Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!


“Xin lỗi đi”
Tống Mịch trực tiếp lờ đi Sở Minh Thành, hướng ánh mắt về thiếu nữ ngồi trên giường.

Sở Thi Hàm cắn chặt răng, trợn mắt nhìn cô.

Một lúc lâu sau cũng không mở miệng.
Tống Mịch: “Không xin lỗi, vậy anh xin lỗi thay cô ta đi”
Người Sở gia cực kì cực kì kiêu ngạo, kiêu ngạo đến không coi ai ra gì, ngay cả Ngạo Đường cũng vậy.

Anh không phản kháng với đám người buông lời châm biếm bởi trong mắt anh, đám người đó không khác gì những con búp bê với gương mặt giả tạo, bị điều khiển cũng không biết, đầu óc rỗng tuếch, không đáng để tâm.

Danh tiếng, lòng tự trọng của Sở gia của đặt lên trên hết.
Xin lỗi?? Nực cười.

Bọn họ dù sai cũng không xin lỗi, quá mất mặt.

Từ trước đến nay chỉ có người khác cúi đầu trước Sở gia.
Tống Mịch thầm nghĩ rồi nhìn sang Ngạo Đường, tâm tình vui vẻ véo má anh.
“May mà tính xấu không lây sang anh”
Xin lỗi khi bản thân làm sai không phải sự sỉ nhục, mà đó là biểu hiện của người có văn hóa và được giáo dục.
Cô có thể có quyền kiêu ngạo nhưng trước tiên phải để cho người ta tôn trọng con người cô.
“Cô dám ra điều kiện với tôi?!”
Sở Minh Thành đứng phắt dậy, đằng đằng sát khí bước về phía Tống Mịch.

Dù biết Tống Mịch sẽ không sao nhưng như một bản năng cơ thể, Ngạo Đường lập tức kéo cô ôm trọn vào lòng.

Đầu cô bị anh giữ chặt vào vai, khóe mắt lộ rõ ý cười.
“Chút nữa đứng ra chút”
“.…..” Cô lại muốn làm gì!!??
Tống Mịch hôn anh một cái rồi thoát khỏi lòng Ngạo Đường, đứng đối mặt Sở Minh Thành, khóe miệng nâng lên.
“Giúp em khóa cửa”
“Cô muốn làm gì?”
“Đóng cửa đánh chó”
Một thanh kiếm sáng loáng bổ xuống trước mặt Sở Minh Thành, hắn ta nhanh nhẹn nghiêng người tránh.

Lại một trận đao kiếm tấn công, ngoài tránh né Sở Minh Thành không cách nào tấn công lại cô.
Vứt kiếm sang một bên, Tống Mịch dùng tay đánh Sở Minh Thành một trận, giữ chặt hắn ta dưới chân.

Tống Mịch dùng sức khiến hắn ta đau đớn nhăn mặt, từng giọt mồ hôi lăn trên má, khó khắn lên tiếng
“Tôi chưa mắng Sở Ngạo Đường”
“Nhưng ngươi muốn giết anh ấy.

Đám người tập kích lần trước đừng tưởng ta không biết của ai.”
Chính là đám người tập kích cô và Ngạo Đường khi trên đường đến biệt thự ven biển.
Bổn cô nương điên lên có gì không dám? Giết người phóng hỏa, bà đây chơi hết!
Động đến lão công bà, bà đây đánh chết ngươi.
“Còn nữa….” Tống Mịch hơi dừng lại, quay đầu nhìn Sở Thi Hàm sắc mặt hết xanh lại đen, cánh môi bị cắn đến bật máu, hốc mắt đỏ bừng.

Bị ánh mắt Tống Mịch nhìn chằm chằm, trong lòng cô ta dâng lên cảm giác lo lắng.
“Em gái anh thuê người giết lão công ta.

Để lấy mạng lão công ta đúng là rất liều mạng.

Có biết thuê ai không?”
Sở Minh Thành:”……” Hỏi cái rắm!
Biết thế chó nào được!!!
“Là Fehlia đó.

Các ngươi bị tiền lấp mất não rồi đúng không?!”
Fehlia…..cái tên này hắn biết.

Trong giới hắc đạo không ai không biết.

Tổ chức sát thủ thần bí, nguy hiểm nhất thế giới….hiện thân của Lucifer và Mammon - hai hoàng tử địa ngục thống trị kiêu ngạo và tham vọng.
Cực kì lợi hại, tung tích thần không biết quỷ không hay.

Trong một đêm có thể tiêu diệt cả gia tộc hắc đạo lâu đời.

Fehlia chỉ cần đủ tiền, không cần biết mạng ai cũng có thể lấy, chỉ cần có tiền có thể sai khiến lũ ác quỷ đó làm việc.

Một cái tên có thể khiến toàn bộ thế giới ngầm kiêng dè.
“La…làm sao cô có thể….”
“Biết, đúng không?”
Sở Thi Hàm sợ đến đơ người, tròn mắt nhìn cô.

Khi biết chân mình bị phế, cô ta tức giận mất hết lí trí liền làm ra hành động này, cũng chưa từng hối hận.

Nhưng việc này chỉ có mình cô ta biết, ngay cả Sở Minh Thành cũng không biết.

Làm sao một người ngoài như cô ta có thể biết?
Trong đầu suốt hiện suy nghĩ dọa sợ chính bản thân.

Cô ta từng nghe anh trai nói thiếu nữ như quỷ Tula kia họ Cẩn nhưng hôm nay thiếu nữ lại nói mình họ Đế.

Họ Đế….Đế U Hành…không lẽ có liên quan đến nhau….
Nhìn vào đôi mắt đen láy của Tống Mịch khiến cô ta khó thở, hoang mang, một cảm giác bất lực càng vùng vẫy thoát khỏi vũng nước càng bị kéo xuống, sự lo lắng và hoảng sợ xâm chiếm đầu óc.
Tống Mịch lờ đi Thi Hàm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác cảm thấy như đang kéo dài, vang vọng khắp căn phòng.
“Muốn thử cảm giác của em gái ngươi không? Tỉnh táo sẽ đau lắm đấy”
Ngữ điệu không có sự uy hiếp, nhàn nhạt như nói hôm nay trời thật đẹp nhưng lại khiến Sở Minh Thành có chút hoảng hốt, nhịp tim tăng nhanh.
“Cô dám!”
“Thử xem?”
“Xin lỗi! Thành thật xin lỗi.

Làm ơn, đừng đánh anh ấy!”
Một tiếng hét vang lên, thiếu nữ trên giường quay người về phía Tống Mịch, hai hàng nước mắt rơi lã chã, thân hình gầy yếu mong manh như mảnh thủy tinh, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Ôi, chọc mù mắt bà đê!!!!
“Khóc đi, khóc to lên.

Gào đến khản cổ cũng được”
“Cô không muốn Sở Ngạo Đường bị đánh chết thì mau bỏ chân ra!”
Tống Mịch nhìn về phía cửa phòng, vẫn đóng nhưng anh lại không ở đây.

Mới nãy cô chém Sở Minh Thành đã dặn anh đứng đó cho rộng rãi, mới đánh người ta một trận, quay đi quay lại đã biến mất, chắc chắn mới nãy còn ở đây.
Sao lão bà cứ thích chạy nhảy lung tung vậy chứ!?
“Anh ấy bị gì, tôi băm anh ra”
Sở Minh Thành:”…..” Phản ứng này không đúng!
Tống Mịch mặc kệ Thi Hàm, đánh Sở Minh Thành một trận nữa rồi nhặt áo khoác lông tiêu soái rời đi.

Đám người hầu đứng ngoài cửa bị nụ cười của cô, làm cho khó hiểu.
“Nhắc nhở chút, thiếu gia các ngươi sắp chết rồi.

Thủ phạm là ta, không cần cảm ơn”
Người hầu:”…..” Cô rốt cuộc đã làm gì!!!
Sao bọn họ không nghe thấy gì hết???
Có quỷ!
Nhờ Mặc Hoành, Tống Mịch có thể thoải mái đánh người không cần lo âm thanh truyền đến bên ngoài.

Quả nhiên, loại có cơ bắp là đánh sướng nhất, vần đến mấy cũng chỉ gãy sương, bầm thịt.
Tống Mịch bước dài từng bước đi khỏi lâu đài, rẽ 3 góc rẽ đến khu vườn phía sau, thấy Ngạo Đường cùng một thiếu niên nói chuyện, thực chất là thiếu niên nói, Ngạo Đường đứng dựa vào tường, dười ánh đèn vàng nhạt, da anh trắng nổi bật trong bộ vest đen.
“Loutky”
Loutky nhận thấy có người đi đến cũng quay đầu nhìn.

Tống Mịch chậm rãi bước tới, bóng cây in lên thân ảnh cô, bóng tối sau lưng như con quái vật chực trong bóng tối, chỉ cần bước vài bước là có thể mất mạng, không khí có phần tĩnh lặng quỷ dị.
“Cậu chắc không ngu đến mức muốn chọc giận ta chứ!?”
“Chỉ là trò chuyện vài câu, chị căng thẳng gì chứ.

Có gì không muốn anh ta biết sao?”
Loutky nở nụ cười phong nhã với cô.

Tống Mịch hạ khóe miệng, hờ hững nhìn thiếu niên.
“Không muốn nhìn mặt chó của cậu, càng ngày càng xấu”
Loutky:”…..” Hắn rất đẹp, rất đẹp, rất rất đẹp!!!
Mắt xanh, mũi cao, tóc vàng, da ngăm, có chỗ nào xấu.

Là đồ điên cô mắt mù!!
Người muốn gả cho hắn xếp hàng từ đây đến Bắc Kinh có biết không?
“Nhưng tôi lại muốn gặp chị, mọi người rất nhớ chị, muốn gặp chị.

Đi lâu như vậy, sao lại không ngoan ngoãn để trở về chứ"
"Trở về có được tiền không?"
"Chị muốn bao nhiêu?"
"1000 tỷ dolla"
"......." Sao cô không cướp ngân hàng luôn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui