Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên


Nhóm: Thánh Thiên Tiên VựcDịch: Tiếu Giai NhânAn Lâm cảm thấy con chó khổng lồ kia bừng bừng sát khí, là nhằm vào hắn.Hắn có một chút choáng váng, rõ ràng không hiểu vì sao con chó khổng lồ này lại nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù như thế.Hắn mới đến nơi này lần đầu tiên, chưa từng giành xương của con chó khổng lồ này mà.Cũng may, sát khí của nó cũng nhanh chóng biến mất, nhưng ánh mắt của nó vẫn vô cùng không thân thiện: “Cậu tới nơi này để làm gì?”Lời này rõ ràng là nói với An Lâm.


An Lâm cũng không giấu diếm, trả lời trực tiếp: “Đến thăm Đại Bạch.”Con chó khổng lồ nhếch miệng cười một cái, thoạt nhìn khá xinh đẹp, cái đuôi hơi dựng thẳng lên:“Cút!”An Lâm: “...”Con chó này ăn trúng thuốc nổ rồi à, sao lại thô lỗ đến như thế?Triệu Hoài Ngân có chút ngượng ngùng tiến về phía An Lâm, thấp giọng mở miệng: “Con chó này tên là Thanh Hoa, là thanh mai trúc mã của Đại Bạch.”An Lâm sửng sốt: “Chuyện này là thế nào?”Triệu Hoài Ngân mở miệng lần nữa: “Mấu chốt chính là cô ấy vẫn còn yêu thích Đại Bạch đấy.”An Lâm: “...”Cuối cùng hắn cũng biết vì sao Thanh Hoa lại có ý nghĩ thù địch với hắn rồi.An Lâm nhìn Thanh Hoa, vẻ mặt chân thành mở miệng nói: “Thanh Hoa, cô cứ yên tâm đi, tôi sẽ không cướp bạn trai của cô đâu! Dù sao giống loài và giới tính cũng không giống nhau, tôi và Đại Bạch là không thể nào đâu!”Triệu Hoài Ngân che mặt, không biết rốt cuộc đầu óc An Lâm có vấn đề gì không, sao lại có thể nghĩ đến loại cốt truyện tranh giành bạn trai như vậy…Thanh Hoa rõ ràng là không muốn để cho Đại Bạch yêu dấu của mình phải hạ mình làm thú sủng cho con người, mới có ý nghĩ thù địch đó!Ầm ầm!Sóng năng lượng đáng sợ tỏa ra từ trên người của Thanh Hoa.Cô tức giận nói: “Sao Đại Bạch lại muốn làm thú sủng cho loại người ngu xuẩn như vậy chứ? Không được, hôm nay tôi nhất định phải ngăn chặn tai họa về sau, gâu gâu!”Toàn thân Thanh Hoa bỗng nhiên bao phủ trong một tầng ánh sáng màu vàng, hai chân giẫm một cái, thân thể nhào về phía An Lâm, tốc độ cực kỳ nhanh.“Dừng tay, gâu!”Một âm thanh quen thuộc vang lên.An Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy Đại Bạch vẫn với dáng vẻ anh hùng cái thế như thế, chân cưỡi đám mây bảy màu bay đến.Sức gió mạnh mẽ như đạn pháo đánh trúng Thanh Hoa.Thân thể Thanh Hoa bị sức gió đánh trúng, cả người rơi xuống mặt đất, đè ép tạo thành một cái hố khổng lồ.Giữa lúc khói bụi mịt mù, Đại Bạch đáp xuống, chắn trước người An Lâm, tức giận nói: “Cô đánh chủ nhân của tôi để làm gì? Gâu!”An Lâm nghe Đại Bạch chủ động gọi hắn là chủ nhân, trong lòng vô cùng cảm động, rất muốn cùng với Đại Bạch lông xù kia ôm chằm một cái thắm thiết, nhưng hắn lại sợ Thanh Hoa ghen tỵ, cho nên đành phải miễn cưỡng mà nhẫn nhịn.Thanh Hoa từ trong cái hố lớn bò dậy, bộ dạng có hơi nhếch nhác, nhưng không bị thương tích gì.Cô nhìn Đại Bạch, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước mắt, giọng nói có chút run rẩy đứng lên: “Cậu đánh tôi…?”Đại Bạch nhăn mặt một cái: “Rõ ràng là cô ra tay trước, tôi chỉ là muốn ngăn cản cô thôi.”Vẻ mặt Thanh Hoa uất ức, nước mắt chảy từ khóe mắt, thấm ướt bộ lông nhung màu trắng: “Cậu lại vì hắn mà đánh tôi…”Nhìn thấy bộ dạng của Thanh Hoa, Đại Bạch bĩu môi, khí thế có chút yếu đi: “Đừng sinh sự vô cớ nữa, đây là lựa chọn của tôi.”“Gâu gâu, ô…” Đôi tai và cái đuôi của Thanh Hoa rũ xuống, nhỏ nhẹ đáng thương: “Từ nhỏ đến lớn, cậu đều chưa từng đánh tôi…”Toàn thân An Lâm run lên.

Màn kịch tình yêu bi đát của Quỳnh Dao này rốt cục là chuyện gì, mối tình bi thảm của chó à?Đại Bạch có phải là không nên ra tay hay không, xem ra Thanh Hoa đáng thương thật!Tại sao khi hắn nhìn thấy, trong lòng cũng không khỏi có chút thương tâm.“Tiểu Thanh…” Giọng điệu của Đại Bạch cuối cùng cũng nhẹ nhàng trở lại.“Gâu gâu! Không thèm quan tâm cậu nữa, ô ô ô…” Thanh Hoa xoay người, không thèm quay đầu lại mà chạy đi.Tay của Đại Bạch đưa về phía trước, thế nhưng, cuối cùng chân vẫn không chạy theo, chỉ là lặng lẽ chăm chú nhìn theo bóng lưng đang rời đi, im lặng không nói gì.Nếu như cảnh tượng này xảy ra trong màn mưa, tin chắc sẽ khiến không ít người rơi nước mắt.“Phi!”Một âm thanh bỗng nhiên truyền đến.Đại Bạch phun một ngụm nước bọt.Nhếch miệng gian manh cười một tiếng: “Tiểu yêu tinh đáng ghét này cuối cùng cũng bỏ đi rồi!”An Lâm: “...”Tiểu Sửu đang lau nước mắt: “…”Chuyện gì đã xảy ra? Đại Bạch cậu còn làm tôi xúc động!“Đi thôi, An Lâm, tôi dẫn anh đi xem chỗ tôi ở!” Đại Bạch vui vẻ cười nói.An Lâm nhanh chóng hồi phục lại tâm trạng, chỉ chỉ phía sau lưng của Đại Bạch.Đại Bạch chớp chớp đôi mắt.“Được rồi!”An Lâm cười ha ha một tiếng, hưng phấn nhảy lên trên lưng Đại Bạch, cưỡi chó con mà bay lần nữa!Cảm giác đã lâu ngày không gặp cùng với nhiệt độ cơ thể quen thuộc, làm cho hắn cảm thấy vô cùng xúc động!Đại Bạch bay lên trên mây, bay về phía chỗ ở của nó.Trên mặt đất…Triệu Hoài Ngân ngơ ngác nhìn lên bầu trời, nhìn An Lâm và Đại Bạch đang xa dần, hắn không khóc bởi màn kịch tình cảm bi thảm của chó khi nãy, nhưng bây giờ lại có nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.Đại Bạch bay lên không trung, ánh mắt lại liếc nhìn về một hướng khác, cảnh tượng này trùng hợp bị An Lâm nhìn thấy.Nơi ở của Đại Bạch là bên trong một tòa dinh thự sang trọng, có một con sư tử lông đen Kỳ Dục Linh làm quản gia, cùng với mười mấy tu sĩ nhân loại làm người hầu, từ đó có thể thấy được địa vị của nó tại Thần Thú tông nhất định là không thấp.Ở bên trong phòng ngủ của nó có một khối xương rất lớn, xung quanh tỏa ra ánh sáng năm màu mờ ảo.“Đây là khối xương mà tôi thích ăn nhất, gâu!”Đại Bạch nói xong liền ngậm khối xương lên, đắc ý bắt đầu liếm.Mặt An Lâm có chút kinh hãi: “Đây là xương của trâu cầu vồng?”Ánh mắt Đại Bạch sáng lên: “Đúng vậy, không ngờ anh cũng biết đến loại xương này.”An Lâm cười cười, đem chuyện tiểu đội của họ ăn trâu cầu vồng, sau đó không biết tại sao lại triệu hồi được Thần Long, đi vào khu di tích, tất cả đều kể cho Đại Bạch nghe.Đại Bạch say sưa nghe trải nghiệm của An Lâm, gương mặt hưng phấn: “Quả nhiên, đi theo anh luôn có thể gặp được rất nhiều việc hay ho, tôi đã quyết định đi theo anh rồi!!”An Lâm cũng rất thích việc cưỡi chó mà bay, lúc này nghe được lời nói của Đại Bạch, vô cùng vui vẻ.Nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện khác, nói: “Đại Bạch, cậu đi theo tôi rồi, vậy Thanh Hoa phải làm sao, cô ấy không phải thanh mai trúc mã của cậu sao?”Đại Bạch lắc lắc đầu: “Không cần phải để ý đến cô ấy, tôi chỉ xem cô ấy như em gái, sau khi tôi đi rồi, cô ấy sẽ tự biết chăm sóc thật tốt cho chính mình.”Vì tương lai của Đại Bạch, An Lâm lại cảm thấy không thể đưa ra quyết định một cách qua loa như thế được.


Hắn nghiêm túc nói: “Cậu làm như vậy, chuyện duy trì nòi giống phải làm như thế nào, cha mẹ cậu cho phép sao? Còn nữa sau khi đi theo tôi, có thể cậu sẽ không còn được gặp cô chó nào xinh đẹp đến như vậy nữa, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý, đến lúc đó cô đơn trống trải, cũng đừng đến tìm tôi…”“Chuyện này…” Đại Bạch có vẻ như đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.An Lâm nhìn thấy cảnh tượng này, nói ngay vào trọng điểm: “Cậu muốn quen Thanh Hoa không?”“Quen Thanh Hoa?” Mặt Đại Bạch đỏ lên, gắt một tiếng: “Tôi không muốn quen Thanh Hoa, tôi chỉ xem cô ấy như em gái!”An Lâm nghe Đại Bạch trả lời, đại khái biết rằng Đại Bạch vẫn chưa đến tuổi nghĩ đến chuyện duy trì nòi giống, trong lòng thở dài một hơi, nhưng vẫn tận tình dạy bảo: “Cho dù vậy, cậu cũng không thể xem cô ấy như em gái.”Đại Bạch nghe vậy sững sờ: “Chẳng lẽ bắt tôi phải cưới cô ấy? Tôi không muốn! Gâu!”An Lâm lắc đầu, cười nói: “Làm sao có thể bắt cậu cưới cô ấy, ý của tôi là… không xem cô ấy như em gái, xem cô ấy như lốp xe dự phòng!”“Lốp xe dự phòng có nghĩa là gì?” Mặt của Đại Bạch hơi lơ ngơ.An Lâm cười bí ẩn: “Lốp xe dự phòng có nghĩa là vợ dự bị, cậu không cần xác định rõ ràng quan hệ với cô ấy, nhưng cậu phải đối xử tốt với cô ấy một chút, dịu dàng một chút.”“Cậu nghĩ xem, sau khi cậu rời khỏi Thần Thú tông, chính là ở cách xa với Thanh Hoa rồi, đây chính là thời điểm để kiểm tra tình cảm tốt nhất.”“Nếu chung sống với nhau như anh em, chắc chắn cô ấy sẽ không thể nào quên người anh trai này, cho rằng cậu chưa thông hiểu chuyện tình cảm, cô ấy sẽ ôm hi vọng với cậu, như vậy sẽ làm trễ nãy chuyện tình yêu của cô ấy.”“Nhưng nếu cậu cứ mập mờ với cô ấy, đây chính là có tình cảm nam nữ rồi.


Như vậy cô ấy chỉ có hai lựa chọn, một là trực tiếp đối diện với loại tình cảm này mà chờ cậu quay trở về, một loại lựa chọn khác chính là quen một chú chó khác tốt hơn.

Giữa hai cậu nếu thiếu đi sự ràng buộc tình cảm anh em, mọi chuyện cũng bắt đầu rõ ràng rồi.”“Nếu như Thanh Hoa đi theo chú chó khác, như vậy cũng coi như cậu để cho cô ấy hiểu rõ tình cảm của chính mình.


Nếu như Thanh Hoa có thể một mực chờ đợi cậu, không rời bỏ, như vậy cậu nhất định phải cưới cô ấy, chó cái tốt như vậy biết đi đâu mà tìm?”Nghe An Lâm phân tích xong, hai mắt Đại Bạch tỏa ra ánh sáng: “Chủ nhân, nghe như lời này thấy anh nói rất có lý!”An Lâm mỉm cười khẽ vuốt ve đầu Đại Bạch:“Đại Bạch ngốc… Chỉ có như thế, cậu mới là cái lốp xe dự phòng đó chứ…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận