Tà Thiếu Dược Vương

"Ông..." Sau khi mấy người Kim Bằng rời đi, trong đại điện lần nữa do hoàng đế nắm trong tay, trong nháy mắt trận pháp bao trùm, cấm chế ngưng tụ.

Hoàng đế ngồi ở đó, chậm rãi đưa mắt nhìn về phía trước, dường như có thể nhìn thấu hết thảy, thật lâu không có lên tiếng, điều này làm cho trong lòng của mọi người vừa rồi cũng vì kỳ khai đắc thắng mà cảm thấy rất là vui mừng... lập tức đều trầm xuống, toàn bộ đều không dám lên tiếng.

- Hải Nguyên! Như vậy sao được, ngươi là hoàng đế, ngươi phải là tồn tại duy nhất nắm trong tay thiên địa, ngươi là huyết mạch của Hoàng triều thượng cổ ta, là đương kim Thiên Tử, làm sao có thể để mặc cho hắn như thế, còn để hắn nắm trong tay hai nhân vật cường đại như vậy, tiếp tục như vậy sao được, chẳng lẽ ngươi không có biện pháp nắm hắn sao? Lúc này, Lý Hằng một mực nín nhịn thật lâu rốt cục cũng không nhịn được, chỉ có điều là lão vẫn vô cùng cẩn thận, thông qua tiên hồn lực âm thầm trao đổi với hoàng đế.

Hoàng đế lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt như trước, một hồi lâu mới trả lời: - Giai đoạn hiện tại cần chính là nhất trí đối ngoại, lúc trước Duy Nhất Chân Thánh kia sai lầm duy nhất chính là không nên tạo ra bảy đệ tử như vậy, mục đích của hắn chính là hắn không có biện pháp giết chết mấy người Nghịch Thiên Thất Đại Thánh này, nên dùng phương pháp này để bảy tên đệ tử của hắn từ từ hấp thu lực lượng, hưởng phúc vận của Nghịch Thiên Thất Đại Thánh. Về phần phía sau hắn còn có kế hoạch gì hay không thì không biết, nhưng chính vì quyết định này của hắn, mới để cho Kim Bằng dưới trợ giúp của Hoàng triều thượng cổ ta, từ từ khống chế được Đông Hoang Đại Đế, đồng thời khống chế được Hải Thần Đại Đế yếu nhất thiếu chút nữa chết trong lần đại chiến kia... từ đó mới có Hoàng triều thượng cổ chúng ta một lần nữa phạt thiên!

Hoàng đế dường như đáp không trúng câu hỏi, làm cho người nghe không hiểu rõ lắm, Lý Hằng dường như cũng hiểu được một chút, chỉ là nhất thời cũng khó mà hoàn toàn nghĩ thông suốt.

- Tu luyện giới có bảy đại giáo vô thượng, phân biệt mệnh danh theo tên của bảy vị Đại Đế bọn họ này, thật ra xét đến cùng là theo Nghịch Thiên Thất Đại Thánh, chỉ là bọn họ bất luận là học, hay là bắt chước hoặc là hấp thu, đều có vẻ không đâu vào đâu, vẽ hổ không được ngược lại giống chó... Ngài cứ nhìn xem Đông Hoang Đại Đế, Hải Thần Đại Đế vừa rồi bị Kim Bằng nắm trong tay kia, hình dáng ra sao?! Hoàng đế nói kèm theo vẻ tươi cười, lắc lắc đầu tùy tiện nói tiếp:

- Đây còn chỉ là mới bắt đầu, vạn năm trước Hoàng triều thượng cổ chúng ta xông vào trước nhất, sức lực uy phong nhất... vậy thì sao chứ, cuối cùng còn không phải thất bại sao? Thắng bại luận anh hùng, cuối cùng xem ai có thể là người cười đến cuối cùng!

Đối với câu nói này của vị thái tổ Lý Hằng Minh Ngọc Hoàng Triều, cùng với lo lắng của lão, hoàng đế dường như trả lời, vừa dường như một câu nói dẫn dắt, trong lời nói tựa hồ như có thâm ý khác... sau đó hắn cũng không giải thích nữa.

Lại một mình xuất thần một hồi lâu, hoàng đế mới bắt đầu hạ lệnh chỉnh đốn đại quân, dù sao trận đầu đại chiến đánh lên Tiên giới tổn thất không nhỏ.

Tuy rằng bọn họ từng tôi luyện ở đại thế giới Táng Tiên, tình huống nơi đó thoạt nhìn cũng không tệ, nhưng dù sao cũng không bằng Tiên giới, cho nên hiện tại nếu đã ổn định bước chân, thì phải lần nữa chỉnh quân.

Bất quá những chuyện này hoàng đế cũng không có tự mình để ý tới, sau khi ra lệnh mấy câu hắn đã một người cất bước rời đi, tất cả mọi người bao gồm cả Lý Hằng đều không ai biết hắn đi đâu.

----------------------

Thiên địa đại biến, Tiên giới xuất hiện trạng huống, lại có khuynh hướng sụp đổ, hơn nữa rất nhiều địa phương xuất hiện tình trạng tiên khí trút xuống, nhưng rất nhanh mọi người đều phát hiện một chuyện: những thứ tiên khí trút xuống này đều bị lực lượng cường đại đến khó tin nào đó khống chế, không có cách nào hấp thu được.

Đừng nói là bọn họ, cho dù là đại giáo vô thượng gần đó cũng như vậy, trong lúc nhất thời lòng người bàng hoàng.

Trên thực tế, chuyện đại giáo vô thượng bị công kích, chuyện đại chiến ở tu luyện giới đã náo loạn khiến nhân tâm bất ổn, giờ này thiên địa đại biến càng làm cho người tu luyện trên đại thế giới trước nay luôn ổn định, vô cùng hoảng loạn.

- Gia gia con bà nó! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ta luôn có cảm giác là lạ?

- Thanh Vân, Tiểu Bảo các ngươi cũng đã trở lại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- A... chúng ta cũng không rõ lắm! Tóm lại Thi Ngữ ra lệnh chúng ta liền chạy về!

- Đang ở thời khắc mấu chốt, thế nào đột nhiên điều về, không phải thật đã xảy ra đại sự gì rồi chứ?

- Khẳng định đã xảy ra chuyện lớn rồi! Đều trời long đất lở thế này còn không tính đại sự, thì thế nào mới tính là đại sự!

- Cũng không biết tại sao lại như thế, cả đại thế giới đều như thế, rất khó tin!

Trong đại điện của Nhậm Kiệt, người Nhậm gia rối rít chạy về, ngay cả Vân Phượng Nhi, Lý Thiên Thành bọn họ phụ trách đi vào Yêu Thần Giáo cùng Vạn Pháp Giáo tranh đoạt quyền lực cũng đều chạy về; Hải Thanh Vân, Cổ Tiểu Bảo, Nhậm Nhất Nguyên, Chiến Thiên Long, Nhậm Thiên Tung, Đan Diệu bọn họ... người của ba lộ đại quân kia cũng đều rối rít chạy về.

Thiên Long Quân cùng cận vệ đội đại bộ đội đều ở bên ngoài, nhưng Chiến Thiên Long, Đồng Cường đều vào trong đại điện, giờ này trong đại điện đã có mấy chục người chạy về.

Vừa mới trải qua chém giết điên cuồng với đại giáo vô thượng, cộng thêm đột nhiên lại được vời trở về, mọi người đều đang ào ào bàn tán, người nào cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra, nhưng có một điều thì đều có thể xác định: khẳng định có quan hệ với biến đổi đột ngột trong thiên địa, bởi vì sau khi thiên địa đại biến lập tức bọn họ nhận được tin tức triệu về.

Đang kinh nghi bất định rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đột nhiên tất cả kế hoạch thay đổi gọi bọn họ trở về đây, đồng thời, một đám người những năm này càng thêm hiếu chiến như Cổ Tiểu Bảo, Nhậm Tinh, Hổ Hổ, Lý Thiên Thành bọn họ thì càng hưng phấn thảo luận chuyện chiến đấu cùng đại giáo vô thượng.

Lý Thiên Thành bởi vì đi Vạn Pháp Giáo không thể tham gia, ngược lại hắn càng cảm thấy hứng thú hơn đối với những chuyện này.

- Đại giáo vô thượng cũng có không ít thứ tốt, bất quá lần này ta cũng đoạt không ít, khụ... Dĩ nhiên, sư phụ ta còn lợi hại hơn! Nhậm Tinh vui vẻ nói, đột nhiên cảm nhận được Cổ Tiểu Bảo ở phía sau đang nhìn hắn, vội chuyển đề tài.

- Ta luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, Tàn Hồn bên kia khẳng định không thích hợp, đáng tiếc không có đánh đi vào! Hổ Hổ lúc này ngồi ở trên vai Đan Diệu lẩm bẩm.

Hổ Hổ từ lúc trở về đây, liền không quan tâm tới cái gì thiên địa đại biến, mà luôn lẩm bẩm câu nói này, bộ dáng nhỏ kia chau mày, làm cho hai con vượn trắng nhỏ đi theo phía sau nó đều ở một bên cào cào tai không biết nên làm gì bây giờ.

Nên biết, hai con vượn trắng nhỏ lần nữa tu luyện Phật Đà Niết Bách Trọng Sinh Pháp, sau này lại đi vào Hải Thần Giáo tu luyện, chiếm được Hải Thần linh khí tẩm bổ, nên giờ này chúng đều đã là Pháp Thần Cảnh đỉnh phong, lúc chiến đấu chúng biểu hiện hung hãn tuyệt đối không thua kém so với bất kỳ kẻ nào.

Nhưng đối với Hổ Hổ bọn chúng lại phát ra kính sợ, giống như hai tên hầu nhỏ bé.

- Tốt lắm, ngươi trở về đến đây liền lầm bầm lầu bầu, có cái gì không đúng chứ, cùng lắm thì sau này chúng ta đánh vào là được! Thấy bộ dáng cau mày của Hổ Hổ, thấy hai con vượn trắng nhỏ cào tai bộ dáng gấp gáp, Đan Diệu lên tiếng an ủi.

Một bên Ngọc Vô Song cũng vỗ nhẹ nhẹ Hổ Hổ, để cho nó đừng lo lắng, chỉ là bởi vì nhiều người, nàng vẫn còn có chút không biết nên nói gì, bất quá mọi người cũng đã thành thói quen.

- Hổ Hổ đừng nóng vội, sư nương nói rất đúng. Lần sau chúng ta đánh vào là được, nói không chừng lần này chỉ là trở về đây gặp mặt để điều chỉnh kế hoạch thôi! Lúc này Cổ Tiểu Bảo đã rất to con cao lớn, thanh âm cũng rất hùng hậu. Bởi vì Đan Diệu nói chuyện với Hổ Hổ, dời đi ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Nhậm Tinh, Nhậm Tinh lặng lẽ chạy qua một bên.

- Các ngươi thì tốt rồi, ta đi vào Vạn Pháp Giáo đúng là nhàm chán muốn chết! Nghe bọn họ nói tình hình chiến đấu, Lý Thiên Thành bên này thì thở dài rất là đau khổ.

Hải Thanh Vân rất biết điều cười nói: - Ngươi ở bên đó có gì không tốt? Vạn Pháp Giáo nội bộ tranh đấu rất lợi hại, phe phái nghiêm trọng như vậy, thiên tài như ngươi đi trở về không có chiến đấu mới là lạ đấy?

- Ôi! Nhắc tới điều này, Lý Thiên Thành giận dữ nói: - Đừng nói cái này nữa, đều là một đám con nít còn chưa mọc đủ lông, mới có thực lực của lão tổ Thái Cực Cảnh đã tự cho là vô địch thiên hạ, tâm tình một bàn tay đập chết bọn họ đều có, chơi đùa với một đám trẻ con như thế có hứng thú gì chứ? Lại không thể ra tay với các trưởng bối của chúng, điều đó mới là khó chịu nhất!

Nghe Lý Thiên Thành nói, mọi người không nhịn được cười thành tiếng, sau đó ngươi một lời ta một lời, đều khuyên Lý Thiên Thành đừng có gấp, chiến đấu chân chính ở phía sau kia.

Bọn họ bên này một đám người, một bên khác cũng là một đám người, Nhậm Nhất Nguyên, Văn Mặc, Kiếm Vương Long Ngạo, Đan Vương Ngọc Trường Không bọn họ... là những người hạch tâm đời trước của Nhậm gia. Tuy rằng bối phận bất đồng, tuy nhiên hiện tại cũng không câu nệ giống như trước, dù sao tu luyện đến cảnh giới bực này cùng với tình huống của Nhậm gia hiện tại, các loại bối phận đều có, chỉ theo thực lực chênh lệch không nhiều lắm là rất tùy ý trao đổi nói chuyện.

Khác với đám người Cổ Tiểu Bảo, Đan Diệu bên kia, bọn họ quan tâm chính là thiên địa đại biến lần này rốt cuộc là phát sinh từ đâu.

Trừ bọn họ bên này ra, mấy người Nhậm Thiên Tung, Vân Phượng Nhi, Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Thiên Hoành, Văn Dũng cũng tụ tập lại đây, bọn họ thảo luận cũng không ngoài trận chiến đấu vừa rồi cùng với thiên địa đại biến, chỉ có điều là bọn họ không có quá kích động hưng phấn giống như đám người Cổ Tiểu Bảo, cũng không lo lắng thiên địa đại biến giống như mấy người Văn Mặc.

Tuy rằng chỉ là nhân viên nội bộ đại điện Nhậm gia triệu tập trở về đây, lúc nói chuyện phiếm chờ đợi, nhưng cũng có thể nhìn thấu một vài thứ.

Trọng yếu nhất chính là đoàn kết, Nhậm gia trừ những người sớm nhất như Nhậm Thiên Tung, Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Thiên Hoành, sau đó là Nhậm Nhất Nguyên, ngoài ra rất nhiều người với thân phận bất đồng gia nhập như Văn Dũng, Lý Thiên Thành, Cổ Tiểu Bảo bọn họ.

Nhưng không có bất kỳ khoảng cách, không có phe phái, mọi người tán gẫu chia làm mấy nhóm người bất đồng, chủ yếu là vì tuổi tác, là hứng thú, là đề tài câu chuyện.

- Thi Ngữ tỷ...

- Thi Ngữ đi ra kìa...

Đúng lúc này, Văn Thi Ngữ từ bên trong đi ra, mọi người lập tức đều ngừng lại, toàn bộ đều nhìn vào Văn Thi Ngữ.

- Không nên nhìn ta, cũng không cần hỏi ta! Ta thật sự cái gì cũng không biết... Lúc này, trên mặt Văn Thi Ngữ nở nụ cười sáng lạn nhất xinh đẹp nhất, mà ngay cả nói chuyện cũng không khống chế nổi.

Tuy rằng đều là người nhà của mình, dù sao nàng là chủ sự, cho nên lúc bình thường mọi cử động rất chững chạc, thậm chí có thể nói là cố ý áp chế khống chế tình tự bản thân, nên cho tới bây giờ mọi người chưa từng thấy nàng tùy tiện lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời như thế.

Đây là...

Người thông minh, phản ứng nhanh, lập tức nghĩ tới một khả năng.

Bất quá không cần bọn họ suy đoán, Văn Thi Ngữ đã nói với nụ cười sáng lạn:

- Ta chỉ là truyền lệnh thay cho vị gia chủ không làm việc đàng hoàng, không quản sự vụ gia tộc, vừa mất tung tích một cái là đã nhiều năm không thấy của chúng ta kia... mà thôi, có ý kiến gì các vị hãy hỏi hắn đi!

- Dám nói xấu bổn gia chủ như vậy, cẩn thận coi chừng bị gia pháp! Ngay lúc Văn Thi Ngữ vừa dứt lời, bên cạnh Văn Thi Ngữ đột nhiên không gian dao động, rồi mở ra một cánh cửa không gian, từ bên trong Nhậm Kiệt trực tiếp cất bước đi ra đứng ở bên cạnh Văn Thi Ngữ, mặc dù nói coi chừng gia pháp, nhưng ai ai cũng đều có thể nghe được tình cảm mặn nồng trong giọng nói kia.

Hơn nữa trước mặt nhiều người như vậy, cho tới bây giờ Văn Thi Ngữ không có trải qua loại chuyện như vậy, lập tức hai má đều có chút nóng lên, nhất là người trong nhà mình đều ở đây, nhưng lại dẫn tới không ít tiếng cười, càng làm cho nàng có phần quẫn bách, nhưng trong lòng lại hơi hơi ngọt ngào.

- Nhậm Kiệt ca ca...

- Phiếu cơm lão đại! Huynh... huynh còn biết trở về đây à?!

- Sư phụ... sư phụ... Ta nhớ ngài muốn chết! Tại sao ngài đi lâu như vậy... Hu hu...

Ngay lúc Văn Thi Ngữ đang quẫn bách liền bị những thanh âm khác che mất, cũng để cho nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, những người khác vừa thấy Nhậm Kiệt đều vô cùng kích động.

Nhất là Cổ Tiểu Bảo, hiện tại tuy rằng đã to con nhất trong đám người, cho dù có thể khống chế thân thể lớn nhỏ, nhưng cũng lớn con nhất trong đám người, cũng là người kích động nhất. Đan Diệu, Ngọc Vô Song tiến lên nói một câu, Cổ Tiểu Bảo đã giống như một đứa nhỏ to xác vọt lên ôm lấy Nhậm Kiệt, sau đó lại không tự kiềm chế khóc òa lên.

- Tiểu Bảo! Sư phụ ngươi trở về đây phải cao hứng mới đúng, ngươi làm gì khóc như đứa nhỏ vậy... Cổ Tiểu Bảo này vừa khóc, một bên Văn Thi Ngữ nói, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống.

Lúc nàng quen biết với Nhậm Kiệt thì có Cổ Tiểu Bảo, hơn nữa cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện ở Đông Hoang như vậy, nhất là Cổ Tiểu Bảo bởi vì lôi kiếp, tổ phù cuối cùng biến thành đứa nhỏ nàng bế trong tay.

Với loại tình cảm như thế, nên Cổ Tiểu Bảo vẫn luôn thân cận nhất với Văn Thi Ngữ, giống như mẹ ruột của mình. Hiện tại hắn kêu Đan Diệu là Diệu sư nương, kêu Ngọc Vô Song là Vô Song sư nương, nhưng hắn kêu Văn Thi Ngữ là mẹ.

Chính vì vậy, tình cảm của Văn Thi Ngữ đối với hắn cũng rất sâu đậm, giống như con của mình.

Vừa rồi nàng còn có thể khống chế, thời khắc này Cổ Tiểu Bảo vừa khóc, nhiều năm qua nhung nhớ Nhậm Kiệt, ý ngọt ngào vừa rồi, mừng rỡ Nhậm Kiệt trở về, áp lực nhiều năm qua... hết thảy hết thảy đều chuyển hóa thành nước mắt, trong nháy mắt chảy xuống.

Vốn Ngọc Vô Song, Đan Diệu muốn chạy lên trước, còn không có khóc thành tiếng bị Cổ Tiểu Bảo khóc như vậy, cũng đều không kiềm chế nổi trong mắt đầy nước mắt.

- Sư phụ, người... người này... Nhậm Tinh thấy Cổ Tiểu Bảo như vậy, cũng rất ngoài ý muốn. Tuy rằng Cổ Tiểu Bảo năm tuổi làm sư phụ hắn, lúc ban đầu hắn cũng không phục lắm, nhưng qua nhiều năm Cổ Tiểu Bảo một mực mang theo hắn như vậy, sớm đã thành thói quen xem Cổ Tiểu Bảo dũng cảm cường đại... đây còn là lần đầu tiên thấy Cổ Tiểu Bảo khóc như thế, tâm tình Nhậm Tinh rất là không dễ chịu.

Những người khác cũng đều như thế: đã nhiều năm như vậy, lần nữa thấy Nhậm Kiệt trở về đều vui mừng, nhưng nếu như nói thật sự muốn biểu đạt, cũng chỉ có Cổ Tiểu Bảo này là có thể biểu đạt vui buồn rõ nhất, trong lòng mỗi người đều cay cay theo.

- Lớn trướng rồi! Xem ra không chỉ là qua mấy năm đơn giản như vậy, đi vào địa phương tăng tốc thời gian lịch lãm rồi chứ? Bất quá dù muốn lớn lên, lớn lên thế nào còn không bằng hồi nhỏ, không khóc nhè, nhớ lời sư phụ đã nói với ngươi không, đến đây đứng ngay ngắn, để sư phụ nhìn xem! Nhậm Kiệt vỗ vai Cổ Tiểu Bảo, sau đó nói bảo hắn đứng ngay ngắn.

Cổ Tiểu Bảo lập tức nghe lời đứng ở trước mặt Nhậm Kiệt, trong nháy mắt còn thúc giục lực lượng, trong tiếng nổ ầm ầm thân thể dao động, lực lượng kinh khủng kia lại không kém bao nhiêu so với Nhậm Nhất Nguyên.

- Ha ha... Tốt lắm! Nhậm Kiệt nhìn Cổ Tiểu Bảo, hài lòng gật đầu khen.

- Tên tiểu tử thúi ngươi... Lúc này, Nhậm Thiên Tung nhìn Nhậm Kiệt khẽ quát một tiếng.

- Gia gia con bà nó, tiểu tử ngươi... Nhậm Nhất Nguyên cũng lên tiếng, những người khác cũng đồng thời muốn lên tiếng.

Quả thực giống như là vạn mũi tên chuẩn bị phát ra cùng một lúc, Nhậm Kiệt vừa thấy cảnh này sao có thể chịu nổi, vội khoát tay ngăn mọi người, rồi nói: - Ngừng... ngừng lại! Lần này không chỉ là một mình ta trở về đây, nói gì trước chờ một lát... cha... ngài cũng xuất hiện đi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui