Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Hình như hắn không quá quen nói chuyện với người khác, mỗi chữ mỗi câu đều nói rất chậm, giọng nói của hắn thanh tao, trong trẻo, đây là chất giọng đặc biệt của thiếu niên trước khi vỡ giọng, như gió mát rừng thông và ngọc thạch chạm nhau."Vì sao lại muốn rời đi? Ở lại Thần Tinh Điện ngươi sẽ sống rất tốt."Hắn dừng lại một chút, sau đó lại chậm rãi bổ sung:"Rất nhiều người đều cảm thấy như thế này là “tốt”.

Ta không thích Thần Tinh Điện, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy có người rời khỏi đó."Nhiếp Chiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt thiếu niên trầm tĩnh, ánh mắt và giọng nói thanh tịnh trong suốt, vừa nhìn đã biết là thật lòng cảm thấy khó hiểu.Thế nên nàng nhoẻn miệng cười, thoải mái ngồi đối diện hắn, vén lọn tóc hơi lộn xộn sau một đêm hỗn loạn ra sau tai, thoải mái thổ lộ lời thật lòng:"Không có lý do gì cả.


Nếu thật sự muốn nói, vậy thì chính là ở lại Thần Tinh Điện ta không vui.”Người mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ.Nàng là Nhiếp Chiêu, cũng chỉ muốn làm Nhiếp Chiêu, không muốn làm Thần phi gì cả.Cái gọi là tình yêu, vốn nên là dệt hoa trên gấm chứ không phải biến nàng thành hoa thêu đi trang trí gấm vóc trên thân người khác.Điều này sẽ không thay đổi ở bất kể thời đại nào.“...”Nhiếp Chiêu quay mặt về phía mặt trời và ban mai buổi sáng, làn gió tự do thoải mái của nhân gian lướt qua, khẽ nâng tóc dài tản mát như mây của nàng lên, như thể đang giương cao một lá cờ chiến thắng.Nhân gian tốt biết bao nhiêu, nàng nghĩ."Ừm, bây giờ ta vui vẻ rồi."Nàng vỗ hai tay, nụ cười giãn ra như hoa: "Kế tiếp, chúng ta nói về chuyện tố cáo Thanh Huyền thượng thần đi.”"Ngươi muốn tố cáo Thanh Huyền thượng thần, chuyện này cũng không phải không được."Đối mặt với Nhiếp Chiêu thẳng thắn lên án, Husky thuận thế tiếp lời, thay Mộ Tuyết Trần tiếp nhận trưng cầu ý kiến: “Nhưng mà phải..."Nhiếp Chiêu nửa đùa nửa thật nói: "Phải thêm tiền sao?"Mắt Husky sáng lên: "Phải xếp hàng."Ý của xếp hàng dĩ nhiên chính là chỉ vị Thanh Huyền thượng thần này có bối cảnh cũng không trong sạch, sớm đã có tên trong ban kiểm tra kỷ luật.Nói đến đây, nàng không hề mệt mỏi nữa.Nhiếp Chiêu hiểu ý chắp tay: "Xin lắng tai nghe."Husky đang muốn nói kỹ thì Mộ Tuyết Trần bỗng nhiên nâng mí mắt đang rũ xuống của mình lên, thản nhiên nhấn rõ từng chữ: "Thiên Thụ.""Ài, được rồi.

A Trần đúng là cứng nhắc, xin lỗi tiểu muội."Husky thông minh trả lời, quay đầu nhếch miệng về phía Nhiếp Chiêu lộ ra hai hàm răng trắng tinh, biểu cảm "Cười tà mị.jpg”.Nhiếp Chiêu thấy thế cũng không truy hỏi nữa, chuyển hướng sang Mộ Tuyết Trần gật đầu nói: "Mộ tiên trưởng, lần này đa tạ ngươi đã ra tay tương trợ.

Đại ân đại đức này Nhiếp Chiêu nhất định khắc trong tâm khảm.""Không cần."Mộ Tuyết Trần mở miệng gọn gàng, tích chữ như vàng, ngay cả âm cuối cũng không chịu kéo dài.Sau đó lại im lặng một lúc lâu, hắn phảng phất tự giác có chút gì đó không ổn, lại lạnh lùng gọi một tiếng: "Thiên Thụ.”Husky: "Ngao?"Mộ Tuyết Trần: "Nói chuyện.


Cùng nàng."Husky: "Được!"Nhiếp Chiêu: ..."Đây chính là công cụ chó toàn năng sao, yêu rồi yêu rồi.Cùng là chó, tại sao Husky hiện đại lại không có bản lĩnh này vậy?Nàng nhìn ra Mộ Tuyết Trần không giỏi ăn nói, mọi chuyện đều do Husky nói thay hắn liền dứt khoát tập trung tinh thần nói chuyện phiếm cùng nó: "Tên ngươi là Thiên Thụ à? Chắc là cố hương ở trong rừng rậm phải không?""Không phải."Husky lắc đầu như trống bỏi: "Cái tên này lấy từ một câu thơ ở dân gian, “Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ”.

Đại ca ta gọi là Đông Phong, nhị ca gọi là Dạ Phóng, còn ta là Thiên Thụ."Samoyed cười xen vào nói: "Phụ thân của chúng ta học đòi văn vẻ, vốn muốn đặt tên cho chúng ta là “Bảo mã điêu xa hương mãn lộ”, nhưng tiểu đệ không chịu, ghét bỏ “Hương Mãn Lộ” quá nặng mùi son phấn mới đổi thành tên như bây giờ.


Theo ta thì son phấn cũng không có gì không tốt."Husky xem thường lẩm bẩm một tiếng: "Cũng không phải danh tự của nhị ca, đương nhiên là ngươi thấy không quan trọng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận