Sau lần giao đấu mấy ngày trước, Tống Mịch chưa hề chạm mặt Loutky, theo tích cách thiểu năng hở tí là muốn đánh chết cô thì một là không ở đây, hai là tạm thời không nhắm vào cô.
Giả thiết thứ hai là chính xác, sau lần giao đấu ở Sở gia, Loutky không đánh lại Tống Mịch, quyết định nhắm vào những người bên cạnh cô, ép cô theo hắn trở về.
Loutky hợp tác với người Sở Minh Thành, ngày đó không trực tiếp vạch trần thân phận cô với Sở gia, có lẽ vì những người khác còn lợi dụng được, không muốn Sở gia bị tiêu diệt quá sơm.
Sở Du Duyệt thật ra cũng chỉ là con rối bị Loutky điều khiển, là thế thân chịu trận.
Tống Mịch kìm nén cơn giận, trầm ngâm một chút hỏi lại.
"Tôi biết rồi.
Còn gì nữa không?"
"Tôi vừa gây chuyện rồi, cũng vừa cãi nhau với Mặc hỗn đản."
Tống Mịch ăn đồ ăn vặt, giọng điệu tỏ vẻ hứng thú.
"Cô lại làm cái gì?"
"Tôi đánh người, cụ thể là em gái nuôi bảo bối của Mặc hỗn đản.Trong chuyện này không phải tôi sai, là cô ta sai."
"Được được, cô không sai.
Đánh cũng đánh rồi, còn tức giận thì đánh thêm trận nữa."
Tám nhảm với Tưởng Thuyết Thư một hồi, tâm trạng Tống Mịch cũng tốt hơn hẳn, không thể không nói tâm trạng lạc quan, tích cực cùng tính cách khó hiểu của Thuyết Thư rất dễ dàng giúp người khác thoải mái, cô ấy rất biết cách lan tỏa thái độ vui vẻ, yêu đời.
Không quen thì thấy lạnh lùng, kiêu ngạo, quen rồi thì Tưởng Thuyết Thư đúng là không hề khách khí, nói liên hồi, không ngừng nghỉ, cách chuyển chủ đề vô cùng tự nhiên, hóa thành bá tám chính hiệu càng ngày càng có chút dựa dẫm vào cô.
Tống Mịch cúp máy, lên weibo dạo một vòng, đại khái cũng nắm được vấn đề.
Đứng đầu weibo là bài viết phân tích tính cách Tưởng Thuyết Thư, có phản ứng tích cực có tiêu cực.
Nói rằng, công ty cũ xây dựng hình tượng nữ tổng tài bá đạo, lạnh lùng cho Thuyết Thư, sau khi chuyển công ty không biết gặp đả kích gì mà tích cách thay đổi, lúc khì lạnh lùng, kun ngầu, lúc thì nhí nhảnh, đáng yêu, khi khì trưởng thành điềm đạm, hình tượng không hề cố định, Thuyết Thư 'nói đây mới chính là con người cô, không cố định chính là cố định.'
Tuy nhiên lại thu hút rất nhiều fan hâm mộ bởi trong giới giải trí thật giả lẫn lộn, hiếm ai có thể bộc lộ hết con người của mình, tính cách như vậy rất được lòng người, Thuyết Thư ngày nổi tiếng không hề khó hiểu.
.
Thế nhưng lại mắc tật xấu chính là hành xử tùy ý, rất dễ động thủ đánh người.
Thứ hai chính là một đoạn clip ngắn, quay lại cảnh Tưởng Thuyết Thư tát một nữ diễn viên đang nổi cùng công ty ở đại sảnh.
Góc độ quay khá xa, còn có chút bất lợi cho Tưởng Thuyết Thư, chỉ nghe được loáng thoáng vài từ, đa phần là nhìn hình đoán lời thoại.
Tiếp đó là dòng cập nhật trạng thái weibo của Thuyết Thư cũng gây bão, xôn xao cộng đồng mạng, cụ thể là.
Huyết Thư V: Xem như cô lợi hại, mấy tháng đắp mặt nạ dưỡng da của tôi coi như đi tong @Kim Nhã Điền V
Tống Mịch xem đi xem lại video một chút rồi gọi điện cho Lộ Khiết.
"Cử người đi theo bảo vệ người nhà chị 24/24, đảm bảo an toàn tuyệt đối"
Hôm nay Tống Mịch gọi điện đến tận 2 lần, Thụy Khiết rất vui, nhưng nghe cô nhấn mạnh 4 chữ 'an toàn tuyệt đối' trong lòng biết chắc có chuyện không hay, nghiêm túc nghe lệnh, đáp lại.
"Được."
"Mẫu thử nghiệm còn không?"
"Miễn cưỡng đủ dùng, cụ thế hơn thì còn một chút..." Thụy Khiết nghe giọng rất không thích vấn đề này, nói chuyện có chút lẩn tránh.
Tống Mịch không trách phạt, vừa ăn vừa nói.
"Tiện thế, giải quyết náo loạn của Tưởng Thuyết Thư, sau này chỉ cần xảy ra chuyện, trong vòng 3 ngày không có người ép xuống, tự động tìm cách tẩy trắng và phản công."
"Trực tiếp sao?"
"Cứ gửi cho Thuyết Thư, cô ta tự biết đường lo liệu.
Hành xự cẩn thận, không được để người khác phát hiện"
"Được"
Tống Mịch tắt máy, ăn nốt đống cơm hộp, quay sang Mặc Hoành.
"Ngươi còn thần vật bảo vệ không?"
Mặc Hoành xoa cằm suy nghĩ, hai thò vào không gian tìm kiếm, sau đó rôi ra 4 chiếc hộp gỗ, điêu khắc bên ngoài cực kì đẹp mắt, nhìn qua đã biết không phải vật tầm thường.
"Chỉ còn lại bây nhiêu"
Trong 4 chiếc hộp là vòng tay, vòng cổ, nhẫn và hoa tai, tất cả đều được thiết kế tinh xảo, nếu bán đấu giá số tiền chắc chắn không nhỏ.
Tống Mịch cầm xem xét một chút rồi lấy hộp đựng nhẫn cất vào túi, đưa 3 thứ còn lại cho Mặc Hoành căn dặn.
"Vòng cổ là của mẹ ta, nhẫn là của Nghê Mạn, hoa tai là của Liên Trầm.
Đi đường cẩn thận"
Mặc Hoành càng nghe càng mờ mịt, mấp máy môi hỏi lại.
"Người...ở đây một mình có ổn không?"
"Có gì không ổn.
Đi nhanh lên, tiết kiệm thời gian.
Chờ Ngạo Đường tỉnh lại, ta sẽ về sau"
Mặc Hoành cầm mấy chiếc hộp trong tay, vẻ mặt vẫn lưỡng lự.
"Thần vật là chuẩn bị cho người, đem đi hết...vậy...người dùng gì?"
Tống Mịch nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật phụt tắt, lập tức đứng dậy đi về phía cửa, lạnh lùng trả lời: "Ta không cần"
Mặc Hoành bối rối nhưng đây là yêu cầu của chủ nhân, nàng không muốn cũng phải phục tùng.
Trước khi rời đi, tranh thủ lúc Tống Mịch không để ý, nhét vào túi vào cô một chiếc nhẫn ngọc, rồi biến mất.
Mặc Hoành không muốn đi, bởi vì nàng lo lắng và không nỡ, nàng có cảm giác nàng đi rồi Tống Mịch sẽ gặp nguy hiểm, lại bị đám người đó bắt được.
Ngạo Đường được đẩy ra, sắc mặt tái nhợt nhưng vẻ mặt không còn nhíu mày đau đớn, chỉ là yên giấc.
Anh được xếp tại phòng hồi phục tích cực, bên trong có rất nhiều người bị thương nặng.
Phòng VIP cũng không còn trống, Tống Mịch muốn để anh ở nơi tốt nhất nghỉ ngơi, ngay tối hôm đó đã chuyển anh ra bệnh viện tư nhân tốt nhất, cũng chính là bệnh viện có người trùng sinh ngày hôm đó.
Băng ca chạy trên hành lang vắng lặng, dừng lại trước cửa phòng VIP số 8, Tống Mịch tỉ mỉ, nhẹ nhàng từng chút từng chút nhấc anh từ băng ca sang giường, không muốn nhờ người khác.
Y tá nhìn cảnh này hơi ngạc nhiên nhưng tất cả đều đã được huấn luyện bài bản, không nói gì, im lặng đẩy băng ca ra ngoài.
Tống Mịch chăm sóc anh cả một đêm, ăn hết 20 hộp cơm, một chút chợp mắt cũng không có.
Sáng sớm hôm sau, sắc mặt anh có chút sắc hồng nhưng chỉ một chút, Tống Mịch bưng chậu ra ngoài lấy nước, khi trở về đúng lúc người ở phòng đối diện cũng đi ra.
Một cô gái người Trung, toàn thân bịt kín, được bảo vệ giữa đám người đàn ông cao to, Tống Mịch hơi liếc nhìn cũng không để ý lắm.
Đến tận chiều, Ngạo Đường mới tỉnh lại, được một tiếng rồi lại thiếp đi.
Tuy nhiên, sức đề kháng và khả năng phục hồi của Ngạo Đường có thể nói là vi diệu, trong 3 ngày vết thương của anh đã khép miệng, bắt đầu mọc da non, có thể đứng dậy đi lại nhẹ nhàng không cần người đỡ.
Để có thể chất khinh người như vậy, một là do bẩm sinh, hai là do cơ thể đã quen với việc bị thương nặng nên hồi phục vô cùng nhanh.
Tống Mịch cảm thấy vế thứ hai là thích hợp nhất.
Mặc Hoành vẫn chưa trở lại, toàn bộ thời gian chỉ có Ngạo Đường và Tống Mịch ở chung.
"Mịch Nhi, anh muốn ăn cam"
"Được, gọt cho anh"
Tống Mịch gập đầu, cầm lấy con dao bắt đầu gọt cam.
"Đây, của anh"
Ngạo Đường liếc nhìn một cái rồi: "Bỏ hạt"
Tống Mịch: "....được.
Xong rồi, giờ thì ăn được rồi chứ"
Ngạo Đường: "Cắt to quá, không vừa miệng"
Tống Mịch: "......em cắt lại"
"Bây giờ thì được rồi chứ"
Ngạo Đường: "Cùi dày quá, anh không thích ăn cùi"
"........được, em cắt bớt"
Tống Mịch siết chặt con dao trong tay, khống chế lực không nắm vỡ chiếc đĩa.
Ngạo Đường ngồi trên giường đưa tay bật xem chương trình truyền hình, nhìn đồng hồ.
"20 phút trôi qua.
Anh đột nhiên không muốn ăn cam, muốn ăn mì cay Hàn Quốc"
Tống Mịch nhịn đủ rồi, đứng phắt dậy, bộ dạng tức giận, trừng mắt với Ngạo Đường, cao giọng.
"Anh....."
Anh ngẩng đầu, gương mặt vô tội, ủy khuất, có chút giận dỗi.
"Anh làm sao!? Anh là bệnh nhân, đang bị thương đó.
Em muốn làm gì? Đánh anh à?"
"Em còn chưa làm...."
Ngạo Đường nhìn cô, con ngươi mở tròn ngạc nhiên.
"Em quát anh!? Anh bị bệnh em còn nỡ quát anh.
Không yêu anh nữa thì nói luôn, để anh ở đây tự sinh tự diệt"
"Em quát anh khi nào, em chỉ...."
"Em đây là đang quát anh còn gì!? Khi nãy còn muốn đánh anh, còn tức giận với anh.
Anh là bạn trai em, là lão công em, không phải con trai.
Em thấy anh bị thương nên bắt nạt anh đúng không? Hết yêu anh rồi chứ gì?"
"Em....sai rồi.
Em không nên quát anh, không nên tức giận với anh..."
"Em không sai chẳng lẽ anh sai"
"......."