Kinh hỉĐem bữa sáng đặt lên bàn, Hữu tiên sinh vừa cởi tạp dề ra vừa đi trở về phòng ngủ.
Tả tiên sinh còn đang nằm trên giường khò khò mộng đẹp, hai tay ôm gối, thân thể cong lại trông như con tôm, một chân rớt xuống bên giường, chăn rơi trên mặt đất xếp thành một tòa núi nhỏ. Đây là lợi ích của việc ngủ dậy sớm hơn hắn, có thể ngắm nhìn dáng ngủ đặc sắc của ai kia, Hữu tiên sinh không khỏi tà ác mà nghĩ, một hôm nào đó nhất định phải chụp ảnh lại làm thành tập san để sau này chậm rãi thưởng thức.
Hữu tiên sinh vỗ nhẹ cái người đang ngủ say, thực ôn nhu nói:
“Uy, rời giường thôi ~ bữa sáng đều nguội cả rồi!”
“~~~” Tả tiên sinh hừ nhẹ một tiếng xoay người sang chỗ khác, tiếp tục ngủ. Hữu tiên sinh tiến sát xuống cắn một cái rồi lấy tay nhéo nhéo mũi hắn, chỉ chốc lát, ai đó bị bắt tỉnh lại mở to mắt, gắt gao trừng trừng cái người trước mặt, hoàn toàn khó chịu. Hữu tiên sinh nở nụ cười, hôn một cái trên môi hắn, xoay người nhặt cái chăn bị rớt dưới mặt đất sắp xếp lại cho gọn.
Tả tiên sinh bước chân dậm dậm đi vào phòng tắm, dùng tiếng nước ào ạt để biểu đạt rằng hắn đang thực sự không vui vì bị lôi đầu dậy. Hữu tiên sinh buồn cười đi trở về phòng khách, lấy một tờ báo chậm rãi xem.
Tả tiên sinh sau khi đạp hư hết phòng tắm, chân trần đi ra, vài giọt nước còn lưu lại trên trán, làm cho khuôn mặt tức giận của hắn có điểm ngây thơ. Hữu tiên sinh mặt nhăn mi nhíu, nói:
“Tại sao lại không mang dép lê?”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy sàn không đủ sạch sẽ?” Tả tiên sinh sắc mặt càng thêm hờn giận.
Làm sao có thể! Mỗi ngày bị người lau đến năm sáu lần, sàn bị lau sạch đến tróc một lớp da cũng được a, Hữu tiên sinh âm thầm đổ mồ hôi lạnh, không thể đắc tội với người đang tâm tình không tốt, liền đem đôi dép lê mình đang đi cởi ra dùng chân ỉn ỉn qua:
“Mang vào! Thời tiết lạnh.”
Tả tiên sinh cúi đầu nhìn đôi dép, lại ngẩng đầu nhìn Hữu tiên sinh, trong mắt có một tia mâu thuẫn. Hữu tiên sinh đành đẩy sát vào một tí, lấy tay lau mấy giọt nước còn đọng lại trên trán hắn, nói:
“Em cảm lạnh, lòng anh đau.”
Sau đó đi vào phòng ngủ tìm dép lê mang, bỏ lại Tả tiên sinh cả khuôn mặt đều bị nhuộm hồng.
Nhưng mà Tả tiên sinh tâm tình vẫn là không có cải thiện, cháo trứng hầm thịt đầy mỹ vị bị hắn bực bội mà khuấy tới khuấy lui, trở nên cháo không ra cháo nước không ra nước, tình trạng cực thê lương. Tình cảnh này đã kéo dài vài ngày, Hữu tiên sinh âm thầm thở dài.
Gần đây Tả tiên sinh trở nên nóng nảy, nguyên do là hai tuần trước hắn nhận được một cú điện thoại, một người bạn hữu công tác ở công thương cục rất nghĩa khí nói cho hắn biết, gần đây trị an rất tốt, nên mấy ngành chức trách liền đem lực chú ý dời vào việc bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ, nói đơn giản lại rằng, công thương cục bắt đầu chống sản phẩm sao chép!
Tin tức vừa ra, “Bàng môn tả đạo” của Tả tiên sinh cũng chỉ còn cách thông báo “Chủ tiệm có thai, tạm dừng buôn bán” cho đến nay. Mà bởi vì việc vi phạm bản quyền gây nên làn sóng nhỏ, thế nên “Bàng môn hữu đạo” của Hữu tiên sinh càng thêm sinh ý thịnh vượng, việc kinh doanh ngày càng đi lên, Hữu tiên sinh gắng sức thu xếp mọi chuyện, mỗi ngày đều bận rộn, nên không còn cách nào khác đành vắng vẻ với người đang nhàn rỗi ngồi nhà kia. Tả tiên sinh đích thực là mang trong mình dòng máu nhiệt huyết của chòm sao Kim Ngưu, nhiệt tình muốn làm việc thích kiếm tiền lại không muốn rời xa người thân sợ bị cô đơn, có thể hiểu hắn giờ phút này tâm tình trầm trọng đến cỡ nào……
Nhắm vào tâm tình buồn bã của Tả tiên sinh, Hữu tiên sinh đúng bệnh hốt thuốc dịu giọng an ủi:
“Đừng lo lắng, mấy cái chính sách đó chỉ ra vẻ to lớn một thời gian thôi, một trận gió thổi qua sẽ không có việc gì nữa, cố chờ vài ngày đi!”
“Khó khăn lắm em mới có được một kỳ nghỉ, em tốt nhất là nên hảo hảo nghỉ ngơi, bận bịu suốt ngày cũng không tốt!”
“Ách…… Nếu em nói không muốn nghỉ ngơi… thì trong nhà cũng có chút lộn xộn bừa bộn, em có thể thu dọn sắp xếp lại… Mấy ngày này, cố gắng kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn một chút a……”
Xét thấy Hữu tiên sinh thái độ thành khẩn, hơn nữa thoạt nhìn nói cũng có lý, Tả tiên sinh nửa tin nửa ngờ mà an tọa trong nhà, tạm thời biếng thành “ông chồng nội trợ ”. Mỗi ngày bắt gà, nấu canh, nhất cổ tác khí (*) chăm nom nhà cửa quét tước đến một hạt bụi nhỏ cũng không có, còn đem tất cả hóa đơn của mình cùng Hữu tiên sinh ra, ngồi xổm trên ghế sopha hết sức chuyên chú nghiên cứu nửa ngày, bữa tối đối với Hữu tiên sinh tiến hành một bài tọa đàm về quản lí tài sản đây sâu sắc và chặt chẽ, làm cho Hữu tiên sinh trong lòng một lần nữa [ lại một lần nữa!] nhận thức được rằng, cái người bên cạnh mình này, thật thật là một “người nội trợ đảm đang” – a……
(*) Nhất cổ tác khí: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Nhưng mà ở nhà ngày vẫn rất dài, Tả tiên sinh lại là một con người làm việc rất có năng suất, cho dù mỗi ngày ghé chợ hai lần, chuẩn bị tốt sớm trưa chiều ba bữa cộng thêm bữa đêm, làm vệ sinh quét dọn lần, xem báo chí bảy tám tờ, thời gian vẫn là còn lại hơn một nửa! Mỗi ngày trong phần tin tức vẫn là như cũ chuyên đề chống vi phạm bản quyền sao chép vẫn là nóng hổi nhất, Tả tiên sinh bi phẫn đấm mạnh vào ghế sô pha, trời sập thì ta cũng mặc nó!
Sau đó, liền bắt đầu cam chịu cuộc sống, tỷ như, lúc nào cũng quên làm bữa sáng, tỷ như, nấu cơm thì bị nhão, nấu ăn lại hay quên bỏ muối, tỷ như, thích dùng ánh mắt ai oán vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ tấc tấc niệm niệm quét qua Hữu tiên sinh, tỷ như, bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với chuyện riêng tư của các nhân viên trong tiệm Hữu tiên sinh cảm.
Nếu là mấy điều trước, Hữu tiên sinh còn có thể mỉm cười mà nhận, dù sao hắn phi thường hiểu rõ Tả tiên sinh, biết công việc cùng quyền lợi đối với hắn mà nói là trọng yếu như thế nào, hiện tại hổ lạc bình dương (*), nhất thời ủ rũ là điều khó tránh khỏi. Nhưng mà, Tả tiên sinh mỗi ngày việc to việc nhỏ không bỏ sót đều hỏi hắn về chuyện tình của mấy nhân viên trong cửa hàng, cái này…… có điểm phiền toái!
(*) Hổ lạc bình dương: hổ rơi vào vùng đồng bằng, không thể tỏ rõ oai nghi của chúa sơn lâm Hữu tiên sinh bình thường cùng nhân viên cửa hàng tuy là làm việc với nhau, nhưng như thế cũng không có nghĩa hắn thích bát quái (tò mò, tọc mạch) chuyện của người ta. Nhưng mà Tả tiên sinh cố tình muốn hỏi:
“Angela trong tiệm của anh có bạn trai rồi đúng không?”
“Đó là việc của người ta, anh làm sao biết được……” Lo lắng mình sắp sửa bị bắt vì tội danh “Không chân thật trả lời vấn đề”, Hữu tiên sinh dừng câu nói lại nửa chừng, rồi nói tiếp “Ha ha, nàng mỗi ngày đều khuya mới tan ca, hẳn là không có bạn trai đi.”
“Nga……?” Tả tiên sinh ý vị thâm trường mắt liếc Hữu tiên sinh một cái, tiếp tục hỏi:
“Nàng vì cái gì tối như thế mới tan ca? Anh cho nàng rất nhiều tiền thưởng sao?”
“Cũng không có a, tiền lương mọi người là giống nhau.” Hữu tiên sinh thông minh che giấu chuyện hắn hôm trước cho angela “Tiền thưởng cho nhân viên ưu tú nhất”.
“Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!” (*)Tả tiên sinh hung hăng liếc Hữu tiên sinh một cái,“Hừ!” một tiếng, không thèm để ý.
(*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: không có việc gì mà lại quan tâm giúp đỡ, không phải gian trá thì là ăn trộm
Oán khí tràn ngập, Hữu tiên sinh cười khổ nghĩ, không nghĩ ra biện phải giải quyết là không được a.
Biện pháp không phải không có, Hữu tiên sinh sớm đã lo lắng suy nghĩ rồi, công thương cục chỉ tấn công phiên bản, nếu đem tiệm của Tả tiên sinh cải tạo thành bán chính bản, hắn cũng sẽ không phải mỗi ngày ngồi nhà đến mốc meo a. Hữu tiên sinh lại nghĩ muốn, dù sao sinh nhật Tả tiên sinh cũng sắp đến rồi, cho nên nhân dịp này liền lén sửa sang lại tiệm cho tốt, đến lúc đó cho hắn một trân kinh hỉ đi!
Kết quả là, Hữu tiên sinh bỗng nhiên bận bịu hẳn lên lên, mỗi ngày đi sớm về trễ, ngoài trừ ăn bữa sáng, Tả tiên sinh cơ hồ cũng không thấy hắn, thế giới của hai người bỗng nhiên trở nên có điểm nhạt đi. Thời gian kéo dài, trí tưởng tượng của Tả tiên sinh càng lúc càng lớn, tưởng tượng hơn một ngàn lần rằng Hữu tiên sinh “yêu đương vụng trộm sau lưng chồng”, hắn không thể nhịn được nữa, bắt đầu lạnh nhạt với Hữu tiên sinh.
Đáng thương cho Hữu tiên sinh, sau một ngày làm việc vất vả chui về nhà, không thấy được người nào đó mang theo biểu tình ai oán “chồng hôm nay về nhà muộn” đón đợi, không thấy được trên bàn có cái đồ gì được cho là thức ăn, chỉ nghe đến trong phòng truyền ra âm thanh đánh chữ “cách cách”! Hữu tiên sinh ba chân bốn cẳng chạy tới mở cửa ra vừa thấy — trời ạ! Tả tiên sinh đang lên mạng nói chuyện phiếm!!!!
Vốn dĩ, lên mạng nói chuyện phiếm là chuyện không có gì phải làm ầm ĩ– đó là lấy góc độ của người bình thường xem xét. Nếu mọi người đã biết Tả tiên sinh cùng Hữu tiên sinh là như thế nào quen biết, sau đó lại là như thế nào ở cùng một chỗ, vậy hẳn là hiểu được Hữu tiên sinh giờ phút này vì cái gì lại khẩn trương như thế rồi chứ. Nhớ lại trước kia, Tả tiên sinh chính là bởi vì tâm tình khó chịu nên lên mạng mắng chửi người mà lại mắng trúng đem về một người Hữu tiên sinh, từ đó về sau hai người cũng chưa có lên mạng lại, nhưng mà!!! Giờ đây Tả tiên sinh lại đang lên mạng biết đâu lại mắng chửi ai đó đem về một cái Đông Nam tiên sinh gì gì đấy thì sao?!
Hữu tiên sinh lấy mị lực của Tả tiên sinh đối với mình mà tính toán suy đoán, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra, huống chi lúc này Tả tiên sinh đang oán khí tận trời, nếu một cái gì đó tiên sinh [ đây là trong suy nghĩ của Hữu tiên sinh ] thêm mắm thêm muối chọc giận hắn tức khí làm cho hắn để ý, hoặc đem tặng cho hắn một ngàn mỹ kim vào bảo khố, ai kia của mình nói không chừng sẽ…… Nghĩ đến đây, một tảng đá lớn tên “lo lắng” rơi xuống đầu Hữu tiên sinh – nhất định phải mau chóng ra tay cứu chữa!
Nhưng là, như thế nào cứu chữa mới được đây? Đây là một vấn đề.
May mắn, bởi vì Hữu tiên sinh trời sinh tính tình thiện lương, được trời cao đặc biệt ưu ái, nên sinh nhật Tả tiên sinh sưu một tiếng đã tới rồi.
Sáng sớm ngày sinh nhật, Hữu tiên sinh như thường lệ lôi Tả tiên sinh từ trong ổ chăn ra, tự mình dắt hắn đi rửa mặt chải đầu, giúp hắn thay quần áo đẹp, vừa cười mị mị uy hắn ăn bữa sáng. Nhưng mà thân mật ân cần phục vụ như thế vẫn chưa làm cảm động được Tả tiên sinh, hắn còn đang ghi hận mấy ngày hôm trước Hữu tiên sinh hờ hững lơ là vợ ở nhà, hơn nữa máy tính còn bỗng dưng bị hỏng, đang muốn thừ mặt tỏ rõ lập trường của mình, bỗng nhiên trước mắt tối đen, hai mắt đã bị đậy lại! “Uy! Anh đang làm quỷ gì a?” Tả tiên sinh đưa tay lên định kéo xuống miếng vải đen đang bịt mắt mình ra, Hữu tiên sinh cầm tay hắn thuận thế phóng tới bên miệng mình nhẹ nhẹ cắn một cái:“Hư! Đừng kích động, đi theo ạnh!”
“Đi nơi nào? Làm cái gì?”
“Đi một nơi rất đẹp!” Hữu tiên sinh đem Tả tiên sinh rời khỏi chỗ ngồi, kéo hắn nằm ở trên lưng mình, nói to “Cẩn thận ôm chặt lấy lưng anh, chúng ta xuất phát thôi!” liền cõng Tả tiên sinh đi ra cửa.
Thang máy đinh một tiếng mở ra, sau đó khép lại, mắt đã quen với bóng đêm, thời gian không còn quan trọng nữa, sau đó lại là đinh một tiếng, rời khỏi thang máy,
Đi vòng qua hoa viên nho nhỏ dưới lầu, mùi hoa thoang thoảng đến tận đây, sau đó là âm thanh xe cộ lui tới trên đường, thanh âm của người đi đường, đi được một quãng, cảm giác không khí có điểm trong lành, Tả tiên sinh đoán rằng bên cạnh là một cái công viên, bên trong hẳn là đang nở rộ hoa tử kinh (1), còn có mang theo một chút sương sớm mùa thu, một công viên mộc mạc sạch sẽ, ân, hẳn là còn có vài lão nhân gia đang tập Thái Cực Quyền……
Tả tiên sinh cảm thấy tâm tình của mình một chút thả lỏng, nhiều ngày qua buồn bực dần dần làm hắn không có cảm giác sáng sớm (tại anh ngủ đến trời cao ba sào mới dậy a), bao lâu rồi không có nhàn nhã thả lỏng như thế này? Hắn không khỏi tựa đầu vào vai Hữu tiên sinh, khóe miệng dang ra ý cười, không biết, chúng ta tương lai già đi, có thể hay không cũng tại công viên này cùng nhau tập Thái Cực Quyền?
Trong bóng đêm nhớ lại là Hữu tiên sinh đi lên mấy cấp cầu thang, sau đó liền đem hắn buông xuống, thở dốc mấy cái rồi bám vào bên tai hắn nói:
“Sinh nhật vui vẻ! Em đoán anh sẽ tặng em cái gì?”
“???” Tả tiên sinh cả kinh, nguyên lai hôm nay là sinh nhật của mình! Không đợi Hữu tiên sinh giúp, hắn một phen kéo xuống vải đen che mắt.
Đầu tiên đập vào mắt là tấm bảng thông báo,bị đổi thành “Chủ tiệm sinh nhật, tạm dừng buôn bán, ngày mai mở lại”, Tả tiên sinh vẻ mặt nghi hoặc đón lấy cái chìa khóa Hữu tiên sinh đưa qua, tới cửa mở khóa, một tay đẩy cửa ra, ánh sáng nhu hòa từ bên trong tỏa ra. Tả tiên sinh vội vàng đẩy cửa kính đi vào.
Tất cả mọi thứ đều như cũ, ngoại trừ bức vách ngăn cách với cửa hàng bên cạnh biến thành bức tường làm bằng thủy tinh trong suốt, ở giữa còn có một cánh cửa thông giữa hai bên, hai bên tiệm đối xứng nhìn vô cùng gần gũi, mà cái chiêu bài (bảng hiệu) bắt mắt nhất trong tiệm “Mười đồng ba đĩa” cũng bị xóa sổ không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tả tiên sinh lấy ra tuyển tập “The beatles” chọn lọc, hoàn hảo còn đang đóng gói kĩ càng, nói cho người khác biết rằng đây là chính bản. Đáng giận a! Người này luôn bày ra mấy chuyện lỗi thời để làm cảm động người ta! Đáng giận hơn là, chính mình mỗi lần đều bị mấy cái trò cũ rích này làm cảm động!
“Qùa này không tệ chứ? Mấy đĩa nhạc ở tiệm em với tiệm anh không có trùng nhau đâu, chúng ta sẽ không trở thành đối thủ cạnh tranh được a!”
“Hừ, không mới mẻ! Lãng phí tiền!” Tả tiên sinh kiên quyết không quay đầu lại, để cho y thấy được vẻ mặt của hắn không phải là chọc y cười hắn sao.
“Nga……. Còn tưởng rằng em sẽ có một chút cảm động ~” Hữu tiên sinh thất vọng ôm lấy Tả tiên sinh, nói:
“Qùa cũng xem rồi, về nhà đi!”
Ách…… Kỳ thật…… Kỳ thật ta rất cảm động……. Nhưng là đánh chết Tả tiên sinh hắn cũng nói không ra mấy lời buồn nôn như thế, hay là thôi đi! Tả tiên sinh dùng sức bóp chết một tia lãng mạn vất vả lắm mới sinh ra được, đi theo Hữu tiên sinh ra cửa.
Trên đường trở về, Hữu tiên sinh nói:“Ách, trong nhà xì dầu hình như dùng hết rồi, tiện đường chúng ta đi mua luôn đi.”
“Sao lại thế? Em nhớ rõ còn một bình lớn a!”
“Thật sự hết rồi mà! Chẳng lẽ anh nói dối em sao?” Hữu tiên sinh vô cùng chân thành bảo đảm nói.
“Bây giờ còn chưa đến tám giờ, có siêu thị nào lại mở cửa sớm như vậy!”
“Ai nói?! Có cái này mở nè!”
Hữu tiên sinh đưa tay chỉ, phía trước mấy thước siêu thị quả nhiên đã mở cửa buôn bán, thậm chí còn treo một tấm biển “Tuần lễ vàng ưu đãi đặc biệt ” thật lớn.
Vừa thấy hai chữ “ưu đãi”, Tả tiên sinh chân sẽ không tự chủ mà bước vào.
Đã đi vào, tự nhiên không phải mua xì dầu đơn giản như vậy. Trải qua nửa giờ càn quét, Tả Hữu tiên sinh đẩy một xe đầy đồ đạc đến quầy tính tiền.
“Hoan nghênh quý khách ghé thăm,388 đồng, cám ơn!” Tiểu thư đứng mỉm cười tiếp nhận tiền từ tay Hữu tiên sinh, đưa ra danh sách mua hàng cũng tiền lẻ trả về:
“Hai vị xin mời đến khu rút thăm trúng thưởng!”
“Di? Còn có thể rút thăm trúng thưởng?” Tả tiên sinh vội vàng đem đồ đạc này nọ đưa cho Hữu tiên sinh, chính mình nhanh chân chạy qua đó.
“Vị tiên sinh này, xin mời rút từ trong thùng ra một tờ giấy, chỉ cần rút ra có hình cây xoài, là có thể trong vòng ba phút anh muốn lấy sản phẩm gì trong siêu thị của chúng tôi đều được cả!” Tiểu thư bán hàng cười tủm tỉm đưa ra một cái thùng rút thăm.
“Em rút thăm trúng thưởng cho tới bây giờ chưa có lần nào trúng cả, không bằng đưa ta một cái kẹo còn thực tế hơn!” Nói là nói như vậy, Tả tiên sinh vẫn là thân thủ rút ra một tờ giấy có hình cây xoài!
“!!!!!” Tả tiên sinh không dám tin trừng mắt nhìn cây xoài vàng óng ánh trên tờ giấy.
“Ha ha, hôm nay sinh nhật em, vận khí cao thôi!” Hữu tiên sinh hắc hắc cười nói.
“Chúc mừng!” Người bán hàng cùng Hữu tiên sinh đang đứng sau Tả tiên sinh nhìn nhau cười, hết thảy điều tiến hành như kế hoạch. [ta muốn có anh chồng như thế này quá Y^Y]
Ba phút đồng hồ, đối với người nhanh tay lẹ chân như Tả tiên sinh mà nói là vô cùng dư dả. Cảm thấy mỹ mãn đem đống đồ vật ra quầy đóng gói, tả Tiên sinh đột nhiên nảy lên sáng ý, nói:
“Dù sao hôm nay là sinh nhật em, chi bằng cứ rút thêm một lần đi, nói không chừng còn có thể trúng thưởng!”
“Này…… Không cần đâu, chừng này thứ chúng ta cũng dùng đến nửa năm lận a …….” Hữu tiên sinh một đường hắc tuyến nhìn vô số túi to túi nhỏ trước mắt. Vì phối hợp với “vận khí” của Tả tiên sinh, trong thùng rút thưởng đều là giấy có hình cây xoài! Để cho hắn rút thêm một lần nữa không phá sản mới là lạ!
“Nói cũng đúng, ha ha, dù sao giải nhất cũng bị em lấy rồi, phần còn lại không cần cũng được!” Thọ tinh (người được chúc thọ) thắng lớn vô cùng cao hứng chỉ huy Hữu tiên sinh đem túi to túi nhỏ ra bên ngoài, còn phá lệ kêu taxi đem chiến lợi phẩm chở về nhà, phía sau, trong siêu thị mọi nhân viên đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn vị Hữu tiên sinh đã đi xa.
Ngày hôm sau, Hữu tiên sinh một mình đi vào siêu thị, đối chiếu với danh sách “chiến lợi phẩm” hôm qua Tả tiên sinh tha về nhất nhất thanh toán tiền nợ, nhận được nụ cươi tươi như hoa của tiểu thư thu ngân, lúc trả lại tiền lẻ và danh sách mua hàng, còn nói:
“Tiên sinh hảo chu đáo nha! Xin mời đến bên kia rút thăm trúng thưởng, lần này là rút thăm thật
!”
“Hảo!” Hữu tiên sinh ha ha cười đi qua.
“Đây là cái gì? Có thưởng sao?” Hữu tiên sinh chỉ vào tờ giấy có cây táo hỏi.
“Cái này…… Đây là giải nhì, anh có thể trong vòng hai phút tùy ý chọn lấy thứ mà mình muốn……” Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trên trán, người bán hàng “ba” một tiếng ngã xuống đất…… Này cũng quá khéo đi…….
“……” Hữu tiên sinh cũng ngây người.
Có lẽ, cái này mới là chân chính kinh hỉ, Hữu tiên sinh cảm động chà xát con mắt, bị Tả tiên sinh ảnh hưởng nhiều lắm, hắn cuối cùng cũng bắt đầu đau tiền. Ngày hôm qua tiêu phí quá lớn, hôm nay cuối cùng có thể bổ khuyết lại một chút! Lão Tả, anh yêu em! Ô ~~~~~
====================
(1) Hoa tử kinh:
Tên Việt: tử kinh
Tên Hoa: 見紫(tử kinh)
Tên Anh: Chinese redbud
Tên Pháp: arbre de Judée
Tên khoa học: Cercis chinensis Bunge
Họ: Đậu FabaceaeMột vài bài thơ về hoa tử kinh
雜雜雜雜雜,含含含含含。還還還還還,忽忽還還忽。
[Phiên âm]
Tạp anh phân dĩ tích, hàm phương độc mộ xuân.
Hoàn như cố viên thụ, hốt ức cố viên nhân.
[Dịch thơ]
Muôn xác hoa chồng chất, Xuân tàn chỉ còn hương.
Trở về cây vuờn cũ,
Chợt nhớ bóng người thương.
(Kiến Tử Kinh Hoa 見見見荆,Vi Ứng Vật 韋韋韋 – Văn Phạm dịch)
Thiêm thiếp lòng mong đợi,
Vùng nghe chim tích linh,
Vội vàng xô gối dậy,
Đầy thềm hoa tử kinh (Nh Em, Mộng Ngân Sơn Quách Tấn)