TA TRAO CUỘC ĐỜI MÌNH CHO BẠO CHÚA

Đám người Bành Vương phi ban ngày đứng đợi ở chỗ của Tiết Nghiên Tuệ cho đến lúc mặt trời lặn về phía Tây, mồ hôi lớp lớp đổ xuống, phấn ở trên mặt cũng trôi hết, ngay cả chân mày cũng mờ hơn phân nửa, thủ vệ ở cửa cung cũng đổi thành một tốp khác, mắt thấy cửa cung gần đóng, đành phải kéo lê hai chân tê cứng không tiến mà lui.

"Tiết quý phi không đánh cũng không mắng bọn chúng, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?" Chữ gia phu nhân lau mặt, nhìn trên khăn lụa dính đầy phấn nước, vô cùng ảo não, từ đó đến nay bà ta cũng chưa lần nào ăn qua cực khổ, mặt mũi bám đầy bụi đất như bây giờ.

"Dù sao cũng không phải là mời vào cung thưởng thức mỹ vị, Tiết quý phi độc ác lắm". Có mệnh phụ lạnh giọng nói.

Mọi người bị một câu của vị phu nhân kia làm cho bừng tỉnh, sự vui sướng khi nghe tới nhi tử của mình cũng không có bị đánh mắng lập tức tiêu tán, nội tâm mãnh liệt trầm xuống, so với khi nãy càng thêm dày vò hơn, bọn họ đoán không ra tâm tư của Tiết quý phi, càng là chuyện mình không biết được thì lại càng sợ hãi.

Bành vương phi súyt chút nữa ngả ngửa ra đất, bà ta chỉ có duy nhất một đứa con trai, nửa đời sau vinh hoa phú quý đều phải trông cậy vào một mình nó, con trai của bà ta nhất định không thể gặp chuyện không may.

Muốn gặp Tiết quý phi cũng không được, phải như thế nào mới cầu xin nàng được đây? Hôm nay không thể gặp được Tiết quý phi, nếu lỡ như ngày mai cũng không gặp được thì làm thế nào. Đây tất cả đều là do Thôi thị đầu độc bà ta, bà ta cũng không phải cố tình không tham dự tiệc của Tiết quý phi, đem mặt mũi quý phi nương nương quét rác. Bành Vương phi đang vô cùng hối hận, đột nhiên linh quang loé lên, nhân vật chính của buổi tiệc hôm đó hình như vẫn còn có một người nữa, Tống nữ quan!

"Ngày mai đi tới chỗ Tống nữ quan cầu tình, nhờ bà ấy ở trước mặt Tiết quý phi nói tốt vài lời".

"Cầu...cầu xin Tống nữ quan?" Thôi gia phu nhân cảm giác không được vui, cầu Tiết quý phi không phải tốt hơn sau, hoàng thượng sủng ái nàng, có quỳ gối nhận lỗi với Tiết quý phi cũng không tính là chuyện to tát gì, nhưng mà Tống nữ quan thì khác, thân phận của bà ấy cũng không cao bằng bọn họ, gia thế cũng không hiển hách hơn bọn họ, dựa vào cái gì?

"Hồi tai hoạ này vốn là do Thôi gia các người tạo nên, bản vương phi mặc kệ ngươi nguyện ý hay không nguyện ý, ngày mai ngươi bắt buộc phải đi." Bành vương phi oán hận Thôi thị, nhìn đến người Thôi gia đều là không thuận mắt.

Ánh mắt của những người khác cũng nhìn chằm chằm vào vị phu nhân Thôi gia kia, bà ta nhất thời cũng không dám làm nhiều người như vậy tức giận, đành phải ủy khuất đồng ý.

Ngày thứ hai, Bành vương phi cùng với một đám mệnh phụ phu nhân tất cả đều mang theo bái thiếp cùng lễ vật vô cùng phong phú đến tận nhà của Tống nữ quan, thanh thế rất lớn, hơn nữ tư thế cũng hạ xuống mức thấp nhất.

Dinh thự của Tống nữ quan là do hoàng thượng ngự tứ, hàng xóm xung quanh cũng đều là dinh thự, phủ đệ. Mấy nhà phụ cận vừa nhìn thấy tràng diện này liền lén lút nghị luận, những người nhân lúc Tống nữ quan bị hãm hại đi bỏ đá xuống giếng, thí dụ như Trịnh phủ cùng một ít phủ đệ khác đều hối hận đến xanh cả ruột, bọn họ không nên ánh mắt thiển cận, về sau nhất định phải tạo quan hệ tốt với Tống nữ quan a.

"Lão thân đã từng hầu hạ qua Túc Tông, cũng từng trợ giúp tiên đế, ngay cả thân thích cùng chung dòng máu đều buông lời lạnh nhạt, cuộc đời cũng đã nhận mệnh rồi, rốt cuộc nỗi mất mát của ta chỉ duy nhất một mình nương nương thấu hiểu, cũng chỉ mình nương nương làm cho ta cảm nhận được ấm áp." Khoé mắt Tống nữ quan có chút ướt át.

Lại qua một ngày nữa, đám người Bành vương phi đứng chờ ở cửa cung rốt cuộc cũng nhận được một tin tốt.

"Quý phi nương nương đang ở bên trong vườn thượng uyển, vương phi, các phu nhân mời đi theo nô tài vào trong".


Đám người Bành vương phi vui đến phát khóc, quý phi nương nương rốt cuộc cũng chịu gặp bọn họ rồi.

Bên trong vườn thượng uyển ở phía Bắc cửa cung, diện tích cực kỳ rộng rãi, có cả vườn mẫu đơn, vườn anh đào, vườn lê, vườn bồ đào,... Các loại trái cây, lại còn có trận môn Pô-lo (cưỡi ngựa đánh bóng), vườn cúc, các loại cảnh sắc, ngoài ra còn có thể bơi lội săn bắn ở bên trong, đây chính là khu vườn riêng biệt dành cho thiên tử, ngoại trừ hoàng thượng và hoàng hậu, những phi tần bình thường cũng không thể cứ muốn là tới đây du ngoạn được. Bất quá, bệ hạ hiện tại còn chưa có lập hậu, Tiết quý phi lại được độc sủng bên trong hậu cung, nàng được phép đến đây du ngoạn cũng là chuyện hết sức bình thường.

Đám người Bành vương phi cho rằng Tiết quý phi đang ở bên trong vườn thượng uyển du ngoạn, vào trong vườn bước xuống xe, theo hoạn quan dẫn lối một đường thẳng tới, càng đi càng thấy có chút không đúng, không thấy kỳ hoa dị thảo, cũng không thấy nhiều loại hoa quả, càng không phải đang đi đến các loại đình hồ trong vắt, dần dần có chút nghi ngờ.

Con đường dưới chân cũng không còn lát đá xanh hoặc đường đá, mà là đất bùn với những khe rãnh nhấp nhô, đi vài bước dưới chân liền dính đầy bùn đất.

"Ây ui!!!"" Bành vương phi hụt chân ở một cái hố trên mặt đất, thiếu chút nữa thì té, tỳ nữ bên cạnh vội vàng giữ bà ta lại.

Bành vương phi thân là vương phi của Bành Vương, mấy năm gần đây đều đến nơi này tham gia yến hội do bệ hạ lẫn thái hậu tổ chức cũng không ít, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết bên trong còn có cái địa phương này, so với thôn trang ngoài kinh thành còn thô lậu hơn.

Tiết quý phi vì sao muốn đến chỗ này du ngoạn?

Lại đi tiếp một đoạn đường, đám người Bành vương phi kinh ngạc phát hiện phía trước đúng là một mảnh ruộng trồng lúa mạch, bên trong có rất nhiều người đang thu hoạch lúa, ở chỗ bọn họ nhìn đến chỉ thấy những bóng người bé tí, cũng không tiếp tục nhìn nữa, thu hồi ánh mắt, một đám nô bộc lao động chân tay mà thôi.

Hai bên đường không hề có bóng râm che mát, bọn họ bị ánh nắng chói chang gay gắt ngày hè làm cho say xẩm mặt mày, bụi đất tung bay, cả đám ỉu xìu đạp đất mà đi, nào có hơi sức đi quan tâm một đám nô bộc?

"Nương nương, ở phía trước chính là  Khích Lệ Đình."

Đám người Bành vương phi cố nén khó chịu, cuối cùng cũng đã tới Khích Lệ Đình.

Khích Lệ Đình là một cái đình nghỉ mát cũng không lớn, bên trong đứng sừng sững một tấm bia đá cao bằng kích cỡ của một người, bên trên tấm bia khắc bài phú khích lệ của tiên đế tự tay viết xuống.

Đám người Bành Vương phi nhìn thấy Tiết quý phi một thân y phục vàng, váy hơi pha hồng, nhẹ nhàng sạch sẽ, không có thêu hoa văn, cũng không đeo bất kỳ trang sức gì, đang đứng ở tấm bia đá phía trước.

"Tham kiến quý phi nương nương".


Mọi người cung kính hành lễ.

Tiết Nghiên Tuệ giống như nghe thấy động tĩnh mới xoay người lại, khoé miệng hơi vểnh, "Hôm nay không phải yến ẩm chơi đùa, bổn cung ở đây cũng không có món ăn quý hiếm hay thứ gì khác, chư vị không nên ngại đơn sơ."

"Có thể gặp được quý phi nương nương chính là phúc khí của chúng thần, không dám, không dám." Trên trán Bành vương phi mồ hôi nhễ nhại, đã bị nóng đổ mồ hôi, còn bị hù cho kinh sợ.

Những người còn lại cũng nhao nhao xác nhận.

Nhìn thấy bổn cung là có phúc khí sao? Tiết Nghiên Tuệ đỡ trán cười, đưa tay chỉ vào tấm bia đá nói: "Cao tổ rất đặt nặng việc người dân chăn nuôi trồng trọt, sau khi lập quốc liền tự mình viết bài phú khích lệ cho nông dân, tuyên khắc trên tấm bia đá này, để cho con cháu đời sau thấy được vĩnh viễn không được quên giáo huấn tổ tiên để lại."

Đám người Bành vương phi càng là sờ không tới suy nghĩ của quý phi nương nương, cái đình Khích Lệ này, cùng bài phú Khích Lệ kia bọn họ đều là lần thứ nhất nhìn thấy, ngược lại cũng từng nghe nói qua, hằng năm hoàng thượng tổ chức lễ tịch điền, đều là tại Đình Khích Lệ này tổ chức nghi lễ. Có thể do bọn họ đều là nữ, cũng không phải nam nhân, lễ tịch điền này cũng không cần đến bọn họ tham dự.

Mặc dù không rõ, mọi người vẫn mở miệng tán dương: "Quý phi nương nương luôn ghi nhớ lời cao tổ dạy bảo, quả là hiếu thảo, lại thương tiếc cho dân chúng, tấm lòng thật sự đơn thuần thiện lương..."

Nghe bọn họ khoa trương nói, Tiết Nghiên Tuệ thu lại ý cười, trong tươi đẹp lại mang theo nét lạnh lùng, "Nếu như các ngươi cũng rõ ràng đạo lý này, vì sao lại bỏ mặc nhi tử của mình không chịu quản giáo?"

Bành Vương phi lập tức run rẩy, liên tục nhận sai, đánh bạo hỏi: "Khuyển tử quả thực đã phạm sai lầm, thật sự nên phạt, thật vất vả cho quý phi nương nương. Không biết khuyển tử hiện tại đang ở đâu? Thần sẽ tự tay đánh nó một trận để giáo huấn, nhớ kỹ lời dạy của quý phi nương nương, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm".

"Hài tử còn nhỏ nên từ từ dạy bảo, đừng cứ một chút lại hô đánh hô giết".

Bọn họ nghe ra quý phi nương nương cũng không tán thành việc này, nhất thời im lặng, giống như người ra lệnh bẻ gãy tay chân Tiết Mã Tuấn ngày trước vốn không phải là vị nương nương trước mặt này.

Tiết Nghiên Tuệ nhìn Bành vương phi, ngạc nhiên hỏi lại: "Bọn chúng ở ngay tại đây mà..., Bành vương phi không thấy được ư?"

"Nương nương nói đùa, nơi này..., Nơi này làm gì có người nào khác?" Đám người Bành vương phi cảm thấy Tiết quý phi hẳn là đang nói đùa với bọn họ, đình này bốn phía trống trãi, ngoại trừ mấy họan quan cung nữ, làm gì có người?


"Vương phi, các vị phu nhân mời đi ra phía sau nhìn xem." Trương Vân Toàn xụ mặt, chỉ về hướng ruộng lúa mạch ở đằng xa.

Đám người Bành vương phi vội vàng xoay người, ngoại trừ ruộng lúa mạch vàng óng ánh cùng những...nô bộc nho nhỏ kia, cũng không có cái gì khác.

"Chính là những người đang gặt lúa đó".

"Cái gì?" Bành vương phi thét lên, những cái...nô bộc lao động kia, bên trong trong đám người đang khom lưng gặt lúa, thống khổ lao động ấy có con của bà ta? Con của bà ta là kim chi ngọc diệp, ăn mặc tắm rửa đều có nô tỳ đến hầu hạ, hiện tại lại đi cắt lúa giống như một tên nô bộc?

"Nương nương, người nói...Anh Nhi đang đi cắt lúa mạch sao?"

Bành vương phi bắt đầu nói lắp, ngay cả giọng nói cũng không lưu loát nổi.

"Đúng vậy nha, cũng là bọn họ có phúc khí, mảnh ruộng này chính là do bệ hạ đích thân tổ chức lễ tịch điền, lúa mạch mặc dù gieo hơi trễ một chút, cho nên đến bây giờ mới có thể thu hoạch, đều để cho bọn họ tự mình vượt qua." Tiết Nghiên Tuệ cảm thán, "Chỉ có tự tay đi cắt lúa, tự mình trãi nghiệm công việc đồng áng mới có thể nhận thức rõ những việc bọn chúng đã làm trong quá khứ có bao nhiêu đáng trách, việc này so với hô đánh hô giết có ích hơn nhiều."

Đám người Bành vương phi đầu váng mắt hoa, đã biết được trong đám người cắt lúa có nhi tử của chính mình, đôi mắt, lỗ tai đột nhiên nhạy bén hơn hẳn, bọn họ nhìn ra ở chỗ những bóng người đang khổ sở bên kia, ẩn ẩn truyền đến tiếng khóc.

"Nương nương, Anh Nhi chưa bao giờ phải làm những chuyện vặt vãnh này, nó không chịu nổi đâu, cầu xin nương nương tha cho nó." Bành vương phi càng nhìn tâm lại càng đau.

"Vương phi không nên lo lắng". Trương Vân Toàn chỉ vào những bóng người trước mặt an ủi, "Ban ngày trời nắng gắt, ruộng lúa mạch nơi đó không có chỗ che chắn, có thể phơi nắng gia tăng sức đề kháng, các thiếu gia, tiểu thư trước giờ đều được nâng niu chiều chuộng, hôm qua chỉ mới phơi nắng nửa ngày liền trực tiếp ngất xỉu một nửa. May mà quý phi nương nương mềm lòng, lệnh cho ngự y ở phía sau túc trực, nhanh chóng châm cứu, đưa thuốc, bọn họ lập tức khoẻ lại ngay."

"Còn có chút thiếu gia, tiểu thư tay chân vụng về, cầm lưỡi liềm cắt lúa không cắt, lại đi cắt trúng chân của mình. Quý phi nương nương cũng không trách tội bọn họ, truyền ngự y tới băng bó cho họ, sợ bọn họ tiếp tục cắt trúng tay mình, để cho bọn họ trực tiếp dùng tay nhổ lúa. Chậm một chút cũng không sao, so với những người còn lại nhiều thêm vài ngày mà thôi."

"Về phần có mấy cái tiểu thiếu gia, tiểu thư da thịt mềm mại, tuốt lúa làm cho da bị xước ra chảy máu, quý phi nương nương liền ra lệnh cho cung nữ làm cho bọn họ mỗi người một đôi bao tay, đeo lên liền vô cùng tiện lợi."

Trương Vân Toàn mỗi lần nói một câu, huyết sắc trên mặt đám người Bành vương phi lại rút đi một phần, bon họ sinh ra ở nơi phú quý, gả đi cũng là gia đình phú quý, chưa bao giờ phải đi cắt lúa, đầu tiên bọn họ chỉ biết đây là công việc của nô bộc, vô cùng nặng nhọc, đến lúc này mới biết được đi làm cái này còn có thể bị phơi nắng đến ngất xỉu, còn cắt trúng chân,  xước da tay chảy máu nữa chứ.

Tiếng nức nở nhanh chóng lan tràn, giờ khắc này đám người Bành vương phi mới biết rõ, Tiết quý phi cho dù không đánh cũng không mắng lại còn có thể dùng thủ đoạn hung ác đến như vậy.

Trong đình Khích Lệ, đám người Bành vương phi đau lòng rơi lệ, bên trong ruộng lúa mạch, những thiếu gia lêu lổng đang cắt lúa kia cũng khóc, mặt trời mùa hè nóng bức, phải cong eo cắt lúa, lại phải liên tục phơi nắng, vừa đau, vừa ngứa lại vừa đói, cả người gần như muốn riệu rã, từ đầu đến chân đều đau nhức, loại thống khổ này đúng là đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ.

"Ô ô ô, ta không làm nữa." Thích Nhật quận chúa nhìn bàn tay máu chảy đầm đìa của mình gào khóc.

Nàng ta ném liềm đi, ngồi ở bên trong đám lúa khóc rống, cũng không ai đứng ra hối thúc nàng ta làm tiếp, những cung nữ đứng ở sau lưng Thích Nhật quận chúa giống như không nghe thấy. Thích Nhật quận chúa vừa khóc, hai ba cái hoàn khố ở bên cạnh nàng ta cũng khóc theo.


Khóc một hồi, nàng ta liền cảm thấy khát nước, quay đầu lại hung ác ra lệnh cho cung nữ, "Cho ta nước".

Cung nữ kia vẫn không nhúc nhích, "Quận chúa người còn chưa có cắt đến chỗ được đánh dấu, không thể uống nước được."

Thích Nhật quận chúa nắm cục đất đập tới, lại khóc lớn một trận. Những người kia nghe thấy tiếng khóc của nàng ta liền vội vàng tiếp tục cắt lúa, từ hôm qua bắt đầu, bọn họ đều nhận thức được nếu không cắt được đến chỗ đánh dấu kia liền sẽ không có cơm ăn, đáng sợ hơn là còn không được uống nước.

Cả đám bọn họ bị việc cắt lúa nghiền ép đến nhân sinh thống khổ không chịu nổi, so với kẻ đang đứng cùng các cung nữ bên kia, chỉ cần đứng một chỗ trông chừng, không cần ra sức còn có thể được ăn uống no đủ Tiết Hoa Lệ, đã trở thành một cái dị loại.

"Vì cái gì nàng ta không cần cắt lúa?" Thích Nhật quận chúa hai ngày nay bị luân phiên khiêu khích, mỗi một lần đều bị vô tình trấn áp, cho dù nàng ta có khóc có nháo, cũng vì được ăn cơm uống nước mà phải ngoan ngoãn nghe lời.

Nàng ta cùng với Tiết Hoa Lệ xưa nay giao hảo vô cùng tốt, có thể là trong tình huống tuyệt vọng như lúc này, từng lỗ chân lông của Thích Nhật quận chúa đêù đang đau khổ gào thét. Mà Tiết Hoa Lệ cái gì cũng không cần làm, hai tay vẫn trơn mịn như cũ, muốn ăn được ăn, muốn uống được uống, lại cắn môi nước mắt ngân ngấn nhìn bọn họ, như là so với bọn họ ả ta còn bị ủy khuất hơn, Thích Nhật quận chúa càng nhìn càng thấy chướng mắt, càng xem càng hận, dựa vào cái gì Tiết Hoa Lệ lại không cần làm việc?

"Quý phi nương nương nói, chỉ có Tiết nhị tiểu thư là chưa từng làm sai chuyện, cũng không gây ra chuyện gì ức hiếp dân chúng, cái sai duy nhất của nàng ta chính là thân làm tỷ tỷ của Tiết Mã Tuấn lại không có làm tròn trách nhiệm dạy bảo đệ đệ, cho nên nàng ấy không cần phải cắt lúa mạch, chỉ cần trông chừng những người khác cắt lúa là được."

"Nàng ta chưa từng làm sai chuyện gì?" Thích Nhật quận chúa bộ dáng như nghe được thiên đại chê cười, nàng ta vốn tính tình thẳng thắng, ít nhiều gì cũng đoán được nguyên nhân Tiết quý phi trừng phạt bọn họ. Những người này đều là cùng Tiết Mã Tuấn và Tiết Hoa Lệ có giao hảo, cũng nghe theo những lời xúi giục của Tiết Hoa Lệ, vì để báo thù cho Tiết Mã Tuấn, chính bọn họ là người đã lan truyền những tin đồn gây bất lợi cho Tiết quý phi kia. 

Nhìn thấy thần sắc không đúng của Thích Nhật quận chúa, Tiết Hoa Lệ cắn mạnh môi dưới, súyt nữa cắn đến chảy máu, "A Quỳnh..."

Cung nữ mặt không biểu tình ngăn ở trước mặt Thích Nhật quận chúa, thực ra đối với vị Tiết nhị tiểu thư này bọn họ nhìn cũng đặc biệt không vừa mắt, những người khác đều phải đi cắt lúa, cắt không đến điểm ký hiệu đều sẽ bị thiếu ăn thiếu uống. Vị này may mắn không bị trừng phạt, nàng ta lại thật sự chỉ đứng đó mà nhìn, cung nữ bọn họ cũng chưa từng ngăn cản nàng ta đi giúp người nha.

Thích Nhật quận chúa bị bỏ đói hai ngày, hiện tại ngay cả nước cũng không được uống, Tiết Hoa Lệ kia nếu đúng thật là đau lòng cho hảo bằng hữu, sao có thể chỉ khoanh tay đứng nhìn?

"Nói cho Tiết quý phi, là nàng ta bảo chúng ta lan truyền tin đồn, nàng ta chính là kẻ chủ mưu." Thích Nhật quận chúa nét mặt dữ tợn chỉ vào Tiết Hoa Lệ.

"A Quỳnh..." Tiết Hoa Lệ dáng người nhỏ bé yếu ớt lung lay như sắp đổ.

"Nhìn cái gì vậy? Chúng ta phải chịu như thế này tất cả đều là do nàng ta làm hại". Thích Nhật quận chúa đối với những người đang nhìn qua rống lên, "Nhìn tay của ta này, đã thành bộ dáng gì rồi, nhìn các ngươi xem, chẳng còn ra hình dáng gì nữa, nàng ta êm đẹp trôi qua như thế, còn giả bộ đáng thương làm cái gì."

Vốn còn mang vẻ mặt không tán thành, đám tiểu thiếu gia bọn họ lập tức thay đổi sắc mặt.

Cho dù tại lễ hội thi đấu thuyền rồng bị hủy hoại thanh danh tài nữ, hình tượng Tiết Hoa Lệ ở trong đám con cháu quý tộc kinh thành cho tới bây giờ cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu, chỉ là, hiện tại ánh mắt của bọn họ nhìn về phía nàng ta đã thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận