Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!


"Rẽ trái, xe đẩy, chắn đạn"
Bên tai phát ra âm thanh trầm ấm quen thuộc, cùng tiếng bấm máy loạn xạ, Tống Mịch không nghĩ nhiều lập tức làm theo lời Ngạo Đường, đằng sau tiếng súng cùng bước chân vang lên dồn dập, vừa rẽ trái liền thấy xe đẩy điểm tâm, cô dành lấy ném về phía sau, sau đó quay người tiếp tục liền giẫm phải tà váy vấp ngã.
Tống Mịch không nghĩ nhiều, vừa chạy vừa xé ngắn chân váy.
"Rẽ phải"
"Rẽ trái, thang máy, cẩn thận"
"Nghiêng đầu, bên trái"
Giọng nói Ngạo Đường lại vang lên, Tống Mịch vừa làm theo, viên đạn đã sượt qua gò má bắn vỡ tấm kính trước mặt.
"Đạp vỡ, nhảy xuống"
Giữa những mảnh vỡ thủy tinh lóe sáng, in hình thành phố hoa lệ, Tống Mịch một thân váy trắng, làn tóc bung xõa bay phất phới giữa không trung, như thiên thần sa ngã hạ phàm chốn nhân gian.
"Ném tai nghe lại"
Thời gian rơi xuống chỉ đủ để Tống Mịch tháo tai nghe ném vào, bản thân rơi xuống xe rác đúng lúc đi qua.

Cô lập tức ngồi bật dậy, vẫy vẫy tay, nở nụ cười tươi rói với nam nhân đang ngược sáng giơ súng nhắm chuẩn về phía mình.
Pằng
Không trúng.

Liên Trầm nhíu mày, khoảng cách không xa đến nỗi khiến hắn bắn lệch, vậy chỉ có thể là ả ta may mắn tránh được.

Anh chậm rãi thu súng, phát hiện dưới chân có thứ gì đó, cúi người nhặt lên, là một chiếc tai nghe hình dạng kì lạ, ở quân đội cũng như thị trường không có loại này, chắc chắn là được chế tác riêng.

Chiếc tai nghe này là của ả ta, còn có người đứng sau?
Liên Trầm lờ mờ nghe thấy âm thanh phát ra từ tai nghe, rất nhỏ liền đưa gần lại tai, một giọng nói lạnh lùng phát ra.
"Đeo lên, chúng ta nói chuyện"
Liên Trầm không lập tức đeo, đem tai nghe đi xác định không có bom, sóng từ trường đặc biệt, cứ nghĩ người bên kia đã tắt nhưng giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
"Đeo lên, chúng ta nói chuyện"
Liên Trầm đặt tai nghe sát gần tai, ánh mắt lập tức mở tròn, kinh ngạc.
"Là cậu!"
-----------------------------------------------------
Tống Mịch từ xe rác nhảy xuống, ngửi ngửi cánh tay, mùi cực kì khó ngửi.

Cô thở dài ngẩng đầu nhìn căn phòng ngoài cùng tầng 37.
Một bàn tay nhỏ nhắn thò lên nắm lấy tấm chắn lan can, giây sau lại một cặp mắt nhô lên cẩn thận quan sát xung quanh.
Không có lão bà, Ok.
Tống Mịch nhẹ nhàng trèo vào, đưa tay kéo cửa lan can.

Không mở được.
[Mặc Hoành, Mặc Hoành, giang hồ cấp cứu!]
Mặc Hoành bưng âu anh đào từ đằng sau xuất hiện, nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu quan sát Tống Mịch.
[Chủ nhân]
[Đậu má! Ngươi từ đâu chui ra đằng sau ta làm gì?]
[Người sao lại ở ngoài này? Còn nữa, bộ dạng gì đây? Người đi ăn cướp rồi bị rượt đánh hả? Đến ăn vạ ngoài đường còn không thảm như này!]
Tống Mịch giật giật khóe miệng, ánh mắt dần trở nên cứng ngắc.
Ta nuôi ngươi 8 năm, con quỷ!!!
Ngươi còn đang ăn anh đào của bổn cung, ai cho ngươi ăn!?
Được lắm, có cái ăn cái mặc, biết cãi rồi.
Ôi, tôi khổ quá mà!!
[Đừng quan tâm chuyện này, mau mở cửa, ta muốn đi tắm.

Nhẹ thôi, đừng để lão bà ta biết]
Mặc Hoành nhún vai, đặt đĩa anh đào xuống nền đất bên cạnh, xuyên tường vào, nhìn khóa chốt một lúc.

Xoa xoa tay mở "cạch" một cái.

Tiếng mở khóa trong không gian yên tĩnh vang lên rất rõ ràng.
"Mịch Nhi?"
Tống Mịch thảm hại, tay xách giày đứng trước cửa kính lan can, ánh mắt mờ mịt.
Mặc Hoành!!!!!
Người dám về ta dám giết người!!!!
Mở cửa bước vào,Tống Mịch quay lại cửa cất giày vào tủ rồi mới gõ cửa phòng ngủ, nói vào bên trong.
"Em về rồi, đợi chút em đi tắm, sau đó mang đồ ăn cho anh"
"Vào đây" Giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo chút gấp gáp.
Cô mở cửa, nhìn người ngồi trên giường: "Người em rất bẩn, đợi em tắm..."
"Lại đây"
Tống Mịch: "......" Được, anh là lão bà, anh có quyền.
Cô tiến lại mép giường, quỳ một chân xuống sàn.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, đáy mắt nhìn anh sáng rực như chùm phóa hoa nổ tung.

Ngạo Đường đột nhiên vươn người ôm cô vào lòng, đầu đặt nơi hõm vai.

Mũi Tống Mịch tức khắc tràn ngập mùi hương dễ chịu của Ngạo Đường.
"Mịch Nhi"
Giọng nói trầm ấp vang lên bên tai, khiến Tống Mịch có chút u mê, giọng nói cũng tự động dịu lại, trả lời.
"Có chuyện gì vậy?"
"Anh có tác dụng với em, có khả năng giúp em rất nhiều việc.

Tại sao em không sử dụng anh?"
Tống Mịch: "......."
"Mịch Nhi, anh tình nguyện để em lợi dụng anh, tình nguyện trở thành công cụ trong một phần kế hoạch của em, tùy em sai khiến, chỉ cần là việc em muốn đều có thể."
Em có việc lớn phải làm vậy anh sẵn sàng để em lợi dụng...
Em còn có anh cơ mà...
Dù con đường phía trước nhấp nhô thế nào, anh cũng sẽ nắm chặt tay em, cùng sống cùng chết, cùng vinh cùng nhục, bên em cả quãng đời còn lại...
Tống Mịch: "......."
Từng câu từng chữ vang bên tai Tống Mịch, cánh tay ôm chặt cô đang run rẩy, khiến tâm can cô nhói lên như bị bóp chặt, cực kì khó chịu, cảm thấy bản thân tội đáng muôn chết.
Từ khi nào cảm xúc của cô lại tùy thuộc vào một người thế này, lí trí căn bản không hoạt động.

Vui vẻ vì anh, lo lắng vì anh, sủng ái anh....
Một người vốn tự đại, kiêu ngạo trời sinh như anh vì sự biến mất của cô liền trở nên tự ti, tiêu cực như vậy, càng nghĩ Tống Mịch càng đau lòng.
Chết rồi, từ khi nào cảm xúc của cô lại tùy thuộc vào một người thế này, lí trí căn bản không hoạt động.

Vui vẻ vì anh, lo lắng vì anh, sủng ái anh....
Cô muốn tách người anh ra, đối mặt trực tiếp nhưng anh càng siết chặt, Tống Mịch đành vuốt nhẹ lưng anh.
"Đường Đường, em quan trọng với anh thế nào, anh quan trọng với em như vậy.

Đừng nói là lợi dụng, mắng anh em còn không nỡ, vạn vật trên thế gian này đều không sánh bằng một cái nhăn này hay nụ cười của anh.

Nhưng...em sẽ sử dụng đặc quyền của Sở ngũ phu nhân, sau này sẽ vô cùng hống hách"
Mãi một lúc sau, Ngạo Đường mới chịu buông cô ra.
Lần thỏa hiệp này, anh thắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui