Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm


“Ông chủ, vì sao trưởng lão Tam lại chết? Có phải là do nhà họ Trần và nhà họ Đường không…” Có người cố nén đau khổ, hỏi.

Mắt Trịnh Quang Điển tức giận trợn lên, trong mắt nổi đầy tơ máu, giọng nói tàn nhẫn: “Là Phương Vỹ Huyền, là tên Phương Vỹ Huyền đáng chết kia!”
Phương Vỹ Huyền?
Đa số người ở đây đều thấy khá quen với cái tên này, nhưng lại không có ấn tượng gì với người này.

“Là, là Phương Vỹ Huyền tiếng tăm vang xa ở Giang Nam khoảng thời gian trước kia sao?” Có người hỏi.

“Chính là nó!” Trịnh Quang Điển nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Người này vừa nói như vậy, rất nhiều người lập tức nhớ ra, Phương Vỹ Huyền là ai.

Một người trẻ tuổi dựa vào tu vi võ giả Tiên Thiên, đánh bại võ tôn chân chính.

Khi ấy nghe thấy tin tức này, phần lớn người trong bọn họ đều khịt mũi coi thường, cảm thấy chỉ là tin vịt mà thôi.

Nhưng hôm nay, bọn họ lại chính tai nghe thấy lời của Trịnh Quang Điển, Phương Vỹ Huyền giết chết trưởng lão Tam!
Mọi người mở to hai mắt, trong mắt chỉ có không thể tin nổi.

“Từ giờ trở đi, tôi tuyên bố, nhà họ Trịnh chúng ta và tên Phương Vỹ Huyền này, không đội trời chung!” Trong lòng Trịnh Quang Điển đau đớn không thôi, những lời này gần như là thét mà ra.

Trong lúc nói, một người giúp việc cầm một bức vẽ, đi tới bên cạnh Trịnh Quang Điển.

“Mở bức vẽ này ra!” Trịnh Quang Điển ra lệnh.

Người giúp việc gật đầu, mở bức vẽ cầm trong tay ra.

Bên trên là một tấm ảnh, chân dung trong tấm ảnh, là một người trẻ tuổi bình thường.

“Hôm nay tôi triệu tập mọi người trở về, chính là muốn cho mọi người nhìn rõ kẻ thù của nhà họ Trịnh chúng ta, Phương Vỹ Huyền! Chính là thằng khốn này, đã giết chết trưởng lão Tam!” Trịnh Quang Điển dùng giọng nói nghẹn ngào nói to.

Nhìn Phương Vỹ Huyền trên tấm ảnh, trong mắt mọi người đều là sự sợ hãi.

Ai cũng không thể tưởng tượng được, chỉ một người trẻ tuổi bình thường không có gì đặc biệt như vậy, lại có thể giết chết trưởng lão Tam của bọn họ!
“Ông chủ, chúng ta còn đợi ở đây làm gì? Chúng ta phải báo thù cho trưởng lão Tam!”
“Đúng vậy! Chúng ta phải báo thù cho trưởng lão Tam! Tiêu diệt tên Phương Vỹ Huyền này!”
“Toàn bộ nhà họ Trịnh chúng ta cùng ra tay, có thể san bằng được cả Giang Nam! Tên Phương Vỹ Huyền này nhất định phải chết!”1
Mọi người lấy lại tinh thần, hai mắt đỏ bừng, tình đoàn kết dâng trào.

Lúc này, trưởng lão Nhị vẫn luôn không nói chuyện, mở miệng: “Im lặng.”
Trưởng lão Nhị vừa mở miệng, mọi người lập tức ngậm miệng lại.

“Thù của lão tam, chúng ta nhất định sẽ báo, nhưng tuyệt đối không được tùy tiện ra tay.”
“Trên người tên Phương Vỹ Huyền này có rất nhiều điều kỳ lạ, cần phải điều tra kỹ lưỡng hơn.”
“Thực lực của lão tam tôi biết rất rõ, huống chi trong tay của ông ấy, còn nắm giữ cả tháp trấn ma… Nếu như bảo là Phương Vỹ Huyền chỉ dựa vào sức của bản thân mà đánh bại được ông ấy, tôi chắc chắn không tin.” Ánh mắt trưởng lão Nhị âm u, dừng lại một lát, nói: “Tôi nghĩ rằng, sau lưng người này, nhất định có cao nhân giúp đỡ.”
Vừa nghe trưởng lão Nhị nói như vậy, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Trong tay trưởng lão Tam nắm giữ tháp trấn ma, vậy mà vẫn bị giết chết sao?
Đến cùng thì đối phương mạnh tới mức nào chứ?
Phương Vỹ Huyền là một võ giả Tiên Thiên trẻ tuổi như thế, nghĩ thế nào cũng đều không thể làm tới được loại trình độ này! Điều này hoàn toàn trái với quy luật võ đạo!
Sau lưng anh, nhất định có cao nhân giúp đỡ!
“Nhưng vị cao nhân kia che giấu thật sự rất sâu, trước mắt tạm thời không có bất kỳ manh mối gì.”
“Trước khi điều tra ra được thân phận của vị cao nhân này, chúng ta tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.” Trưởng lão Nhị nói.

Thực lực của trưởng lão Nhị và trưởng lão Tứ, cùng với trưởng lão Tam cũng tương đương nhau.

Mà trưởng lão Tam nắm giữ tháp trấn ma ở trong tay còn bị giết chết, điều này đã nói rõ, thực lực của đối phương chắc chắn vượt xa trưởng lão Tam.

Thế nên, bọn họ tuyệt đối không được lại tùy tiện ra tay, nếu không có khả năng sẽ rơi vào kết cục giống như trưởng lão Tam.

“Nhưng mà, nếu cao thủ sau lưng Phương Vỹ Huyền vẫn luôn không bị bại lộ thân phận, thì chẳng phải là chúng ta sẽ không thể báo thù cho trưởng lão Tam sao…” Có người vẻ mặt khó coi mà nói.

“Trước mắt Đại trưởng lão đang bế quan, thử đột phá đến thánh cảnh.”
“Chờ Đại trưởng lão thành công đột phá đến thánh cảnh, cho dù có là ai đứng ở sau lưng Phương Vỹ Huyền, cũng không sao cả.”
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ tiêu diệt sạch sẽ bất kỳ ai có liên quan đến Phương Vỹ Huyền, một người cũng không tha.” Trịnh Thanh Huỳnh đứng ở bên cạnh trưởng lão Nhị, trước giờ vẫn luôn chưa hề lên tiếng, trong mắt toát ra ánh sáng thù hận, mở miệng nói.


Lại là cuối tuần, Phương Vỹ Huyền tới sân huấn luyện của khu quân sự Giang Nam.

Mười đội viên của đội Tấn Long, ngoại trừ việc duy trì thể chất hằng ngày và huấn luyện chiến đấu ra, mỗi ngày còn phải luyện tập thêm hai tiếng, Phương Vỹ Huyền huấn luyện đặc biệt sẽ dạy các kỹ năng cho bọn họ.

Sau sự nghi ngờ và kêu khổ thấu trời lúc ban đầu, đám đội viên này dần dần nhận ra tác dụng của bộ kỹ năng thể chất này.

Sau khi liên tục duy trì ba ngày huấn luyện, bọn họ cảm thấy thân thể ngày càng ít mỏi mệt, mà thể chất và sức mạnh cũng càng ngày càng tăng cao.

Bộ kỹ năng này, giống như đã kích hoạt cơ thể của bọn họ, khiến cho bọn họ càng thêm nhẹ nhàng.

.

Truyện Đam Mỹ
Ánh mắt của không ít đội viên nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đều đã xảy ra thay đổi.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng là Phương Vỹ Huyền chỉ đang đùa bọn họ mà thôi, lại không ngờ bộ kỹ năng này đúng là có tác dụng thần kỳ như thế thật.

“Đội trưởng Phương, danh sách dự thi của đội Tấn Long đã gửi lên trên rồi.

Thứ hai tuần sau, là có thể xuất phát tới trước khu vực trung bộ.” Hạ Kiều Y đứng ở bên cạnh Phương Vỹ Huyền, nói.

“Lần thi đấu này là ở chỗ nào của khu vực trung bộ?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Long Uy đài.” Hạ Kiều Y đáp.

“Chậc, thứ hai tuần sau xuất phát, vậy thì khi nào bắt đầu thi đấu?” Phương Vỹ Huyền lại hỏi.

“Thứ ba chính thức bắt đầu.” Hạ Kiều Y hơi nhíu mày, đáp.

Cô ấy thật sự không thích kiểu tác phong làm việc không đáng tin này của Phương Vỹ Huyền.

“À.” Phương Vỹ Huyền hơi gật đầu, nhìn khắp xung quanh, hỏi: “Nơi này của các cô hẳn là có chỗ ăn cơm chứ? Tôi có chút đói bụng.”
Hạ Kiều Y hít sâu một hơi, nói: “Quân đội dĩ nhiên là có nhà ăn.”
“Vậy làm phiền dẫn đường một chút, chỗ này của các cô rộng quá.” Phương Vỹ Huyền nói.

Phương Vỹ Huyền như này là đang coi cô ấy là trợ lý sao?
Cô ấy chính là tổ trưởng của tổ tình báo, nắm giữ toàn bộ tài nguyên tình báo của Hoa Hạ! Địa vị chẳng khác nào thượng tướng! Ai nhìn thấy cô ấy mà không phải kính nể chứ?
Nhưng nhớ tới lời dặn dò của Hạ Tư Không, Hạ Kiều Y đành phải cố nhịn khó chịu ở trong lòng, không nổi giận.

“Đi theo tôi.” Hạ Kiều Y lạnh lùng nói, xoay người rời đi.

Phương Vỹ Huyền cũng không để ý tới thái độ của Hạ Kiều Y, đi theo phía sau cô ấy, chậm chạp mà rời khỏi sân huấn luyện.

Hoàng Hi Hưng đang huấn luyện kỹ năng thể chất, nhìn thấy hai người rời đi, ánh mắt u ám.


“Đồ ăn ở nhà ăn của các cô đúng là không tồi, hình dáng phong phú, mùi vị cũng rất ngon.” Trong nhà ăn, Phương Vỹ Huyền vừa ăn uống thỏa thích, vừa mở miệng khen ngợi.

Mặt đẹp của Hạ Kiều Y lạnh lùng, không đáp lời.

Nghiêm khắc mà nói, cô ấy không thuộc về bất kỳ một khu quân sự nào, tổ tình báo là một tổ chức tồn tại độc lập.

Vốn dĩ cô ấy tới khu quân sự Giang Nam trợ giúp Phương Vỹ Huyền, chỉ là vì lời nhờ vả của Hạ Tư Không mà thôi.

Phương Vỹ Huyền chậm rãi ăn hết mâm đồ ăn, Hạ Kiều Y mở miệng nói: “Ngày hôm qua ở khách sạn Hải Tinh đã xảy ra chuyện rất kỳ lạ.

Nghe nói có võ giả đánh nhau ở trên tầng cao của khách sạn, sau đó lại từ trên trời giáng xuống, gây ra chấn động cực lớn…”
“Cô muốn hỏi gì?” Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu, hỏi.

“Tôi nhận được tin tức, anh chính là người trong cuộc số một.” Hạ Kiều Y nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, nói.

“Vậy nên?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Anh gây ra động tĩnh lớn như thế, thậm chí còn làm khách vô tội bị thương, nếu như bị tổ chức kia biết được chuyện này, thì anh sẽ phải trả một cái giá cực đắt đấy.” Hạ Kiều Y lạnh lùng nói.

“Tổ chức gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Hạ Kiều Y chần chừ một lát, không trả lời vấn đề này, nói: “Nếu anh lại không khiêm tốn một chút, thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tới tìm anh.”
“Ngay cả tên cũng không thể nói? Tổ chức gì bí ẩn tới vậy?” Phương Vỹ Huyền hơi nhướng mày, ngạc nhiên nói.

“Không cần phải nói, đợi đến khi anh thật sự khiến cho bọn họ chú ý, bọn họ tự khắc sẽ tìm anh, đến lúc đó anh sẽ biết.” Hạ Kiều Y thản nhiên nói.


Sau khi ăn cơm xong, Phương Vỹ Huyền đi tới sân lớn, cùng uống trà với Hạ Tư Không.

“Đội trưởng Phương, tình hình huấn luyện đội viên thế nào rồi? Cậu có hài lòng chứ?” Hạ Tư Không hỏi.

“Vẫn tốt.” Phương Vỹ Huyền đáp.

Hạ Tư Không nhấp một hớp trà, nhìn Phương Vỹ Huyền, híp mắt nói: “Đội trưởng Phương, tôi muốn biết, cậu có lòng tin với lần thi đấu này hay không?”
“Lòng tin? Dĩ nhiên là có rồi.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Vậy đội trưởng Phương đoán… Giới quân sự này của Giang Nam chúng tôi, ước chừng có thể đạt được thứ tự bao nhiêu?” Hạ Tư Không có chút nóng vội hỏi.

Đây là chuyện mà ông ta để ý nhất.

Sau khi xem qua báo cáo về các đội dự thi quân sự khác, yêu cầu lần này đối với thành tích của khu quân sự Giang Nam của ông ta, lại hạ thấp xuống rất nhiều.

Bây giờ ông ta, ngay cả top ba cũng không dám mong ước, chỉ mong có thể giữ được thứ tự giống như lần trước, đạt được hạng năm là được.

Dù sao, dựa theo thực lực trên mặt giấy, khu quân sự Giang Nam bọn họ, không hề nghi ngờ lần này chính là hạng nhất từ dưới lên.

“Dĩ nhiên là hạng nhất.” Phương Vỹ Huyền chắc nịch đáp.

Nghe thấy Phương Vỹ Huyền trả lời, Hạ Tư Không trước tiên là sửng sốt, ngay sau đó cười khổ nói: “Đội trưởng Phương, có lòng tin là chuyện tốt, nhưng lần này muốn lấy được hạng nhất, chỉ sợ không được thực tế cho lắm.”
“Vậy thì còn phải xem luật lệ thi đấu, nếu như luật lệ cuộc thi cho phép, hạng nhất cũng không thành vấn đề.” Phương Vỹ Huyền đáp.

Hạ Tư Không mỉm cười, đang định lên tiếng.

“Ông nội, cháu đã bảo với ông là người này không đáng tin rồi mà! Đã tới lúc này rồi, mà còn cố khoác lác!” Lúc này, Hạ Tuyết Nhan từ đi vào từ ngoài sân, mỉa mai nói.1
Hạ Kiều Y đi ở bên cạnh cô ấy.

Đối thoại của Phương Vỹ Huyền với Hạ Tư Không trước đó, bọn họ đều nghe thấy hết.

“Hạng nhất mà cậu cũng dám mơ sao? Cậu có biết đối thủ là ai không?” Hạ Tuyết Nhan đi tới bên cạnh Hạ Tư Không, nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, hỏi.

Phương Vỹ Huyền không nói gì.

“Trước đó tôi đã nói với anh, đội quân Thiên Thần của khu quân sự thủ đô do Binh vương Tiêu Bắc Thạnh dẫn dắt.

Anh muốn lấy được hạng nhất, thì phải chiến thắng đội quân Thiên Thần.

Tính từ xác suất mà nói, thì gần vô hạn bằng không mà thôi.

Thế nên, tôi đề nghị anh vẫn nên đặt mục tiêu ở top ba, thậm chí là top năm thì hơn.” Hạ Kiều Y lạnh lùng nói.

“Tiêu Bắc Thạnh này thật sự giỏi như vậy sao?” Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, nói.

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt Phương Vỹ Huyền, Hạ Kiều Y có chút tức giận.

Phương Vỹ Huyền này, tưởng là mình vô địch thiên hạ thật đấy à?
Được rồi, vậy thì tôi sẽ cho anh xem thử, thế nào gọi là Binh vương!
Hạ Kiều Y lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó cho chạy một video.

“Đây là hình ảnh lúc Tiêu Bắc Thạnh chấp hành một nhiệm vụ quan trọng ở Châu Phi.”
Hạ Kiều Y đặt điện thoại tới trước bàn của Phương Vỹ Huyền.

Trên màn hình điện thoại, toàn là sa mạc.

Một bóng dáng, đứng ở vị trí giữa màn hình, trước mặt gã là rất nhiều xe tăng quân đội, mà trên bầu trời, cũng có mấy chiếc máy bay trực thăng võ trang.

Kẻ địch rất nhiều, mà bóng người này lại chỉ đơn độc một mình.

Phương Vỹ Huyền rất có hứng thú mà nhìn màn hình, muốn xem thử sau đó Tiêu Bắc Thạnh sẽ làm gì.

Nhưng cảnh tiếp theo, lại khiến cho sắc mặt Phương Vỹ Huyền lập tức trở nên lạnh buốt.

“Ầm!”
Một trận khí thế, bùng nổ ra từ trên người Phương Vỹ Huyền.

Cái bàn trước mặt, và cả đám người Hạ Tư Không, tất cả đều bị trận khí thế này đánh bay ra ngoài.

Phương Vỹ Huyền không để ý đến bọn họ, mà là nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Trên màn hình, trên người Tiêu Bắc Thạnh tản ra từng ngọn lửa màu tím.

Đám lửa màu tím này ập về phía xe tăng trước mặt, và cả máy bay trực thăng võ trang trên bầu trời, trong nháy mắt đã nuốt hết tất cả.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đám xe tăng và máy bay trực thăng võ trang này, đã bị đốt cháy đến mức chỉ còn lại một cái xác màu đen.

Tử Viêm Cung!
Tiêu Bắc Thạnh này, có liên quan đến Tử Viêm Cung đáng chết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui