Sử An nhìn hai người liếc mắt đưa tình, sắc mặt trở nên âm trầm.
- Ta nghe sư muội nói người rất thông thạo trận pháp nên muốn cùng người bàn luận một chút ?
Lý Tinh khẽ nhíu mày, chuyện hắn thông thạo trận pháp trước giờ chưa truyền ra ngoài làm sao bọn này biết được nhỉ ?
- Làm sao các người biết ta am hiểu trận pháp ?
- Là sư muội nói cho chúng ta biết.
- Sư muội của người là ai ?
Sử An nhìn Hiểu Như đang đứng bên cạnh Lý Tinh, chỉ một ánh mắt đã nói lên tất cả.
Lý Tinh liếc nhìn tiểu nữ tử bên cạnh, nhìn vẻ mặt đỏ ửng của nàng không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
- Chắc là các người nghe lầm rồi, ta là đệ tử đan cung làm sao có thể am hiểu trận pháp.
- Hừ, người đừng ngụy miệng, chúng ta đều nghe được Hiểu Như sư muội nói người thông hiểu Thập bát tiên quân vừa nhìn đã phá được nếu không hiểu trận pháp thì sao người có thể làm được.
Lý Tinh càng nghe càng cảm thấy sảng khoái, không biết đã bao lâu rồi hắn chưa được nữ nhân khen ngợi, trừ lúc hắn cầm thương leo lên giường uy hiếp các nàng.
- Hiểu Như bọn chúng nói thật sao ?
- Chuyện này…
Mấy hôm trước sư tỷ của nàng có đến chơi lúc đó vẻ mặt của sư tỷ không được tốt nàng hỏi thì mới biết được sư tỷ là vì chuyện không giải được thập bát tiên quân mà lo lắng.
Từ lúc tìm được thứ này thì hai tỷ muội đã cùng nhau bế quan nghiên cứu mấy lần vẫn không tìm được cách giải trừ những thế trận đầu tiên đã được tiền nhân gợi ý thì càng về sao hai nàng càng mờ mịt nên sao khi sư tỷ rời đi nàng đã mang theo thập bát tiên quân nhờ các vị sư huynh giải giúp nhưng kết quả là không ai giải được.
Sử An mang về nghiên cứu ba ngày liền khẳng định loại trận pháp này vốn là tuyệt trận không có cách giải nên khuyên nàng không cần phí sức.
Trong lúc hai người bàn luận thì nàng vô tình nói ra chuyện của Lý Tinh nên mới dẫn đến hậu quả như ngày hôm nay.
Lý Tinh nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng liền lên tiếng trấn an.
- Làm người phải biết khiêm tốn nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, núi này cao còn có núi kia cao hơn nếu thấy bản thân đã đủ khiêm tốn sẽ không thể khiêm tốn thêm được nữa, những lời muội nói đều là sự thật nên lần này ta không trách muội.
Bên trong thần lô đỉnh, tháp linh đang cùng đỉnh linh đàm đạo chợt nhíu mày.
- Tiểu đỉnh người có thấy câu này có chỗ nào không đúng không.
- Nguyên văn phải như thế này, làm người phải biết vô sỉ nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, núi này cao còn có núi kia cao hơn nếu thấy bản thân đã đủ vô sỉ sẽ không thể vô sỉ thêm được nữa.
- Hai gia hỏa thúi.
Lý Tinh thầm mắng một tiếng, vẻ mặt vẫn tươi cười nhìn nữ nhân bên cạnh.
- Muội đã hiểu chưa ?
Hiểu Như gật gật đầu, nàng cảm giác trong câu nói của hắn chứa một đạo lý vô cùng cao thâm.
- Tiểu nữ ghi nhớ, đa tạ công tử chỉ giáo.
- Nếu muội đã nói cho bọn họ biết thì ta cũng không cần phải che giấu nữa.
Lý Tinh quay qua nhìn Điền Quan, phải công nhận từ khi hắn chào đời tới giờ chưa thấy tên nào to con như tên này.
- Các người thật sự muốn bàn luận với ta sao ?
- Đúng vậy.
- Nhưng ta không có nhiều thời gian nên chỉ có thể bàn luận với một người thôi, các người tự chọn đi.
- Không cần chọn, ta sẽ đấu với người.
Điền Quan hùng hổ bước ra đứng trước mặt Lý Tinh, trên tay đã cầm sẵn mấy chục cái huyết kì.
- Chỉ cần người phá được huyết sát trận của ta, coi như ta thua.
Lý Tinh liếc nhìn mấy tên đứng phía sau Điền Quan.
- Sư huynh không cần hỏi ý bọn họ sao ? lỡ như ta thắng sư huynh sao đó bọn họ đổi ý thì sao ?
Điền Quan quay lại trợn mắt nhìn đám người Sử An.
- Các người có ý kiến không ?
Đám nội môn đệ tử liên tục lắc đầu, bọn họ không phải loại người thích bị bạo hành như hai củ khoai lang kia.
- Đệ ủng hộ Điền sư huynh.
- Tất cả bọn đệ đều ủng hộ sư huynh.
- Đúng vậy đập chết tiểu tử đó đi.
- Hoa của trận viện chúng ta mà hắn cũng dám hái sao ? đập hắn đi…
Điền Quan trợn mắt nhìn Sử An.
- Người có ý kiến gì không ?
- Hừ, không có.
Sử An hừ lạnh một tiếng, lúc nãy mọi người đều thấy hắn không phá được huyết sát trận, bây giờ có ý kiến thì được gì.
Sao khi cùng đám đệ tử nội môn thảo luận xong, Điền Quan quay qua nhìn Lý Tinh.
- Tiểu tử bây giờ đánh được chưa ?
- Được rồi nhưng mà sư huynh không cảm thấy đánh như thế này quá nhàm chán sao ?
- Người lại muốn gì nữa ?
Lý Tinh lấy ra một túi trữ vật đặt trước mặt.
- Ở đây đệ có 10 khối thượng phẩm nguyên thạch nếu như đệ thua thì số nguyên thạch này sẽ là của huynh.
Điền Quan nhìn số nguyên thạch trước mắt khí thế giảm đi mấy phần, số nguyên thạch này còn nhiều hơn nữa năm tài nguyên của hắn.
- Ta không có nhiều thượng phẩm nguyên thạch như vậy.
- Không sao nếu sư huynh không có thượng phẩm nguyên thạch thì có thể dùng trung phẩm nguyên thạch hoặc là trận kì để thay thế cũng được.
- Nếu ta thua thì huyết sát trận sẽ là của người.
Lý Tinh lắc đầu.
- Loại trận pháp này có quá nhiều sát khí không phù hợp với loại người yêu hòa bình thích tự do như đệ nếu như là huyền cấp tụ nguyên trận thì có thể.
- Ta không có tụ nguyên trận.
- Sao cái gì cũng không có hết vậy ?
Lý Tinh thầm mắng một tiếng, mấy tên này đúng nghèo đến mức không thể nghèo hơn so với tên Trịnh Thiên Quân kia đúng là khác đến một trời một vực, người ta vừa ra tay đã tặng cho hắn mấy trăm khối thượng phẩm nguyên thạch.
- Hay là như thế này đi nếu như sư huynh thắng thì số nguyên thạch này sẽ thuộc về các người còn nếu như thua thì sao này không ai được phép ngăn đệ đến gặp Hiểu Như.
- Được.
- Vậy thì bắt đầu đi.
Điền Quan ném ra mấy chục cái trận kì bao vây Lý Tinh, trận kì vừa chạm đất huyết vụ lập tức xuất hiện.
Lý Tinh mở chân thị chi nhãn tìm mắt trận, lúc nãy hắn đã quan sát huyết sát trận của đối phương nên bây giờ chỉ cần liếc qua là có thể tìm thấy, hoàng kim cửu long đỉnh xuất hiện phóng thẳng tới chỗ mắt trận.
Mấy tên bên ngoài nhìn một thứ màu vàng từ bên trong đại trận phá không lao ra vẻ mặt đều trở nên mờ mịt.
- Hắn đang làm gì vậy ?
- Chắc là hắn dùng ám hiệu gọi viện binh tới.
- Không đúng, hắn muốn dùng linh phù chạy đi.
- Tên này đúng là gian xảo, sư huynh đừng để hắn chạy.
Điền Quan nghe mấy tên nội môn hét lên liền nhếch miệng khinh thường.
- Các người yên tâm hắn vẫn còn bên trong trận pháp của ta.
- ẦM…
Mặt đất khẽ chấn động sao đó là liên tiếp vài tiếng vỡ nát vang lên như có thứ gì đó đang sụp đổ.
- Có chuyện gì vậy ?
- Sư huynh nhà… nhà…
Điền Quan nhìn vẻ mặt của mấy tên đệ tử trong lòng dâng lên cảm giác bất an, hắn lập tức xoay người nhìn lại, hai mắt như muốn nứt ra, một nữa biệt viện còn sót lại lúc nãy giờ đã bị sang bằng hoàn toàn.
- NHÀ CỦA TA… tiểu tử thúi bổn đại gia phải đập chết người.