Tà Thiếu Dược Vương

Nổi giận, hoàn toàn nổi giận, nổi giận chưa từng có!

Đau đớn, tim đau nhói như bị đâm xuyên qua, Nhậm Kiệt thà rằng tự mình trải qua đau khổ ngàn vạn năm, cũng không đành lòng nhìn người mình yêu như thế. Thời khắc này chung quanh thân thể hắn bạo phát ra sát ý đều kinh khủng đến mức khiến người ta run rẩy.

Nhưng Nhậm Kiệt không có biện pháp, vì hoàn toàn hóa giải hết thảy, vì để hóa giải ủy khuất trong lòng Đan Diệu, hắn không thể không như thế.

- Ha ha... Chân huyết, tinh huyết, đều là của ta... Mà lúc này, Đan Tuyền tâm tình đã hoàn toàn bị dục vọng khống chế gần như điên cuồng, căn bản không để ý tới Đan Diệu sẽ vì vậy mà ra sao, trong mắt hắn chỉ có tinh huyết tâm mạch kia, chỉ có Đan Diệu ngưng kết, ngưng tụ ra chân huyết kia.

Trong mắt hắn, đó là hết thảy, có cái này hắn có thể trở thành Đại Đế chí tôn vô thượng, thống lĩnh Tiên giới.

Trong nháy mắt chụp lấy tinh huyết tâm mạch bay tới kia, chụp lấy chân huyết kia, mà lúc này, Thiên Bảo đại thái giám cũng trong mắt sáng lên, thành công rồi... lại thực sự thành công rồi!

Đại sự của bệ hạ giao phó rốt cục thành công rồi! Đây chính là công lao to lớn, thật tốt quá! Nhưng sau đó, lão lại đột nhiên rùng mình một cái, bởi vì lão cảm nhận được sát ý lạnh lẽo kinh khủng của Nhậm Kiệt kia.

Sát ý dường như làm cho cả bầu trời đều ngưng kết, quá kinh khủng, khiến tận đáy lòng lão đều không khỏi phát lạnh.

Hơn nữa đột nhiên nhìn thấy Nhậm Kiệt xuất hiện, trong lòng lão vô cùng kinh hãi. Trên thực tế ở địa phương này, Nhậm gia biểu hiện ra thực lực hiện nay, có tồn tại cường đại xuất hiện là rất bình thường, đây cũng là nguyên nhân không có biện pháp dùng lực chiếm lấy, cho nên lão mới dẫn đường khống chế Đan Tuyền này thông qua quan hệ giữa hắn và Đan Diệu để làm chuyện này.

Nhưng ngay khoảnh khắc Nhậm Kiệt chân chính đi ra, sát ý kia cuốn tới khắp thiên địa, làm cho tinh không này dường như bị đóng băng lại, vẫn làm cho lão quá bất ngờ.

Mà nhìn thấy Đan Tuyền xông tới chộp lấy tinh huyết cùng chân huyết kia, lão phát sau mà đến trước, nhanh hơn một bước vọt tới chụp lấy.

- Kết thúc rồi! Đều đã xong rồi yên tâm đi! Ta luôn ở bên cạnh muội! Thanh âm của Nhậm Kiệt vang lên trong đầu Đan Diệu, gần như đã sắp mất đi ý thức hoàn toàn.

- Phiếu cơm... lão... lão đại... Đều... đều trả lại cho hắn, từ nay về sau... Ta... không bao giờ... thiếu hắn cái gì nữa... Vào thời điểm này, đột nhiên nghe thanh âm của Nhậm Kiệt, Đan Diệu đã nhắm mắt lại, nước mắt lại không tự chủ chảy ra. Trong thức hải, một tia ý thức cuối cùng của nàng đang rất hư nhược nói.

Giờ khắc này, nàng giống như hoàn toàn buông lỏng, đồng thời cũng có một loại cảm giác trước khi rời đi.

- Tốt lắm, đã là quá khứ rồi, không cần suy nghĩ nữa! Còn lại cứ giao cho ta đi, có phiếu cơm lão đại ở đây, muội sẽ không có chuyện gì! "Ầm..." Nhậm Kiệt lần nữa thông qua tiên hồn lực nói, sau đó một lực lượng khổng lồ tràn vào trong thân thể Đan Diệu. Nhậm Kiệt sớm đã luyện chế dược phẩm, trong nháy mắt cũng rót vào trong miệng Đan Diệu, dược lực khổng lồ nhanh chóng lan khắp toàn thân. Còn lực lượng của Nhậm Kiệt thì bao phủ toàn thân Đan Diệu.

Mất đi tinh huyết tâm mạch thì như thế nào, không có cái gọi là chân huyết trời sinh đó thì như thế nào, những thứ đó nếu đã thành gánh nặng, thành phiền giận của Đan Diệu, vậy thì hoàn toàn ném bỏ đi, Nhậm Kiệt để Đan Diệu rơi vào ngủ say.

Hết thảy chuyện chỉ xảy ra trong thời gian ngắn, sau đó, Nhậm Kiệt đưa mắt nhìn về phía Thiên Bảo đại thái giám xông tới tranh chấp với Đan Tuyền phát sau mà đến trước, đã chộp được tinh huyết tâm mạch và chân huyết.

- Chết đi! Nhậm Kiệt quát, giơ tay lên ngưng tụ ấn quyết đánh ra tinh không mênh mông phía trước.

"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm, tinh không chung quanh vạn dặm trong tiếng nổ ầm ầm sụp đổ, hết thảy đều bị hủy diệt, đều không tồn tại nữa.

- A... Chân huyết của ta... Thời khắc này đối mặt với lực lượng này, Đan Tuyền phát ra run rẩy, sợ hãi từ nội tâm, nhưng vẫn như cũ tham lam nhìn chân huyết lấy từ thân thể Đan Diệu, gần như làm cho Đan Diệu chết đi kia.

- Đây... đây là hoàng tộc ấn quyết, nhưng lại không đúng, quá kinh khủng! Đây... đây rốt cuộc là ấn quyết gì... Không xong... Thời khắc này, Thiên Bảo đại thái giám đã xông tới, tay đã chụp được tinh huyết tâm mạch và chân huyết kia.

Nhưng giờ khắc này, cả người lão đã không thể nhúc nhích, cổ lực lượng hủy diệt hết thảy, diệt sát hết thảy kia quá mức kinh khủng, trong đó có một chút gì đó lão cảm giác quen thuộc, đó là ấn quyết hoàng tộc thượng cổ gì đó, nhưng ấn quyết này lại tựa hồ đã vượt qua ấn quyết của hoàng tộc thượng cổ.

Vô cùng kinh hãi, đồng thời cũng vô cùng kinh sợ, bởi vì lão đã đạt đến cảnh giới Tiên Vương mà lại không có biện pháp chống cự.

Không có khả năng, vừa rồi lão nhận ra người xuất hiện trước mắt này là gia chủ Nhậm gia, hắn... hắn mới bao lớn, trước đây tin tức về hắn tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không có kinh khủng như vậy đâu?

Cho dù hắn cũng đạt tới cảnh giới Tiên Vương, cũng không đến mức kinh khủng như vậy...

"Ầm... Ầm... Ầm... Bốp... Bốp... Bốp..." Thiên Bảo đại thái giám ở dưới lực lượng mang tính hủy diệt này chèn ép, liều mạng thúc giục pháp bảo, cùng với lực lượng bản thân, chỉ tiếc bất luận là pháp bảo hay là lực lượng bản thân của lão dưới lực lượng hủy diệt đó, đều rối rít nổ nát, hủy diệt.

- Tại sao có thể như vậy? Trong chớp nhoáng này, Thiên Bảo thái giám kinh sợ ngây người, điên cuồng rống lên một tiếng.

Tuy rằng lão không phải Tiên Vương nhãn hiệu lâu đời, nhưng dù sao cũng tu luyện bên trong tiểu thế giới tại các loại tăng tốc thời gian, cộng thêm đi theo thái tổ Lý Hằng của Minh Ngọc Hoàng Triều hơn hai ngàn năm, lão tu luyện cũng có gần 5000 năm, sau đó đi vào Tiên giới chiếm được cơ duyên đạt tới cảnh giới Tiên Vương. Mặc dù chỉ là vừa mới đạt tới Tiên Vương, nhưng cho dù đối mặt với những người gọi là Đại Đế của Tiên giới trước kia, Thiên Bảo đại thái giám cũng không tin là mình chỉ một chiêu liền bị mất mạng.

Nhất là dưới trạng thái chỉ bảo vệ tánh mạng muốn chạy trốn đi... Cái này... cái này cũng quá kinh khủng đi! Nhậm Kiệt hắn làm sao có thể có loại lực lượng này!

Hơn nữa lực lượng này khổng lồ đến cực điểm, kinh khủng đến cực điểm, rõ ràng lực lượng của đối phương không có đạt tới cảnh giới Tiên Vương, nhưng đối với vận chuyển lực lượng, vận dụng ấn quyết này, lại làm cho Thiên Bảo đại thái giám cảm thấy kinh khủng. Lực lượng của hắn vô cùng hùng hậu, lại vượt qua nhân vật cảnh giới Tiên Vương như lão, cho nên mới có thể tiện tay phát ra sát chiêu kinh khủng như vậy.

Trong tiếng rống sợ hãi không dám tin, thân thể rèn luyện mấy ngàn năm của Thiên Bảo đại thái giám, tiên hồn lực cảnh giới Tiên Vương cường đại, lực lượng quy tắc nắm trong tay, lực lượng lĩnh vực kia... đều từ từ sụp đổ.

Lần này hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của Thiên Bảo đại thái giám, mà kết quả cũng là kinh khủng. Trong nháy mắt Thiên Bảo đại thái giám biết ngay, chỉ bằng vào lực lượng bản thân lão mà muốn chạy trốn tuyệt đối không có khả năng. Nếu như vừa rồi lão bạo phát ra pháp bảo uy thế mạnh nhất ngay mặt đối kháng, cho dù một chiêu này không địch nổi, cũng không đến mức trong nháy mắt sụp đổ... nhưng lão còn là đánh giá Nhậm Kiệt quá thấp.

Lão toàn lực chạy trốn, chính là không muốn dây dưa, bởi vì đây là địa bàn của đối phương, mục đích chủ yếu của lão chính là lấy chân huyết hữu dụng cho Tiên Hoàng, nhưng bây giờ...

- Hoàng Uy Hạo Đãng! Không có người nào có thể cản trở Tiên Hoàng bệ hạ, thiên địa vũ trụ, tiên phàm vạn giới, bệ hạ độc tôn! "Ầm..." Thân thể từ từ bị hủy diệt, mắt thấy ngay cả tiên hồn lực ngưng kết mấy ngàn năm, quy tắc lĩnh vực khổng lồ cũng không kịp thi triển, còn muốn thi triển cũng đã muộn, trong nháy mắt Thiên Bảo đại thái giám thiêu đốt hết thảy còn thừa lại.

Thiêu đốt hết thảy lực lượng đặc thù trong thân thể lão cùng quy tắc lĩnh vực tăng lên tới mạnh nhất, hiển hóa ra một đạo Thánh Chỉ màu vàng, trong nháy mắt quấn lấy tinh huyết tâm mạch cùng chân huyết hóa thành một luồng sáng vàng, trực tiếp xé hư không bay vọt lên trời cao.

"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm ầm phá mở bầu trời. Nếu như nói tiên môn vừa rồi kia là đại môn lưu lại từ trước, thì giờ khắc này Thiên Bảo đại thái giám thiêu đốt lực lượng cuối cùng của mình thi triển ra, hiển hóa ra một đạo Thánh Chỉ màu vàng rồi lại mạnh mẽ mang theo chân huyết bay vọt vào Tiên giới.

- Của ta, đó là của ta, toàn bộ đều là của ta... ngươi dám... Phốc... Buông xuống vật của ta... ngươi... Một màn này đích thực quá nhanh, cùng so sánh với Thiên Bảo đại thái giám, Đan Tuyền căn bản giống như ốc sên so sánh với thương ưng. Cho nên khi hết thảy đều kết thúc, Đan Tuyền vẫn còn duy trì kích động, hưng phấn muốn xông lên chụp lấy chân huyết, mà chỉ là tư thế vọt tới trước mà thôi.

Nhưng ngay sau đó, trông thấy Thiên Bảo đại thái giám bị giết chết, nhưng cuối cùng tiên hồn vẫn mang theo chân huyết biến mất trên tinh không mênh mông vô tận... Đan Tuyền đều điên lên rồi, điên cuồng gầm rú.

Giờ khắc này, Thiên Bảo đại thái giám đã chết, lực lượng nắm giữ biến mất, Đan Tuyền có vẻ hơi thanh tỉnh một chút, nhưng hết thảy vốn chính là dục vọng theo bản tâm của hắn dẫn dụ ra, phóng đại mà thôi. Cho nên thời khắc này hắn như cũ thống khổ, điên cuồng gào thét.

Nhưng không quản hắn gào thét ra sao, không cam lòng ra sao, hết thảy đã chú định trở thành thực tế, không thể biến đổi.

- A... Nàng chưa chết... nàng... Đan Tuyền mắt đỏ bừng, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lần nữa nhìn về phía Đan Diệu.

"Vèo... Bịch..." Nhưng không đợi Đan Tuyền nói cái gì thêm, đột nhiên hắn lại phát hiện thân thể mình lập tức tăng tốc, trong nháy mắt cảm giác không gian biến hóa, ngay sau đó đã xuất hiện ở trước mặt Nhậm Kiệt, rồi một cái quả đấm đang phóng lớn.

"Bịch" một kích, Đan Tuyền trực tiếp bị một quyền đánh bay ra ngoài, lực lượng này đúng lúc là gần sát bên hắn, đủ để hắn đau đớn, nhưng không lập tức giết chết hắn.

- A... "Vèo Bịch..." Đan Tuyền hét thảm bay ra ngoài, nhưng ngay sau đó, Nhậm Kiệt khống chế tiên hồn lực, trong nháy mắt mở ra một thông đạo không gian ngay phía sau hắn, hắn bị đánh bay vào thông đạo không gian kia, ngay sau đó lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Nhậm Kiệt, khi tiếng kêu thảm thiết của hắn vừa mới vang lên, quả đấm của Nhậm Kiệt lại giáng xuống, lần nữa đánh hắn bay ra ngoài.

- Ngươi chưa từng quản tới nàng... Con bà nó! Còn nói cái gì ngươi cho nàng sinh mạng? Ngươi chỉ là phát tiết bản năng súc sinh quá mức của ngươi, bằng vào ngươi cũng xứng xưng là phụ thân người ta; ngươi cũng xứng ở nơi này kêu gào... ngươi ngay cả một nửa con người cũng không xứng! Ở trước mặt Nhậm Kiệt, không có mấy người có thể chiếm được chút xíu tiện nghi nào trong lời nói. Nếu Nhậm Kiệt muốn lên tiếng, muốn mắng chửi Đan Tuyền, vừa mới đi ra là có thể mắng chửi hắn gần chết, còn không cần mượn bất kỳ lực lượng nào chèn ép đã có thể làm thương tổn được hắn.

Nhưng vì Đan Diệu, vì hoàn toàn hóa giải khúc mắc của Đan Tuyền, Nhậm Kiệt một mực không có ra mặt. Về phần hiện tại, Nhậm Kiệt cũng lười đi mắng hắn nhiều làm gì, cho nên đồng thời trong lúc nói, Nhậm Kiệt đã ra tay.

Trong nháy mắt đánh, đánh cho Đan Tuyền vô cùng thống khổ, nhưng không chết được.

- Ngươi dám giết ta... Đại Đế... Ta chính là... Đan Tuyền vô cùng đau khổ kêu lên, chỉ tiếc, hắn không còn có cơ hội này.

- Ngươi nghĩ thật tốt đẹp! "Ầm..." Nhậm Kiệt vừa nói, vừa lật bàn tay, trong nháy mắt đã vỗ xuống mảnh vỡ Thánh Bia từ bên trong tiểu thế giới Nhậm gia mang ra ngoài, hiện tại mảnh vỡ Thánh Bia đã bị Nhậm Kiệt luyện hóa hoàn toàn.

Thứ này mặc dù chỉ là một mảnh vỡ Thánh Bia, nhưng cũng cường đại đến khó có thể tưởng tượng, Nhậm Kiệt bởi vì luyện hóa đại thế giới Cổ Thần Vương, mượn lực lượng khổng lồ vô biên kia trợ giúp Tề Thiên thoát vây, cảm nhận được quá trình Tề Thiên hoàn toàn luyện hóa Thánh Bia hoàn chỉnh thành Hỗn Độn Chí Bảo, rốt cục hắn cũng luyện hóa mảnh vỡ Thánh Bia này hoàn toàn nắm trong tay.

Thứ này cho dù Tề Thiên cũng phải hao phí mấy vạn năm để luyện hóa, nắm trong tay, cuối cùng Nhậm Kiệt mượn lực lượng khổng lồ của đại thế giới Cổ Thần Vương mới luyện hóa thành. Tuy rằng Nhậm Kiệt hoàn toàn nắm trong tay, nhưng nếu muốn sử dụng cũng rất khó khăn, hơn nữa chỉ riêng một mảnh vỡ này, tác dụng đối với Nhậm Kiệt cũng không lớn. Cho nên thời khắc này, Nhậm Kiệt trực tiếp lấy ra vỗ về phía Đan Tuyền tên súc sinh không bằng người này...

Trong tiếng nổ ầm ầm, không phải giết chết, mà là trực tiếp thu Đan Tuyền vào bên trong nó, sau đó Nhậm Kiệt thúc giục pháp lực, bố trí tầng tầng trận pháp cấm chế, hoàn toàn trấn áp Đan Tuyền vào trong mảnh vỡ Thánh Bia.

"Vèo..." Tiếp sau đó Nhậm Kiệt tiện tay bắn ra, trong nháy mắt trực tiếp bắn mảnh vỡ Thánh Bia phá mở không gian bay vọt vào trong hư không hắc ám vô tận.

Mặc dù là mảnh vỡ Thánh Bia, nhưng vẫn như cũ là vật có thể khiến Đại La Kim Tiên đều kiêng kỵ, giờ này cộng thêm trận pháp, cấm chế cùng phong ấn của Nhậm Kiệt, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng đừng nghỉ thoát ra được... Dù là cấp Tiên Vương cũng khó mà giải cứu, huống chi Nhậm Kiệt cón ném phong ấn này vào trong hư không hắc ám vô tận... mặc cho hắn phiêu đãng, đối mặt với hắn vĩnh viễn là bóng tối vô tận...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui