Ta Trở Nên Bất Tử Bằng Cách Tiêu Diệt Ma Quỷ


Bỗng nhiên nàng cảm thấy có một bàn tay ấm áp cầm lấy cổ tay nàng giữ lại.

Cả người Lưu nha đầu run lên, quay đầu nhìn thấy Thẩm Nghi nhíu mày, lảo đảo đứng dậy, phủi bụi đất trên người, giọng điệu như xua đuổi, nói: “Tránh ra, đi vào góc tường đứng yên đấy.”
Tiểu nha đầu“……”
Cảm nhận được móng vuốt đột nhiên siết chặt trên cổ, cảm xúc của tiểu nha đầu sụp đổ, hoàn toàn không biết Thẩm gia đang nói mê sảng cái gì.
Nàng đi kiểu gì? Đi đâu?
Khóe miệng Cẩu Yêu hiện lên ý cười dữ tợn: “Tên sinh phản bội gấp cái gì, tiếp theo sẽ đến lượt ngươi.”
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trong phòng đột nhiên có ánh sáng xẹt qua, loé sáng chói mắt! Thẩm Nghi cầm theo trường đao, thân đao sáng bạc mơ hồ phản chiếu khuôn mặt không chút biến sắc của hắn.

Trên lưỡi đao không biết lúc nào có thêm một luồng huyết tuyến, hội tụ lại ở mũi đao rồi hóa thành huyết châu lăn xuống.

Cùng với huyết châu rơi xuống còn có một cánh tay to lớn bóng loáng.
Ngao......
Trong phút chốc, trong phòng bị bao phủ bởi tiếng rú đầy đau khổ của Cẩu Yêu, nó thậm chí còn không thấy rõ quỹ tích thanh đao kia, khi nào đối phương rút đao ra.
Cẩu Yêu không còn bám lấy nữa khiến tiểu nha đầu lảo đảo lui về góc tường, hoảng sợ cuộn mình lại.

Trong đôi mắt đẫm lệ mông lung của nàng, bóng lưng hắn lẻ loi xông lên.


Hắn như một tên hung thần ác sát, cánh tay hữu lực giãn ra, năm ngón tay túm lấy lông dài trên cổ Cầu Yêu mạnh mẽ đập nó xuống phía đất.

Dưới lực đạo mạnh mẽ khiến Cẩu Yêu đau đớn, thân hình như núi của nó ngã xuống đất! Không cho nó cơ hội phản ứng, Thẩm Nghi lấy đầu gối đè lên đầu nó, hai tay giơ cao cầm chuôi đao cắm thẳng đứng xuống một cách tàn nhẫn.

Hắn đâm đao thẳng vào cổ họng nó.
Xì!
Máu chó nóng hổi bắn ra, dính đầy khuôn mặt Thẩm Nghi, làm cho ngũ quan tuấn tú kia tăng thêm vài phần lệ khí.
……
Thẩm Nghi giẫm lên đầu chó, hai tay vững vàng rút đao ra khỏi xác Cẩu Yêu.

Rõ ràng đây là lần đầu chém giết yêu ma nhưng động tác giết chóc này giống như đã lặp lại ngàn vạn lần, đã khắc sâu trong bản năng hắn.

Cả người dính đầy máu, còn có mùi tanh khiến người ta buồn nôn.

Trong lòng hắn đầy chấn động, cảm giác nôn mửa không ngừng nhưng thân thể lại bình tĩnh khiến người ta không thể lý giải.


Đây là Đao Pháp Phục Yêu, diệt yêu ma bình thường như ăn cơm uống nước.
Hắn rút đao ra, nhìn chằm chằm vào Cầu Yêu, ánh mắt nó mở to, chết không nhắm mắt.

Hắn cẩn thận lau sạch thân đao bằng da lông đối phương.

Đừng nói con súc sinh này, ngay cả chính Thẩm Nghi cũng không nghĩ rằng chiến đấu sẽ kết thúc nhanh như vậy.

Ba mươi ba năm luyện đao, bản thân tích góp lực đạo gần như đạt tới đỉnh cao của phàm nhân.
Làm xong hết thảy, Thẩm Nghi quay đầu nhìn về phía cha con ở góc tường.

Hắn thấy trong mắt hai người đều tràn ngập vẻ mặt khó tin nhưng so sánh với lúc trước thì chỉ thấy vẻ sợ hãi chứ chưa thấy cảm tạ.

Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, cũng không để ở trong lòng.

Dù sao nửa canh giờ trước, mình còn đang lột xiêm y của tiểu nha đầu kia, đối phương làm sao có thể thật sự tín nhiệm mình.

Có khi hai người còn không biết tại sao Thẩm Gia lại đánh nhau với yêu ma.
“……”
Hắn cất bội đao, đá văng thi thể Cầu Yêu, cất bước đi vào trong sân.
“Thẩm gia...!ngài có muốn hay không…”
Lưu nha đầu nhìn vết thương trên đầu hắn, thật cẩn thận nói: “Ngài nên băng bó vết thương trên đầu trước.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận