11.
Trong giây lát, trong mắt Tề Ngọc Thần lóe lên một tia phức tạp khó hiểu.
Hắn nhận lấy chiếc túi từ tay ta, cầm trong tay xoa nhẹ hai cái, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Nàng ấy có nói lời nào muốn chuyển tới ta không?"
Ta lắc đầu.
Hắn khẽ ‘hừ’ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi, Hoàng thượng vẫn đang đợi ở bên ngoài, ngươi đi ra ngoài trước đi, Tiểu Thảo, đừng quên những việc ta đã giao cho ngươi.
"
Khi ta ra ngoài, Tạ Hành đang ở ngoài hoa viên.
Tề Ngọc Nhàn đang đứng trước mặt chàng, ngước lên nhìn chàng nói điều gì đó.
Ta im lặng một lúc rồi bước tới, vừa lúc nghe thấy giọng nói nũng nịu của nàng ta: "Thần nữ đã từng đọc một quyển sách, kể về điển cố của Nga Hoàng và Nữ Anh thời xưa! "
*Nga Hoàng và Nữ Anh là tỷ muội ruột, cả hai đều được gả cho vua Thuấn.
(Ý ả ta là ả cũng muốn gả cho hoàng thượng í, mắc mệt:))
Tạ Hành chỉ nghe, không nói gì, ánh mắt trầm mặc, trên vẻ mặt có chút lãnh đạm, nhưng khi thấy ta đến gần thì chàng cong cong khóe môi, mỉm cười.
Chàng ấy cười lên thật sự rất đẹp, ta như bị chìm đắm trong đó, sau đó có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, giọng của Tạ Hành vang lên: "Tề cô nương muốn làm Nga Hoàng, nhưng ta lại không muốn làm vua Thuấn.
" (má nó nhụk, haha)
Tề Ngọc Nhàn liền lộ ra vẻ xấu hổ lúng túng, nàng ta miễn cưỡng hành lễ một cái, quay người rời đi thẳng một mạch.
Tạ Hành nắm tay ta, cười hỏi: "Nàng với ca ca trò chuyện xong chưa?"
Ta mở miệng đáp: "!.
.
Hắn không phải ca ca của ta.
"
“Không sao cả, dù sao bọn họ đều là những người không quan trọng.
” Tạ Hành lãnh đạm gật đầu, “Nếu đã trò chuyện xong rồi, vậy thì đi thôi.
”
Suốt quãng đường trở về, chàng luôn nắm chặt tay ta, sánh bước bên nhau đi qua những hoa viên và hành lang của phủ Thừa tướng.
Trước đây, những con đường này luôn khiến ta cảm thấy bức bối, choáng ngợp, nhưng khi ta đi cùng Tạ Hành, thoáng chốc liền cảm thấy an tâm.
Khi ra đến cửa, Thừa tướng đã sai người ra để tiễn Tạ Hành và ta.
Thế nhưng ngay khi Tạ Hành vừa đứng ở cửa, một mũi tên đột nhiên bay ra khỏi bụi gai, lướt qua má chàng và cắm sâu vào cột cửa.
"Tạ Hành!"
Nỗi sợ hãi bao trùm, ta hét lên mà không kịp suy nghĩ, quay đầu lại nhìn chàng.
Trên khuôn mặt hơi tái nhợt ấy, có một dòng m.
áu đang chầm chậm chảy xuống.