Tả Tiên Sinh, Hữu Tiên Sinh

Hữu tiên sinh nóiTừ khi nhà lão Tả bị cướp sạch không còn một mống hắn đành phải chuyển đến ở với ta, đối với việc này ta đương nhiên là hoan nghênh không hết. Nhưng hắn thì lại không vui, xoay tới xoay lui nhăn nhó nhéo nửa ngày ta mới biết nguyên lai hắn là không thích làm “kẻ ăn bám”, ta bật cười, nghiêm trang đối hắn nói:

“Ai nói cho em ăn không phải trả tiền chứ? Tiền thuê nhà vẫn là phải đưa!”

Hắn vừa nghe sắc mặt liền thay đổi, ngữ khí ê ẩm hỏi ta tiền thuê nhà mỗi tháng là bao nhiêu, ta đưa một ngón tay: “Một trăm!”

“A?! Một trăm?”

Trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên một đạo kim quang xinh đẹp, đó là một trong những cảnh sắc khiến ta thích nhất, vì hiện tượng này so với ánh sáng cực Bắc còn hiếm thấy hơn gấp nhiều lần, nên ta là không ngại thường xuyên hy sinh lợi ích cá nhân. Nhưng mà hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, sâu kín nói:

“Quên đi, anh thu ít như thế có khác nào không thu đâu! Rõ ràng là không có thành ý!”

Di? Ta không có nghe sai đi? Vắt cổ chày ra nước cư nhiên chê ít tiền? Ta nhanh chóng nhéo tay mình một cái, đau! Đó là sự thật? Vì thế ta đưa ra hai ngón tay:

“Hai trăm!”

“Hai trăm?!” Hắn sắc mặt lại thay đổi, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt ta:

“Hai trăm?! Thu như vậy mắc quá, thà anh chém em đi còn hơn?!”

“…..”

Ta không còn lời nào để nói, địch nhân thật sự rất khó nắm bắt, ta không biết nên như thế nào ứng phó mới tốt, ai…… Một tiếng thở dài, ngay lập tức, ta nảy ra một ý hay:

“Anh thấy như vậy đi, anh mỗi tháng thu em 100 (vâng cuối cùng vẫn là 100), sau đó em mỗi ngày phụ trách bữa tối, thế nào? Đồ ăn là do anh mua!”

“Hảo!” Hắn mặt mày hớn hở đáp ứng, tác chiến thành công!

Sau đó vấn đề lại tới nữa, hắn “Bàng Môn Tả Đạo” so với ta “Bàng Môn Hữu Đạo” diện tích không sai biệt lắm, hơn nữa hắn bán là phiên bản, sinh ý so với ta tốt hơn [ tuy rằng thực tế kiếm tiền không nhiều bằng ta], nhưng người này vì tiết kiệm tiền ngay cả nhân viên cửa hàng cũng không nỡ thuê nhiều hơn một người, mỗi ngày đều ngồi vào chỗ của mình trông coi cửa hàng, nhân viên duy nhất trong tiệm bận bịu đến váng đầu hoa mắt, không đến một tuần liền từ chức.

Hắn cũng không tiếp tục thông báo tuyển dụng nhân viên mới, dứt khoát chính mình thống lĩnh toàn cục, cứ như vậy, khổ nhất đương nhiên là ta, vốn dĩ trước kia có hắn phụ trách bữa tối, hiện tại hắn hơn bảy giờ tối mới đóng của về nhà, ta sớm đói đến nói không ra hơi. Vì thế ta đành chính mình ra tay nấu cơm, nhưng như thế lại khiến hắn không vui, một bên mồm to ăn đồ ăn ta làm một bên thầm oán ta tước đoạt nghĩa vụ của hắn, rõ ràng là không đem hắn để vào mắt.

Ta lại một lần nữa đầu hàng, trầm tư suy nghĩ một đêm sau lại nghĩ ra một cái diệu kế.

Ngày hôm sau ta lấy cớ nói sinh ý của ta bên kia rất ít, nhân viên trong tiệm cũng rất nhàn rỗi, hỏi hắn có muốn ta cho hai người đi qua hỗ trợ hắn hay không, cũng lần nữa nhấn mạnh tiền lương của các nàng đều là do ta trả. Hắn đương nhiên cầu còn không được, gật mạnh đầu một cái, ta vội vàng đem hai nhân viên đắc lực nhất trong tiệm chuyển qua, còn mình tự thông báo tuyển dụng thêm hai nhân viên mới, lúc này chắc chắn có thể được ăn bữa tối rồi a.

Ai, thật sự là mỗi nhà mỗi cảnh a!

Nếu ta nghĩ rằng từ nay về sau có thể an chẩm (ngủ ngon) không lo gì nữa, thì ta thật sự là quá ngây thơ rồi, qua không được vài ngày lại xảy ra chuyện, ngày đó ta tan tầm đi mua đồ ăn, đi ngang quầy cá hồi nhìn cũng ngon lành vì thế mua ba cân mang về, hắn hỏi ta giá cả cùng cân lượng sau đó cau mày xuất ra cái cân tiểu ly (1) xem xét lại, sau đó một chuỗi giáo huấn được xuất ra theo:

“Anh có lầm không a! Vừa thấy là biết không đủ ba cân rồi, cư nhiên cũng không thèm nhìn lại cứ như vậy mua về, bị lừa hơn nửa cân rồi! Còn nữa mấy chục đồng tiền mua một cân cá!! Anh ngẫm lại đi thiếu nửa cân chính là thiếu bao nhiêu tiền a!” ….. Sau khi giáo huấn xong, ta bị lệnh cưỡng chế đem đổi cá lấy tiền về hoặc là phải đòi lại nửa cân cá bị thiếu.

Tất nhiên, ai lại làm chuyện xấu hổ như thế! Ta chỉ là tâm bình khí hòa (bình tĩnh) mua thêm ba cân cá hồi trở về, đến lúc đó nói rằng vì người bán cá quá mức hổ thẹn, cho nên quyết định tặng thêm cho chúng ta ba cân, hắn nhất định sẽ cao hứng đến chết, hì hì!

Ta càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, nhất thời không lưu ý, khi đi qua đường bị xe đụng phải

— may mắn chỉ là xe đạp! Bất quá, bởi vì tên lái xe kia thuộc loại đường cùng chạy như điên, ta bị va chạm với tốc độ mạnh, chỉ kịp nghe một tiếng — đầu đụng phải mặt đường, trước mắt một màn tối sầm – ngất.

Lúc tỉnh lại ta phát hiện mình đã nằm trong phòng bệnh, lão Tả còn đang sợ hãi lúng túng nhìn chằm chằm ta, ta động đậy thân thể một tí, hoạt động hình như không có cái gì đáng ngại cả, nhìn nhìn thân thể cũng không phát hiện điểm vết thương nào – thế thì sao ta lại nằm trong bệnh viện a?

Ta kỳ quái hỏi hắn. Hắn nói ta là đầu đụng vào mặt đường, có nguy cơ bị chấn động não, bác sĩ phân phó phải nằm viện hai ngày để quan sát sau đó nếu không có gì mới có thể xuất viện.

Không phải chứ! Bị tí xíu nhỏ nhoi này mà phải nằm viện quan sát hai ngày?! Ta đá rụng chăn muốn xuống giường đi về nhà, lại bị hắn dùng lực đem ta ấn lại trên giường, từ trong mắt hắn ta nhìn thấy không ít lo lắng cùng áy náy, nga ~ ta biết hắn nghĩ, ta là bởi vì bị hắn bắt đi ra ngoài đòi “nợ cá” nên mới bị xe đụng! Vì để cho hắn được thoải mái, ta đành phải “an phận vui vẻ nằm trên giường chờ khỏi bệnh”.

Hai ngày này hắn thái độ vô cùng khác thường cứ dính lấy ta, cả ngày ở trong phòng bệnh bồi ta chết không chịu đi, chỉ có thời gian ăn cơm mới biến mất, khi về còn mang theo một đống thuốc bổ kỳ kỳ quái quái–

“Thiên ma hầm não heo! Bổ não, mau ăn mau ăn!”

* Thiên ma: tên một vị thuốc Đông y

Não heo?! Không phải chứ… Dùng não heo bổ não của ta? Cuối cùng ta sẽ không bị thành ngu như heo chứ, vẫn là không ăn thì tốt hơn!

“Khụ khụ, cái kia.. Kỳ thật anh đối với thiên ma bị mẫn cảm, ăn sẽ bị nổi mẩn đỏ…..” Ta chảy mồ hôi lạnh nói. Ăn thiên ma bị mẫn đỏ? Ta cũng có điểm bội phục sức tưởng tượng của mình.

“Nga…. Thực đáng tiếc, em còn sáng sớm chạy tới chợ mua nguyên liệu rồi còn lấy lòng mấy bà cô bán hàng nhờ họ chỉ em cách làm….” Hắn vẻ mặt tiếc nuối đem đống đồ ăn tinh xảo lấy lại từ tay ta, chính mình bưng lên chung thuốc bổ chứa não heo kia ngồi vừa thổi vừa ăn.

Nghe xong lời hắn nói ta đã bắt đầu hối hận, hắn như vậy vất vả lăn qua lăn lại tìm cách nấu đồ cho ta ăn, cho dù là ăn sẽ biến thành heo thì sao chứ? Ta thật sự là….. Nhưng mà hắn nhanh chóng ăn xong rồi, ta đành thật nhanh mau giải quyết cơm trưa của mình.

Sau đó hắn lại đây giúp ta thu thập đống đồ ăn còn thừa, ta nhân cơ hội kéo hắn xuống hôn một cái, không nghĩ tới hắn cư nhiên cực lực giẫy đẩy ra, mặt đỏ hồng nói với ta:

“Em vừa ăn xong thiên ma, sợ làm anh bị nổi mẩn đỏ ….”

Ta thật sự là hận chết chính mình vừa rồi mưu ma chước quỷ!

Hắn đi ra ngoài vứt rác cùng lúc đó điện thoại của ta rung chuông, nguyên lai là lão mẹ tìm ta, “Trừ tịch (giao thừa) con có về nhà ăn cơm hay không a?” bà hỏi.

“… Ách…” Ta là rất muốn cùng lão Tả hai người cùng nhau đếm ngược tân niên, bất quá –

“Tốt!!” Ta sảng khoái đáp,

“Bất quá, con muốn mang thêm một người trở về!”

“Ha ha ha ha! Không thành vấn đề không thành vấn đề! Vậy như thế nhé! Nhớ phải trở về a!” Lão mẹ cười lớn cut tuyến, ta cất điện thoại, ngẩng đầu lên, hắn không biết từ khi nào đã đứng sẵn trước mặt ta, âm trầm mà cười:

“Vừa rồi anh nói chuyện với ai mà cười đùa vui vẻ quá vậy??”

“Đương nhiên là mỹ nữ!”30 năm trước ta mẹ quả thật là một mỹ nữ.

“Nga?~ là ~~ sao?~~” Hắn quỳ một gối xuống ở bên giường, mặt càng lúc càng tiến sát vào ta, hàm răng trắng lóe hàn quang,

“Em… Em muốn làm gì?” Ta theo bản năng mà ngửa mặt ra sau, hắn sẽ không thật sự tin lời của ta chứ?!

“Hắc hắc…” Hắn bức đến trước mặt ta, ánh mắt giảo hoạt trừng ta, liếc mắt một cái, đột nhiên cúi đầu hôn lên ta.

“…… Ách?…..” Đại não của ta đã bị tắc

Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mà thở phì phò, “Cái kia…. Anh… Em….” Vì tránh cho sau khi về nhà bị phạt làm việc nhà, ta chuẩn bị làm sáng tỏ cái người vừa nãy nói điện thoại với ta là ai.

“Ha ha, yên tâm đi! Em vừa rồi rửa sạch miệng, hiện tại một chút thiên ma hương vị đều không có!” Hắn đắc ý cười, hiển nhiên hiểu lầm ý tứ của ta, thật sự là không có cách, ta đem hắn kéo trở về tiếp tục cái kiss vừa nãy chưa làm xong.

Hai ngày rốt cục đã xong, bác sĩ kiểm tra nói mọi thứ đều bình thường, không có di chứng, sau đó chúng ta lấy vận tốc ánh sáng trở về nhà, đến trước cửa hắn cư nhiên không cho ta vào, chính mình ở bên trong suy nghĩ cả nửa ngày, mang ra một cái chậu than:

“Nhảy qua đó!” Hắn mệnh lệnh.

“Nga ~” Ta nghe lời mà bước qua chậu.

“Thế là mọi điều xui xẻo xấu xa đều đã được tẩy trừ!” Hắn cao hứng giống như một tiểu hài tử.

Không nghĩ tới hắn lớn như vậy còn mê tín như thế a!

Sau bữa cơm chiều hắn xuất ra một đống tờ rơi đưa cho ta, ta xem một chút, tất cả đều là quảng cáo bảo hiếm.

“Di? Em kiêm chức bán bảo hiểm?” Hắn không phải vì tiền mà chiến đấu đến mức này chứ?

“Đương nhiên không phải! Em thấy anh rất bất cẩn, vẫn nên mua cái bảo hiểm an toàn một chút! Mau điền vào, ngày mai em mang đến công ti bảo hiểm.” Hắn nói chưa xong lại lôi ra thêm một bảng kê khai, nói:

“Em tính qua rồi, lời nhất là mua bảo hiểm tai nạn, hàng năm đóng phí một lần, bị thương nhẹ bồi 5 vạn, bị thương nặng liền bồi 10 vạn, chết còn có thể bồi 50 vạn, ha ha! Siêu giá trị!”

…… Thật đáng sợ! Ta cảm thấy sau lưng một mảng phát lạnh, hy vọng hắn chỉ là đơn thuần cảm thấy số tiền đó rất là lớn nên mới cao hứng đến thế, nhưng như thế này thì…

Dù sao hắn nói cái gì có lời thì tuyệt đối là có lời, cho nên ta rất nhanh liền điền vào bảng kê khai kia. Hắn lấy lại xem một chút, sau trả lại cho ta, nói:

“Đem người được hưởng tiền sửa lại đi!”

“Người được hưởng tiền là em có vấn đề gì sao?” Ta khó hiểu hỏi.

“Điền tên của em làm cho em cảm thấy thực bất an, giống như thật sự sẽ có cái gì ngoài ý muốn, anh vẫn là nên điền tên mẹ anh thì hơn!”

Bản thân ta vốn không sao cả, nếu hắn không chịu, ta liền điền tên mẹ ta vào. Thật đúng là không thể tưởng được thần giữ của này cũng có lúc chủ động buông tha cho quyền lợi a!

“Uy, tiếp qua một tuần chính là trừ tịch.” Ta đối hắn nói.

“Nga…..” Hắn vô tình đáp một tiếng.

“Theo anh về nhà đi!”

“A?!” Hắn hoảng sợ, quay đầu lại nhìn chằm chằm ta.

“Ha ha, không cần khẩn trương như thế, người nhà anh đã sớm biết chuyện của chúng ta, em chỉ là theo anh về ăn một bữa cơm thôi mà.”

“.. Nhưng.. Có thể không đi được không a?” Hắn mặt đỏ hồng.

“Kia đương nhiên không được! Xấu phụ (vợ xấu) cuối cùng cũng phải dẫn về diện kiến nhà chồng! Nhất định phải đi!!” Ta giả vờ nghiêm túc nói.

“…. Nga ~~~” Hắn bất mãn đáp, lập tức lại thay đổi nét mặt:

“Hừ! Em cũng không phải xấu phụ! Gặp cái gì nhà chồng a?! Không đi!”

“…. Khụ khụ.. Vậy em đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu nhé, được không?” Miễn sao đem hắn lừa về nhà là được.

“Ân ~ Thế còn nghe được!” Hắn vô cùng cao hứng nói một câu.

Mấy ngày sau, hắn giống như đã hoàn toàn thay đổi, mỗi khi rảnh liền lôi kéo ta đi dạo phố, tới tới lui lui lựa quần áo, hỏi ta mặc cái gì đi về nhà mới thích hợp. Không nghĩ tới ăn một bữa cơm cũng sẽ làm hắn khẩn trương đến như thế, bất quá hắn bình thường luôn không nỡ dùng tiền mua quần áo, cũng không chịu để ta mua cho hắn, ta không khỏi ý xấu suy nghĩ, dứt khoát thừa dịp này làm cho hắn xuất huyết nhiều một tí (vâng tiền là huyết của bé thụ a), hắc hắc! Vì thế ta không có hảo ý đem hắn đi đến vô số cửa hàng trong ngoài thành phố mua thiệt nhiều quần áo, nhìn hắn nước mắt lưng tròng mà quét thẻ ta lén đứng một bên buồn cười.

Một ngày trước đêm trừ tịch, hắn đạt đến đỉnh điểm căng thẳng, đến cơm cũng nuốt không trôi, “chiến y” thay ra thay vào hơn một trăm lần. Hỏi ta bộ này có vấn đề hay không, bộ này có khó coi quá hay không.

“Ân…” Ta ra vẻ nghiêm túc đánh giá hắn một trận, bí hiểm nói:

“Hoàn hảo….. Chỉ là……”

“Chỉ là cái gì?” Hắn khẩn trương bổ nhào vào người ta mà hỏi.

“Chính là! Em thử lại mặc vài lần mấy bộ quần áo mới vừa nãy bị em lăn qua lăn lại! Còn có, em nếu thích có thể đi thẩm mỹ viện trang điểm lại mặt mũi, đi thi hoa hậu nhất định có thế giật giải quán quân, ha ha ha!!”

Ta rốt cục nhịn không được cười ha hả, kết quả bị hắn hung hăng mắng một chút lại k vài cái, bất quá cũng cuối cùng giảm bớt sự căng thẳng trong lòng hắn.

Chiều ngày hôm sau, chúng ta hai người ăn mặc một thân ngăn nắp dẫn theo vô số túi vì hắn khăng khăng muốn mua một ít lễ vật, chậm rãi hướng về nhà phụ mẫu của ta mà đi.

Người ta thích, nhà của ta nhất định cũng sẽ thích, không biết cái người đi bên cạnh ta đây căng thẳng đến thế này sẽ bày ra biểu hiện như thế nào a?

Hảo chờ mong nha!

==============================

(1) cân tiểu ly (*hãn* thủ sẵn cái này trong nhà thì thật là…)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui