còn nhanh hơn so với cột sáng thông đạo kia... tự nhiên bọn họ không phát hiện bất kỳ tung tích nào.

Ngoài trăm vạn dặm, thông đạo không gian ầm ầm mở ra giữa bầu trời, hiện ra một cái hồ lớn, đám người Nhậm Kiệt trong tiếng nổ ầm ầm rơi xuống.

"Ầm... Ầm... Ầm..." Rơi thật mạnh xuống đáy hồ, cũng may là có Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ bản thân mang theo lực lượng, đủ để tạo thành một không gian nước không thể xâm lấn.

Tuy nhiên hồ nước khổng lồ như vậy, còn là ở bên trong Đông Hoang, bên trong chính là nơi cư ngụ của một con Điện Mãng đạt tới Thái Cực Cảnh đỉnh phong. Đột nhiên con Điện Mãng cảm nhận được có người rơi xuống giữa hồ của mình chiếm cứ đã lâu đến cả vạn năm nay, nó phát ra một tiếng hừ đầy uy nghiêm, rồi lập tức phóng vọt tới.

Lúc này, ở bên trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, Nhậm Kiệt đang ở vào trạng thái chết ngất, đồng dạng những người khác vừa rồi cùng chung sức với Nhậm Kiệt thúc giục đại trận Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cũng đều không tốt lắm, mỗi người đều đang nhanh chóng điều chỉnh.

Cũng may là trước đó Nhậm Kiệt đã chuẩn bị cho mỗi người một phần dược phẩm, sớm đã ngậm vào trong miệng, ở thời khắc mấu chốt vừa rồi đã uống vào, giờ này từ từ mượn lực lượng dược phẩm ổn định thương thế cũng rất tốt.

Ở trong mắt con Điện Mãng to lớn, những người đang ngồi bên trong trận pháp, dưới những cây đại kỳ quay chung quanh kia, dù nó không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì, nhưng bọn họ cũng dám xâm nhập lãnh địa của mình, vậy là thuần túy đi tìm chết... liền lên tiếng rồi chuẩn bị vọt tới.

Chỉ là không đợi con Điện Mãng này xông tới, trong nháy mắt từ trên Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ chạy ra tám luồng sáng, kèm theo tiếng long ngâm vang dội, chấn động làm cho cả hồ nước giống như sôi trào.

Tám cổ long khí tràn ngập, lập tức không đợi bọn chúng công kích, cả thân mình con Điện Mãng đã bị long khí trấn áp phủ phục trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Chỉ riêng dao động kịch liệt tạo thành pháp lực cuốn tới, làm trong miệng nó phun trào máu tươi.

Giờ phút này con Điện Mãng đều nhìn thấy trợn tròn mắt: "Trời ơi! Thần Long, Chân Long! Đây là tồn tại bực nào? Mình trước đây trong lúc vô tình nhìn thấy qua tồn tại Pháp Thần Cảnh đỉnh phong chiến đấu, thế nhưng 100 người Pháp Thần Cảnh đỉnh phong cũng không cường đại bằng khí tức của một con rồng này!"

Quá kinh khủng, nhất là khuất phục phát ra từ bản năng, khiến nó dù chết cũng không dám nhúc nhích một chút.

Thời khắc này, chín phương vị, tám con rồng khí linh đang đề phòng nhìn chằm chằm chung quanh, thấy con Điện Mãng kia không nhích động cũng lười để ý tới nó. Cho dù là Sát Long vừa mới luyện hóa ngưng tụ thành, cũng đã có lực lượng Thiên Tiên đỉnh phong, mấy con rồng khác đều đã cường đại vượt qua Kim Tiên trung kỳ bình thường, nếu thực sự chiến đấu cũng không yếu bao nhiêu so với Kim Tiên hậu kỳ.

Đây còn chỉ là sức chiến đấu của chúng sau khi rời khỏi Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, nếu còn mượn lực lượng của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, sức chiến đấu của chúng càng không cần phải nói!

Đạt tới loại trạng huống này, con Điện Mãng ở trong mắt chúng, cũng chỉ giống như con kiến, không đáng để chú ý tới.

Thời điểm này Nhậm Kiệt tạm thời không có khống chế Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, bọn chúng liền chịu trách nhiệm bảo vệ.

- - - - - - - - - - -

Tại tổng bộ Nhậm gia, giờ này bên ngoài thoạt nhìn vẫn là bộ dáng dãy núi chập chùng của Tây Bắc đại doanh năm đó, nhưng bên trong thì sớm đã hoàn toàn khác, thời khắc này lại khó có được mọi người cùng tề tụ tại Nhất Đường.

Chỉ có điều trong đại điện lúc này, vị trí gia chủ cũng không có người ngồi, chỉ có vị trí của chủ mẫu bên cạnh ngồi một người, bên cạnh còn để trống hai vị trí khác, theo thứ tự trừ Văn Thi Ngữ ra, là vị trí của Đan Diệu và Ngọc Vô Song.

Chỉ là lúc này các nàng cũng không có ở đây, những vị trí này để trống.

Ngoài ra, ngay cả Hải Thanh Vân thời điểm này đã hoàn toàn ngồi vững vàng trên chức Giáo chủ Hải Thần Giáo, cũng đều ngồi ở vị trí phía dưới.

Hải Thanh Vân, Cổ Tiểu Bảo, lục gia Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi... tất cả nhân vật trọng yếu toàn bộ đều tụ tập ở Nhất Đường.

- Đông Hoang Thần Giáo hoàn toàn biến mất, chuyện quá khẩn cấp. Các đại giáo vô thượng kia hiện tại đều không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hơn nữa từ sau khi cột sáng này xuất hiện, đại giáo vô thượng cũng không thể trao đổi cùng Tiên giới, chỉ sợ đã xảy ra đại sự! Chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng trước! Hải Thanh Vân trước đây cũng ở Đông Hoang Thần Giáo bên kia, sau khi cột sáng kia biến mất hắn cũng dẫn người đi điều tra, nhưng không thấy gì, sau đó tiện đường mang người đi tới Nhậm gia bên này, cũng không có trở về thẳng Hải Thần Giáo.

- Ừm! Văn Thi Ngữ nhìn về phía mọi người, đồng ý với ý kiến của Hải Thanh Vân khẽ gật đầu nói: - Trước đây, hoàng đế cười to rồi đột nhiên biến mất, nội bộ rung chuyển một phen. Tuy rằng hiện nay chuyện tranh đấu quyền lực giữa những quốc gia này chúng ta không có lòng nhúng tay, nhưng cuối cùng ta cảm thấy chuyện này dường như có quan hệ với Đông Hoang Thần Giáo, bởi vì thời gian điểm rất phù hợp. Ngoài ra, căn cứ tình báo của chúng ta, trong một vài đại giáo vô thượng kia đều có một số nhân vật trọng yếu mất tích, mà thời gian điểm đều giống nhau!

- Hiện tại Đông Hoang Thần Giáo hoàn toàn biến mất, chuyện càng cổ quái! Đoạn thời gian trước chúng ta khuếch trương cũng không chênh lệch bao nhiêu, thậm chí đã có va chạm với Tàn Hồn, Vạn Pháp Giáo. Ở vào thời điểm này tốt nhất là chúng ta trước quan sát một chút rồi tính sau! Từ giờ trở đi, bắt đầu thu về tất cả lực lượng, quan sát rồi mới quyết định sau! Cho dù Văn Thi Ngữ có thông minh đi nữa, cũng phải tham khảo rất lâu với mọi người, nhưng giờ này tình thế kỳ diệu khó lường, hoàn toàn giống như lạc vào mê cung, nàng cũng chỉ có thể trước bảo thủ quan sát chờ xem thời thế.

Thật ra mọi người đã cùng tham khảo rất lâu chuyện này, cuối cùng Văn Thi Ngữ đưa ra quyết định, bọn họ cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Chỉ là trong lòng mọi người, đều có một vấn đề giống nhau: Người kia... tên kia...

- Sư nương! Vậy... rốt cuộc khi nào sư phụ mới trở về đây? Mọi người ở đây đang chuẩn bị tản đi, đột nhiên Cổ Tiểu Bảo không nhịn được lên tiếng, mọi người đều sửng sốt, vì vấn đề này bọn họ cũng luôn suy nghĩ bấy lâu.

Tuy rằng Văn Thi Ngữ làm rất tốt, nhưng không có Nhậm Kiệt vị gia chủ này, mọi người vẫn cảm giác có hơi mơ hồ. Thậm chí hiện tại bọn họ làm mọi chuyện, đều là dựa theo phương châm sách lược của Nhậm Kiệt chế định lúc trước, nhưng hiển nhiên, theo thế cục biến đổi, tình huống không ngừng biến hóa, hiện tại cần phải hoàn toàn đổi mới biện pháp ứng phó!

Tuy rằng Văn Thi Ngữ không ngừng điều chỉnh phương diện chi tiết, nhưng về phương hướng lớn chưa từng có từ trước đến nay, rất khó để mọi người đồng ý tin tưởng.

Nghe Cổ Tiểu Bảo hỏi vấn đề này, Văn Thi Ngữ cũng lập tức ngẩn người tại đó, trong lòng nổi lên gợn sóng. Tuy rằng nàng tận lực kiềm chế, nhưng mọi người đều có thể thấy rõ vẻ bất đắc dĩ trên mặt nàng.

- Cũng nhanh thôi, chỉ cần ngươi... Văn Thi Ngữ vừa áp chế dao động trong lòng, vừa nói với Cổ Tiểu Bảo. Về vấn đề này nàng cũng không nghĩ ra trả lời như thế nào, hơn nữa bởi vì trong lòng tâm tình dao động, lại là Cổ Tiểu Bảo hỏi thăm, nàng cũng không tiện dùng biện pháp ứng phó cứng nhắc, nhưng nếu thật bảo nàng nói ra tình huống cụ thể, nàng cũng không nói rõ được. Cho nên trong lúc nhất thời, Văn Thi Ngữ cũng có hơi khó xử.

"Ông..." - A... Đúng lúc này, xuất hiện một màn khiến mọi người không tưởng tượng được, một khối linh ngọc thông tin trên người Văn Thi Ngữ, đã một thời gian dài nàng thành thói quen cầm trong tay nghịch ngợm... đột nhiên thoát khỏi tay nàng bay lên.

Văn Thi Ngữ nhẹ giọng kêu lên, bởi vì đây là trước khi đi Nhậm Kiệt giao cho nàng.

"Bốp..." Theo một tiếng nổ vang giòn tan, khối linh ngọc kia đột nhiên vỡ vụn biến thành bột phấn, nhưng trong nháy mắt linh ngọc này biến thành bột phấn, những bột phấn kia lại tạo thành một cái vòng tròn lực lượng trận pháp đặc thù.

Trong nháy mắt, vòng sáng kia bắt đầu khởi động, tiếp theo Nhậm Kiệt đã xuất hiện ở trong đó.

- A... Văn Thi Ngữ thấy một màn như thế, vui mừng không thôi! Nhiều năm không thấy, đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy, tâm tình rối tung, khó xử vừa rồi ngay lập tức biến thành vui mừng, trong lúc nhất thời ngay cả nàng đều có chút thất thố.

- Sư phụ... là sư phụ! Sư phụ đã trở lại rồi!

- Bái kiến Nhậm gia chủ, bái kiến gia chủ...

- Ha ha... Tiểu tử ngươi vẫn còn biết trở về đây à! Nếu không nói rõ ràng cứ chờ xem lục thúc ta làm thế nào thu thập ngươi!

Vốn cục diện trong đại điện tĩnh lặng giống như ao tù nước đọng, trong nháy mắt vừa nhìn thấy hình ảnh Nhậm Kiệt lập tức sống lại, mỗi người đều tinh thần tỉnh táo. Đây là Nhậm Kiệt, hắn vừa xuất hiện, bất kỳ áp lực gì mọi người đều không cần suy tính, bởi vì khẳng định hắn sẽ giải quyết... Đây là chuyện mọi người đều biết!

Vui vẻ, vui mừng, phấn chấn, cổ vũ, bất kể là loại tâm tình nào, mỗi người đều giống như là từ trong giấc ngủ mê tỉnh lại, đổi thành vinh quang rực sáng... từng người đều kích động, vui vẻ, hưng phấn tranh nhau nói:

- Tiểu tử ngươi rốt cuộc đi đâu vậy? Một lần đi mất nhiều năm như vậy?

- Cừ thật, ngươi làm chưởng quầy phất tay, dù có mấy người vợ tốt lắm, dù có chúng ta chống đỡ, nhưng nói như thế nào đi nữa ngươi cũng là gia chủ mà!

- Không xứng chức, ngươi không xứng làm chức gia chủ này!

- Không sai! Trở về phải trừng phạt mấy phen! Đúng rồi, những người khác còn chưa có giới thiệu, rốt cuộc khi nào ngươi trở về?

- Ta xem ra, hay là ngươi trước nói xem, mấy năm này ngươi đi đâu?

- Sư phụ, sư phụ! Sư nương nói ngài biến mất rất có khả năng có quan hệ với Đông Hoang Thần Giáo, có thật vậy chăng?

- Sư tổ ngài khỏe chứ? Ta... ta là Nhậm Tinh...

- Ha ha... Rốt cục đã trở lại! Gia chủ, Thiên Long Quân đang chờ ngài kiểm duyệt đấy! Để ngài xem Thiên Long Quân giờ này thế nào!

- Đồng Cường Cận vệ đội bái kiến gia chủ...

Hiện trường lập tức trở nên có chút mất khống chế, mỗi người đều nói, giống như là núi lửa đè nén rất lâu đột nhiên bạo phát, căn bản không thể khống chế. Bởi vì chuyện lần này cũng không nhỏ, cho nên trừ một số người đặc biệt như Ngọc Vô Song đang bế quan, Đan Diệu đang luyện dược, hoặc là mấy người đang làm việc ở bên ngoài, những nhân vật trọng yếu khác toàn bộ đều tập trung về đây.

Mà vừa lúc vào thời điểm này Nhậm Kiệt xuất hiện, đương nhiên hiện trường có vẻ rất hỗn loạn, nhưng Nhậm Kiệt cũng không nóng nảy, rất bình tĩnh nhìn bọn họ, đồng thời hình dáng từ bột phấn linh ngọc kia hợp thành, lại có thể nhìn về phía Văn Thi Ngữ, khẽ gật đầu với nàng.

Trong lúc hỗn loạn mà chỉ một động tác nhỏ như vậy, làm cho trong lòng Văn Thi Ngữ vô cùng ấm áp, nhiều năm nỗ lực và cực khổ trong nháy mắt đều hòa tan thành dòng nước ấm chảy vào trong lòng nàng.

Bởi vì mọi người đều đang nói chuyện, Nhậm Kiệt cũng không có biện pháp nhất nhất ứng đáp, cũng may hiện tại Nhậm Kiệt rất bình thản rất bình tĩnh, tuyệt không nôn nóng, đợi một lúc sau, tất cả mọi người mới hơi an tĩnh lại một chút.

- Tốt lắm! Chuyện gì khác chúng ta sau này hẵng nói, đầu tiên muốn nói với mọi người là, bổn gia chủ đã trở lại, mặt khác còn muốn tuyên bố vài đại sự với mọi người, đại sự kiện thứ nhất: cha ta Nhậm Thiên Hành đã trở về... Rốt cục, chờ đến lúc tình hình hơi ổn định một chút, Nhậm Kiệt mới mở miệng nói. Chỉ là Nhậm Kiệt vừa thốt ra lời nói kia, lập tức hiện trường lại nổ tung...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui