Ngồi trên con xe cup, Lý Tần Quân một đường thẳng tiến tới trường cấp ba nơi hắn đang theo học để kết thúc kì thi cuối cùng trong quãng thời gian làm học sinh của mình.
Sau khoảng gần 15 phút, phơi mình dưới cái nắng gắt của mùa hè Hà Nội, cũng đã băng qua không biết bao nhiêu cái đèn xanh đèn đỏ chỉ là chẳng có một cô gái nhỏ nào ở phía bên kia như trong lời bài hát Lý Tần Quân đang nghe thì lúc này hắn cũng đã tới được trường học vào lúc 2 giờ kém 5 phút.
Bài thi sẽ diễn ra vào lúc 2 giờ 30 phút chiều vì thế lúc này thời gian của Lý Tần Quân vẫn còn tương đối dư giả, vì thế mà hắn cũng không tỏ ra hấp tấp chút nào mà sắc mặt vẫn ung dung bình thản tiến vào nơi để xe trong khuôn viên trường học.
Còn có một lý do nữa khiến cho tên này vẫn có thể bình thản đối mặt với môn tiếng anh trong mắt nhiều người thủ khoa khối A lại chính là cánh cửa hẹp đối với họ còn về nguyên do thì bởi vì trước đây, ba mẹ Lý Tần Quân lại là những người vô cùng tài giỏi, bọn họ gần như là một thư viện sống đối với Lý Tần Quân.
Vì thế việc sử dụng tiếng anh giáo dục con cái sớm cũng được gia đình Lý Tần Quân áp dụng từ khi hắn còn nhỏ, lại thêm việc thừa hưởng gen cực trội của phụ mẫu khiến cho khả năng tiếp thu và lĩnh hội của Tần Quân cũng thuộc loại xuất sắc.
Chỉ là sau này, khi vào ngày hắn lên cấp ba thì đột ngột ba mẹ hắn lại rời bỏ hắn mà đi, khiến cho một cậu bé vừa bước vào tuổi dậy thì không được bao lâu bỗng nhiên bị mất đi phương hướng, sự trống rỗng ở thời điểm mà ba mẹ mất đi đó, chỉ có Lý Tần Quân hoặc một số ít người có chung cảnh ngộ mới hiểu được nó kinh khủng và tuyệt vọng biết ra sao.
Và từ đó cũng khiến nụ cười trên môi của Lý Tần Quân hiếm khi xuất hiện, việc học hành cũng bị hắn gạt qua một bên, xuốt ngày chỉ biết ru rú trong căn phòng nhỏ làm bạn quanh năm với cái máy tính gaming mà thôi.
Quay trở lại với thực tại, sau khi cất gọn chiếc xe Cup mình, Lý Tần Quân vẫn dữ một bộ dáng vân đạm phong khinh mà tiến tới phòng thi nơi hắn sẽ thực hiện cho lần thi này.
Chỉ là đang sải bước trong hành lang thì đột ngột một âm thanh vang lên bên tai:“Tần Quân đồng học!!”Thế nhưng lúc này đang là thời điểm thi cử vì vậy học sinh tụ tập tại hành lang cũng không phải là ít, mọi người đứng bàn luận nơi đây vô cùng nguyên náo, có người nói về kiến thức đã học, có người lại bàn luận về bài thi vừa làm hồi ban sáng, chủ đề tuy chỉ xoay quanh đề thi đại học nhưng nội dung lại vô cùng phong phú khiến cho âm thanh gọi tên hắn bị át đi, mà lúc này Lý Tần Quân cũng là đang thỏa hồn vào một suy nghĩ khác vì thế nên cũng không để ý tới âm thành kêu gọi này.
Ở phía xa xa, một nhóm người chứng kiến Lý Tần Quân không thèm quay đầu mà vẫn thản nhiên tiến tới thì có chút kinh ngạc.
Một người con trai thân hình hơi cao lớn trong đó thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng nói:“Tên u ám đó vậy mà không thèm đáp lời lớp trưởng đại nhân xinh đẹp của chúng ta, quả thực là một kẻ thiếu văn hóa mà!!”Mà trong nhóm người này, cũng có thêm vài kẻ nở một nụ cười mỉa mai có vẻ khá đồng tình với lời nói của tên to con này.
Chỉ là sau khi nghe được lời nói thiếu tôn trọng của người con trai này, một thiếu nữ ánh mắt đang nhìn về phía Lý Tần Quân đột nhiên thu hồi, lạnh lùng nhìn thoáng qua cậu nam sinh vừa nói kia một chút sau đó không nói một lời mà rời đi.
Đương nhiên, nàng này cũng không phải đi tới phía Lý Tân Quân mà trực tiếp lên tầng, tìm tới vị trí phòng thi của nàng.
Mà khi vừa rời đi, một vài người trong nhóm cũng là lập tức rời đi, bỏ lại đám người vừa cười đùa ngả ngớn trước câu nói của cậu nam sinh kia.
Thấy mấy người kia vừa rời đi, sắc mặt cậu nam sinh vừa thốt ra lời không hay kia lập tức biến đổi trở nên có chút tức giận, lại kết hợp thêm thời tiết oi bức ngày hè lại càng kiến cho tâm tình của cậu nam sinh này trở nên kém thêm vài phần.
Hít sâu một hơi, hắn mới nhỏ giọng lẩm bẩm:“Cũng chỉ tại thằng mồ côi đó mà ta mất mặt với Tiểu Huệ, để xem lát thi xong ông sử mày ra sao!”Nói xong câu ngoan thoại, hắn cũng ra hiệu cho nhóm người kia rời đi bắt đầu đi tới phòng thi của hắn.
Vốn dĩ, giữa hắn cùng Lý Tần Quân cũng đã có ma sát từ rất sớm, ngay khi từ những năm mới vào cấp ba, khi đó cậu nam sinh này vốn dĩ thấy bộ dáng của Lý Tần Quân có vẻ gầy gò, thư sinh lại thêm ở thời điểm đó cái tính thích thể hiện của tuổi dậy thì đang rất vượng nên lập tức nảy ra ý định bắt này Lý Tần Quân.
Chỉ là mọi chuyện không như hắn nghĩ khi tại thời điểm đó, tâm lý của Lý Tần Quân lại đang cực kì tội tệ, cha mẹ vừa mất, không ai quan tâm chăm sóc khiến cậu cảm thấy cực kì chán nản, nếu không phải di nguyện của cha mẹ là muốn mình học hành nên người thì hắn cũng chẳng tới trường để làm gì cả.
Những khi còn ở cái tuổi suy nghĩa đang bốc đồng như vậy đã không ít lần Lý Tần Quân muốn từ bỏ cuộc đời này, vì vậy nên đối tượng Lý Tần Quân khi đó trong ba lô lúc nào cũng có một con dao gọt hoa quả cực kì sắc bén.
Mà lúc đó, cậu nam sinh này lại chẳng hề biết được hoàn cảnh của Lý Tần Quân lúc bây giờ vì thế mà thiếu chút nữa là đi chêu đùa với sinh mạng của hắn.
Nhớ lại lúc đó, khoảng khắc mà cậu nam sinh kia quả thực cả đời khó mà quên được khi ở trong nhà vệ sinh trường, bản thân hắn cùng hai tên bạn thân vây lấy Lý Tần Quân, chỉ là ngoài dự liệu của bọn họ khi sắc mặt Lý Tần Quân khi đó lại chẳng có chút sợ hãi nào.
Có chăng chỉ là sự u ám, tẻ nhạt cùng ánh mắt vô thần, mà cái khoảng khắc Lý Tần Quân rút ra con dao gọt hoa quả hiệu Thái Lan ra thì đều khiến cho cả bọn tái mặt.
Thử tưởng tượng xem, một kẻ chông không khác gì một con nghiện, ánh mắt đờ đẫn, tóc tai lù xù cùng một con dao trên tay đứng đối diện với ngươi, cái cảm giác đó quả thực là rợn cả gai ốc, khủng bố biết bao nhiêu, và cũng lập tức khiến cho cậu nam sinh kia cùng hai đồng bọn sợ tới mặt mũi tái mét:“Này này, bình tĩnh đi! Có gì từ từ nói, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi” giọng nói run rẩy của cậu nam sinh tại thời điểm khi đó nói.
Nhưng đáp lại cậu ta chỉ là sự trầm mặc, hờ hững của một con người đã mất đi tất cả, điều đó lại càng khiến cho cậu nam sinh cùng đám bạn của hắn sợ hãi hơn sau đó không kịp buông lấy lời ngoan thoại mà lập tức bỏ chạy mất dạng.
Mà cũng từ đây, uy danh của Lý Tần Quân cũng lập tức truyền xa cũng là nguyên nhân khiến cho một kẻ có bộ dạng thư sinh như hắn trong suốt ba năm cấp ba tuy ít nói cũng chẳng có quan hệ những vẫn chẳng có kẻ nào dám tới trêu chọc cả.
Thế nhưng thời thế nay đã đổi thay, giờ đây nhóm người của cậu nam sinh kia cũng đã lớn, không chỉ số lượng mà con cả chất lượng nữa lại là thời điểm kết thúc kì thi tốt nghiệm, hắn cũng chẳng còn vướng bận gì về hạnh kiểm thời đi học nữa, chỉ cẩn làm cẩn thận một chút không chết người hay chấn thương nặng là được, dù sao cha mẹ hắn cũng là tầng lớp có quan hệ trong xã hội này, mà Lý Tần Quân thì lại là kẻ thân cô thế cô sẽ chẳng gây ra sóng gió gì cho hắn.
Còn về phần nữ sinh tên Tiểu Huệ kia, nàng này chính là vị lớp trưởng đại nhân trong lời của vị nam sinh kia, Tiểu Huệ không chỉ là người con gái sinh đẹp, học giỏi lại còn có danh xưng đệ nhất hoa khôi trường cấp ba nữa, người con gái vừa đẹp vừa xuất sắc như vậy sao không khiến cho bất kì nam sinh trong độ tuổi mới lớn này động tâm cho được chứ.
Còn mối quan hệ giữa Tiểu Huệ cùng Lý Tần Quân, thì như đã nói đó là như không nói gì cả khi môi quan hệ gần như là một con số 0 tròn chĩnh.
Chỉ là dù sao cũng là bạn bè cùng lớp, nên khi thấy Lý Tần Quân đi ngang qua mà lớp lại đang cùng nhau tụ tập ở đây để trước khi chia ra để đến phòng thì của mỗi cá nhân để nói chuyện vài lời cho thỏa mái, và chúc nhau vài lời tốt đẹp trước khi bắt đầu vào thi.
Vì vậy, như một trách nghiệm cuối cùng của một lớp trưởng Tiểu Huệ mới chủ động lần đầu tiên gọi tên Lý Tần Quân với mục đích không liên quan tới việc học như vậy, dù sao thì sau ngày hôm nay, cũng là đường ai nấy đi vì thế nên sẽ tới chào hỏi nhau một câu cũng là phải phép lịch sự mà thôi.
Chỉ là sự tình lại không được mấy vui vẻ nên nàng cũng chẳng mặn mà gì nữa mà trực tiếp rơi đi.
Quay lại với Lý Tần Quân, sau khi lượn vài vòng trong hành lang thì cuối cùng hắn cũng dừng lại ở trước phòng thi của bản thân, mọi chuyện cũng diễn ra khá sôn sẻ, vào phòng thi, nhìn vào đề bài và bắt đầu thực hiện.
Mặc dù được tiếp thu các kỹ năng tiếng anh từ sớm thế nhưng khả năng của Lý Tần Quân cũng chỉ dừng lại ở chuyện nghe – nói và đọc mà thôi, còn về việc viết lách thì hắn tương đối kém, nhưng nhìn chung mọi thứ đều khá ổn thỏa.
Cứ thế 60 phút đồng hồ trôi qua, tiếng trống bao hiệu giờ nộp bài đã tới, tiếng trống quen thuộc bao năm nghe nay lại vô cùng đặc biệt, không chỉ báo hiệu lúc kết thúc thời điểm làm bài mà còn chính thức khép lại thời học sinh của Lý Tần Quân.
Chỉ là con hàng này không phải loại người đa sầu đa cảm, lại thêm nơi đây cũng chẳng có kỉ niệm hay ấn tượng gì cho Lý Tần Quân vì vậy mà hắn cũng chỉ thở ra một hơi sau đó cười nhẹ, đứng dậy tiến lên nộp bài mà thôi.
….
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!Ai có lòng thì có thể ủng hộ tác một ly cà phê nhé:- Momo: 0328510007- Stk MB bank: 0328510007- LE DUC MANHXin chân thành cảm ơn mọi người đã ủng hộ!.