Hai người rời thành hướng Ưng vương sơn đi đến, xung quanh Đông lăng thành có hơn trăm ngọn núi đều là nơi lý tưởng để tu luyện, một nữa trong số đó là của Ưng vương giáo gọi là Ưng vương sơn.
Lý Tinh nhìn đại môn to lớn trước mặt trong lòng có cảm giác hít thở không thông, ba chữ Ưng vương giáo giống như ngọn núi lớn đang áp chế hắn.
- Lý sư đệ đây là bút tích của giáo chủ, đệ đừng vận nguyên lực chống cự nếu không sẽ bị phản phệ, nhẹ thì tổn thương nguyên lực, nặng có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
Lý Tinh nghe hắn nói đến trợn mắt.
- Kháo, chuyện quan trọng như vậy lại không nói cho lão tử biết.
Hắn nhìn vẻ mặt vô tội của đối phương chỉ muốn lao tới đánh cho một trận.
Phó Dương tiếp tục dẫn đường, Lý Tinh dứt khoác đi phía sao ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, sao khi đi hơn 100 dặm hắn mới gặp được nhóm người đầu tiên, chân thị cho nhãn lập tức mở ra.
- Tất cả đều là tam phẩm linh căn, đúng là đại giáo có khác.
Đám người phía trước vừa gặp Phó Dương liền cung kính cuối chào.
- Phó sư huynh.
Phó Dương khẽ gật đầu ánh mắt nhìn sang Lý Tinh.
- Lý sư đệ bọn họ chính là đệ tử ngoại môn của bổn giáo sao khi bọn chúng bước vào tụ nguyên cảnh sẽ có cơ hội tiến vào nội môn.
- Không phải chỉ cần bước vào tụ nguyên thì sẽ trở thành nội môn đệ tử sao ?
- Sư đệ có chỗ không biết muốn trở thành đệ tử nội môn của bản giáo ngoại trừ tu vi còn phải có thiên phú, nếu như có 100 tên ngoại môn đệ tử tiến vào tụ nguyên cảnh thì chỉ có 10 tên đứng đầu được chọn.
Phó Dương nói xong trên khuôn mặt hiện lên nét kiêu ngạo.
- Vậy còn đệ tử chân truyền thì sao ?
- Trong 100 đệ tử nội môn chỉ có 1 người được chọn làm đệ tử chân truyền.
Lý Tinh nghe đối phương nói xong liền ngẩn đầu kiêu ngạo.
- Phó huynh chúng ta mau đi thôi.
Hai người đi thêm vài trăm dặm trước mặt lại xuất hiện một cái đại môn, nhìn sơ qua đại môn này có chút hoang tàn nhưng khí tức tuyệt đối mạnh hơn đại môn ngoài kia.
- Lý sư đệ trước tiên chúng ta sẽ đi làm một ít thủ tục sao đó ta sẽ dẫn đệ đến đan viện.
Lý Tinh gật đầu đi theo, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh, bên trong nội môn này lại có không ít tứ phẩm linh căn nhưng lại không tìm thấy được một cái ngũ phẩm.
Hắn đi theo Phó Dương tới chỗ lão chấp sự nhận lấy lệnh bài sao đó tiến vào đan viện.
- Lý sư đệ tạm thời đệ sẽ ở đây, đợi Chu đại sư về sẽ sắp xếp lại cho đệ.
- Đa tạ Phó sư huynh.
- Không có gì nếu như gặp chuyện khó giải quyết có thể đến tìm ta.
Lý Tinh tiến vào phòng, căn phòng này rộng hơn chỗ hắn ở đến mấy lần, nguyên khí cũng nhiều hơn còn có cả phòng riêng cho đệ tử tu luyện.
- Đúng là đại giáo có khác.
Hắn thu dọn căn phòng một chút sao đó lại tiến vào thần lô đỉnh, Liễu Huân Vũ đang ở trong này mỗi ngày đều bế quan tu luyện đến khi hắn tiến vào hai người sẽ luyện tập uyên ương đồng tâm kiếm.
- Vũ tỷ.
- Hừ đệ còn biết ta ở đây sao ?
- Làm sao đệ có thể quên tỷ được, mỗi ngày đệ đều nhớ đến tỷ.
Lý Tinh nói xong lập tức lấy ra một túi trữ vật đưa cho nàng.
- Đây là thứ gì ?
Liễu Huân Vũ vừa mở ra vẻ mặt liền dịu đi mấy phần nhưng vẫn trừng mắt hắn một cái.
- Lần này tạm tha cho đệ.
Nàng lấy từng vật bên trong túi trữ vật ra kiểm tra vẽ mặt vô cùng hài lòng, ánh mắt không giấu được hạnh phúc.
- Đệ lấy đâu ra nhiều nguyên thạch như vậy ? khai mau.
- Tỷ yên tâm đây không phải là nguyên thạch của đệ, toàn bộ đều là vị sư huynh tốt bụng kia cho đệ.
- Có người tốt như vậy sao ?
- Nói thật đệ cũng không tin.
Trong lúc hắn đi tham quan Đông Lăng thành cũng tiện tay mua một ít đồ cho sư tỷ không ngờ Phó Dương lại đòi trả tiền, không còn cách nào hắn đành vung tay mua sắm, bây giờ hắn mới hiểu tại sao lúc hai người tiến vào vạn dược các sắc mặt tên kia khó coi đến như vậy.
- Tiểu Lý ta dẫn đệ đi xem thứ này.
Hai người đi tới chỗ âm dương thạch lúc này bên ngoài thần thạch lại có một luồn bạch khí mờ nhạt bao phủ.
- Đệ xem đây có phải là âm nguyên đệ đã nói không ?
Hắn cũng không biết thứ trước mặt có phải là âm nguyên hay không, trước giờ hắn cũng chưa được nhìn thấy thứ này.
- Để đệ thử xem.
Lý Tinh tiến lại ngồi dưới thần thạch vận Cửu dương thần công, bạch khí xung quanh lập tức bị hắn hút vào sao đó lại bị bất diệt chân hỏa cắn nuốt.
- Thứ này đúng là âm nguyên.
Hắn cảm giác dương khí bên trong cơ thể đã trung hòa đi một nữa bây giờ hắn hoàn toàn có thể đến chỗ bất diệt chân hỏa tu luyện.
- Vũ tỷ âm nguyên tỷ khổ công tu luyện đã bị đệ thu hết bây giờ phải làm sao đây ? hay là đệ lấy thân báo đáp có được không ?
- Đệ thử xem.
Liễu Huân Vũ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn bây giờ nàng đã tiến vào tụ nguyên chỉ cần một tay cũng có thể trấn áp tiểu tử này.
- Đây là tỷ nói không được hối hận đó.
- Nếu đệ đánh bại được ta đệ muốn làm gì cũng được.
Dương khí trong cơ thể hắn vừa áp chế lại bị nàng thổi bùng lên, Lý Tinh lập tức lao về phía nàng, hay tay ôm lấy đối phương.
Liễu Huân Vũ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị đối phương bắt lấy sao đó đôi môi truyền đến cảm giác nóng bỏng lạ thường, ngọc phong bị thứ gì đó bao phủ, kiều đồn cũng thất thủ, trong lúc nàng thất thần toàn bộ tiện nghi đều bị tiểu tử kia chiếm hết.
- Đệ… đệ gian lận.
- Đệ gian lận chỗ nào.
Lý Tinh nhìn vẽ mặt ngơ ngác của nàng trong lòng tràn đầy đắc ý, bên trong thần lô đỉnh ngoại trừ hai gia hỏa kia cùng cục đá thì hắn chính là lớn nhất.
- Sư tỷ lần này là tỷ nói không được nuốt lời.
- Ta… ưm…
Liễu Huân Vũ khẽ rên lên một tiếng hai mắt vẫn trừng đối phương, gương mặt đã đỏ ửng một mãng lớn, kiều diễm kinh người.
Lý Tinh được thế tấn công hai tay hắn tiếp tục luồn vào y phục của nàng, cảm giác mềm mịn làm cho hắn sung sướng khó tả.
- Tiểu Lý đừng mà…
- Chẳng lẽ Vũ tỷ nói không giữ lời?
- Không… không có…
Liễu Huân Vũ cuối đầu không dám nhìn đối phương, không hiểu vì sao từ khi cùng hắn làm chuyện kia thân thể của nàng bắt đầu biến đổi, chỉ cần hắn chạm vào toàn bộ sức lực như biến mất cả người trở nên mềm nhũn.
Lý Tinh mang nàng tiến vào Tam giới tháp nơi đây có một chỗ dành riêng cho hắn cho dù hai gia hỏa kia cũng không thể tiến vào, Lý Tinh lấy ra một chiếc giường lớn sao đó đặt Liễu Huân Vũ lên, ánh mắt hắn chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt, cả người nàng nằm im trên giường gương mặt đỏ rực quay sang một bên kiều diễm đến mộng nước, ngọc phong nhấp nhô liên tục lên xuống, chân ngọc khép chặt cả người không ngừng uống lượng.