Tà Thiếu Dược Vương

- Phi ca, nghe nói Phương đại mỹ nữ lại để cho nha hoàn tặng lễ vật cho ngươi, có phải thật vậy hay không?

- Ta cũng nghe người ta nói, Phương Kỳ cho tới bây giờ không có nể mặt người nào, xem ra lần này Phi ca biểu hiện lực lượng thu thập Nhậm Kiệt, rốt cục giành được trái tim của Phương đại tiểu thư.

- Phi ca chính là tấm gương của chúng ta a, hiện tại trong học viện cũng đã truyền ra.

. . .

Nơi cửa chính của Ngọc Hoàng Học Viện, giờ phút này đang có bảy tám người thân thể to lớn vây quanh, nụ cười đắc chí vừa lòng đầy mặt, giống như Cao Phi là anh hùng giết địch trăm vạn đắc thắng đi về trong học viện.

Nghe mấy người hầu bên cạnh còn có mấy người thổi phồng cùng lớp hắn, giờ phút này tâm trạng Cao Phi đã sớm bay đi.

- Tên tiểu tử kia chính là thiếu dạy dỗ, ta đã nói, sau này để cho ta gặp hắn một lần sẽ đánh một lần. Một gia chủ bù nhìn, thật coi mình là bàn thái, Phương tiểu thư mời ta đi uống trà nói chuyện phiếm, ta cũng không muốn nói nhiều, ha ha . . .

Cao Phi nói tới đây, cả người đều có chút phiêu phiêu dục tiên, nói đến vui vẻ cất tiếng cười to.

- Hừ!

Nhưng vào lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng hừ lạnh, để cho Cao Phi bọn họ dừng bước.

Chỉ thấy một thiếu niên hoa phục, bộ dạng cũng tuấn lãng, chẳng qua là sắc mặt hơi có chút tái nhợt, hiển nhiên là còn trẻ sắc dục quá độ, thấy Cao Phi bọn họ đi vào, vô cùng khó chịu.

- Hừ cái gì mà hừ, Tô Vũ, hiện tại ta sẽ tới chỗ Phương tiểu thư uống trà, ngươi ngay cả cửa cũng không vào sao, Phương tiểu thư nói muốn tự thân cảm tạ ta thay nàng ra mặt, ngươi không có cơ hội.

Cao Phi thấy Tô Vũ cũng không thoải mái, Tô Vũ cũng là người theo đuổi Phương Kỳ kiên định. Tô gia vốn chỉ là đại thương gia của Ngọc Kinh Thành, theo lý mà nói ở trước mặt đệ tử dòng chính của ngũ đại thế gia không có sức cạnh tranh gì, nhưng hai năm trước tỷ tỷ Tô Vũ gả cho Tam hoàng tử.

Mặc dù đây không tính là hoàng thân quốc thích chân chính, nhưng dù sao cũng liên quan, mấy năm mấy năm Tô gia nhanh chóng bành trướng, Tô Vũ này cũng là nước lên thì thuyền lên. Ở trong số hoàn khố của Ngọc Kinh Thành, Tô Vũ Tô Vũ miễn cưỡng cũng coi như là nhân vật số một.

Tô Vũ cầm chiết phiến trong tay, khinh thường nhìn Cao Phi nhẹ nhàng kích động nói:

- Là ai vừa nghe đến Nhậm Kiệt bị đánh chết lập tức chạy mất, làm sao, hiện tại đi ra ngoài giả bộ anh hùng.


- Cao Phi ta là vì Phương Kỳ làm cái gì cũng dám, làm cái gì cũng không sợ, chỉ bằng ngươi cũng muốn tranh giành với ta, đi.

Bắp thịt trên mặt Cao Phi nhẹ nhàng nhảy, mặc dù mọi người trong tộc đồng lứa lúc nhỏ đánh nhau cũng không coi vào đâu, nhưng nếu quả thật liên quan tới mạng người thì khác. Hơn nữa sau có người giúp đở phân tích, Nhậm Kiệt dù sao cũng là gia chủ trên danh nghĩa của Nhậm gia, Nhậm gia tuyệt đối không thể nào bỏ qua. Lúc ấy Cao Phi vừa nghe xong cũng là luống cuống, trực tiếp chạy mất, kết quả người cũng đã chạy đến một chỗ sơn trang bí ẩn ngoài vài ngàn dặm của gia tộc của bọn họ chuẩn bị trốn đi, thì biết Nhậm Kiệt không có chuyện gì, hơn nữa Phương Kỳ còn muốn cảm tạ hắn.

Lúc này Cao Phi tự nhiên không thể nói những thứ này, hơn nữa nghĩ đến có thể trở thành người thứ nhất trong học viện tiến vào trong viện tử của Phương Kỳ làm khách, hắn đã kích động không thôi, cũng không còn tâm tình tranh cãi cùng Tô Vũ nữa.

Lúc Cao Phi nói xong, trực tiếp mang người sải bước rời đi.

- Giả bộ cái gì, bởi vì bọn họ ở một lớp học, nếu là thiếu gia của chúng ta lúc ấy ở đó, nào có tới lượt hắn ra mặt giúp Phương Kỳ.

- Không sai, lúc ấy chạy so với ai khác cũng nhanh hơn, bây giờ trở về còn tỏ ra uy phong.

- Thiếu gia, chúng ta tới đây làm gì, nghe nói hiện tại không ít người đều đang tìm Nhậm Kiệt, Phương tiểu thư chán ghét Nhậm Kiệt như vậy, nếu ai có thể thu thu dọn Nhậm Kiệt, nhất định có thể nhận được hảo cảm của Phương tiểu thư.

- Đúng vậy thiếu gia, nghe nói không ít người cũng đã chạy về Ngọc Kinh Thành, liền chuẩn bị tìm cơ hội thu thập Nhậm Kiệt một chút.

. . .

Ba!

Tô Vũ mở cây quạt ra, khinh bỉ nhìn thoáng qua đám người Cao Phi đã rời đi, nói:

- Cao Phi là bởi vì lúc ấy vừa vặn ở trong ban, nhưng lúc đó cũng không có nhiều người, rất nhiều chuyện cũng là lời đồn đãi về sau, thật ra thì Nhậm Kiệt kia cũng chính là bị Cao Phi dùng ghế đánh một cái cho choáng váng đầu ngã mà thôi, kết quả là để cho hắn có được tiện nghi. Bọn người không chịu động não này, ta đã tốn tiền mua được tin tức cụ thể, Nhậm Kiệt kia mặc dù về nhà hai ngày, nhưng hôm nay đã trở về, rất nhanh đã muốn trở về. Chờ hắn trở lại ta liền ngăn hắn ở cửa học viện này, hảo hảo thu thập, nhục nhã hắn một phen, đến lúc đó làm cho cả học viện biết.

- Thiếu gia chiêu này cao, cứ như vậy tất cả mọi người biết thiếu gia làm việc vì Phương tiểu thư, Phương tiểu thư nhất định cảm động.

- Hừ, Cao Phi kia được mời đi qua uống trà đã vui vẻ như vậy, đến lúc đó Phương tiểu thư cảm động, khẳng định lấy thân báo đáp.

. . .


Nghe người bên cạnh vuốt mông ngựa, trong đầu Tô Vũ cũng không ngừng hiện ra gương mặt Phương Kỳ, nếu có thể cưới được Phương Kỳ, chính mình thừa kế Tô gia cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì, huống chi Phương Kỳ còn có cảm giác hơn nhiều so với tất cả nữ nhân hắn đã chơi qua trước kia cộng dồn lại, vừa nghĩ cái này hắn cũng có chút tâm viên ý mã.

Đồng thời ở trong lòng suy nghĩ, sau khi đánh Nhậm Kiệt, phải nhục nhã hắn như thế nào mới tốt.

Quang minh chính đại đánh Nhậm Kiệt thì hắn cũng không mạnh bao nhiêu so sánh với Cao Phi, cũng không thể khiến Phương tiểu thư nhớ kỹ trong lòng, có phải nên đánh tneenkhi hắn chịu đi tới chỗ Phương tiểu thư nhận lỗi hay không, hoặc là để cho hắn kêu mấy tiếng của thú vật?

Không được không được, cần phải giẫm lên đầu của hắn, sau đó lớn tiếng tỏ vẻ mình ra mặt vì Phương Kỳ, cứ như vậy chẳng những ra mặt vì Phương Kỳ, cũng làm cho địa vị của mình ở trong số hoàn khố của Ngọc Kinh Thành tăng lên.

Dù sao nơi này là học viện, chỉ cần không giết chết hắn, gia tộc cũng sẽ không quản, ừm, cứ làm như thế, giẫm lên đầu của hắn, sau đó nói một phen, nói cái gì a?

- Tới, thiếu gia, tới, ngươi nhìn, giống như chính là Linh Thú tọa giá của gia chủ Nhậm gia.

Khi Tô Vũ nghĩ đến nhập thần, vẽ kế hoạch thu hoạch tâm của Phương Kỳ như thế nào, nhục nhã Nhậm Kiệt như thế nào, đột nhiên nghe được tiểu đệ la lên.

Linh Thú là tên gọi của yêu thú bị khống chế, mà thế lực lớn đối với định nghĩa về linh thú là đời thứ hai bị thuần phục nuôi lớn từ nhỏ, mới xem như Linh Thú chân chính. Bất quá loại này đã ít lại càng ít, ở trong Ngọc Kinh Thành có thể sử dụng Linh Thú tọa giá có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Rất xa liền thấy một cự thú màu vàng đất bao phủ xuống, cao hơn hai thước, lớn chừng năm thước nhanh chóng đến gần. Trên người Linh Thú này hiển nhiên có cấm chế, bên ngoài cũng có pháp thuật che dấu áp chế, tránh cho lực lượng liên lụy những người khác, cho nên ngay cả diện mục thật sự cũng che dấu.

Bất quá lực lượng hiển nhiên rất là khoa trương, lôi kéo một chiếc xe đến gần 20 thước vuông, bên trong có các loại phương tiện đầy đủ có thể so với một gian nhà nhỏ, nhưng vẫn chạy như bay. Rất xa đã thấy, Linh Thú tọa giá bắt đầu từ từ chậm lại khi tới cửa học viện.

- Nhậm Kiệt, ngươi nghĩ đến ngươi có thể tránh được sao?

Tô Vũ mang người trực tiếp đứng ở cửa học viện, chặn đường đi tọa giá của Nhậm Kiệt lại, sau đó gấp cây quạt lại, nói.

- Ngươi có mẹ sinh nhưng không có mẹ dạy, ngươi không phải nói rằng ai dám nói mẫu thân ngươi thì ngươi sẽ liều mạng với người đó sao, tới a, liều mạng với ta a.

- Tô Vũ dùng cây quạt chỉ về Linh Thú tọa giá đang chậm rãi đến gần cách đó không xa, nói:

- Hôm nay ta liền cho ngươi biết, kết quả quấy rầy Phương tiểu thư, lập tức lăn xuống.


- Không sai, lập tức ngoan ngoãn lăn xuống.

. . .

Từ Ngọc Kinh Thành trở lại học viện, trải qua bộc phát ở Nghị Sự Đại Điện lúc trước, cộng thêm đọc sáchở Tàng Thư Các một ngày một đêm, Nhậm Kiệt đã dần dần thích ứng cuộc sống bây giờ. Không thích ứng cũng không có biện pháp, dù sao mình đã đi tới nơi này, hơn nữa trở thành Nhậm Kiệt.

Đang suy nghĩ sau này nên đi nơi nào, đột nhiên cảm giác được xe chậm rãi dừng lại, sau đó nghe được bên ngoài có người kêu gào.

Tô Vũ, Nhậm Kiệt mơ hồ có chút ấn tượng, cùng chính mình, Cao Nhân, Cao Phi, Phương Kỳ bọn họ không phải là một lớp, bọn họ là giáp nhất ban năm nhất, mà Tô Vũ là giáp ngũ ban năm nhất, cũng là một trong những người cả ngày theo đuổi Phương Kỳ.

Nhậm Kiệt không cần vén màn cửa lên để nhìn, bởi vì bây giờ thần thức của hắn có thể dò xét trong phạm vi chừng hai mươi thước chung quanh. Bình thường mà nói, Luyện Thể Cảnh là không thể nào phóng thần thức ra ngoài, thần thức của Luyện Thể Cảnh chỉ có thể ở lúc thời điểm tu luyện, tiến hành tìm hiểu nội bộ thân thể một chút, đây là sau Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm, dưới tình huống đạt tới trình độ nội thị.

Mà chỉ có sau khi đạt tới Chân Khí Cảnh, thần thức mới có thể rời đi rời thân thể dò xét bên ngoài, bình thường ba tầng trước của Chân Khí Cảnh, thân thể tối đa cũng là có thể dò xét ra chừng năm thước chung quanh thân thể, đạt tới Chân Khí Cảnh tầng sáu mới có thể dò xét chừng 10 thước chung quanh, mà chỉ có đạt tới Chân Khí Cảnh tầng chín mới có thể dò xét phạm vi chừng hai mươi thước chung quanh thân thể.

Sử dụng thần thức dò xét, chỉ cần thần thức đủ mạnh, hết thảy chung quanh tựa như hình nổi hiện trong đầu, vô cùng rõ ràng. Mà căn cứ với hiểu rõ bây giờ của Nhậm Kiệt, thần thức biến hóa cũng không phải là bởi vì lực lượng tăng lên mà tăng lên, chẳng qua là trong quá trình tu luyện, lực lượng tăng lên cảnh giới cũng tăng lên theo nên thần thức mới có thể tăng lên.

Mặc dù trước mắt còn không có xác định rõ ràng quan hệ của tin tức phản ứng thần thức cùng cảnh giới, nhưng rất nhiều địa phương cũng chỉ ra, thần thức của người có cảnh giới cao rất cường đại. Nhậm Kiệt kể từ khi nghe qua ngũ đại Thánh nhân luận đạo, đã rõ ràng phát hiện cảnh giới của mình biến hóa, bởi vì cảnh giới tăng lên, thần thức của hắn hiện tại cũng đến gần phạm vi 20m mà Chân Khí Cảnh tầng thứ chín mới có thể đạt tới.

Chính là bởi vì thần thức cường đại, cho nên trừ trong lỗ tai nghe được Tô Vũ kêu hắn, còn nghe được một nhóm người vây quanh giờ phút này đang nói chuyện với nhau.

- Oa, có ý tứ, trở lại đã bị ngăn chặn.

- Đây coi là cái gì, hiện tại nhiều người muốn tìm Nhậm Kiệt gây phiền toái a.

- Đáng đời, ai bảo hắn quấy rầy Nữ thần trong suy nghĩ của mọi người, nếu là thế lực gia tộc ta đủ cường đại, ta cũng muốn đánh cho hắn một trận.

- Phương đại tiểu thư đã nói, sau này không bao giờ muốn bị Nhậm Kiệt quấy rầy nữa, nếu ai có thể giúp nàng vô cùng cảm kích, nghe nói Cao Phi tên kia cũng được mời đi uống trà.

. . .

Vừa nghe những lời này, lửa giận của Nhậm Kiệt nhất thời bốc lên, chính mình mới vừa sống lại, lúc trước Nhậm Kiệt theo đuổi Phương Kỳ, chuyện bị đánh hắn thật không có tâm tình để ý tới. Nhưng chuyện này rất rõ ràng, phía sau màn chính là Phương Kỳ đang làm trò quỷ.

Nguyên lai chuyện tình nếu như không hề có cái gì nữa, Nhậm Kiệt thậm chí sẽ không để ý tới, bởi vì hắn sẽ không dựa theo phương thức của Nhậm Kiệt trước kia, cũng sẽ không sống như vậy.


Nhưng hiện tại Phương Kỳ lại nhắm vào mình, con bà nó, còn muốn làm bản gia chủ đúng không, xem ra nữ nhân này thật đúng là nhất định phải thu thập nàng mới được.

- Sao vậy?Không dám đi ra núp ở bên trong làm Ô Quy rụt đầu, nếu như ngươi sợ thì kêu ba tiếng của con cóc rồi bò vào học viện, Bổn thiếu gia hôm nay sẽ bỏ qua cho ngươi.

Lúc này, bên ngoài lại truyền tới thanh âm của Tô Vũ.

- Thú bá, xông qua.

Kháo,, kêu gào đúng không. Nhậm Kiệt không chút do dự để cho Thú bá xông qua.

Oanh!

Không có bất kỳ báo trước, sau khi nghe được phân phó của Nhậm Kiệt, Thú bá cũng không có một chút do dự, ngồi ở phía trước điều khiển Linh Thú tọa giá trong nháy mắt thúc dục Linh Thú mạnh mẽ mạnh mẽ gia tốc.

- Ai . . . Ai . . .

- Làm gì?

- Chạy mau?

- A!

. . .

Đã nghe bên ngoài có một trận hỗn loạn, Linh Thú tọa giá đột nhiên gia tốc mặc dù không có kinh khủng như lúc nhanh nhất, nhưng vừa động cũng rất kinh khủng. Lấy hiểu biết của Nhậm Kiệt, Linh Thú tọa giá này quả thực có thể so với Lamborghini, Ferrari. Cho dù chỉ gia tốc vài mét, nhưng va chạm cũng vô cùng kinh khủng.

Cũng may người ở chỗ này không yếu ớt giống người bình thường ở Địa Cầu, cho nên không đến nổi có thể chết người, nhưng bao gồm Tô Vũ ở bên trong, toàn bộ cũng bị đánh bay.

- Phốc . . . Nhậm. . . Kiệt . .. Ngươi . . .

- Ngươi cái gì mà ngươi, chó ngoan không cản đường, cản đường cũng không phải là chó ngoan.

Ác nhân sẽ phải có ác nhân trị, hoàn khố sẽ cần hoàn khố hơn để trị mới được, Nhậm Kiệt cũng lười tốn nước miếng với bọn họ, trực tiếp sử dụng biện pháp hữu hiệu nhất, sau đó Nhậm Kiệt vén cửa sổ xe của Linh Thú tọa giá lên ném mấy tờ kim phiếu ra/

- Cái này cầm đi cho các ngươi làm tiền thuốc thang, nếu không phải ảnh hưởng thanh danh học viện, bản gia chủ sẽ để cho các ngươi kêu tiếng con cóc ba ngày. Thú bá, chúng ta đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận