Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao


Đại huynh đệ chẳng biết gì về tình cảnh của mình, đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp "thiên kim nhà hào phú yêu ta" không thoát ra được, vui sướng đi theo nữ lang vào một gian phòng khách.Phòng khách cũng được trang hoàng hoa lệ, đèn dầu sáng trưng, trên bàn đã bày đầy thức ăn tinh xảo và rượu ngon, đủ loại cao lương mỹ vị, mùi thơm của rượu quyện với hương thức ăn xông vào mũi khiến người ra chỉ muốn động đũa ngay.Nhiếp Chiêu bị vở kịch này làm cho đói cả bụng, rất không tình nguyện trốn ra sau bình phong, nhìn thanh niên được nữ lang kia mời vào chỗ ngồi, hai hàng người hầu nối đuôi nhau đi vào, ân cần chu đáo rót rượu, chia thức ăn cho hắn, mở miệng ra nào là "Tài trí hơn người", "Ngọc thụ lâm phong", khen như thể không cần tiền, tâng bốc hắn chẳng khác nào thần tiên hạ phàm.Sau một loạt chiêu trò, thanh niên đã bị lừa cho thần chí không rõ ràng, không biết tên họ mình là gì, chỉ cảm thấy bản thân như đang trong tiên giới: "Động phòng hoa chúc dạ, kim bảng đề danh thì" gần ngay trước mắt.Trong lúc đổi chén bát, nghe thấy nữ lang kia ngân nga hỏi: "Công tử lần này dự thi, không biết nắm chắc mấy phần?"Thanh niên này tên là Cao Hồng, đương lúc say khướt thế nên không giấu được một chữ, nói như rót đậu ra khỏi ống trúc: "Tiểu thư yên tâm, ta...!ta có vị bá phụ bà con xa nhậm chức ở kinh thành, có vài phần giao tình với Trấn Quốc Công phủ.

Dù Tiên thí thi không thành, bá phụ cũng có thể giúp ta sắp xếp một vị trí, tương lai tiền đồ tươi sáng.

Còn có, còn có..."Nữ lang truy vấn nói: "Còn có cái gì?"Không biết vì sao, Nhiếp Chiêu cảm nhận được chút vội vàng trong giọng nói của nàng.


Đối với nữ lang này mà nói, Tiên thí dường như còn quan trọng hơn người trước mặt.Cao Hồng không hề phát giác, tặc đầu lưỡi tiếp tục nói: "Ta còn nghe...!nghe bá phụ nói, trong giới vương tôn công tử ở Đô Thành có lưu truyền một loại bí phương, chỉ cần có được nó, chắc chắn có thể ghi tên bảng vàng.

Nhưng cũng chỉ có gia đình quyền quý mới dùng được.""Công tử quả nhiên bác học."Nữ lang lại giơ tay rót cho hắn một chén rượu, giọng nói càng ngày càng mềm nhẹ: "Xin hỏi công tử, rốt cuộc là phương pháp như thế nào?""Ta, ta cũng không biết."Cao Hồng say khướt, mặt đỏ như con cua hấp: "Thế tử...!Đúng, Trấn Quốc Công thế tử có lẽ sẽ biết.


Bá phụ từng dặn dò ta, ngày thường có rảnh nên tới Trấn Quốc Công phủ nhiều hơn.

Nếu có thể khiến thế tử và quận chúa vui vẻ, nói không chừng có thể...""Quận chúa?"Sắc mặt nữ lang hơi sầm xuống, lúc này Cao Hồng lúc này mới ý thức được mình nói lộ hết, vội vàng bổ sung: "Đương nhiên ta không hề có hứng thú với vị quận chúa kia! Nghe nói nàng làm người cao ngạo, nếu gả tới, chắc chắn sẽ không đặt phu quân vào mắt.

Người ta ngưỡng mộ trong lòng nên giống như Tiền tiểu thư..."Nhiếp Chiêu nghe thế thì trợn trắng mắt, thầm nghĩ người này đúng là thánh ba hoa khoác lác, nói cái gì "Thiên kim tiểu thư không thích hợp làm chủ mẫu" , hơn phân nửa là hắn căn bản không lọt vào mắt người ta, hắn vừa giận vừa xấu hổ, chỉ đành dựa vào chút ảo tưởng để cứu vớt lòng tự trọng đáng thương.Nữ lang có vẻ đã nhìn thấu điểm mấu chốt bên trong nhưng lại không vạch trần, ngược lại còn nhu tình chân thành nhìn hắn nói: "Ý của công tử là, người đoan trang nhã nhặn, tỉ mỉ dịu dàng, mọi chuyện đều cân nhắc chu đáo, sắp xếp thoả đáng cho phu quân mới có thể lọt vào mắt xanh của ngươi?"Cao Hồng nghe miệng nàng nói "phu quân", không khỏi mừng như điên nói: "Đúng vậy, đúng vậy!"Giọng nữ lang thấp xuống, gần như không thể nghe thấy: "Dù ta đã...!rồi, ngươi cũng đồng ý sao?"Cao Hồng trừng to mắt lớn tiếng lặp đi lặp lại: "Đồng ý, đồng ý!"Qua một hồi lâu, hắn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: "Tiểu thư, ngươi nói ngươi "đã" cái gì? Chẳng lẽ, ngươi đã hứa gả cho người khác rồi?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận