Ta Thường Hay Nhìn Thấy Chữ Viết Kỳ Quái FULL


Chương 13
Thời điểm nghỉ hè sắp chấm dứt, Quý Trạch An ngoài ý muốn nhận được lời mời từ đạo diễn An Gian của đoàn phim《 Đào Hoa Am 》, cậu có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn đi đến nơi đã hẹn trước.

Một bữa tiệc mà thôi, được cọ cọ cơm cớ sao mà không đi? Cậu không biết là trên người mình có cái gì đáng giá để An đạo tính kế , tuy rằng cậu là một thổ hào ẩn hình, bất quá hẳn là rất ít người biết, cậu như trước mặc quần áo trước kia, mỗi ngày đến điện ảnh và truyền hình thành chờ mỗi đoàn phim gọi áo rồng.

Đi vào khách sạn chỉ định, nhìn thấy nơi đó không chỉ có một mình An đạo, Quý Trạch An kinh ngạc một phen, rốt cuộc không hỏi cái gì, cười chào hỏi xong, liền hào phóng ngồi vào vị trí .
“Lão Hoàng, chính là tiểu tử này, ngươi thấy hắn thế nào?” An Gian nhìn lão hữu mình hỏi.
Người được xưng là lão Hoàng, cũng chính là Hoàng Dật Dương để chén trà trong tay xuống, bắt đầu ngẩng đầu đánh giá gương mặt phấn nộn trước mắt, hắn cũng không sốt ruột trả lời An Gian.
An Gian nhìn bộ dáng Quý Trạch An không hiểu, trấn an cười cười với cậu.

Có lẽ không ai ngờ một cái tiểu đạo diễn vẫn luôn chỉ có chút thành tựu trong kịch bản ái tình như hắn sẽ có quan hệ cùng đạo diễn Hoàng Dật Dương đại danh đỉnh đỉnh, không người nào trong vòng luẩn quẩn biết chuyện bọn họ là bạn tốt nhiều năm, hai người cũng không muốn tầng quan hệ này trộn lẫn với ích lợi, cho nên giữ bí mật rất tốt.

Lúc này Hoàng Dật Dương cùng An Gian oán giận tìm không thấy nhân vật thích hợp, hắn mới nhớ tới Quý Trạch An.
Quý Trạch An chính là tiểu hài tử chạy cờ, hình tượng bên ngoài cũng không tồi, còn chịu được khổ nhọc, cảnh giới diễn xuất còn có thể tăng lên, bất quá tốt hơn nhiều so với người mặt than vẫn luôn không thông suốt nào đó, ít nhất tiểu hài tử một ngày một dạng, mỗi ngày đều tiến bộ một chút.

Đương nhiên, điểm ấy còn không đủ để khiến cho An Gian chú ý, dù sao trong giới giải trí cũng không ít người diễn xuất tốt lại có vẻ ngoài tốt.
Tài chính đoàn phim《 Đào Hoa Am 》tuy rằng không thiếu, nhưng cũng không sử dụng được bao nhiêu, huống chi cái lão bản than đá kia còn tiêu tiền nhét vào một cái Thang Vi, cơ hồ mỗi ngày đều gia tăng phí tổn cho hắn, hắn luôn muốn đá người, nhưng lại không thể bớt bút tiền của lão bản than đá kia, quả thực làm hắn hận nghiến răng nghiến lợi.

Bởi vì muốn khống chế tài chính, tại đoàn phim Quý Trạch An luôn luôn diễn vai phối hợp diễn lại cầm tiền của áo rồng, nên An Gian có một chút áy náy , chính là lại không cho cậu được bồi thường thực chất gì, hắn đành nhớ kỹ người này mà thôi.

Mà hiện tại, trùng hợp lão hữu của hắn oán giận hắn lại nhớ tới tên của câu, nhớ tới khuôn mặt của cậu, cuối cùng là diễn xuất vẫn không ngừng tăng lên của cậu …
Quý Trạch An chớp mắt hai cái, vẫn luôn nhìn chữ trên mặt An Gian cùng lão Hoàng, trong lòng nhịn không được khẩn trương.
‘Ta là người hòa ái, nhưng ta lại phải làm người nghiêm túc! Cho dù ta phi thường thích ăn đồ ăn vặt (:з” ∠)’
Nhìn đến chữ trên trán lão Hoàng, Quý Trạch An nguyên bản rất muốn cười , chính là thời điểm xem kỹ hai dòng lớn lớn viết trên má trái cùng má phải hắn, lại nhìn thấy tầm mắt hắn nhìn qua, Quý Trạch An chỉ biết người này đang đánh giá mình.

Ân, thực nghiêm túc đánh giá mình.

Tuy rằng không biết công tác của người này cụ thể là làm cái gì, nhưng liên tưởng đến bằng hữu An đạo, Quý Trạch An liền hiểu được người này tám chín phần mười là đồng nghiệp với An đạo, liên tưởng đến câu nói cậu chợt nghe sau khi ngồi xuống kia, Quý Trạch An liền nhịn không được khẩn trương.

Tuy rằng không biết cuối cùng là như thế nào, nhưng không thể nghi ngờ đây là một cơ hội của cậu, cơ hội An đạo cung cấp cho cậu.

Quý Trạch An muốn cho mình biểu hiện tốt một chút, chính là cậu vẫn ngơ ngơ ngác ngác ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, cả hành động giúp người thêm trà cũng quên.
“Bề ngoài ngược lại thích hợp, bất quá diễn xuất vẫn phải nhìn xem.” Hoàng Dật Dương nhìn Quý Trạch An một hồi lâu, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nói với lão hữu.
Lấy lại tinh thần Quý Trạch An dụi dụi mắt, sau đó đứng dậy giúp hai vị thêm trà, thời điểm ngồi xuống cười cười với hai người đối diện.
Cậu nghĩ có lẽ cậu đạt được tư cách thử vai cho kịch bản của cái đạo diễn này…
“Tiểu An ngươi đứa nhỏ này còn không mau cám ơn lão Hoàng.” An Gian nhìn thấy biểu tình của Hoàng Dật Dương đã cảm thấy hấp dẫn, bất quá hắn cũng cũng chỉ có thể đến giúp nơi này , đến lúc đó Quý Trạch An có được tuyển hay không hắn cũng bất lực.

Mỗi cái đạo diễn đều không thích ngoại nhân khoa tay múa chân với công việc của hắn, hiện tại cũng bởi vì hắn thiếu tiền nên chỉ có thể chịu đựng, nếu là một ngày kia hắn lật người , hắn xác định vững chắc là thích người nào liền tuyển người đó, không thích , tỷ như cái nữ nhân Thang Vi tứ chi cứng ngắc kia, hắn là người thứ nhất đá nàng văng ra!
“Cám ơn Hoàng đạo, cám ơn An đạo!” Quý Trạch An nhếch môi mỉm cười, quang mang trong ánh mắt rất là chói mắt.
Tuy rằng không biết là cái kịch bản gì, tiêu chuẩn đạo diễn thế nào, bầu không khí đoàn phim thế nào, bất quá cậu dự cảm lúc này tuyệt đối không là một cái áo rồng ba không không tên không họ không lời kịch nữa.

Hiện tại cậu căn bản không có phiến thù (????) tư bản, bất quá cậu cũng không nghĩ đến phương diện này, cậu không thiếu tiền , cho nên so với phiến thù, kịch bản càng hấp dẫn người, cho dù hiện tại cả kịch bản cậu cũng không có nhìn thấy, bất quá bây giờ cậu có thể có một tiểu nhân vật cũng đã rất vui vẻ.

Đương nhiên, Quý Trạch An cảm thấy người nhìn qua nghiêm trang chững chạc như Hoàng đạo sẽ tuyển không một quyển kịch dở, cậu càng nhịn không được chờ mong.
Thay quần áo mới, Quý Trạch An ngồi bên cạnh gương, dựa theo gợi ý ấm áp của gương xử lý chính mình , thẳng đến gương vừa lòng , cậu mới rời đi.

Khoảng cách thời gian thử vai còn xa , bất quá ngay từ đầu cậu liền tính toán đi gặp trường quay sớm một chút, dù sao cậu còn chưa từng tham gia thử vai, đặc biệt biết được Hoàng Dật Dương là một đại đạo diễn ai muốn thử vai đều phải có người đề cử mới có thể tham gia, nghĩ đến việc đều là tiểu diễn viên như nhau thậm chí cả thử vai cũng không có cơ hội, Quý Trạch An liền nhịn không được ở trong lòng cảm tạ An đạo đã giới thiệu cho mình.
Vì đi tham gia thử vai, cậu cố ý mua quần áo mới, bất quá mua chính là chất liệu gỗ miên ma (???), thông khí lại thoải mái, bất quá có vẻ không phải rất mới, chợt nhìn qua vẫn rất có phong thái tiểu thanh tân.

Ân, gương nhà cậu là hình dung như vậy, kính trang *** phòng trang phục cũng nói này thân quần áo này làm cho cậu tăng thêm cảm giác trích tiên.

Cậu chính là vì cái này mới mua ! Bởi vì điện ảnh mới của Hoàng đạo cậu muốn đi thử vai chính là một bộ kịch tu tiên, nhân vật An đạo giới thiệu chính là một cái đệ đệ ngạo kiều biến thái của nam chủ.

Nghĩ đến đây, Quý Trạch An nhớ tới vai diễn của mình trong《 Đào Hoa Am 》cũng là đệ đệ, hay An đạo chính là vì vậy đột nhiên cảm thấy liên quan , cho nên lúc này mới giới thiệu cơ hội này cho cậu?
Bất kể thế nào, vô luận có được nhân vật kia hay không, cậu đều thiếu An đạo một cái nhân tình.

Hơn nữa nhân tình này trong thời gian ngắn cậu cũng không có cách nào trả được …
Ăn bữa sáng tự làm, sau khi Quý Trạch An lần thứ hai tại trước mặt gương xác nhận chính mình chuẩn xác không có sai lầm mới ra cửa.
Thời điểm ngồi ở bus xe, nhận được tin nhắn của đại thúc, nhìn các loại tri thức hắn gửi tới, Quý Trạch An gửi trở về một biểu tình khuôn mặt tươi cười, cậu nhớ rõ chén nước cậu nhà luôn thích cười như vậy.
Chờ đến hiện trường cầm thư đề cử vào phòng, Quý Trạch An vẫn là bị nhân số một phòng chỉnh chỉnh làm cho cả kinh, còn có mặt một số người là cậu nhìn thấy trên TV, cậu cầm dãy số thu được khi vào cửa, tìm được chỗ ngồi của mình, cũng không chủ động tìm người nói chuyện, chính là hai con mắt không khống chế được mới lạ đánh giá bốn phía cùng với những người khác.

Cậu ở nhà chuẩn bị hồi lâu, hiện tại ở loại hiện trường mang theo không khí khẩn trương này cậu không tính ôn tập, cậu chỉ nghĩ tận lực bảo trì tâm tình thoải mái là được.
Có vài người rất là lão đạo, cậu một chút đều nhìn không ra những người đó khẩn trương, có vài người cho dù dùng sức khắc chế, nhưng vừa nhìn là biết hắn khẩn trương.

Quý Trạch An nhìn người chung quanh, mỗi một người bọn họ đều có thể là đối thủ cạnh tranh của cậu, cũng không phải không có áp lực, bất quá hiện tại cậu cũng không nghĩ những cái đó, trọng sinh lại một đời, cậu càng thêm minh bạch một cái tầm quan trọng của tâm tính.
“Ngươi hảo, ta tên Thẩm Hạo Vũ, ngươi thì sao?” Đột nhiên, người ngồi ở bên cạnh Quý Trạch An mở lời cùng cậu.
Quý Trạch An thu hồi tầm mắt tản ra, sau đó nhìn về phía nam nhân bên cạnh, “Ngươi hảo, ta tên Quý Trạch An.”
“Ngươi là tới thử vai nhân vật gì?” Thẩm Hạo Vũ chớp chớp đôi mắt, bộ dáng nhìn qua rất dễ tiếp xúc.

Bất quá nếu nhìn biểu tình cùng vẻ ngoài, Quý Trạch An cũng sẽ cảm thấy như vậy, chính là cậu không xem nhẹ chữ trên mặt hắn …
Quý Trạch An cũng không muốn giao lưu nhiều cùng Thẩm Hạo Vũ, cho nên biểu hiện có chút lãnh đạm, nhưng bất quá cũng không quá phận, “Khổng Ngọc Tiêu.”
Thẩm Hạo Vũ vừa nghe, ánh mắt tối sầm, bất quá sắc mặt tươi cười lại càng thân cận .
“Thật trùng hợp, ta cũng là tới thử nhân vật Khổng Ngọc Tiêu kia, chúng ta cùng cố lên a!” Thẩm Hạo lấy ra ba lô mình, sau đó lật lật ở bên trong, lấy ra một chai nước đưa cho Quý Trạch An, “Ngươi khát không, uống miếng nước đi, có thể giảm bớt khẩn trương a.”
Quý Trạch An dừng một chút, nhìn sắc mặt cười nhu hòa của hắn, lại nhìn chữ trên mặt hắn, cùng với chữ trên bình nước này.
Cậu muốn cười đáp lại, lại vẫn có chút cười không ra.

Rõ ràng là người lần đầu tiên gặp, cư nhiên cứ như vậy minh mục trương đảm hại cậu, giữa bọn họ chưa từng có xích mích gì, cứ như vậy… Chỉ là vì một nhân vật mà thôi.

Quý Trạch An không có tiếp nhận nước, chính là nhìn hắn, cậu có chút ngạc nhiên khuôn mặt mình này có phải nhìn qua thập phần dễ lừa hay không, trừ bỏ Nghiêm Cẩm, người này cũng hiểu được cậu là một người dễ dàng bị lừa.

Quý Trạch An rũ mắt xuống, nghiêng đầu đi, khiến cho tay hắn khô cằn duỗi ở nơi đó, không tính phản ứng với người này.
Quý Trạch An tự nói với mình, vô luận tương lai là bộ dạng thế nào, cậu cũng không muốn biến thành người có thể dễ dàng đi hại người khác như thế.
Không thể có lòng hại người nhưng phải có lòng phòng người!
Không thể có lòng hại người! Quý Trạch An mặc niệm trong lòng ba lần.

Tuy rằng người chủ động trêu chọc đến cậu, cậu không thể làm bánh bao mềm nuốt vào, nhưng lòng chủ động hại người là tuyệt đối không thể có ! Cho dù người khác càng ưu tú hơn so với cậu, làm cậu hâm mộ thậm chí ghen tị, cậu chỉ có thể càng cố gắng, mà không thể thông qua hại người để thượng vị.

Cậu khinh thường biến thành người giống như Nghiêm Cẩm, nếu như hắn vậy có tư cách gì cảm thấy hắn ghê tởm.
Lúc này, nam hài ngồi ở một bên khác của Quý Trạch An vẫn luôn chú ý động tác hai người nên tiếp nhận nước, sau đó cười hì hì nói: “Vừa lúc, ta khát , cho ta uống đi!”
Thẩm Hạo Vũ nhìn thấy người nọ cười cười hiền lành, hoàn toàn không có ngăn cản hành động của người nọ.

Ngược lại Quý Trạch An nhìn bình nước kia, nhíu nhíu mày với người nọ, tỏ vẻ thập phần không tán thành.
‘╭(╯^╰)╮ không cần uống ta, ta một chút cũng không tinh khiết, Thẩm Hạo Vũ cái bại hoại cư nhiên đặt bột phấn thuốc xổ ở bên trong phá hủy hương vị của ta.’
Quý Trạch An nhìn người nọ xoay nắm, chuẩn bị uống nước, sau đó làm bộ như không cẩn thận đụng phải hắn một chút, làm bình nước kia tràn đi hơn phân nửa.
Chính là người nọ nghe Quý Trạch An giải thích chỉ nói một câu “Không sao”, sau đó liền dư lại uống xuống nửa bình nước.

Quý Trạch An há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng không nói lời nào.

Tay cậu không khống chế nắm thành nắm, trong lòng có chút khinh bỉ mình.

Cậu cũng không phải hạng người thiện lương gì, sẽ chỉ ở tình huống không thương tổn mình trợ giúp người khác, cậu cũng bất quá là một hạng người ích kỷ …
Rũ mắt xuống, thẳng đến trước khi Quý Trạch An tiến vào phòng phỏng vấn đều không còn có ngẩng đầu.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) cầu cất chứa, cầu nhắn lại…
Chương 14
“Các vị lão sư hảo, ta là số ba mươi hai Quý Trạch An, nhân vật thử vai là Khổng Ngọc Tiêu.” Quý Trạch An tiến vào gian phòng nhỏ đơn độc kia, nhìn về một loạt người ngồi nghiêm túc phía trước, đơn giản làm một cái tự giới thiệu mình, liền nghiêng mình về bọn họ tỏ vẻ tôn kính.
là tác phẩm mới của đạo diễn Hoàng Dật Dương, trước đây Quý Trạch An không biết địa vị Hoàng đạo tại trong vòng là gì, sau khi về nhà dùng di động tìm tòi mới có nhận thức, càng thêm coi trọng tiểu phân đoạn kịch bản cầm trong tay tới.

Bên trong bộ kịch này cũng không có vai nữ chính rõ ràng, toàn cục đều lấy vai nam chính làm tâm điểm, toàn bộ kịch nói về cố sự vai nam chính trải qua thiên tân vạn khổ từ một người phàm tục tu luyện thành tiên.

Tựa hồ có hơi khuôn sáo cũ, chuyện này trong tiểu thuyết lễ tựa hồ viết đến hư thối, cố tình tại giới điện ảnh lại cơ hồ không có kịch bản như vậy, huống chi làm sao đem nội dung vở kịch khuôn sáo cũ diễn thành thoát tục đó chính là mị lực của đạo diễn, Quý Trạch An không lo lắng bộ tân kịch bản này sẽ đem đại đạo diễn Hoàng Dật Dương đẩy xuống thần đàn.
Sự thực cũng là như thế, trong tương lai, số lượng phòng bán vé cao, cả Giang Khâm Dật đóng vai nam chính bộ kịch này cũng nhận được giải thưởng vai nam chính nhiệm xuất sắc do nhất “Cánh Vàng quốc nội” thưởng, làm cho địa vị ảnh đế vòng giải trí của hắn ở quốc nội lần thứ hai vững chắc.

Quý Trạch An vừa nghĩ tới chính mình có cơ hội tham dự một cái kịch bản như thế cũng rất là nhảy nhót, mỗi ngày sau khi chạy xong diễn viên quần chúng trở về đều sẽ liên tục nhiều lần cân nhắc cái nhân vật kia, sau đó căn cứ kịch bản “Âm thanh ngoài hình ảnh” một lần lại một lần cải thiện, đương nhiên khán giả của cậu chính là tất cả các loại bàn, ghế tựa, ghế sô pha… trong nhà, bọn họ cũng có thể cho ra rất nhiều ý kiến, bất quá Quý Trạch An phát hiện máy truyền hình nhà cậu mới là lão đạo về phương diện này, từng cái từng cái phùn tào đều chuẩn.
Quý Trạch An nháy mắt hai lần, cũng không ngoài ý muốn nhìn thấy Giang Khâm Dật ngồi ở chỗ đó, cậu chỉ là xác định hắn lần thứ hai trở thành vai nam chính.

Ngược lại là Giang Khâm Dật tương đối bất ngờ đứa nhỏ này sẽ xuất hiện ở đây, dù sao người bình thường cũng không biết tin tức hội thử vai, huống chi cái hội thử vai này còn cần thư đề cử, tại trong ấn tượng của hắn Quý Trạch An chỉ là đứa nhỏ kẻ chạy cờ tốt tính, cho dù có đệ đệ hắn nện xuống hai trăm triệu, tựa hồ cũng không có thay đổi cái gì, nghe nói hắn như trước chạy diễn viên quần chúng.
Giang Khâm Dật ngược lại rất tình nguyện đứa nhỏ không bị tiền tài che đậy đôi mắt, nếu là như vậy, hắn ngược lại là sẽ thay đệ đệ của mình cảm thấy không đáng giá, một người trong mắt chỉ có kim tiền không xứng với đệ đệ của hắn, huống chi đứa nhỏ còn là một nam hài.

Nghĩ tới đây, Giang Khâm Dật liền quan sát vài lần Quý Trạch An cũng rất nhanh liền dời tầm mắt khỏi người hắn, tựa hồ cậu không có ý tứ làm quen với hắn, liền bởi vì như thế, Giang Khâm Dật mới càng nhìn cậu cao hơn nhìn.

Lúc trước nhiều người tiến vào như vậy, thấy sang bắt quàng làm họ cũng không phải là không có, hắn cảm thấy vô cùng phiền chán.

Nghĩ đến đệ đệ mình, lại nhìn về phía đứa nhỏ, Giang Khâm Dật quyết định nếu kỹ năng diễn xuất của đứa nhỏ thật sự không có trở ngại, hắn cũng nguyện ý nâng đỡ cậu, chỉ hy vọng Tiểu Việt hắn…
“Ngươi liền diễn tình cảnh Khổng Ngọc Tiêu điên cuồng đi.” Hoàng Dật Dương hời hợt nói, tình cảnh này chính là đoạn trích của một đoạn kịch bản hắn cho Quý Trạch An, cũng là một màn khó đóng nhất của nhân vật này.

Trong nháy mắt đó Khổng Ngọc Tiêu phải từ một cái thiếu niên vẫn luôn đơn thuần sùng bái ca ca của mình bị tâm kiếp làm hại mà rơi vào ma đạo.
Quý Trạch An gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng ngồi trên đất, hai tay tự nhiên khoát lên trên bắp đùi.
Nhắm mắt lại, lại mở, trong đôi mắt tất cả đều là căm hận…
Lại nhìn kỹ, hận ý kia lại biến mất sạch sành sanh, Khổng Ngọc Tiêu vẫn là cái chàng trai sùng bái ca ca của mình kia, “Ca ca…”
Cậu nhẹ nhàng than nhẹ một câu, sau đó nước mắt từ trong hốc mắt tuôn ra, nhưng cậu không có lấy tay lau đi, mà là tùy ý bọn họ chảy ra, giống như không để ý chút nào, nhếch miệng nở nụ cười, tựa hồ nghĩ đến cái quá khứ tốt đẹp gì.

Mà rất nhanh, nụ cười này liền cứng ngắc, trở nên vặn vẹo, cậu quét mắt gian phòng một vòng, tinh thần lực lan ra đi tìm ca ca của mình.

Ca ca của cậu ở cái thời khắc trúc cơ trọng yếu này cư nhiên có thể không có làm hộ pháp cho cậu, rõ ràng trước đây đáp ứng! Sắc mặt Khổng Ngọc Tiêu càng ngày càng khó coi, cũng càng ngày càng tái nhợt, trúc cơ mang tới đau đớn cự đại làm cả thân hình cậu đều có chút bất ổn.
“Ca ca!” Khổng Ngọc Tiêu gầm rú một câu.
Lập tức, cậu liền bình tĩnh, hắn cố nhịn đau, lần thứ hai nhắm mắt lại…
Tại trong nháy mắt mí mắt khép lại đó, toàn bộ tóc đen của cậu bị màu bạc tập kích, lại mở mắt, trong ánh mắt nguyên bản sơn đen kia chợt lóe một tia hồng quang.
Trúc cơ thành công đồng thời, cậu cũng nhập ma .
Ca ca vẫn luôn cho cậu dựa vào đã thành chấp niệm của cậu, cậu biết ca ca của cậu nhất định không hy vọng nhìn thấy cậu biến thành ma tu, cho nên Khổng Ngọc Tiêu che giấu chính mình bỏ chạy , không có để lại một tia tin tức.

Tại địa bàn ma tu hiển nhiên càng khó sinh tồn hơn so với đất đai chính đạo, thời gian càng dài, chấp niệm kia liền biến thành hận ý, cậu càng ngày càng hận ca ca của mình, điên cuồng tăng cao tu vi, chỉ vì có một ngày có thể tự tay giết chết ca ca phản bội mình!
Khổng Ngọc Tiêu vừa trúc cơ, nghiêng ngã lảo đảo đứng lên từ bồ đoàn, trong đôi mắt không có một tia nhiệt độ.
Sùng bái với Lỗ Mạc Tiêu đều bị hận ý hòa tan, biểu tình trên mặt cậu không vặn vẹo, không thay đổi dáng dấp.

Lúc này cậu nhìn chiếc nhẫn chứa đồ trên tay trái mình kia, nhếch miệng, nở nụ cười, trong nụ cười mang theo tràn đầy tà ý, có hết thảy mùi vị ma tu.
Cậu nói: “Từ hôm nay trở đi ngươi không phải ca ca ta, Lỗ Mạc Tiêu.”
Kịch bản Quý Trạch An bắt được liền hết ở đây, cậu nói xong lời kịch, sau đó một người ở nơi đó cười khẩy nửa ngày, từ đầu đến cuối không có nghe được câu “cắt” hay gì đó tương tự, sau đó có chút nhịn không được nâng lên đầu.

Trong đôi mắt không có tà ác bởi vì tiến vào vai tuồng, hoàn toàn là dáng dấp, thông suốt bình thường của cậu, thủy nộn, chàng trai nhìn qua có chút làm không nhịn được muốn bắt nạt rồi lại không muốn để cậu bị người khác khi dễ, được mấy vị bình ủy nhìn mình chằm chằm cậu nở nụ cười vô cùng tỏa nắng.
Lần này, hết thảy bình ủy toàn bộ ngây ra , Quý Trạch An đột nhiên thay đổi làm cho bọn họ có chút tiêu hóa không kịp, đến nửa ngày, thân là tổng đạo diễn bộ kịch bản này Hoàng Dật Dương lúc này mới lên tiếng nói: “Được, ngươi trở lại chờ tin tức đi.”
Quý Trạch An nghe, nụ cười trên mặt không có dừng lại, cậu cười lần thứ hai cúi mình vái chào mấy vị bình ủy, sau đó nhẹ giọng rời đi, không hề ý tứ.
Vẫn là có chút phấn nộn! Giang Khâm Dật nhìn bóng lưng đứa nhỏ không nhịn được bình luận.

Cậu chẳng lẽ không biết thời gian lưu lại trong căn phòng này càng dài càng dễ dàng thêm ấn tượng cho bọn họ sao? Đầu tiên là tại thời điểm không có đạo diễn kêu mà dừng, sau đó thời điểm kêu đi là cậu đi gọn gàng, bất quá cá nhân hắn ngược lại là càng ngày càng thưởng thức cậu, hắn ngược lại là rất yêu thích Quý Trạch An làm như vậy.
Đi tới trên đường, Quý Trạch An sâu sắc thở ra một hơi, lúc này mới sốt sắng.

Cậu không biết đến cùng mình biểu diễn như thế nào, tuy rằng bàn chấm điểm cho cậu lời khen, nhưng nếu đạo diễn không thích cũng là đừng mong a.

Bộ phim này đời trước cậu cũng không có đi xem, ngược lại là Nghiêm Cẩm đi xem, sau khi trở về nói với cậu một đống lớn, khi đó chính là nghỉ hè kết thúc thi đại học, cậu bận làm công kiếm tiền.

Cậu chỉ biết là bộ kịch này rất nổi danh, cũng rất kiếm được tiền, nhân khí tăng mạnh, ngôi sao điện ảnh là Giang Khâm Dật.

Còn nhân vật Khổng Ngọc Tiêu cuối cùng rơi vào trên người ai, cậu hoàn toàn không biết…
Lúc này đã xong mới căng thẳng, Quý Trạch An biết rất không nên, thế nhưng cậu chính là có chút không khống chế được.
Ngây ngốc đứng bên lề đường một hồi lâu, cậu mới lấy lại tinh thần.
Mãi đến tận khi cậu quyết định đi mua một khối bánh ga tô nhỏ chúc mừng cậu đi ra bước thứ nhất, cậu thấy được nam nhân kia.

Vẫn là một bộ trường sam, bất quá hôm nay mặc chính là trăng lưỡi liềm trắng, ở trong đám người rất là hoàn toàn không hợp.

Cậu dừng bước, nhìn hắn, nhìn Du Dịch đến gần cậu, sau đó dừng lại.
“Tiểu An, thử vai thế nào?”
Quý Trạch An nhìn về phía hắn, đột nhiên nói hết ý nghĩ, “Căng thẳng.”
“Đều đã xong, không có chuyện gì.” Du Dịch nhìn mặt đứa nhỏ, sau đó không nhịn được muốn lấy tay sờ sờ, bất quá cuối cùng là rơi vào trên đầu cậu, “Đói bụng sao?”
Quý Trạch An gật đầu, cậu nguyên bản muốn đi mua bánh ga tô nhỏ.
Du Dịch thu được tin tức Giang Khâm Dật gửi mới biết vai ngày hôm nay cậu chạy đi thử cũng không phải kẻ chạy cờ như thường lệ, thời điểm buổi sáng như thường lệ xem bói cho đứa nhỏ, thấy là mọi việc thuận lợi liền không quá lo lắng.

Bất quá bây giờ hắn thấy đứa nhỏ tựa hồ còn có chút không vui, chắc là xảy ra chuyện gì, hắn liền không cảm thấy là thử vai không thành công, tin nhắn của Giang Khâm Dật nói cho hắn biết kỹ năng diễn xuất của đứa nhỏ vô cùng kinh diễm, tuy rằng còn có chỗ không đủ, thế nhưng đối với một cái vị thành niên không phải chính quy mà nói thì đã rất tốt, cậu có thiên phú, chỉ cần cậu nghiêm túc có thể đi càng xa hơn.
“Tìm một chỗ đi ăn đồ ăn đi.” Du Dịch nâng nâng cái túi trong tay, bên trong là hộp cơm cùng sữa bò tự tay hắn chuẩn bị, bởi vì biết ngày hôm nay đứa nhỏ không ở thành phố điện ảnh làm kẻ chạy cờ, cho nên hắn không có giả dạng thành đồ ăn bên trong hộp thức ăn nhanh công ty thống nhất, lúc trước giả dạng ở bên trong là vì không muốn quá rõ ràng, làm đứa nhỏ tại đoàn kịch khó hòa nhập, cho nên mỗi lần đều phải gột rửa xoát xoát cộng thêm tiêu độc hộp đồ ăn hồi lâu.
“Ta muốn ăn bánh ga tô nhỏ.” Quý Trạch An lập tức đề ra yêu cầu của mình, cậu cũng không biết tại sao ở trước mặt người này cậu liền nguyện ý tùy hứng một ít, bất quá bây giờ cậu còn không suy nghĩ nhiều nghĩ, có một số việc vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt.
Du Dịch đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Quý Trạch An, mang theo người đi tới một nhà cửa hàng đồ ngọt, sau đó để đứa nhỏ chọn thứ mình muốn ăn.

Một mặt khác, hắn liền lấy từ bên trong túi ra hộp cơm mở ra, đẩy lên trước mặt cậu, ” Ăn cơm trước, xong hãy ăn điểm tâm.”
Quý Trạch An nhộn nhạo nhìn sườn xào chua ngọt trong hộp cơm, cảm giác đói, chạy đi phòng rửa tay rửa sạch tay, sau đó liền cầm đũa lên ra tay với sườn xào chua ngọt đầu tiên.
“Ăn ngon, là ngươi làm sao?” Ngày hôm nay dùng không phải hộp thức ăn, thế nhưng mùi vị vẫn là cái mùi kia, rất rõ ràng làm ra từ tay một người.

Phun ra một cục xương, hai mắt Quý Trạch An sáng lấp lánh nhìn về phía Du Dịch, trong lòng cậu kỳ thực đã có đáp án, dù sao hộp cơm viết đây là tiện lợi tình yêu Du Dịch đưa tới, tiện lợi tình yêu hình như đều là bản thân làm đi, Quý Trạch An là muốn như vậy cho nên cứ hỏi như vậy.
“Ân, ngươi thích là tốt rồi.” Hắn nguyện ý vì đứa nhỏ làm cơm cả đời, bây giờ đứa nhỏ còn quá gầy, so với thời điểm lần đầu gặp gỡ khá hơn nhiều, nhiều hơn chút thịt làm cho hắn rất có cảm giác thành công a!
Tác giả có lời muốn nói:  cảm ơn mọi người phiếu bá vương, đát
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-05-24 08:17:51
Bảy dứu ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-01 21:58:02
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-01 23:37:51
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-03 07:15:19
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-04 07:19:01
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-04 19:12:50
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-06 07:49:47
Làm chiên sơ đậu đũa ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-06 10:35:59
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-07 07:50:08
Lạc Thiên linh hiên ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-07 08:56:02
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-08 07:16:37
Thích xem văn ngựa gỗ huyên ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-10 13:13:19
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-11 07:14:39
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-13 22:46:06
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-15 07:17:30
alijinlin ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-15 17:42:06
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-16 07:17:26
alijinlin ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-16 07:52:49
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-18 07:15:09
Quất thiên hạc ném nhất quả địa lôi ném mạnh thời gian:2015-06-20 07:14:43
trời thu mát mẻ ╮ ném một cái lựu đạn ném mạnh thời gian:2015-06-20 19:31:52
(:з” ∠) tiếp tục cầu ghi lại lời nói cùng thu gom, tổ chức sinh nhật muội tử xin lỗi, ta trong xương liền là một cái mệt mỏi hàng…
Chương 15
Cọ cơm người này làm xong, ăn xong điểm tâm hắn mua, Quý Trạch An ngốc hồ hồ đi theo hắn ngồi trên một chiếc xe tới đón hắn.

Cậu chớp hai cái ánh mắt nhìn nam nhân mặc một thân áo dài thực sạch sẽ vẻ mặt không hiểu, “Chúng ta đây là đi nơi nào?”
Chẳng lẽ không phải là ăn cơm chiều xong liền mỗi người đi một ngả sao? Tuy rằng giống như có chút cảm giác dùng qua liền vứt, chính là đi theo hắn công tác cũng không tránh khỏi rất kỳ quái ? Cũng bởi vì nguyên bản đáp ứng muốn đi chỗ ở của hắn ăn bữa tối, hắn lâm thời lại có công tác không thể không thay đổi kế hoạch, Quý Trạch An đã cùng Du Dịch nói qua không muốn quấy rầy công tác hắn hôm nào lại gặp là được, chính là nam nhân này xuất hồ ý liêu (không ngờ) quyết đoán cự tuyệt.

Chẳng lẽ sự tình làm một bữa cơm cho một nam nhân ăn còn trọng yếu hơn so với công tác.

Quý Trạch An yên lặng ở trong lòng vỗ cho mình một bàn tay, ý tưởng này của cậu không khỏi quá tự kỷ .
“Đi nhà chủ tử người này.”
“Ngươi công tác thay chủ tử của hắn?” Quý Trạch An một bên hỏi, một bên cảm thấy từ chủ tử này quá mức cổ phong .
“Không, hắn có công tác ủy thác ta.” Đối đãi Quý Trạch An, Du Dịch luôn rất có tính nhẫn nại.
“A.” Quý Trạch An gật gật đầu không hỏi lại.

Cậu không khỏi cảm thấy hành động mình đi theo hắn đến chỗ hắn làm việc như vậy, hoặc là nói là cùng hắn đi công tác không khỏi quá mức thân mật … Cậu cảm thấy bọn họ vẫn là bảo trì khoảng cách thích hợp mới tốt, nhãn lực nhìn người của cậu quả thật không tốt, có văn tự hỗ trợ cũng sẽ không dễ dàng bị lừa, chính là trên mặt người này không có văn tự.

Một là không muốn lần thứ hai ngu ngốc bị lừa bị lừa, hai là cảm thấy khoảng cách sinh ra mỹ.

Cậu đối với nam nhân này có hảo cảm khó hiểu, cùng hắn ở một chỗ thực thoải mái, Quý Trạch An không thể không lo lắng quá mức thân cận có thể làm hết thảy đều thay đổi hay không.

Đời này, so với nắm tay người yêu cả đời, cậu càng muốn muốn một bằng hữu cả đời.

(DD is in friend-zone =)))
Cho nên cậu không tiếp tục hỏi.

Biết càng nhiều, quan hệ lại càng thân cận, khoảng cách cũng sẽ ngắn lại.

Mà làm bằng hữu thì không cần có nhiều hiểu biết như vậy, dù sao để định nghĩa một cái bằng hữu là căn cứ rất nhiều phương diện , có lẽ hai người chính là có cùng yêu thích, có lẽ hai người chính là có chuyện có thể nói, hoặc là an tĩnh ngồi cùng một chỗ đã cảm thấy thực thoải mái… Quý Trạch An cảm thấy như bây giờ thực tốt, quan hệ như vậy cùng Du Dịch thực tốt, không cần phải xé mở một tầng.

Cậu không hy vọng hết thảy không giống cậu tưởng tượng, cho nên cậu hy vọng tại trong mắt cậu Du Dịch vẫn như trước duy trì cảm giác thần bí là được…
“Du tiên sinh, đến , chủ tử chúng ta đang chờ ngươi trong ghế lô, ta giúp ngươi đi qua.” Ô tô bị ngoại lực mở ra, nam nhân đi xuống từ vị trí lái xe mặt không đổi sắc đứng ở một bên, nam nhân điều khiển vị trí chủ động cùng bọn họ nói.
Quý Trạch An chui ra khỏi xe có rèm che, sau đó giương mắt nhìn lại.
Đây là một gian trà lâu cổ kính, rất có hương vị trong kịch võ hiệp, bất quá địa phương quá mức hẻo lánh, ở trong này không biết sinh ý thế nào…
Cậu đi theo phía sau Du Dịch xuống xe , sau khi xuống xe chính là thoáng đánh giá vị trí một chút, sau đó liền an tĩnh đứng ở bên cạnh Du Dịch.

Du Dịch cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu hài tử không lên tiếng cũng không nói gì thêm, thời điểm ngẩng đầu ôn nhu trong ánh mắt hầu như không còn, hắn lại là cái Du tiên sinh Du đại sư cao lãnh đạm mạc trong vòng luẩn quẩn kia Hắn nhìn về phía người nói chuyện, ý bảo người nọ dẫn đường, người nọ thực nhanh minh bạch, bật người ngay đi tới trước, Du Dịch liền mang theo Quý Trạch An theo ở phía sau.
Xuyên qua đại đường, tiến vào phòng, lại đi qua một cái hành lang dài, nam nhân dẫn đường dừng.
Hắn dừng lại, xoay người, lễ phép cười cười với Du Dịch, “Du tiên sinh, bởi vì đề cập đến vấn đề riêng tư của lão bản chúng ta, cho nên vị này…”
“Như thế, thỉnh người cao minh khác đi.” Du Dịch không biết là chính mình có chuyện gì cần che giấu tiểu hài tử, hắn thật sự muốn cùng tiểu hài tử cứ như vậy qua cả đời.

Nhìn cậu lớn lên, nhìn cậu trổ mã, ở bên cạnh cậu già đi, vẫn luôn có cậu làm bạn.
Nam nhân kia nghe Du Dịch nói như vậy bật người cứng ngắc, nụ cười trên mặt có chút duy trì không được, hắn biết lão bản nhà mình là thật vất vả, thậm chí lấy quan hệ mới thỉnh được vị Du tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh này, nếu là tại nơi hắn lưu không được người, lão bản không chừng sẽ làm ra chuyện gì.

Chính là lại không thể không giữ gìn riêng tư của lão bản, dù sao lão bản chỉ muốn gặp một mình Du tiên sinh, mà hài tử bên cạnh hắn kia hiển nhiên không trong danh sách này.
“Du tiên sinh, ngài chờ.”
Du Dịch dừng lại, sau đó liếc mắt nhìn người nọ một cái, biết hắn không làm chủ được.
“Du tiên sinh, chuyện này ta không làm chủ được, thỉnh ngài chờ, hiện tại ta đi xin chỉ thị của lão bản một chút.” Nam nhân nói xong lời này, cũng không có sốt ruột rời đi, mà là dẫn bọn hắn tiến vào một gian phòng, nhìn bọn họ ngồi xuống lúc này mới rời đi.
Sau đó, liền có cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đưa tới nước trà cùng điểm tâm.
Quý Trạch An cũng không đói, nhưng nhìn điểm tâm tinh xảo vẫn có chút thèm ăn, có lẽ là ngày lành đời trước quá ít, chưa ăn cái thứ gì tốt, đời này nhìn thấy đồ ăn luôn không khống chế được có chút tham , đặc biệt nhìn thấy tiểu bộ dáng điểm tâm từng bước từng bước ‘╰(′︶`)╯ ta ăn thật ngon’, cậu liền càng thêm muốn ăn.

Du Dịch nhìn thấy bộ dáng tiểu hài tử muốn ăn lại không động cảm thấy có chút đáng yêu, tuy rằng hắn không thế nào thích đồ ăn bên ngoài, chính là tiểu hài tử muốn ăn hắn liền thỏa hiệp, huống chi hắn biết trà bánh nơi này coi như sạch sẽ hương vị cũng không tồi, tuy rằng hắn chưa từng ăn, nhưng không có nghĩa là hắn không biết.
“Trong ghế lô có toilet.” Ý tứ Du Dịch chính là ngươi tẩy tay xong là có thể ăn.
Quý Trạch An nghe nói như thế ngẩn người, ngẩng đầu, có chút ngại ngùng nhìn về phía Du Dịch.
Cậu một đống tuổi còn tham ăn như vậy thật sự là… Quý Trạch An rất muốn che mặt, bất quá vừa nghĩ tới bây giờ chính mình còn là học sinh trung học, loại cảm giác thẹn thùng này liền sẽ tốt hơn một chút.
Du Dịch nhìn cổ tiểu hài tử nổi lên một tầng phấn hồng, không tiếng động cong môi lên, nhìn cậu vội vàng đứng lên đi rửa tay, sau đó thời điểm cậu quay đầu trở về hắn thực khoái thu hồi tươi cười, sau đó đặt toàn bộ trà bánh trên bàn tại trước mặt tiểu hài tử, để cậu khoát tay là có thể bắt được.
“Cám ơn.” Quý Trạch An cầm lấy một khối điểm tâm một hơi có thể nuốt vào màu lục nhạt đặt ở trong miệng, nhấm nuốt, nuốt vào xong uống một hơi trà nóng, “Ngươi không ăn sao?”
Du Dịch lắc lắc đầu, lúc này Quý Trạch An mới phát hiện người này cả nước trà đều không uống qua một hơi, người khi bưng lên là bộ dạng thế nào hiện tại liền là bộ dạng thế ấy.

Nhìn văn tự trên điểm tâm cùng chén trà, Quý Trạch An thực xác định mấy thứ này không có bất cứ vấn đề gì, có lẽ hắn chính là không khát cũng không đói bụng càng thêm không thèm?
Thời điểm tiểu hài tử ăn cái gì rất giống sóc nhỏ, một bên quai hàm cố nhai, nhìn qua… Dùng ngôn ngữ lưu hành internet mà nói chính là manh manh.
Điểm manh này trực tiếp sáp đến trung tâm trái tim Du Dịch, mười điểm! Phải là mười điểm a! Bất quá Du Dịch như trước là bộ dáng trích tiên, nhìn qua thanh lãnh, tựa hồ chỉ thích hợp nhìn từ xa.

Bất quá Quý Trạch An ngược lại cảm thấy như vậy thực tốt, cậu không có cảm thấy xa cách, cậu có thể cảm giác đến người này chính là tính tình này, cho dù trên mặt hắn không có văn tự.

Hơn nữa Du Dịch đối tốt với cậu không phải bằng ngôn ngữ, không phải bằng vẻ mặt, mà toàn bộ hắn đều dùng hành động biểu đạt ra.

Bằng hữu như vậy mới càng thích hợp thâm giao, bởi vì chân tâm bọn họ thường thường đều là thông qua biểu đạt thực tế, một sự kiện thường thường càng làm cho người cảm động hơn so với một trăm câu nói dễ nghe.
Cũng không lâu lắm, ba tiếng đập cửa vang lên, nam nhân lại về đến nơi này, “Du tiên sinh cùng với vị này, tiên sinh, mời bên này.”
Quý Trạch An không có để ý người nọ tạm dừng, chính là nhìn về phía Du Dịch, “Ta có thể tiếp tục ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm sao?”
Tuy rằng một mình tại địa phương xa lạ sẽ có một loại xấu hổ, bất quá cậu càng thêm không muốn tiếp xúc quá mức gần gũi với Du Dịch.
Quý Trạch An thấy hiện trạng này thực hảo, cho nên cậu chỉ muốn bảo trì, vẫn chưa muốn tăng thêm
Ngược lại Du Dịch cảm thấy tiểu hài tử đây là muốn tạo khoảng cách với hắn, tuy hắn không nói, nhưng hắn vẫn luôn là một người thực mẫn cảm, rất nhiều chuyện hắn đều rõ ràng, huống chi chức nghiệp có thể làm cho hắn càng thêm tới gần những cái không biết.
Hắn trầm mặc một hồi, không có đáp ứng, không có cự tuyệt, “Vì cái gì?”
Du Dịch chỉ là hỏi tiểu hài tử một câu vì cái gì.
Nhưng vấn đề này Quý Trạch An đáp không được, cậu cũng không thể nói cho người này cậu không muốn quá thân cận cùng hắn đi? Như vậy rất đả thương người, hơn nữa cũng duy trì không được quan hệ nguyên trạng của bọn họ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (:з” ∠) ta nghĩ mỗi ngày cố định cái thời gian đổi mới, thuận tiện thúc giục chính mình, đại gia cảm thấy mấy giờ hảo?
Buổi sáng tốt lành vẫn là giữa trưa hảo hoặc là buổi tối hảo? Có lẽ cũng có có thể là rạng sáng?
Trưng cầu đại đại nhóm đề nghị!
Cuối cùng, tiếp tục vô liêm sỉ cầu nhắn lại, cầu cất chứa (づ 3)づ.
tội nghiệp em thụ một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, tội nghiệp anh công bị xếp vô friend-zone tội nghiệp nhi, sáng nay lên ko thấy chương 14đi tìm tùm lum mấy thấy = = làm hết hồn tưởng mất chương 14 luôn chớ
p.s đang phân vân có nên đi làm ngôn tình ko tại đang bị hứng thú với mấy bộ xuyên thư hay hệ thống của ngôn tình cơ mà lại cũng đang bị lười nhìn trời cho cái ý kiến đê cơ mà sẽ ko làm ngôn bên nhà này đâu ở đây chỉ có đam thâu Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui