Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Nhiếp Chiêu mở hai mắt ra, đập vào mi mắt là một mảnh đỏ rực như máu.

“! ”Nàng dừng lại nửa giây, sau đó lại nhắm mắt.

Chỉ trong vòng một cái nháy mắt mà nàng đã cảm thấy con ngươi và não của mình như bị đâm đến đau xót, trong lòng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa vô danh, suýt chút nữa sáng sớm đã vui vẻ tăng huyết áp.

Thật ra gần một tháng nay huyết áp của nàng vẫn chưa từng giảm xuống.

Có sao nói vậy, vô luận là người có tâm tính ôn hòa cỡ nào, mỗi ngày vừa mở mắt ra cứ như rơi vào hiện trường thảm án (nói một cách chuẩn xác thì là nơi nào nàng nhìn thấy cũng đều bị bao phủ bởi một màu đỏ như máu, căn phòng được bày biện chẳng khác nào hiện trường án mạng) thì tâm trạng cũng sẽ không tốt nổi.

Nhất là Nhiếp Chiêu còn có chứng gắt ngủ, mỗi ngày tỉnh giấc nàng đều muốn giết người để bình tĩnh hơn một chút.


Hơn nữa, đây còn không phải là một căn phòng bình thường.

Toàn bộ cửa nẻo và đồ nội thất trong phòng đều được dán chữ "Hỉ" mạ vàng, trên bàn có đuốc hoa Long Phượng được đặt thành đôi, cộng thêm mền gấm được thêu hoă văn uyên ương nghịch nước, tất cả đều nói lên một sự thật:Đây là một gian phòng cưới.

Mà Nhiếp Chiêu là người có tiêu chuẩn kén vợ kén chồng cao đến tận trời, đàn ông trên đời này đều không lọt vào mắt nàng, làm tròn lên thì đã độc thân được ba mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng cân nhắc sẽ kết hôn với ai, càng không có khả năng tự nguyện bước vào căn phòng tân hôn rực rỡ quê mùa này.

Cho nên, nói thẳng ra là…Nàng bị nhốt.

Nửa tháng nay nàng luôn bị giam lỏng bên trong gian phòng cưới cay mắt này, không được bước ra cửa phòng dù chỉ một bước.

“! Hầy.

"Nhiếp Chiêu yếu ớt thở dài: "Công bằng mà nói ngủ trên cái giường này cũng khá thoải mái, không hổ là đồ vật mà thần tiên dùng.

Nếu như thần tiên chết vậy thì càng hoàn mỹ.

"Nàng xoay người xuống giường, sửa sang lại cổ áo, một tay vén tóc dài đang rủ xuống rồi ngồi vào trước bàn trang điểm.

Gương lược cũng được sơn thành màu đỏ tươi, bên trên có châu ngọc xếp chồng lên nhau sáng óng ánh, thậm chí có vài món còn là kỳ trân dị bảo mà nàng không biết tên.

Tùy tiện nhặt ra một viên cũng ngang ngửa giá một căn biệt thự hạng sang ở trung tâm thành phố Ma Đô.


Nhiếp Chiêu cũng không động tâm lắm, bởi vì ngoại trừ gian phòng này ra, nàng đã nhìn thấy nhiều châu báu như vậy ở một nơi khác, đó chính là danh sách ăn hối lộ của các quan chức bị bắt.

Thấy nhiều rồi thì tự nhiên cũng không còn loại dục vọng thế tục kia nữa.

Lại nhìn vào gương trang điểm được chạm trổ tinh mỹ, sáng ngời bóng loáng, không thua kém bất kỳ đồ nội thất nào ở xã hội hiện đại, phản chiếu rõ ràng mày liễu mắt hạnh, hoa dung như ngọc của thiếu nữ, quả nhiên là một khuôn mặt mỹ nhân "Một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son".

**Trường Hận Ca - Bạch Cư Dị, bản dịch Tản ĐàChỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, mỹ nhân như hoa đang lúc xuân xanh mười tám mười chín tuổi, một sợi hồn đã sớm phiêu đãng, không biết đi về nơi đâu.

Nhiếp Chiêu đưa hai tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt mềm mại căng tràn collagen, không có mụn và quầng thâm mắt cùng với mỡ tích tụ do áp lực công việc của "mình", lần nữa nặng nề thở dài.

"Hảo tỷ muội, sao phải khổ vậy chứ! "Tất cả đều phải bắt đầu nói từ nửa tháng trước!.

Hôm đó là thứ bảy, sau khi tăng ca liên tục một tuần, công chức trẻ tuổi Nhiếp Chiêu sức cùng lực kiệt về đến nhà, trùm chăn ngã đầu xuống gối đã ngủ ngay.

Nàng rất ít khi nằm mơ, vốn tưởng rằng lại là một đêm ngon giấc, nào ngờ không nằm mơ thì thôi, vừa mơ đã mơ một giấc lớn.


Ở trong mơ, nàng nhìn thấy một đời của thiếu nữ trùng tên trùng họ với mình, nhưng cảnh ngộ lại khác biệt hoàn toàn.

Nói một cách đơn giản, đó là…"Có muốn yêu đương không? Cái loại mà giết cả nhà ngươi ấy?"Vị cô nương này tên là "Nhiếp Chiêu", sinh ra trong một thế giới huyền huyễn mà tiên, ma, yêu, quỷ cùng tồn tại, phàm nhân có thể dựa vào tu luyện đắc đạo để phi thăng.

Nàng vốn là nữ nhi của một quan viên ở tiểu quốc trần gian, quyền thế trong nhà không lớn không nhỏ, địa vị không cao không thấp, không trạch đấu cũng không dính líu đến cung đấu, chỉ cầu một đời an ổn thái bình.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nàng vốn dĩ sẽ bình an sống một đời, không bệnh tật cũng không vướng kiếp nạn, là một quý nhân có mệnh cách vô cùng tốt.

Xui ở chỗ, vị tiểu thư quan gia bình thường này lại vừa vặn gặp phải thượng thần Tiên giới độ kiếp, lại đúng lúc bị chọn làm đối tượng "độ tình kiếp" của hắn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận