Tà Thiếu Dược Vương

- Ha ha... Đến đây đi! Tiểu Lôi Long! Vừa rồi ngươi còn nói ngươi là lão đại, nếu như bị đuổi kịp đúng là bị mất mặt rồi! Thấy Ngọc Vô Song ngồi trên lưng Hỏa Long đuổi tới, Đan Diệu lập tức vui vẻ hưng phấn hô một tiếng, thúc giục Lôi Long tăng tốc.

Lôi Long vừa nghe nói, lập tức trong vảy rồng bùng phát ra sấm chớp lấp lánh, trong tiếng nổ ầm ầm toàn lực tăng tốc bay tới.

- Oa... Cố gắng lên... Ngọc Vô Song tuy rằng không thường chơi đùa sảng khoái, điên cuồng giống như Đan Diệu như vậy, nhưng dù sao cũng còn trẻ, trong thâm tâm vẫn có tính hoạt bát tuổi thanh xuân kia, chỉ có điều trước nay đều bị áp chế mà thôi.

Người khác nhìn thấy, đều chỉ là một mặt cường đại của nàng, mà không biết nàng chân chính trải qua chuyện cũng không nhiều, chỉ là lúc không có Nhậm Kiệt nàng cần phải làm như mình kiên cường, làm như mình cường đại.

Mà giờ này Nhậm Kiệt đã trở lại, nàng không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì, muốn như thế nào đều được, tâm tính cũng từ từ tốt hơn, trạng thái cũng bình hòa hơn.

- Vô Song từ nhỏ luôn vượt qua tháng ngày trong ngủ say, số lần tỉnh lại không nhiều lắm lại còn xảy ra loại chuyện đó, những năm này tuy rằng nàng biến thành cường giả, lực lượng cũng có thể đứng vào tốp 10 trong Nhậm gia, nhưng nàng cũng không phải là chân chính lớn lên trầm ổn loại đó, mà là trạng thái tự mình đè nén khống chế... Văn Thi Ngữ nhìn Ngọc Vô Song bay lên không trung, trên mặt lộ ra nụ cười, từ từ buông lỏng... liền nhẹ giọng nói cảm khái.

- Yên tâm, ta đã trở về, các muội đều có thể trở về chính mình, không cần vì nhân tố ngoại giới mà đè nén mình nữa! Nhậm Kiệt khẽ nắm bàn tay ấm áp, mềm mại nhỏ bé của Văn Thi Ngữ, nhẹ giọng nói.

Văn Thi Ngữ nghe Nhậm Kiệt nói lời này, trong lòng một trận ngọt ngào, sau đó lại cười khổ nói: - Các nàng còn được, huynh nhìn xem hiện tại vui vẻ biết bao! Nhưng muội thật ra không có gì đè nén hay áp lực, vốn từ nhỏ đối mặt nhiều chuyện đã thành thói quen. Đúng rồi, tuy rằng bởi vì Hoàng triều thượng cổ muốn phạt thiên, mà cuối cùng chúng ta rất có khả năng phải đối mặt với bọn họ, nhất định phải cho người Nhậm gia biết trước để không ngừng rèn luyện, tôi luyện tăng lên. Thế nhưng lần này đột nhiên đình chỉ hành động đối phó đại giáo vô thượng, sẽ chỉ làm cho bọn họ cảm nhận được đau đớn sau này làm ra phản ứng kịch liệt hơn... điều này chúng ta không thể không phòng bị.

Đại giáo vô thượng nội tình kinh người, điểm này ai cũng biết, nhưng có một điều thật ra Văn Thi Ngữ trước nay không biết rõ lắm: Nếu biết đại giáo vô thượng nội tình kinh người, cần gì phải như thế chứ, cho dù muốn cho người Nhậm gia chiến đấu để tôi luyện, cũng có thể tập trung lực lượng nhìn thẳng tiêu diệt trước một nhà, sau đó lại nghĩ biện pháp đối phó những nhà khác.

Giờ này làm như vậy tuy là đánh đau đối phương nhưng không khỏi bị thương gân động cốt, cũng chỉ làm cho các đại giáo vô thượng này đoàn kết lại, đồng thời kích phát lực phản kích mạnh nhất.

- Với lực lượng của ta bây giờ, cho dù đại giáo vô thượng giãy giụa thế nào đi nữa cũng chỉ là chuyện như vậy, nhưng ta lại không thể thay mọi người đi chiến đấu, đi trải qua những thứ này để rèn luyện. Mà người Nhậm gia phải trải qua những thứ chiến đấu này, cũng không chỉ là cần tranh đấu nhất thời, mà là cần một quá trình lâu dài. Nói như thế, nếu như tập trung lực lượng đối phó một đại giáo vô thượng, dưới tình huống ta cùng mấy người như cha và bọn họ không ra tay, cũng đích xác có thể nhanh chóng đánh cho một đại giáo vô thượng rơi vào tuyệt cảnh, nhưng cuối cùng lá bài tẩy ẩn giấu của đại giáo vô thượng đó sẽ tạo thành tổn thương gì thì rất khó nói!

- Đây là một mặt, còn có mặt khác: nếu như một lần tiêu diệt toàn bộ bọn họ, thì đoạn thời gian về sau ở tu luyện giới này, người Nhậm gia còn có thể tìm ở đâu ra địch nhân chứ? Cho nên căn bản không cần phải gấp gáp, bọn họ đích xác sẽ nghĩ hết biện pháp tăng cường thực lực, nhưng điều đó cũng chính xác là điều chúng ta cần, chúng ta phải có lòng tin vĩnh viễn nhanh hơn so với bọn họ, mạnh hơn so với bọn họ, chẳng lẽ bọn họ tăng lên chúng ta cứ mãi đạp bước tại chỗ hay sao?

Nhậm Kiệt nhìn vẻ mặt giật mình, chợt hiểu của Văn Thi Ngữ, cười bình thản nói tiếp: - Cái này giống như chuyện mèo vờn chuột trong thế tục, thả bắt, bắt thả, trong quá trình này là rèn luyện, đùa bỡn mà thôi. Hiện tại Nhậm gia cần chính là một địch nhân không ngừng tăng lên như vậy!

Nghe Nhậm Kiệt nói, Văn Thi Ngữ kinh ngạc khiếp sợ rất nhiều, cũng hoàn toàn không nói nên lời. Trừ Nhậm Kiệt vị gia chủ Nhậm gia này ra, trong thiên hạ chỉ sợ không ai có thể làm ra chuyện điên cuồng bực này.

Nếu như người khác làm như vậy, không phải đang tìm chết chính là điên khùng, nhưng Văn Thi Ngữ nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, duy nhất có cảm giác chính là quá xuất sắc, quá tàn khốc. Trên người nam nhân của mình kia biểu hiện rõ vô cùng cường đại tự tin, thật đúng là làm cho người ta rung động mà!

- À! Chuyện về tu luyện muội không giúp được gì, tuy nhiên nếu như có một vài chuyện tạp nhạp muội sẽ xử lý tốt không để huynh phân tâm! Chuyện này Văn Thi Ngữ vẫn luôn lo lắng, tuy rằng ngay trước mặt mọi người, Nhậm Kiệt đã đề cập qua một lần, nhưng Văn Thi Ngữ vẫn còn lo lắng nuôi hổ thành họa, bây giờ nghe Nhậm Kiệt nói như vậy nàng cũng yên lòng.

Nghe Văn Thi Ngữ nói vậy, Nhậm Kiệt đưa tay ôm Văn Thi Ngữ vào lòng, nói: - Có nhớ trước kia ta đã nói với muội hay không? Hậu phương càng trọng yếu hơn, tích súc mới có tương lai, mặc dù bây giờ ta phải không ngừng tu luyện, không ngừng luyện chế dược phẩm, nhưng có thể đi tới một bước ngày hôm nay, đều là tích lũy từng chút một. Mà nếu Nhậm gia muốn tiếp tục cường đại, đối với bồi dưỡng nhân tài kế tục sau này, tích súc bậc thềm hóa lực lượng đều là trọng yếu trong trọng yếu! Nhớ kỹ, đây không phải là chuyện nhỏ!

- À... dĩ nhiên nhớ kỹ! Muội cũng không có ý nghĩ gì khác! Bị Nhậm Kiệt ôm vào lòng, hơn nữa nghe Nhậm Kiệt cố ý nhấn mạnh điểm này, trong lòng Văn Thi Ngữ vô cùng ấm áp, rất thư thái, rất vui vẻ.

- Không phải vấn đề muội có ý nghĩ hay không, mà bất kể là muội hay là những người khác, đều phải biết tầm quan trọng của phương diện này đối với Nhậm gia, không chỉ là không nên xem nhẹ chính mình, cũng phải biết quan hệ trọng đại của điều này. Hiện tại thành viên trung tâm chủ yếu của Nhậm gia sẽ từ từ được ta mang vào trong thế giới của Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, một số những người khác chọn lựa đi vào hai cái tiểu thế giới của Nhậm gia ở Tây Bắc đại doanh trước đây, sau đó dùng tiên khí sàng chọn nhân tài toàn bộ đại thế giới, cứ nói Nhậm gia có thể nắm trong tay tiên khí, có thể cùng chia sẻ với mọi người, sau đó hấp dẫn bọn họ đến đây, từ trong đó từ từ sàng lọc lựa chọn một nhóm người mới... chuyện này cũng vô cùng trọng yếu!

Đạt tới cảnh giới như Nhậm Kiệt hiện nay, có ký ức cùng kiến thức ở kiếp trước, đối với tầm quan trọng của chuẩn bị đời sau, Nhậm Kiệt càng hiểu rõ hơn, xem trọng hơn so với bất kỳ kẻ nào.

"..." Văn Thi Ngữ hơi sững sờ, cho dù nàng thông minh như thế, tuy rằng nàng cũng biết phương diện này trọng yếu, nhưng không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại nói ra trọng yếu như vậy. Lúc này nàng không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt, thấy Nhậm Kiệt lại lần nữa rất khẳng định gật đầu, nàng mới biết đây cũng không phải là lời nói an ủi nàng, sắc mặt nàng cũng biến thành ngưng trọng.

- Ừm! Muội sẽ toàn lực đi làm, tuy nhiên nếu như dùng tiên khí cùng những thứ khác làm mồi hấp dẫn tu luyện giả đại thế giới đi tới, đích xác có thể hấp dẫn vô số người, nhưng những người này tốt xấu lẫn lộn, ý niệm có chút xung đột với Nhậm gia, như vậy bồi dưỡng giống như chiến lực tinh anh của chúng ta, có thể dẫn tới... phiền toái gì hay không? Văn Thi Ngữ gật đầu đáp một tiếng, sau đó lại nghĩ tới một khả năng khác.

Nhậm Kiệt cười nói: - Yên tâm đi! Sẽ không có xung đột hay phiền toái gì đâu! Nhậm gia kiên trì bồi dưỡng chiến lực tinh anh, điểm này còn không phải sẽ thay đổi sao!?

Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Văn Thi Ngữ cũng có chút mê hoặc, cảm giác như câu trước câu sau của Nhậm Kiệt có điều mâu thuẫn, tuy nhiên nàng cũng biết nhất định là Nhậm Kiệt có ý nghĩ của hắn, lần này Văn Thi Ngữ cũng không có nôn nóng vặn hỏi tới, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi Nhậm Kiệt nói tiếp.

- Hạch tâm của Nhậm gia nhất định phải giữ vững chiến lực tinh anh nhất, một người chưa gia nhập đều phải như thế, hơn nữa phải bảo đảm tuyệt đối đoàn kết, điều này là trọng yếu nhất. Ngoài ra, vòng ngoài cũng cần có sức chiến đấu cường đại hơn, trước kia giữ lại rất nhiều đại quân thế tục, hiện tại gần như không có tác dụng, mà những đại quân thế tục này không có khả năng đều có thể bồi dưỡng thành tu luyện giả cường đại. Cái này cần tìm chọn trong số lượng tu luyện giả khổng lồ đó, biên chế bọn họ thành đại quân vòng ngoài, làm một chút tác dụng phụ trợ!

- Đây là việc thứ nhất... Nói đến đây, Nhậm Kiệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn tiên khí trên bầu trời, từ khi bị hắn dẫn vào đây không ngừng tăng lên trong tiểu thế giới của mình, rồi dường như Nhậm Kiệt nhìn xuyên thấu tiểu thế giới này nhìn ra bên ngoài, hơi dừng lại một chút nói: - Ta cho tới bây giờ không muốn làm anh hùng cái gì, cũng sẽ không cố ý đi làm loại chuyện đó. Nếu quả thật tai họa giáng xuống, ta chỉ sẽ toàn lực bảo vệ người Nhậm gia, những thứ khác cũng không chiếu cố được nhiều như vậy, nhưng bây giờ chiến đấu, tai họa còn chưa rơi xuống. Một mặt là vì để chúng ta phát triển, mặt khác cũng là vì trên phiến mặt đất này có thể có người còn sống sau biến động lớn của phút đại chiến cuối cùng, nhân tiện ra tay giúp đỡ một chút thôi!

Nhậm Kiệt cho tới bây giờ không nghĩ tới đi làm anh hùng, hắn chỉ hy vọng là mình có thể dẫn dắt Nhậm gia sống tốt hơn một chút, sẽ không để mặc cho người bài bố, có thể trở nên mạnh hơn một chút, sẽ không bị người tùy ý khi dễ.

Ở đại thế giới Táng Tiên, Nhậm Kiệt cũng từng nhìn thấy thiên địa ở trạng thái gần như sụp đổ, vô số người sống chết trong nháy mắt, nhưng khi đó hắn một chút đều không do dự, cũng không có đi quản tới, bởi vì hắn tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, hắn tự biết mình không quản được nhiều như vậy. Có thể quản tốt chính mình, nhân tiện có thể quản tốt Nhậm gia là được rồi.

Nhưng lần này là ở trong đại thế giới, mà còn chưa tới thời gian, hơn nữa cũng có thể trợ giúp Nhậm Kiệt, dưới tình huống có trợ giúp mình, trước thời gian làm một ít chuyện, thật ra hắn sẽ đi làm.

Tuy rằng Nhậm Kiệt không có nói ra chuyện này thành thế giới hủy diệt, tận lực cứu vãn thế nhân như vậy, nhưng Văn Thi Ngữ vừa nghe nói liền hiểu chuyện gì xảy ra. Bởi vì Nhậm Kiệt từng kể lại hậu quả của đại thế giới Táng Tiên sau khi trải qua trường đại chiến kia, hết thảy gần như đều là hủy diệt, sụp đổ, vô số người chết đi.

Đó còn là nhờ ở trong đại thế giới Táng Tiên có không ít tồn tại cường đại, thậm chí là sinh linh hỗn độn như Kỳ Lân Tiên Vương bọn họ. Mà giờ này tu luyện giả mạnh nhất trong đại thế giới cũng chỉ là Pháp Thần Cảnh. Tuy hiện nay trong Nhậm gia và đại giáo vô thượng đang có người không ngừng đột phá cực hạn này, nhưng chỉnh thể mà nói còn rất yếu ớt. Hơn nữa so ra khác biệt với đại thế giới Táng Tiên, đại thế giới bọn họ đang sinh sống này vô cùng phồn vinh, có vô số người sống ở trong đó.

- Vậy... người bình thường thì sao? Trong đầu nghĩ những chuyện này, cảm nhận được một loại áp lực kỳ bí, đồng thời, Văn Thi Ngữ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề đáng sợ. Bởi vì đại thế giới Táng Tiên lúc trước còn là ở vào thời đại thế giới hồng hoang, không có nói đến người phàm thế tục. Chỉ nói tới sinh linh hỗn độn, thần thú, yêu thú, các loại tồn tại cường đại cùng sống chung, có thể còn sống được đều rất cường đại, không có ý nghĩa người phàm thế tục bình thường.

Nhưng đại thế giới hiện nay thì khác, người phàm thế tục nhiều không kể xiết, một quốc gia đã có mấy chục ức người phàm đều là chuyện rất bình thường. Mà trên mặt đất rộng lớn vô ngần, có vô số người phàm thế tục rất khó mà đếm hết, nếu quả thật xuất hiện đại biến động thiên địa, như vậy bọn họ sẽ chết đi bao nhiêu...

Nghĩ đến đây, Văn Thi Ngữ cảm giác hít thở đều hơi khó khăn, nàng không phải là người chưa từng trải, cũng không phải người bình thường, nàng là người trong đại gia tộc, từng sống ở đại tông môn, còn trải qua chiến đấu giết chóc tàn khốc ở Đông Hoang, cũng từng chủ trì đại cục của Nhậm gia. Nhưng thiên địa đại biến động lần này quá mức tưởng tượng, loại chết chóc này một khi nghĩ tới, hơn nữa còn là biết trước mà không thể ra sức... loại cảm giác này đúng là không phải khó chịu bình thường.

"Người bình thường"... thế giới này sau khi tiên phàm tách ra, tuy rằng tu luyện giả cũng rất cường đại, nhưng dễ ước thúc, cũng không có loại năng lực hủy diệt quá kinh khủng kia, cho nên người phàm vẫn nhận được sinh khí sinh sôi nảy nở. Trên mặt đất có vô số quốc gia người phàm, nhân số lại vô số, cho dù hiện tại Nhậm Kiệt đều chứa đầy người bên trong không gian thật lớn bằng mấy cái tinh cầu của hắn, cũng chỉ là một góc băng sơn, hoàn toàn không có biện pháp gì khác tốt hơn.

Nghe Văn Thi Ngữ hỏi tới vấn đề này, Nhậm Kiệt nhẹ giọng "A" một tiếng, sau đó nói: - Chỉ đành vậy thôi! Chúng ta trước cứ quản tốt chính mình đi, chuyện khác nhìn tình huống tính sau. Nếu như có dư thừa tinh lực và thời gian, chuyện này có thể ở dưới tình huống không làm ảnh hưởng tới kế hoạch đối chiến chỉnh thể của Nhậm gia, thì đến lúc đó, ta sẽ cùng cha và bốn đại Tiên Vương tìm đến một số không gian lợi dụng khuếch trương tăng thêm, ít nhất người của Nhậm gia nắm trong tay, người của Vương triều Minh Ngọc Hoàng Triều to lớn này, mây trăm ưc người ở chung quanh có lẽ sẽ có cơ hội chăng? Những chuyện khác, chúng ta có muốn quản cũng chưa chắc có thể quản được!

Da đã chẳng còn, lông bám vào đâu, Nhậm Kiệt cũng nghĩ tới cứu tất cả mọi người, nhưng cuối cùng đại chiến là mấu chốt nhất, đây là trọng yếu trong trọng yếu! Nếu như Nhậm gia đều không tồn tại, cho dù hao phí vô số năm tháng cưu mang tất cả người phàm thế tục vào tiểu thế giới, kết quả đều chỉ là một đường chết.

Hơn nữa không có khả năng đi làm ngay bây giờ, bởi vì những người này khác với tu luyện giả, không phải tu luyện tới trình độ nhất định có linh khí là được, bọn họ cần ăn cần uống các thứ...

Văn Thi Ngữ gật đầu nói: - Ừm! Muội sẽ đi làm chuyện này, đầu tiên chúng ta cứ nắm trong tay, phân ra hai quỹ đạo: có thiên tư có năng lực thì tu luyện, một số người không có thiên phú tu luyện thì làm việc khác, từ từ nắm trong tay hết thảy, đến lúc cần người sẽ không rơi vào cục diện rối loạn không thể khống chế, đồng thời...

Trong bầu trời, Đan Diệu cùng Ngọc Vô Song chơi đùa vui vẻ, hiện tại các nàng hoàn toàn có thể trầm tĩnh lại buông lỏng chơi đùa, cái gì đều không cần để ý tới, cái gì đều không cần lo lắng, mà Văn Thi Ngữ thì ở cùng một chỗ với Nhậm Kiệt, chỉ có điều cũng không ngừng nhanh chóng bàn bạc các sự việc.

Nói một chút về phương diện tu luyện, Nhậm Kiệt nói mấy câu là xong, nhưng những vấn đề khác thì không đơn giản như vậy, cần lần nữa phân tích mổ xẻ.

Mà những vấn đề này, Nhậm Kiệt cần nói riêng với Thi Ngữ, bởi vì cần Thi Ngữ đi làm.

- Tốt lắm, Đan Diệu, Vô Song các muội cũng đều tới đây đi! Hiện tại không biết tình huống bên trên rốt cuộc đã chuyển biến xấu tới mức nào, chuyện lúc nào sẽ đột nhiên không xong, cho nên chúng ta chỉ có thể nắm bắt tất cả thời gian nỗ lực chuyển hóa áp lực thành động lực! Sau khi Nhậm Kiệt cùng Văn Thi Ngữ không ngừng phân tích mổ xẻ các loại sự việc rõ ràng, không ngừng làm ra từng quyết định một, làm chuyện đại khái đều nói rõ ràng không sai biệt lắm, tiếp đó Nhậm Kiệt cũng không có trực tiếp khống chế Lôi Long bọn chúng bay xuống, mà chỉ gọi Đan Diệu, Ngọc Vô Song các nàng xuống.

Hai người cũng chơi đùa rất lâu, chỉ là tìm một chút cảm giác, lúc này nghe Nhậm Kiệt gọi, lập tức các nàng đều nhanh chóng khống chế khí linh bay xuống...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui