Tà Thiếu Dược Vương

Hắn biết, cảnh mình hơi do dự khi nãy đã bị Nhậm Kiệt chú ý tới, cho nên mới nói những lời này.

Mà lúc này Nhậm Kiệt vừa nói thế, hắn lập tức cảm giác cả người nóng lên khó yên lòng. Nghĩ tới đã bái Nhậm Kiệt làm thầy, mọi chuyện đã xảy ra cho đến giờ, nhìn những thành viên cận vệ đội xung quanh, kỳ thật hắn cũng hiểu tính mạng của những người này trọng yếu hơn bất cứ vật gì. Nhưng bởi vì tầm quan trọng của Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm, nhiều năm qua hắn cũng chỉ có một viên, hơn nữa dù sao tiếp xúc không nhiều với cận vệ đội, còn có lực lượng của người này quá yếu, hắn tự nhiên liền cân nhắc vấn đề có đáng hay không.

- Rõ! Trong đầu Thường lão tứ có chút rối loạn, nhưng Nhậm Kiệt căn dặn thì hắn không dám sơ sẩy, vội kiềm chế những ý nghĩ khác, thân mình nháy mắt xuất hiện trước ba người thương thế nặng nhất. Trước tiên nhét một viên Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm vào miệng mỗi người, sau đó đặt tay dùng pháp lực lưu chuyển, trực tiếp dùng pháp lực khổng lồ của mình giúp bọn họ khống chế thương thế, ít nhất không đến mức thương thế trong, ngoài cơ thể tiếp tục chảy máu.

Chẳng qua những mặt khác thì hắn không cách nào, dù nói trên người hắn cũng có dược vật chuyên trị liệu ngoại thương, nhưng thương thế của bọn họ là bởi Thần Thông Cảnh liều mạng cùng chết, thúc đẩy vũ khí nổ tung tạo thành, thương thế trong người không bình thường, không phải dùng thuốc là điều trị được.

- Không... gia chủ... bọn họ... càng nặng hơn ta... thật... ta... phụt... không cần... Khi Nhậm Kiệt đưa viên Linh Đan trung phẩm mà đại gia tộc cũng phải quý trọng vào miệng của thị vệ này, khóe mắt của hắn đã ướt, miễn cưỡng nhấc tay muốn ngăn cản Nhậm Kiệt. Hắn biết mình không phải hạng người thiên tư tuyệt diễm gì, nếu ở trong gia tộc khác, người như hắn thì có cả trăm người cũng không đáng một viên Linh Đan trung phẩm. Lúc này gia chủ lại vì cứu mình, không chút do dự muốn dùng Linh Đan trung phẩm, điều này đã làm hắn vô cùng cảm động.

Nhưng bên cạnh có những người khác bị thương nặng hơn, hắn đã ôm lòng phải chết, cho nên muốn ngăn cản Nhậm Kiệt.

Chẳng qua hắn ngăn cản ở trước mặt Nhậm Kiệt lại yếu ớt, miễn cưỡng đặt lên tay Nhậm Kiệt liền không có sức nữa.

- Những chuyện đó không cần ngươi quan tâm, thương thế của ngươi dùng đan được này rồi là ta sẽ có cách cứu sống ngươi, thương thế của bọn họ dùng viên đan dược này cũng không có tác dụng lớn, ta sẽ nghĩ cách khác. Nếu ngươi muốn tốt cho bọn họ thì mau dùng viên đan dược này, như vậy sẽ tranh thủ thời gian cứu chữa cho bọn họ. Nhậm Kiệt nói, liền nhét viên Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm quý giá này vào miệng thị vệ.

Tiếp theo Nhậm Kiệt nhấc tay, khí kình mênh mông lập tức tràn vào thân thể thị vệ này, cảm thụ viên đan dược kia đi vào cơ thể thị vệ liền nháy mắt biến thành cơn sóng nhiệt, dung nhập toàn thân. Khí kình của Nhậm Kiệt điên cuồng vận chuyển, dẫn động một phần lực lượng đan dược trong đó để mình khống chế, tập trung vào vết thương ở bụng hắn.

- Phụp... Nhậm Kiệt kéo ra thật mạnh, đã rút ra mảnh vỡ cắm trên bụng hắn, vết thương bên dưới mảnh vỡ đã rất nghiêm trọng, tình huống như vậy dù có dùng Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm thì hắn vẫn phải chết chắc.

Trừ khi có đan dược tốt hơn, hoặc là có cường giả siêu cấp hỗ trợ, tiêu hao nguyên khí bản thân cứu giúp.


Nhưng lúc này Nhậm Kiệt lại nhìn chằm chằm vết thương của hắn, dùng khí kình bản thân không ngừng ngưng tụ, một mặt giúp hắn cầm máu, mặt khác dẫn đường lực lượng đan dược chạy qua những vết thương nội bộ trọng yếu, phần ruột bị cắt đứt, tay của Nhậm Kiệt cũng cắm vào trong bụng hắn.

Cảnh tượng này làm cho Đồng Cường cùng đông đảo thị vệ trợn mắt há mồm, gia chủ lại đưa tay luồn vào bụng Vương Minh, trời ạ, muốn làm gì thế?

Thị vệ này tên là Vương Minh, ở trong cận vệ đội chỉ là bình thường, thậm chí là mấy người xếp chót. Nhưng cận vệ đội ở chung nhiều năm, không ai sẽ vì thực lực cao thấp mà có ý kiến gì, cho nên tình cảm với hắn cũng không có gì khác lạ.

Chẳng qua lúc này thấy được Nhậm Kiệt đưa tay cắm vào bụng Vương Minh, mỗi người đều trợn to mắt, không dám tin nổi.

Bọn họ đều là hạng người nửa đời chiến trận, loại thương thế này rõ ràng là bị thương nghiêm trọng bên trong, nếu như bản thân hắn đạt tới Chân Khí Cảnh tầng bảy, tầng tám, hoặc là Thần Thông Cảnh, vậy còn dễ hơn. Chỉ cần đương thời không chết, có dược vật duy trì, loại thương thế này có thể từ từ khôi phục. Nhưng nếu bản thân không đạt đến trình tự đó, bị thương thế này thì phải chết, trừ khi có Linh Đan tuyệt phẩm, nhưng thứ này thì làm sao mà thị vệ bình thường có được, ngay cả Chân Khí Cảnh cũng không đến mức ai cũng được dùng.

Dù là Bảo Mệnh Linh Đan trung phẩm, cũng đã là không thể tưởng tượng. Chính vì thế, Vương Minh mới hai lần ba lượt ngăn cản Nhậm Kiệt, để hắn đi cứu người khác, bởi vì trong lòng hắn biết mình phải chết.

- Chuyện gì? Người cận vệ đội há mồm trợn mắt, lúc này Cao Nhân nhanh chóng xử lý xong các thương binh nhẹ cũng đi tới, vừa thấy tay của Nhậm Kiệt luồn vào bụng Vương Minh, miệng cũng há to, bước chân khựng lại, ngây người tại chỗ.

Không thể nào, phiếu cơm lão đại muốn làm cái gì?

Cao Nhân biết trăm ngàn loại phương pháp cứu người, nhưng đều quá cao cấp. Trên thế giới này, cường giả có rất nhiều năng lực, lực lượng thần kỳ, đan dược mạnh mẽ gần như không gì không làm được. Nhưng những cái đó thì người thường không thể hưởng thụ được.

Còn hôm nay thấy được Nhậm Kiệt luồn tay vào trong bụng Vương Minh, Cao Nhân cũng ngây người, đang làm cái gì thế?

Nếu như không phải biết phiếu cơm lão đại đang cứu người, còn tưởng là hắn muốn bóp chết người đấy chứ, hơn nữa thò tay vào trong bụng thì làm được cái gì?


Người khác không hiểu, nhưng Nhậm Kiệt Nhậm Kiệt biết rõ mình đang làm gì, dựa vào thần thức cùng cảnh giới hiện tại, hắn nắm rõ ràng mỗi biến hóa của vết thương trong bụng Vương Minh. Đưa tay vào còn chính xác hơn cả cánh tay máy được kính hiển vi, máy vi tính khống chế, nối liền đoạn ruột đứt của Vương Minh.

Bình thường bị thương như thế là phải chết, bởi vì thế giới này không có văn minh khoa học kỹ thuật như Nhậm Kiệt đời trước, không có tồn tại hạng mục giải phẫu. Dĩ nhiên, đại gia tộc, cường giả cùng tồn tại siêu cấp cường giả có những phương pháp khác, thậm chí vượt xa văn minh khoa học kỹ thuật. Thậm chí đến tồn tại Thái Cực Cảnh, hoặc là Thiên Đan sư luyện chế Thiên Đan trong truyền thuyết, tay cụt mọc lại, xương trắng đắp thịt cũng làm được, nhưng người thường không thể được hưởng thụ những điều này.

Chân Khí Cảnh hoặc Thần Thông Cảnh bị thương như thế, có thể nội thị, sau đó dùng lực lượng khống chế chỗ bị thương, sau đó mượn lực lượng đan dược để nối lại, tái sinh. Thị vệ bình thường như Vương Minh không làm được, Nhậm Kiệt dành phải giúp hắn, một tay vươn vào trong bụng tránh cho tổn thương những nội tạng khác, giúp hắn nối liền đoạn ruột xong, sau đó một tay đặt trên người hắn, khí kình khống chế phần lớn dược lực Linh Đan trung phẩm vừa rồi thẳng vào chỗ ruột đứt.

Nhậm Kiệt khống chế khí kình cực chi tiết, dược lực của Linh Đan trung phẩm mạnh mẽ, đến chỗ đứt liền nhanh chóng tái tạo nối liền lại, dù sao nối liền thì dễ dàng hơn là tái sinh.

Tiếp theo Nhậm Kiệt lại tìm những chỗ ruột đứt khác, dùng phương pháp này tiếp tục, Nhậm Kiệt nhanh chóng xử lý xong những chỗ nghiêm trọng nhất trong người hắn, bao gồm phần bị chấn thương bên trong. Giải quyết xong mấy chỗ trọng yếu, thấy sắc mặt của Vương Minh dần dần khôi phục, Nhậm Kiệt mới từ từ rút tay ra.

Có dược lực Linh Đan trung phẩm,không cần sợ vấn đề nhiễm trùng, về phần vết thương ngoài bụng, Nhậm Kiệt dẫn một phần dược lực còn thừa đi qua, làm cho vết thương không chảy máu nữa liền coi như tạm thời hoàn thành.

Nói thì dễ, bản thân Nhậm Kiệt cũng một mực bảo trì trạng thái tỉnh táo, dựa vào đại cảnh giới hoàn toàn hiểu rõ các loại trạng thái, hắn làm thì rất tùy ý, nhưng dù sao cũng lần đầu làm chuyện thế này, nói không có áp lực là không thể nào.

Sau khi làm xong, Nhậm Kiệt cũng thở phào một hơi.

- Mập mạp, dùng thuốc cầm máu, khôi phục ngoại thương cho vết thương trên bụng hắn là được, đặt hắn lên xe linh thú của ta, hiện tại hắn không chịu được xóc nảy. Chuyện này còn quá cỡ hơn cả việc giải phẫu ở Địa Cầu, ít nhất giải phẫu cần dụng cụ, cái này là trực tiếp dùng tay hoàn thành, cảm giác tuyệt đối khác biệt.

Nhậm Kiệt làm xong công việc chủ yếu, còn lại nói mập mạp một tiếng, bản thân đã lắc mình đi tới chỗ Thường lão tứ.


- Ta... ta còn sống... Tuy rằng Vương Minh không phải rất mạnh, nhưng cảm giác được mình còn sống. Ở tình huống như thế, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy không chân thật, cũng có chút không dám tin.

- Ngươi cho rằng thế nào, má nó, cũng may nhờ gia chủ. Địa Thử nhìn Vương Minh, lúc này cũng không khỏi vui vẻ mắng. Chẳng qua mắt của hắn lúc này cũng đã ướt.

- Tên khốn Vương Minh này, vậy mà còn không chết.

- Lẽ ra ruột bị đứt rất nhiều, hơn nữa còn những nội thương khác, vừa rồi gia chủ đã làm thế nào.

- Đưa tay vào trong người lại có thể cứu người, quá khó tin?

............

Đến lúc này, các thị vệ mới không nhịn được xì xào bàn tán, cảnh vừa rồi đã làm bọn họ tròn mắt.

- Thật... là... tà môn! Mập mạp phản ứng lại đi qua băng bó vết thương cho Vương Minh, đồng thời miệng lẩm bẩm. Quá tà môn, phiếu cơm lão đại của hắn học chiêu này ở đâu ra, đưa tay vào trong bụng lại có thể cứu người, quá... quá lợi hại đi chứ.

- Sư phụ, người này nghiêm trọng nhất. Thấy được Nhậm Kiệt đi đến, Thường lão tứ lập tức chỉ vào một thị vệ, nói.

Nhậm Kiệt kiểm tra xem, tiếp tục cho Thường lão tứ chú ý, không được thì dùng Bảo Mệnh Linh Đan hạ phẩm kéo dài tánh mạng, hắn lại xem hai người thương thế nhẹ hơn.

Sở dĩ Nhậm Kiệt làm vậy, bởi vì hắn xem qua người thương thế nặng nhất liền biết không có cách nào, trong đầu không ngừng nghĩ cách, đồng thời còn có thể cứu người bị thương nhẹ. Người thương thế nặng nhất dùng Linh Đan hạ phẩm kéo dài tánh mạng trước, Nhậm Kiệt thừa cơ nghĩ cách.

Mà cùng lúc, hắn còn có thể cứu những người khác, xem như nhiều chuyện song song, không trễ nãi gì.

Ba người này bị nghiêm trọng, nhưng có kinh nghiệm cứu Vương Minh trước đó, Nhậm Kiệt phát hiện tuy rằng ba người bọn họ cũng chìm vào hôn mê, hơn nữa cũng giống như hắn thấy ban đầu, bọn họ bị vũ khí nổ tung đánh sâu vào người mà hôn mê, nhưng thương thế của hai người này tương đối nhẹ.


Mảnh vỡ không quá nghiêm trọng, có lẽ không phải quá gần, cũng là bởi nguyên nhân có Đồng Cường ngăn cản phần lớn uy lực. Có kinh nghiệm cứu Vương Minh, tuy rằng Nhậm Kiệt không cần phải luồn tay vào người bọn họ, nhưng dựa vào khống chế lực lượng, dùng khí kình khống chế mảnh vỡ trong người bọn họ rồi dần dần ổn định thương thế của hai người.

Tình hình hiện giờ còn một thành viên cận vệ đội thương thế nặng nhất, Nhậm Kiệt sử dụng thần thức dò xét, kiểm tra cẩn thận mới biết, mình thật không có cách nào. Bởi vì mạch máu trong tim của hắn bị đứt mấy chỗ, trái tim cũng bị thương một chút, dù có Linh Đan trung phẩm, Nhậm Kiệt biết mình vừa động thì hắn sẽ chết.

Trừ khi có thể tạm thời vận hành thay trái tìm của hắn, thay thế trái tim hắn vận hành các nội tạng, ít nhất chỗ này không có, trừ khi...

- Lập tức về nhà. Bận rộn xong, Nhậm Kiệt lập tức hạ lệnh, cho người đưa những thành viên cận vệ đội bị thương vào trong xe linh thú.

- Bổn gia chủ rất thích phong cách ngươi đánh ngày hôm đó, sao hả, có hứng thú cùng đi đánh hay không? Ngay khi đưa người lên xe linh thú, thân hình Nhậm Kiệt chợt lóe, đã tới cạnh Tạ Kiếm, cùng Tạ Kiếm đứng nhìn phần mộ bị đánh vỡ.

- Ngươi cứu ta cũng là uổng phí, ta không có gì cho ngươi, cũng không báo đáp được gì. Tạ Kiếm lạnh lùng nói, chỉ là khóe mắt chợt động, liếc qua Nhậm Kiệt: - Nhưng mà lá gan của ngươi thật lớn, dám đánh chủ ý tới ta, ngươi không sợ Lam Thiên tìm tới ngươi.

- Tìm ta, hắn tìm ta làm gì, hắn không phải con ta, bổn gia chủ cũng không phải lão cha của hắn, ta để ý hắn là ai. Nhậm Kiệt căn bản không thèm để ý tới Lam Thiên.

- Hả... Tuy rằng tuổi của Lam Thiên không lớn, bây giờ còn chưa ra khỏi Ngọc Tinh Học Viện, nhưng uy thế đã vang dội Minh Ngọc Hoàng Triều thậm chí bao trùm rất nhiều quốc gia khác. Trừ mình ra, Tạ Kiếm cũng không biết bao lâu rồi không nghe được có người dám nói Lam Thiên như thế, cho nên một mực lẳng lặng nhìn phần mộ bị đào ra, cuối cùng hắn cũng quay đầu nhìn Nhậm Kiệt.

- Ngươi đi đi, ta sẽ không đi theo ngươi. Chẳng qua Tạ Kiếm cũng chỉ liếc qua, sau đó quay đầu tiếp tục xuất thần nhìn đằng trước, như là phần mộ bị đào ra có gì đó.

Ngay lúc này, cận vệ đội bảo hộ xe linh thú của Nhậm Kiệt đã chuẩn bị thỏa đáng, đi sang bên này. Thương thế thị vệ mình quan trọng hơn, Nhậm Kiệt không dừng lại, thân hình lóe lên đã trực tiếp lên xe linh thú.

- Làm thị vệ cho bổn gia chủ ba năm, bổn gia chủ giúp ngươi chữa khỏi vết thương tay trái. Có một số chuyện không thể miễn cưỡng, nói nhiều cũng vô dụng, nhất là đối với người như Tạ Kiếm. Tuy nhiên Nhậm Kiệt có biện pháp của hắn, lúc lên xe linh thú muốn đi, Nhậm Kiệt thông qua thần thức để lại một câu cuối cùng cho Tạ Kiếm.

Không nói thừa một câu, không giải thích gì, không nói rõ cái gì, chỉ một câu như thế. Khi Tạ Kiếm chấn động ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt, miệng mở ra muốn nói gì, lại phát hiện xe linh thú của Nhậm Kiệt đã tăng tốc rời đi, chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận