Ta Tu Tiên Bằng Kỹ Năng Bị Động


Edit: WING
***
Trải qua mấy ngày bôn ba, Chu Phụng rốt cục cũng đi tới Cổ Sơn.

Và cũng trong những ngày này, hắn cũng biết rất nhiều thông tin mà hắn không biết trước đây.

Hóa ra, nơi hắn hiện đang ở là một khu vực được gọi là Nam Cương.

Trong khu vực, không có quốc gia cũng không có chế độ thống nhất.

Khu vực này trên cơ bản đều là từng trại cùng bộ lạc, cộng thêm các loại tông môn tạo thành.

Nghe nói đi thẳng về phía đông là có thể đi đến khu vực được gọi là Đông Thổ.

Ở đó có không ít quốc gia, còn có các loại tu tiên gia tộc.

Những thông tin trên đều do Chu Phụng cùng một kỳ đệ tử mới nhập môn trao đổi tổng kết ra.

Điều đáng nói là, đệ tử mới cùng một kỳ đã thành lập một nhóm.

Cầm đầu là một tên gọi là Lâm Mệnh.

Người này sau khi thân thể khôi phục, nhìn qua là thanh thanh tú tú, khuôn mặt cũng coi như tuấn lãng.

Còn có một loại khí chất quý công tử, hơn nữa hắn cũng xuất thân từ đại bộ tộc, biết không ít chuyện.

Vì vậy, thuận lý thành chương trở thành người đứng đầu nhóm người này.

Đương nhiên, chỉ là người dẫn đầu trên danh nghĩa, dù sao ai cũng không hy vọng trên đầu mình đột nhiên xuất hiện thêm một lãnh đạo.

Bây giờ ôm đoàn chỉ để đối phó với sinh hoạt sau khi nhập môn.

Đối với Chu Phụng, hắn đối với cuộc sống trong tông môn cũng hoàn toàn không biết gì, cho nên ôm đoàn đi!
Cuối cùng chính là, lúc này Ngân Linh cũng thoát khỏi bộ dáng như khô héo.


Trở lại bình thường, bộ dáng của Ngân Linh đẹp bất ngờ.

Lông mày lá liễu, miệng anh đào, làn da trắng nõn còn lộ ra hơi đỏ nhạt.

Khi huyết khí tràn đầy, Ngân Linh thể hiện ra phong tình của thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi.

Ngày thường còn có không ít người dâng ân cần cho Ngân Linh.

Trong đám người này, Chu Phụng lại cố gắng phai nhạt đi sự tồn tại của bản thân.

Bởi vì khi hắn nhìn thấy thanh tiến bộ trên bảng điều khiển kỹ năng đã hơn một nửa, hắn đã định hướng rõ ràng về tương lai của mình.

Dựa trên những tình huống trước đó, hắn suy đoán rằng bảng điều khiển kỹ năng này chỉ cần thanh tiến độ đầy đủ.

Sau đó, hắn có thể đạt được một kỹ năng bị động trực tiếp.

Dù sao, điều này không đòi hỏi bất kỳ chi phí, cũng không cần điều kiện cụ thể.

Tất cả những gì cần thiết là chờ đợi.

Nếu quả thực là như vậy, thì hắn chỉ cần sống đủ lâu.

Hãy suy nghĩ về, có hàng ngàn kỹ năng bị động, ngay cả những kỹ năng này không phải là rất lợi hại.

Nhưng góp gió thành bão, đến lúc đó, trong nháy mắt hắn có thể vượt qua đại đa số người.

Huống chi hắn cũng không có ý nghĩ làm thiên mệnh chi tử.

Trong thế giới này, hắn không có người thân, không có bằng hữu, và không có gì để tưởng nhớ.

Hiện tại ý niệm của Chu Phụng vô cùng thuần túy, đó chính là sống sót.

Dựa theo suy nghĩ là chỉ cần sống sót là được rồi!
Đó là ý tưởng thực tế nhất của hắn bây giờ.


Vì vậy, hắn dự định tu hành cẩu đạo, tất cả mọi thứ lấy cẩu thả làm điều kiện tiên quyết.

Lúc này, Chu Phụng hoàn toàn quán triệt cẩu đạo.

Trà trộn trong đám người, chính thức tiến vào Cổ Sơn, xử lý các chuyện.

Đồng thời cùng với Lâm Mệnh, Ngân Linh được phân phối cùng một cái tiểu viện.

Dù sao cũng chính là một chữ, hỗn!
- Đệ tử mới mỗi tháng có thể lĩnh mười cái Huyết Đan, nhớ lát nữa đều đi lĩnh!
- Còn có công pháp mà mỗi đệ tử mới đều có thể lĩnh một lần ở Đoán Thể cảnh.

- Cuối cùng mỗi ngày nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ tông môn mới có thể tu luyện!
- ......!
Một sư huynh đưa bọn họ đến viện số 7, sau khi thông báo một số chuyện, liền vội vàng rời đi.

Chu Phụng phát hiện, trong tông môn tựa hồ không có người lười biếng.

Tất cả mọi người mà hắn nhìn thấy, dường như rất vội vàng, như thể ai đó đang thúc giục đằng sau họ.

- Được! Bắt đầu chia phòng!
Sư huynh vừa đi, Lâm Mệnh là người đứng đầu đám người bọn họ, dẫn đầu lên tiếng.

Mọi người cũng lục tục động đậy.

Toàn bộ Cổ Sơn này trực tiếp được chia làm ba bộ phận, theo thứ tự là chân núi, sườn núi, đỉnh núi.

Những đệ tử mới như bọn họ ở chân núi, sườn núi là vị trí đệ tử tinh anh ở lại.

Đỉnh núi tự nhiên là nơi cư trú của trưởng lão và tông chủ.

Mà bố cục chân núi cũng vô cùng thú vị, trực tiếp chia làm mười mấy viện, mỗi viện đại khái có thể ở hơn mười hai mươi người.

Sau đó, tất cả các loại kiến trúc đặc biệt cũng được xây dựng ở chân núi.


Lĩnh Công điện, Truyền Công điện, Tàng Kinh đều ở chân núi.

Phương thức Tam Cổ môn dạy đệ tử mới cũng vô cùng tà đạo.

Năm đầu tiên tiến vào tông môn, mỗi tháng tất cả đệ tử mới đều có thể lĩnh mười cái Huyết Đan.

Loại Huyết Đan này, lúc trước Chu Phụng cũng đã ăn qua.

Chức năng chính của nó là khôi phục một lượng lớn huyết khí, để cho ngươi không bị Thị Huyết cổ nuốt chửng.

Đây là nguồn lực quan trọng nhất cho những đệ tử mới của họ.

Bởi vì chỉ có Huyết Đan sung túc mới có thể cam đoan mình không bị hút khô, đồng thời có thể có dư lực để tu luyện.

Tiếp đó là không có giáo viên nhập môn.

Muốn tu hành? Tự học đi!
Hoặc là bỏ tiền ra đi Truyền Công điện, mời một ít sư huynh hoặc trưởng lão dạy ngươi.

Hơn nữa tuyệt nhất chính là, tông môn căn bản sẽ không lo lắng lãng phí tài nguyên.

Cũng sẽ không sợ ngươi suốt ngày ăn chơi, sống không có chủ đích.

Bởi vì trong cơ thể mỗi đệ tử mới nhập môn đều bị gieo cổ trùng.

Mỗi ngày đều lãng phí thời gian, có nghĩa là ngươi càng gần cái chết.

Sinh mệnh hằng ngày đều bị đe dọa, tất nhiên sẽ không có ai dám lười biếng.

Cho dù là đệ tử mới gia nhập Ngũ Độc Cổ nhất mạch cũng giống như vậy.

Thậm chí so sánh với Thị Huyết Cổ càng thêm thê thảm, bởi vì đệ tử mới của Ngũ Độc Cổ nhất mạch.

Nhất định phải cách một đoạn thời gian thu được Giải Độc đan, để giải trừ độc tính của Ngũ Độc cổ.

Bằng không chỉ có thể bị tra tấn sống mà chết.

Dưỡng cổ! Đại khái hai chữ này liền có thể khái quát phong cách bồi dưỡng đệ tử của Tam Cổ môn.

Trực tiếp đưa ra một môi trường cực kỳ khắc nghiệt, để cho tất cả mọi người đấu tranh ở bên trong.


Vô luận thiên phú của ngươi có tốt đến đâu, vô luận ngươi thông minh như thế nào, miễn là ngươi không sống, tất cả mọi thứ đều không tồn tại.

Mạnh được yếu thua, quy tắc rừng rậm như vậy bày ra vô cùng rõ ở trong Tam Cổ môn.

Mà quy tắc mạnh được yếu thua bắt đầu từ việc nhận lấy Huyết Đan.

......!
Bên ngoài điện Lĩnh Công, sớm đã có rất nhiều người vây quanh.

Khi đám người Chu Phụng xuất hiện, vô số ánh mắt như sói đều nhìn chằm chằm bọn họ.

Đoàn người bọn họ mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhao nhao đi vào điện Lĩnh Công.

Bởi vì khiêm nhường quan hệ, mọi người trước tiên để cho Ngân Linh lĩnh Huyết Đan.

- Chờ một chút! Giao Huyết Đan của ngươi ra!
Mà ngay khi Ngân Linh vừa mới cầm Huyết Đan trong tay, hơn nữa đi tới cửa Lĩnh Công Điện.

Một tráng hán trần truồng ngăn lại Ngân Linh.

Thân trên trần trụi kia có đủ loại vết sẹo lớn nhỏ, một cỗ cảm giác áp bách đập vào mặt.

- Sư huynh....!Ta đây....!
Trên mặt Ngân Linh lộ ra một tia biểu tình đáng thương, vừa định mở miệng.

Nắm đấm tựa như tinh cương vung lên.

“Phanh!”
Ngân Linh tựa như bị trọng chùy đánh trúng, cả người trực tiếp ngã về phía sau.

- Lấy ra!
Khuôn mặt xinh đẹp này căn bản không có tác dụng gì, Hùng Đảm một cước giẫm lên người Ngân Linh.

Mà những người xung quanh cũng biểu hiện ra bộ xem kịch, căn bản không có ý giúp đỡ.

Ngược lại còn không ngừng nhìn cửa điện Lĩnh Công, xem có tên quỷ xui xẻo nào đi ra.

Dù sao, đây cũng là một trong số ít thời gian được thư giãn trong năm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận