(*Dục là dục vọng; Uyên là vực sâu; Cửu là chín.
Dịch thuần việt thì không hay nên mình để nguyên nhé)
Editor: Lam Phi Ngư
Lúc Độc Cô Trác mười tuổi vẫn còn là một đứa bé, ngây thơ lơ mơ, có rất nhiều chuyện hắn cũng không biết tại sao lại xảy ra.
Hắn chỉ nhớ rõ lúc đó mẫu thân bị bệnh rất nặng, lúc tỉnh táo thỉnh thoảng bà sẽ tự mình hoài nghi, mơ hồ nói có phải người nam nhân kia sẽ không quay lại hay không.
Lúc đó bà thần trí mơ hồ, trước khi lâm chung dường như mê muội nắm tay Độc Cô Trác nói bà rất hận, hận kiếp này cô đơn đau khổ chờ đợi, hận chưa kết hôn đã có con, khốn khổ ở kiếp này đều do người nam nhân kia và đứa trẻ mang lại.
Nếu như có kiếp sau, bà tuyệt đối không muốn gặp lại hai người này.
Mẫu thân trên giường bệnh xem Độc Cô Trác và phụ thân hắn là một giuộc, ánh mắt hận thù và lời nói khiến trái tim Độc Cô Trác đau nhói.
Độc Cô Trác chưa từng hận mẫu thân, trước mười tuổi quả thật hắn đã phải trải qua khốn khổ, mẫu thân vẫn luôn bị người khác khinh bỉ, giữa những người phàm mà nói thì chưa lập gia đình đã sinh con là việc khiến người khác khinh thường biết bao, bà bị cha mẹ trục xuất khỏi gia môn, phải đến trấn nhỏ xa xôi để sống.
Cuộc sống mệt mỏi làm bà phải cong lưng, ốm đâu khiến bà khó có thể vui vẻ.
Chẳng qua Độc Cô Trác cảm thấy, nếu mình đã không có xuất thân tốt thì vẫn có thể làm người khác trở nên khá hơn, dù đó là mẫu thân của hắn hay Dạ Chu.
"Các người muốn khiến Kiếm Chủ Huyền Kiếm phủ nhận sự tồn tại của bản thân sao?" Độc Cô Trác nói.
Người coi miếu nói: "Chỉ có thể làm vậy, Huyền Kiếm khó thu phục, song kiếm luôn có một bên vô chủ.
Kình Thiên Kiếm Phái muốn bồi dưỡng một Kiếm Chủ mới thì cũng cần phải hơn mười năm, chúng ta có thể tranh thủ thời gian."
NPC này đột nhiên dần trở nên vô cùng linh hoạt, gã không còn trả lời rập khuôn những câu hỏi được lập trình sẵn nữa, ánh mắt gã cũng biến thành hoảng sợ, hai tay nắm lấy vạt áo chính mình nói: "Chỉ là chúng ta không nghĩ tới hắn vẫn sẽ nắm giữ Huyền Kiếm.
Chúng ta chỉ muốn tranh thủ thời gian, lại không nghĩ rằng hắn lại làm được triệt để như vậy.
Hắn không chỉ hủy diệt Thần Giới mà ngay cả U Đô cũng không thoát khỏi, hắn là thằng điên!"
Độc Cô Trác nhìn chằm chằm vào sự thay đổi của người coi miếu, hiểu rõ hắn lại kéo người nào đó vào trò chơi, nhưng người này hắn không quen biết.
"Ngươi là người phương nào?" Độc Cô Trác nói.
"Người giữ cửa U Đô Cửu Dục Uyên, Tiêu Viêm." Người coi miếu nói.
U Đô là chỗ của Ma tộc và Quỷ tộc, quản lí sinh tử luân hồi.
Nơi đó vốn là nơi có trật tự như nhân gian, ngẫu nhiên có lệ quỷ và ma tộc quấy phá thì U Đô sẽ phái người đi bắt.
Chỉ riêng Cửu Dục Uyên là không giống vậy.
Cửu Dục Uyên vẫn luôn hấp thụ cửu dục ở nhân gian và U Đô, tà niệm quá nhiều khó có thể tinh lọc, chỉ có thể trấn áp.
Trong hai thanh kiếm Huyền Tố, có một thanh có sứ mệnh là trấn áp Cửu Dục Uyên, không để ma khí của Cửu Dục Uyên gặm nhắm U Đô, phòng ngừa U Đô trở thành ma vực chân chính như ý nghĩa của nó.
Vào thời điểm kiếm gãy, sau khi thống khổ Độc Cô Trác cũng không quên sứ mệnh của mình.
Trụ trời sụp đổ dẫn đến đại hỏa ở dãy núi Thương Lan, Tố Kiếm trên thông thần cấp, Huyền Kiếm dưới tận Cửu Dục.
Độc Cô Trác dẫn thiên hỏa núi Thương Lan lan đến Cửu Dục Uyên, thiêu sạch tà khí trong Cửu Dục Uyên không còn một mảnh.
Từ đó U Đô không còn Cửu Dục Uyên, mà những tà khí tràn ra cũng sẽ bị linh khí quá nhiều ở nhân gian sau khi thần giới bị phá hủy dần dần tinh lọc.
Nhân gian hình thành một loại cân bằng mới.
Có lẽ cho dù là Thần giới hay Cửu Dục Uyên đều không nghĩ tới cuối cùng sẽ biến thành như thế.
Tiêu Viêm nói xong lời đó liền biến mất, người coi miếu kia lại biến trở về thành người bình thường, bên ngoài chính điện cũng vang lên tiếng đập cửa: "Có ai không? Chúng tôi có thể vào không?"
Độc Cô Trác lập tức lột đồ của người coi miếu, dùng 'Phược Tự Quyết' trói người coi miếu lại, nhét quần áo còn sót lại của gã vào sau tượng thần Thành Hoàng.
Hắn đổi quần áo của người coi miếu, cầm chổi trong tay, áo bào xám tro mộc mạc không che được khí chất xuất trần của hắn.
Đổi thành người chơi khác thì không thể làm gì với NPC, lột đồ gì gì đó càng không thể.
Thế nhưng, Độc Cô Trác có thể, vào lúc hắn thay thế người coi miếu, trò chơi khựng lại trong nháy mắt.
Một cái chớp mắt này trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức tất cả người chơi đều không kịp phản ứng, bao gồm cả lập trình viên đang bảo vệ số liệu cũng không thấy được kí tự thay đổi trong nháy mắt này.
Chỉ có hệ thống trí tuệ nhân tạo của《Cửu Trọng Thiên》lượn một vòng trên số liệu của Độc Cô Trác, dường như nó cũng không phát hiện được gì đành tiếp tục xử lí bug khác trong hệ thống.
"Vào đi." Độc Cô Trác nói.
Lúc này tiểu đội che mặt mới dám đẩy cửa lớn chính điện ra, sau khi đi vào lập tức tháo mũ rộng vành xuống, cũng gỡ xuống các đồ che chắn khác, Độc Cô Trác đã thấy rõ gương mặt của mấy người kia.
Hai người trong đó tháo một cái vòng tay xuống, thân người lập tức cao lên một thước* (0.33m), ước chừng cao hơn 2m, hai người này thân hình vạm vỡ, trên đầu mọc ra hai cái sừng nho nhỏ, móng tay bén nhọn, màu da cũng hơi phiếm đỏ.
Đây đúng là Ma tộc cấp thấp rồi.
Ba người còn lại đều u ám, sau khi tháo xuống mũ rộng vành, bóng của hai người trong số đó liền bị ném vào trong góc cùng với mũ rộng vành, bản thân hai người chơi này không có bóng, là Quỷ tộc.
Trái lại, một người chơi còn lại có bóng, thế nhưng da hắn xanh trắng, xem ra có lẽ là Quỷ tộc loại cương thi.
"Che riết gần chết tôi rồi.." một Ma tộc nói, "Cái thằng chó trò chơi này không chừa cho người ta con đường sống à, Ma tộc thế mà lại sợ ánh sáng."
(Truyện chỉ được đăng tại dembuon.vn và wattpad lamphingu)
"Ông sợ ánh sáng cũng có chết đâu, Quỷ tộc bọn tôi gặp ánh sáng là chết đây này." Quỷ tộc A nói.
Cương thi nhìn thấy Độc Cô Trác giả làm người coi miếu, đơ người một giây sau đó điên cuồng đập Quỷ tộc B bên cạnh: "Nhanh lên nhanh lên, nhanh screenshot* đi!"
(*screenshot: Chụp màn hình)
Cánh tay cương thi xuyên qua thân thể Quỷ tộc B, không vỗ trúng gì cả.
Quỷ tộc trước cấp 20 không thể ngưng thể, tất cả quỷ đều là hư ảnh, không thể bị thực thể đụng vào.
Mọi người bị tiếng kêu của cương thi hấp dẫn, họ cùng nhìn về phía Độc Cô Trác liền hít một ngụm khí lạnh.
Độc Cô Trác cầm cây chổi, mặt mày thản thiên, nói với vài người chơi đó: "Không biết mấy vị thiếu hiệp muốn làm gì?"
"Chúng tôi đang screenshot vài tấm đó..
Không đúng, chúng tôi đến để làm nhiệm vụ chính tuyến, sao gương mặt của anh lại không hề giống tối hôm qua?" Ma tộc B nói.
Độc Cô Trác thong dong điềm tĩnh: "Muôn vàn pháp tướng*, đều là túi da."
(*Pháp tướng: Vẻ ngoài)
"Giờ không phải là ban ngày à? Đổi một NPC khác cũng bình thường.
Vả lại chúng ta đang làm nhiệm vụ chính tuyến, nói không chừng có đãi ngộ đặc biệt đấy." Quỷ tộc A xoa xoa tay nói.
Mấy người họ không hề nghi ngờ thân phận NPC của Độc Cô Trác, nói với Độc Cô Trác: "Chúng tôi đã rót âm khí vào trong đậu hủ của Dương quả phụ, kế tiếp còn phải làm nhiệm vụ chính tuyến nào nữa không?"
Hóa ra bọn họ không phải đến mua đậu hủ, mà là rót âm khí.
Loại đậu hủ bị rót âm khí vào này, người thường ăn vào thân thể sẽ suy yếu, bệnh nặng không dậy nổi, không biết bên phía Ma tộc đang tính toán gì đây.
Độc Cô Trác cũng không hận những người chơi này, hắn hiểu rõ những người chơi này làm việc mà không biết nguyên nhân, chẳng qua chỉ dựa theo nhắc nhở của công ty game làm mà thôi.
Ngược lại hắn có thể tạo chút phiền toái cho đám người chơi này.
"Sau khi rót âm khí vào đậu hủ có thể sẽ có bộ khoái điều tra về chuyện này.
Các ngươi đi nha môn quấy rối, phòng ngừa bọn họ phá hư đại kế U Đô." Độc Cô Trác nói.
Hôm qua tại quán trà hắn đã thấy qua nha dịch, cấp bậc thấp nhất cũng phải cấp 25, vài người chơi đến nha môn quấy rối sợ là không biết mình chết như thế nào.
"Được thôi." Tiểu đội che mặt đáp ứng nhưng không có người nào rời đi, họ bao vây lởn vởn quanh người Độc Cô Trác.
Cương thi: "Lông mi dài ghê, lông mi tinh chuyển thế!"
Quỷ tộc A nói: "Ngũ quan của hắn tỉ lệ đặc biệt hoàn mĩ, nhìn sống mũi thẳng này đi, độ dày của môi, khóe mắt vừa đúng chuẩn, hàm răng đều đặn, hàm dưới hoàn mĩ..
khoảng cách giữa đầu chân mày, sống mũi, hàm dưới, đây quả là tỉ lệ hoàng kim đó, lông mày không cần tỉa cũng đẹp đến vậy, ánh mắt.."
Quỷ tộc B: "Được rồi được rồi, ông là bác sĩ phẫu thuật thẩm mĩ hả? Phân tích kiểu này quá cứng nhắc."
Ma tộc A: "Khuôn mẫu này có lẽ công ty game tốn không ít công sức trên người hắn nhỉ? Từng hành động đều tự nhiên, dường như tôi thấy cảnh nổ tung gan* của vô số người rồi."
(*我仿佛看到了无数个肝爆炸的样子: Câu này mình không hiểu lắm, ai biết thì cmt giúp mình nha)
Ma tộc B: "Ông máu tanh quá đấy, tôi không còn tâm trạng chụp ảnh nữa rồi nè."
Mấy người vây quanh Độc Cô Trác, vừa chụp ảnh vừa lẩm bẩm, còn không khống chế được muốn đưa tay sờ mặt Độc Cô Trác.
Độc Cô Trác lạnh lùng nói: "Thiếu hiệp, Thành Hoàng ở dưới, chớ vô lễ."
"Ồ, vô lễ sẽ thế nào?" Quỷ tộc A ỷ vào bản thân không có thực thể định chạm vào cánh tay Độc Cô Trác, muốn tiếp xúc gần với Độc Cô Trác.
"Quỷ quái hèn mọn, càn rỡ!"
Độc Cô Trác mặc niệm《Ngũ Hành Kiếm Quyết》, cây chổi trong tay lập tức chia năm xẻ bảy, mỗi một cọng chổi đều hóa thành lưỡi kiếm bén nhọn đánh úp về phía năm người chơi, đâm bọn họ vạn tiễn xuyên tâm.
Sau khi giết chết năm người chơi, Độc Cô Trác lại nhận được nhắc nhở của hệ thống, trảm yêu trừ ma, đạt được 5 điểm giá trị chính nghĩa và kinh nghiệm đủ lên tới cấp 13, Độc Cô Trác không chọn thăng cấp để tránh vượt qua Diệp Chu.
Mà cùng lúc đó, hắn nhận được nhắc nhở "Ting! Người chơi tự nghĩ ra kiếm pháp, hệ thống ban thưởng một khối ngọc giản trống, đã thu vào pháp bảo trữ vật.
Mời đặt tên cho kiếm pháp và dựa theo nhắc nhở chế tạo thành ngọc giản đưa cho công ty đợi xét duyệt, sau khi xét duyệt thành công có thể dùng hình thức giao dịch để truyền thụ kiếm pháp cho người chơi khác."
Dùng kiếm pháp tự sáng tạo giết chết người chơi quả nhiên có thể nhận được ngọc giản trống cho chiêu thức tự sáng tạo.
Độc Cô Trác không lập tức viết xuống《Ngũ Hành Kiếm Quyết》mà là dùng chưởng phong ném thi thể năm người chơi ra khỏi chính điện miếu Thành Hoàng, hắn đóng cửa chính lại, kéo người coi miếu từ sau tượng Thành Hoàng ra.
Độc Cô Trác đổi lại quần áo, cởi bỏ 'Phược Tự Quyết' cho người coi miếu, rồi lặng yên không một tiếng động rời khỏi chính điện từ cửa sau.
Lúc Độc Cô Trác nhảy ra khỏi vách tường miếu Thành Hoàng lại nhận được hệ thống nhắc nhở "Tên trưởng lão ăn mày sai ngài đi bắt gà', đám NPC này trái lại thật biết cách giày vò người chơi.
" Anh đi ra rồi, tôi còn sợ anh lòi đuôi đó.
"Diệp Chu thấy Độc Cô Trác đi ra lập tức kéo hắn chạy vài bước, chạy tới chỗ bí mật mới thở hồng hộc nói.
" Không có việc gì, tôi thu được tin tức rồi.
"
Độc Cô Trác định nói tin tức, Diệp Chu liền đưa tay che miệng hắn lại, anh nhỏ giọng nói:" Đợi sau khi hội hợp với đám Ngạo Thiên rồi nói, người ta cực nhọc làm nhiệm vụ, chúng ta không thể bỏ rơi bọn họ được.
"
" Được.
"Độc Cô Trác nói khẽ, lúc nói chuyện bờ môi lơ đãng đụng phải lòng bàn tay Diệp Chu.
Bởi vì tối qua Diệp Chu không cảm nhận được gió nhẹ nên cảm thấy rất đáng tiếc.
Hôm nay lúc online anh đánh bạo điều chỉnh xúc giác và cảm giác đau lên 50%, thế nên lòng bàn tay cảm nhận được cái chạm này của Độc Cô Trác.
Tuy rằng nhẹ hơn so với thực tế rất nhiều nhưng vẫn khiến tim Diệp Chu đập rộn cả lên.
Anh giả bộ mình không có cảm giác thu tay lại, tìm được Khinh Nguyệt, sau khi ba người liên lạc với Ngạo Thiên liền đến chuồng gà nhà bà Vương gần đó tập hợp.
" Đây là gà hay là chim sẻ hả! "Ngạo Thiên tức giận chỉ vào con gà trên nóc nhà nói.
Cậu ta quay người nói với Mèo Đen:" Còn cậu nữa, không phải động tác cậu nhanh nhẹn lắm à? Cậu là mèo vậy mà bắt không được một con gà con? "
" Tôi là mèo chứ không phải chim ưng!"Mèo Đen nói.
Hai người lông gà khắp người đứng cãi nhau, đám người Độc Cô Trác đi đến, chỉ thấy Độc Cô Trác nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên nóc nhà, tiện tay xách hai con gà ném cho Diệp Chu đứng bên cạnh.
Động tác của Độc Cô Trác nhẹ nhàng, nhanh chóng bắt được mười con gà, mỗi người trong tiểu đội hai con, chiếu theo giá cả trả tiền cho bà Vương, cuối cùng cũng hoàn thành hàng loạt nhiệm vụ rườm rà..