Lâm Nguyệt Ngôn vừa dứt lời liền mang theo trường kiếm lao tới, Phong Cửu lập tức lấy ra trường thương đón đỡ.
Lý Tinh đứng một bên quan sát ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đám người phía trước.
- Như Vân sư tỷ Thất sơn giáo là nơi nào a? sao đệ chưa từng nghe nói tới.
- Thất sơn giáo vô cùng cường đại có thể xem là giáo phái đứng đầu trong ngũ giáo.
- Chẳng lẽ đệ tử của bọn họ thiên phú cao hơn chúng ta?
Vân Phi khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo chút ngưỡng mộ.
- Ta nghe nói Thất sơn giáo do 7 ngọn núi lớn tạo thành, 7 ngọn núi này vừa lúc hợp thành một trận pháp giúp cho linh khí xung quang tăng lên gấp mấy lần.
- Thì ra là như vậy.
Hắn còn tưởng là do đệ tử ở đó thiên phú cao hơn Ưng vương giáo, nói không chừng còn có thất phẩm, bát phẩm linh căn, xem ra vẫn phải tiến vào Vô cực cung để tìm mấy loại linh căn này.
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, Lâm Nguyệt Ngôn cùng Phong Cửu vẫn đang đại chiến, chưa đầy 100 chiêu Phong Cửu đã ở thế bại, hắn đánh ra một kích sao đó nhanh chóng lui lại.
- Phong sư đệ có sao không ?
- Đệ không sao, nữ nhân này không đơn giản.
Phong Cửu liếc nhìn nữ nhân phía trước bên trong ánh mắt kiên kị mãnh liệt.
- Giao nàng cho ta.
- Dương sư huynh cẩn thận.
Dương Trùng khẽ gật đầu rút ra trường kiếm đi tới trước mặt Lâm Nguyệt Ngôn.
- Tại hạ Dương Trùng xin thỉnh giáo.
- Nhiều lời.
Lâm Nguyệt Ngôn cầm kiếm lao thẳng về phía đối phương.
- Thất sơn nhất thức.
Dương Trùng hét lên một tiếng khí thế toàn thân bạo tăng, tốc độ nhanh hơn lúc trước đến mấy lần, trường kiếm trong tay thoáng chốc đã tiến đến bên cạnh đối phương.
- Sư muội cẩn thận.
Lâm Nguyệt Ngôn xoay người thân thể đột nhiên lách qua một bên vô cùng quỷ dị tránh khỏi mũi kiếm của đối phương.
- Lạc hà kiếm quyết nhất định là Lạc hà kiếm quyết.
Mọi người nghe Cổ Thông nói, ánh mắt trở nên nóng bỏng còn mang theo một chút ghen tị.
Lạc Hà kiếm quyết là một trong những trấn giáo chi bảo của Ưng vương giáo, môn kiếm quyết này đã đạt đến huyền cấp thượng phẩm chỉ có những người làm ra đại cống hiến cho bổn giáo mới được học, thật không ngờ giáo chủ lại đem truyền lại cho nữ nhi của mình.
- Nguyệt Ngôn sư muội đã học được kiếm quyết, tên kia không phải là đối thủ của nàng.
Cao Dương đứng một bên quan sát vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Thân hình Lâm Nguyệt Ngôn liên tục biến đổi giống như một dòng nước làm cho đối phương không cách nào đánh trúng, trường kiếm tấn công liên miên không dứt giống như thác nước đổ xuống người đối phương.
- Thất sơn nhị thức.
Dương Trùng rống lên một tiếng khí tức điên cuồng tăng lên đã tiếp cận kim đan trung kì, nhất thời bất phân thắng bại với đối phương.
- Cái gì? Không ngờ tên này có thể luyện thành thất sơn nhị thức.
Cao Dương cảm thấy da mặt nóng hổi giống như vừa bị ai đó tác vào mặt nhưng không ai chú ý đến hắn.
Phía trước hai người vẫn tiếp tục giao chiến sao vài chiêu liền tách ra, ánh mắt cả hai nhìn đối phương đều mang theo vẻ kiên kị.
- Không ngờ Ưng vương giáo lại xuất hiện một thiên tài, các người đừng vội mừng ta ở Thất sơn giáo chỉ xếp thứ 5, người xếp thứ nhất đã tiến vào kim đan trung kì, đại hội ngũ giáo chúng ta nhất định sẽ giành thứ nhất.
Dương Trung cười lớn một tiếng mang theo mấy tên kia rời đi.
- Khoang đã.
Lý Tinh bước ra bên ngoài ánh mắt kiêu khích nhìn mấy tên trước mặt, hiện tại hắn đang thiếu đá mày kiếm làm sao có thể bỏ qua đám này.
- Các người muốn đến là đến muốn đi là đi sao?
- Chẳng lẽ người muốn cản chúng ta?
- Ta muốn khiêu chiến với các người.
- Ha ha…
Một tên tụ nguyên trung kì muốn khiêu chiến với một đám có 5 tên kim đan đúng là chuyện buồn cười.
- Lý sư đệ không được manh động.
- Cổ sư huynh yên tâm đệ sẽ không đánh chết bọn này đâu.
Cổ Thông nhìn bộ dáng của tên trước mặt thật muốn bay tới đá một cái, tại sao tên này lại lên cơn đúng lúc như vậy?
- Người thật sư muốn khiêu chiến chúng ta.
- Chỉ cần không phải kim đan cảnh thì có thể tùy ý bước ra.
- Dương sư huynh để đệ dạy tên này một bài học.
- Đừng đánh chết hắn.
- Rõ.
Tên kia tiến lên phía trước khí tức tụ nguyên trung kì bạo phát so với Lý Tinh còn mạnh hơn vài phần.
- Vũ khí của người đâu?
- Người gấp cái gì? Muốn bị ăn đòn lắm sao?
Lý Tinh xoay người mỉm cười nhìn Vân Phi.
- Vân Phi sư tỷ có thể cho đệ mượn kiếm được không? Đệ là đan sư trên người không mang theo kiếm.
Lời nói của hắn không lớn không nhỏ vừa đủ cho mọi người nghe, nhất thời sắc mặt mấy tên Thất sơn giáo đều đen lại.
- Từ Chiến đánh gãy ngũ chi của hắn có gì ta chịu trách nhiệm.
Từ Chiến đang có ý này lại nghe Dương Trùng nói vẻ mặt trở nên hưng phấn.
- Dương sư huynh cứ giao cho đệ.
Lý Tinh tới chỗ Vân Phi lấy kiếm, thanh kiếm này là hoàng cấp trung phẩm binh khí, thân dài 7 tất bên trên còn lưu lại hương thơm mê người.
- Kiếm thơm.
Vân Phi đứng phía sao mặt ngọc thoáng đỏ ửng, tên sư đệ này lúc nào cũng nói chuyện dọa người như vậy.
- Tiểu tử mau xưng tên, ta không chém kẻ vô danh.
- Người còn chưa xứng biết tên lão tử.
- Muốn chết.
Từ Chiến vận nguyên lực lao tới chỗ Lý Tinh khi còn cách đối phương nữa trượng thân hình hắn đột nhiên phóng lên cao dùng thế trẻ tre chém xuống một tiêu chính là vai của đối phương, Lý Tinh vận vô ảnh bộ tránh qua một bên tiểu kiếm trong tay thuận thế tấn công.
- Á…
Từ Chiến nằm trên đất, vai phải xuất hiện một vết thương huyết dịch vẫn đang chảy ra, hắn cố đứng lên nhưng nguyên lực bên trong cơ thể như một mãnh hỗn độn làm thế nào cũng không thể điều động.
- Không chịu nỗi một chiêu.
Lý Tinh dùng ánh mắt khinh thường nhìn đối phương, trong lòng hắn vô cùng kích động, lúc nãy hắn đã dùng chân thị chi nhãn tìm ra hơn 10 yếu điểm của đối phương trong đó có cả mệnh môn nếu hắn nhắm vào chỗ đó để có lẽ trên mặt đất đã xuất hiện một thi thể.
- Từ sư đệ.
Đám người Thất sơn giáo lao đến mang Từ Chiến trở lại, ánh mắt cẩn thận đánh giá Lý Tinh, mọi chuyện diễn ra quá nhanh có người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Người gian lận, nhất định tiểu tử người đã dùng cấm khí tấn công Từ sư đệ.
- Bớt xàm, muốn đánh thì lên, dưới kim đan cảnh lão tử đều tiếp hết nếu các người sợ sao này gặp đệ tử Ưng vương giáo phải đi đường vòng cho lão tử.
Lâm Nguyệt Ngôn liếc nhìn Lý Tinh ánh mắt khẽ biến, tên sư đệ này rất hợp tính nàng.
Đám người Thất sơn giáo hai mặt nhìn nhau quyết định cử một tên tụ nguyên hậu kì lên chiến đấu, hết cách trong đội hình của bọn chúng chỉ có một tên tụ nguyên trung kì.
- Lưu Ứng lên đi, nhớ cẩn thận.
Lưu Ứng gật đầu rút ra trường thương đi tới đối diện Lý Tinh.
- Ta không biết người đã dùng cấm khí gì nhưng đối với ta thứ đó vô dụng.
- Người dùng miệng để đánh nhau sao? Lại nói nhiều như vậy?
- Chết đi.
Lưu Ứng hét lên một tiến trường thương trên tay hướng Lý Tinh đâm tới nhưng sao đó ài không có sao đó nữa chỉ thấy một bóng người nằm trên đất, trước ngực xuất hiện một vết thương.
- Quá yếu.