Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!


Tống Mịch mỉm cười, thô lỗ hôn chụt một cái lên má Ngạo Đường.
“Mau đứng lên đừng để cảm lạnh, em không mang y phục để thay nên anh khoác tạm cái chăn nhé”
Ngạo Đường đưa tay xoa xoa má, ngước nhìn ánh mắt dịu dàng, cưng chiều của Tống Mịch mà toàn thân nóng bừng, môi mấp máy.
“Bi..biết rồi, r..ra ngoài, ma..mau ra ngoài”
Tống Mịch bị đẩy ra ngoài, mặt đầy khó hiểu.
Đỏ mặt cái gì chứ, cô còn chưa làm gì cơ mà, mới hôn một cái.

Da mặt thật là mỏng!
Tống Mịch dựa vào tường, nhíu mày nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng.

Bên ngoài không có một tiếng động nào, im lặng đến đáng sợ.
Mà trong nhà tắm lại có tiếng nước chảy ra, hơn 1 phút sau mới thấy Ngạo Đường rụt rè thò tay ra.
“Ch…chăn”
Tống Mịch rời mắt khỏi cánh cửa, lấy chăn sạch trong tủ đưa cho Ngạo Đường.
Anh đầu tóc ướt sũng mở cửa, từng giọt nước chảy trên gương mặt trắng bệch, tóc bết vào 2 bên và cổ, cực kì khêu gợi.
Tống Mịch không nhịn được, tiến đến khoác 2 tay lên cổ anh, mặt cố ý áp sát, ánh mắt thèm thuồng, liếm môi.
“Anh lại dám quyến rũ em”
Ngạo Đường tròn mắt, nhìn gương mặt Tống Mịch ngày càng gần, nhịp tim tăng vọt lên, gương mặt trách bệch liền có chút sắc hồng, toàn thân nóng như lửa đốt.
Anh lùi một bước, quay mặt đi, Tống Mịch cố ý ngày càng tiến gần, vội vàng nói.
“Đừng náo, ngoài cửa còn có người.”
Tống Mịch dường như không để ý đến vẻ mặt đỏ bừng cùng thân nhiệt như muốn bốc cháy của Ngạo Đường, liếm liếm tay anh, đáp lại.
“Không có người thì được đúng không?”
Ngạo Đường càng trừng mắt, 2 tai đỏ bừng lên, luống cuống đáp.
“An..anh muốn về”
Tống Mịch nhấc tay anh ra, vươn người cọ cọ mũi mình vào mũi anh, cưng chiều đáp.
“Được, chờ em 15 phút”
Căn phòng toàn là máu, Tống Mịch không muốn Ngạo Đường bị bẩn nên trực tiếp bế anh bước ra, đứng trước bức tường ở đầu giường.
Cô không ngần ngại lấy chân đạp vỡ bức tường, phòng bên cạnh là phòng của một thiếu nữ sexy, cô ta mặc bộ váy 2 dây bó sát màu đỏ ngồi thu lại 1 góc trong căn phòng, vẻ mặt cực kì hoảng sợ.
Nhìn bức tường tự nhiên đổ sập, thiếu nữ kia hét lên kinh hãi, co rúm người run bần bật, nép vào tường.
Tống Mịch bế Ngạo Đường, để đầu anh vùi vào chăn hở mỗi cái mắt và mũi, khó hiểu nhìn thiếu nữ kia luôn miệng la hét.
Tống Mịch không ở lại lâu, để lại một câu chào hỏi khách khí.
“Làm phiền rồi”
Sau đó dùng biện pháp tương tự đi sang phòng khác.
Đến một phòng trống, Tống Mịch đặt Ngạo Đường lên giường, xoa nhẹ đầu anh một cái vỗ về.
“Anh ở tạm đây đi, y phục lúc nữa Mặc Hoành đem đến cho anh.

Chờ em”
Ngạo Đường thu người ngồi dựa vào thành giường, ánh mắt có chút nghiền ngẫm, phức tạp nhìn Tống Mịch, giây phút cô quay người bước đi, anh thò tay kéo váy cô lại, trầm giọng.
“Anh muốn bảo vệ em, anh mới là người đứng ở trước.

Em như vậy anh cảm thấy bản thân rất vô dụng và thất bại.”
Tống Mịch hơi ngạc nhiên, quỳ gối đối mặt với Ngạo Đường, bình thản nói.
“Em biết anh rất mạnh, có thể đánh lại rất nhiều người, anh chỉ đứng đó cũng có thể khiến người khác sợ hãi.

Nhưng em không muốn anh bị bất kì một tổn thương nào.

Anh muốn cùng em chiến đấu, em đồng ý nhưng phải luôn ở trong tầm mắt của em, được không?”
“Được”
Vừa dứt lời, Tống Mịch đã lật một lớp váy của cô lên lôi một bộ y phục đơn giản ra đưa cho Ngạo Đường.

Váy của Tống Mịch là váy nhiều lớp, trong đó giấu những gì có trời mới biết.
Nhìn hành động bình thản của cô mà Ngạo Đường ngơ ngác.
Em là cố ý!!!
Cố ý muốn anh không mặc đồ.
Sao em có thể làm cái hành động hạ lưu này với vẻ mặt vô tội đó!!
Thay quần áo bước ra, là trang phục ở nhà của Ngạo Đường.

Anh trầm mặc không nói gì bước ra ngoài, thực chất là lòng xôn xao không yên, tim đập loạn xạ.
Tống Mịch đi sau, trước khi ra khỏi phòng hướng camera ẩn được gắn ở góc phòng nhếch mép châm chọc, dùng khẩu hình miệng nói với người trước màn điều khiển.
“Hừ, cẩu độc thân”
Loutky nhìn camera mà môi giật giật.
Người con gái kia từng ở cùng hắn 4 năm, là người máu lạnh, tàn nhẫn, độc ác nhất trong tất cả bọn họ.
Người con gái kia từng chỉ có đôi mắt âm thầm, lãnh đạm như hố sâu không đáy, nuốt chửng người khác trong màn đêm u tối đáng sợ.
Người từng suýt trở thành vũ khí giết người máu lạnh vô cảm, người hưởng bộ gen hoàn hảo nhất.
Tình cảm với bọn họ là một thứ quá xa xỉ.
Loutky chưa từng tưởng tượng được, thiếu nữ đó có thể quỳ trước người khác, đối xử vô cùng dịu dàng ân cần với một người đàn ông, ánh mắt, trìu mến, cưng chiều như vậy, sự đáng sợ dường như tan biến.

Khiến hắn cảm tưởng người tỷ tỷ hắn quen biết trước kia là giả, nhưng không.....
Vị "tỷ tỷ" kia của hắn vẫn tàn độc như vậy, chỉ có đối với riêng người tên Ngạo Đường kia nhẹ nhàng, sủng ái.
Nhìn cô ta nhẹ bẫng đánh bay từng thuộc hạ mà Loutky siết chặt tay đen mặt.
Dứt khoát bấn nút màu đỏ cảnh báo bên cạnh, khóe miệng nhếch lên đắc thắng.
Một âm thanh inh ỏi văng lên khắp du thuyền, tiếng báo động khiến Tống Mịch nhíu mày, thật chói tai.
Thuyết Thư ở đại sảnh nghe thấy báo động biền lo lắng chạy về phía cửa, muốn xông ra thì bị Mặc Mộ Thần cản lại.
Mặc Thuyết Thư vùng vẫy muốn thoát ra, không ngần ngại đấm thật mạnh vào người, Mộ Thần vẫn nhất quyết ôm chặt Thuyết Thư, giữ cô ở lại.
Bên ngoài trong như đang muốn an ủi, trấn tĩnh lại Thuyết Thư nhưng thực chất không phải, Mộ Thần viết một dòng chữ lên lưng cô.
"Diễn tốt một chút, ở đây có máy nghe lén"
Thuyết Thư khựng lại vài giây, nhưng bị Mộ Thần dùng sức nhéo vào eo, đau nên tức giận muốn thoát ra, dù thế vẫn không quên giải quyết thắc mắc trong lòng.

Miệng la hét nhưng tay lại viết loạn xạ trên lưng Mộ Thần.
"Không phải Tống Mịch vừa nãy dụ lũ cướp biển bắn vỡ hết rồi à?"
"Còn thừa một cái, ở gót giày cô"
Ở trên mạn thuyền, Ngạo Đường cầm súng, điêu luyện bắn chết 2 tên thuộc hạ nút bên kia.
Tống Mịch luôn ở sau yểm trợ anh, Ngạo Đường vừa nhấc chân quay người về phía cô đã trợn mắt, gượng mặt vô cùng hốt hoảng hét lên.
"Mịch Nhi, đằng sau"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui