Ta Từ Trong Gương Xoát


Trong phòng, Phong Vân thu liễm khí tức Kiếm Đạo của bản thân lại.
 
Cho đến lúc đó, có lẽ hắn có thể lĩnh ngộ đến 'Kiếm chi ý cảnh', cũng chính là loại 'Kiếm ý' tồn tại trong truyền thuyết đó.
 
Nếu có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, đến lúc đó bất kỳ võ giả nào sử dụng kiếm khi gặp được hắn, thì giống như thần tử gặp được Hoàng Đế, trời sinh đã thấp hơn hắn một đoạn.
 
Bên ngoài.
 
Cuối cùng bọn người Lâm Nam cũng không có tới tìm Phong Vân để hỏi thăm, có phải là Phong Vân hay không, bọn họ không thể dò xét.
 
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
 
Có thể lên làm gia chủ, tự nhiên không phải loại người cổ hủ.
 

..
 
Ngày hôm sau.
 
Phong Vân dậy thật sớm, cùng Lâm Nam Thiên và ba vị khách khanh đi ra cứ địa, hướng về đường mậu dịch cứ địa Tử Dương và cứ địa Tinh Diệu mà đi.
 
Cái gọi là đường mậu dịch, kỳ thật chỉ là một con đường không quá rõ ràng mà thôi.
 
Mà những nhóm võ giả tông sư cùng Tiên Thiên đả thông con đường này, chỉ là muốn loại bỏ những hung thú cao cấp mà thôi.
 
Nhưng mà hung thú dưới cấp 7 vẫn còn.
 
Cho nên lui tới hai cứ địa này, võ giả nhất định phải có thực lực Cao Cấp mới đi được.
 
Toàn bộ cứ địa Tinh Diệu, thế lực có được thực lực bực này cũng không nhiều lắm.
 
Lâm gia trong thế lực đông đảo miễn cưỡng có thể xem như loại trung đẳng.
 
"Tiểu đội Bạo Phong tạm thời ở trong một sơn trại không xa ở cuối đường mậu dịch trong cứ điểm này."

 
Trên đường đi Lâm Nam Thiên giải thích cho Phong Vân.
 
Phong Vân bất ngờ gật gật đầu, giả bộ như đang lắng nghe, kỳ thật trong thâm tâm ý thức của hắn sớm đã khiêu chiếu với những hình chiếu kia.
 

..
 
Tốn chừng nửa ngày Phong Vân và bọn người Lâm Nam Thiên đã đi tới sâu bên trong rừng rậm cạnh đường mậu dịch.
 
Trên đường chém giết rất nhiều hung thú, rất nhanh lờ mờ xuất hiện trước mặt bọn họ là một sơn trại trên một ngọn núi.
 
"Căn cứ tin tức có được tiểu đội Bạo Phong đang ở bên trong, đám gia hỏa này xem đây là chỗ ở tạm thời nên thiết lập rất nhiều cạm bẫy, cho dù là võ giả Cao Cấp cũng khó mà tiếp cận được."
 
Lâm Nam Thiên trầm giọng nói.
 
Phong Vân nhìn sơn trại trước mắt, tuy rằng không khí phái lắm, nhưng mà nếu muốn kiến tạo xây dựng ở địa phương dã ngoại như thế này, chỉ dựa vào tiểu đội Bạo Phong, muốn làm được đến thế này cũng không dễ dàng gì.
 
"Cứ điểm này của bọn họ phòng thủ rất kiên cố, hơn nữa còn có rất nhiều cạm bẫy, lúc trước có mấy nhóm võ giả trước sau tới tấn công cũng không xông vào được."
 
Lâm Nam Thiên nhìn mấy người bên cạnh mở miệng nói: "Ta đề nghị ở bên chờ bọn họ chủ động đi ra, sau đó giết làm cho bọn hắn trở tay không kịp."
 
"Tán thành."
 
Ba vị khách khanh kia gật đầu nói.,
 
Nhưng mà, đúng lúc đó, Phong Vân lại đột nhiên bước ra trực tiếp đi về sơn trại kia.
 
"Phong Vân!"
 
Lâm Nam Thiên và ba vị khách khanh thấy một màn như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, muốn ngăn cản, nhưng mà tốc độ của Phong Vân quá nhanh, nhẹ nhàng lướt qua đã cách xa vài trăm mét đi đến trước trại trên núi kia.
 
Lúc này trên tường thành sơn trại bỗng nhiên xuất hiện một số cửa động nhỏ.
 
"Hưu!" "Hưu!" "Hưu!".

..
 
Một giây sau, chỉ thấy từ trong những cửa động nhỏ đó bắn ra vô số mũi tên đuôi lông vũ bay đầy trời, rậm rạp chằng chịt giống như trời mưa, trong khoảnh khắc đã bao phủ Phong Vân, làm cho hắn không có chỗ nào có thể trốn được.
 
Xong! !
 
Bọn người Lâm Nam Thiên ở xa xa thấy một màn như vậy, trong nội tâm lại không đành lòng nhìn nữa, phảng phất đã đoán được tình cảnh Phong Vân sẽ bị bắn thành con nhím.
 
Bất quá đúng lúc này khí thế trên người Phong Vân bỗng nhiên bạo phát, phát ra hào quang kim sắc và đỏ thẫm đan xen lưu chuyển vào nhau.
 
Tên đuôi lông vũ chằng chịt rậm rạp rơi vào trên người Phong Vân trực tiếp bị bắn ra, hoặc đứt gãy, hoặc văng tung tóe, tóm lại trên người hắn ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại.
 
Trong nháy mắt ở dưới chân hắn, chất đầy những  mũi tên hợp kim.
 
"Cái này.

.

."
 
Lâm Nam Thiên và ba vị khách khanh kia từng người trợn mắt há hốc mồm, trong lòng vô cùng kinh hãi.
 
Động tĩnh ở đây rất nhanh đã kinh động đến tiểu đội Bạo Phong trong sơn trại.
 

Âm thanh xé gió vang lên, cũng không lâu lắm, trên đầu tường sơn trại, xuất hiện năm đạo bóng dáng, từng người đều tản ra khí tức thiết huyết vừa nhìn đã biết không phải là loại lương thiện gì.
 
Bọn họ trên cao nhìn xuống nhìn Phong Vân, khi thấy những mũi tên chất đống trước mặt Phong Vân thần sắc không khỏi ngưng tụ lại.
 
"Ngươi là ai? Tới nơi này làm gì!"
 
"Giết các ngươi!"
 
Phong Vân chỉ nói một câu nói kia, sau đó đi đến một cây đại thụ bên cạnh, trực tiếp nhổ thân cây lên.
 
"Ầm ầm! !"
 
Đại địa đều chấn động, Phong Vân vậy mà trực tiếp cứng rắn nhổ cây đại thụ cao lớn lên khỏi mặt đất.
 
Chân hắn đạp mạnh trên mặt đất.
 
"Bành!"
 
Mặt đất nhất thời sụp đổ thành một cái hố sâu to lớn, đầy vết nứt.
 
Mượn cỗ lực đẩy này, Phong Vân nhảy lên, tựa như một quả đạn pháo bay ra khỏi nòng súng rơi xuống trên cửa lớn sơn trại trực tiếp ôm lấy đại thụ, hung hăng quét qua.
 
"Oanh ——! !"
 
Vách tường xung quanh sơn trại đều chấn động, sau một khắc chỉ trong chớp mắt đã sụp đổ tạo thành một lỗ hổng lớn.
 
Phong Vân từng bước bước vào trong sơn trại.
 
Thậm chí hắn không thèm sử dụng cái gọi là võ kỹ nguyên lực, trực tiếp dựa vào khí lực đánh vào trong sơn trại.
 
Ta dựa vào! !
 
Bọn người Lâm Nam Thiên ở phía xa nhìn thấy, miệng thật to vẻ mặt bị dọa đến vẻ sợ hãi.
 
Cái này vẫn còn là người sao?
 
Bọn họ không cách nào tưởng tượng được, trong thân thể khôi ngô của Phong Vân kia sao có thể sinh ra khí lực lớn như vậy, quả thật giống như hung thú hình người đang hoành hành thiên hạ.
 
Tiểu đội Bạo Phong cũng bị một màn này dọa cho kinh sợ.
 
Bất quá vừa lúc đó, đội trưởng tiểu đội Bạo Phong tựa hồ cảm nhận được cái gì, trái tim hung hăng nhảy dựng lên, không cần nghĩ ngợi nói:
 

"Cụ Phong, mau lui lại!"
 
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, bóng dáng Phong Vân bỗng nhiên xuất hiện bên người Cụ Phong, tốc độ vô cùng nhanh  đánh ra một quyền.
 
Kim quang lập loè, chói mắt không gì sánh được.
 
Võ kỹ Tam giai, Kim Cang Quyền cấp đại thành!
 
Bành!
 
Cụ Phong chưa kịp phản ứng đã bị đánh trúng chính diện, răng rắc một tiếng, đầu lâu nổ tung tại chỗ mà chết.
 
"Đáng chết! !"
 
Mấy thành viên khác rốt cuộc phản ứng kịp, trừ đội trưởng Bạo Phong ở bên ngoài, còn lại mang theo sát khí đồng thời đánh về phía Phong Vân.
 
Hô!
 
Nhưng mà, gió nhẹ thổi, bóng dáng Phong Vân lập tức tiêu tán.
 
Tàn ảnh!
 
"Keng!"
 
Cùng với một tiếng kiếm minh, một đạo hàn quang hừng hực đồng thời ánh lên trên mắt ba vị đội viên Bạo Phong  phong mang tất lộ, lợi hại vô song.
 
Đó cũng là lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy phong cảnh.
 
Phốc!
 
Một giây sau, hàn quang hiện lên, ba cái đầu lâu phóng lên trời, ba cổ máu tươi phun lên.
 
Ba thành viên đã chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui