Tà Tu


Hôm sao Lưu Diệu đúng hẹn tới tìm hắn, hai người cùng đi ra phía sao núi bàn luận trận pháp.

- Ta có chuyện muốn nói với đệ.

- Sư tỷ đợi đến lúc chúng ta bàn luận xong trận pháp tỷ nói cũng không muộn.

- Cũng được.

Lưu Diệu khẽ gật đầu nàng sợ sao khi mình nói ra sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn, đến lúc đó muốn bài trận sẽ trở nên khó khăn.

Khi hai người tới chỗ trận pháp thì đã có người đứng ở đó.

- Vân Phi sư tỷ sao tỷ lại ở đây?
Lưu Diệu nhìn thấy Vân Phi ánh mắt có chút kinh ngạc sao đó lại chuyển sang người của Lý Tinh.

- Là đệ mời sư tỷ đến đây giúp đỡ nếu như có chuyện không ổn sư tỷ sẽ ra tay.

Trong lúc trận sư bài trận nếu như không cẩn thận sẽ bị trận pháp vây khốn đến lúc đó có muốn kêu cứu cũng không được.

Lưu Diệu nhìn Vân Phi bên cạnh tâm tình buôn lỏng thêm một chút, tuy nàng không thân với Vân Phi nhưng thường nghe đệ tử trong giáo nói không ít tiếng tốt.

- Vậy muội xin đa tạ Vân Phi sư tỷ.

Vân Phi khẽ gật đầu, chuyện lần này làm cho nàng vô cùng khó xử nhưng nàng lại càng không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn.

Lý Tinh lấy ra trận kì bắt đầu khởi động trận pháp, trận kì vừa xuất hiện, trên mặt đất lập tức hiện ra một vần sáng màu vàng nhạt bao phủ lấy một vùng đất rộng hơn vài dặm, giống như một cái bát úp ngược.

- Là một trận pháp phòng ngự huyền cấp.

- Đúng vậy, mời sư tỷ nhận xét.

Lưu Diệu cẩn thận quan sát đại trận, tuy nàng đã từng gặp qua không ít trận pháp phòng ngự nhưng vẻ mặt vẫn thận trọng, nàng lấy ra một trận kì hướng trận pháp đi tới, khi nàng chạm vào đại trận trước mặt liền xuất hiện một hoàng kim thông đạo, Lưu Diệu hít sâu một hơi sao đó tiến vào.

- Có thể thành công không?
Vân Phi đứng bên ngoài có chút hồi hộp nàng từng thử công phá đại trận nhưng không thành lại còn bị vây khốn bên trong đến bất tỉnh, ngay cả một kim đan cảnh như nàng cũng không thể công phá thì tụ nguyên cảnh như Lưu Diệu có thể sao?
- Đệ cũng không biết.

Lý Tinh tập trung quan sát đại trận, lúc này có lẽ Lưu Diệu đã bắt đầu phá trận.

Bên trong trận pháp Lưu Diệu không bắt đầu phá trận nàng chỉ cẩn thận quan sát xung quanh.

- Kì lạ, tại sao lại như vậy?
Nàng cảm thấy trận pháp này có gì đó không đúng, trận kì nhiều hơn bình thường đến mấy lần, mắt trận lại có tới 3 cái, nàng có cảm giác hình như có thứ gì đó đang xâm nhập vào cơ thể mình.

- Trấn.

Lưu Diệu hét lên một tiếng, trên tay xuất hiện một trận bàn, cả người nàng lập tức được một luồn lục sắc ánh sáng bảo vệ.

- Có phản ứng.

Lý Tinh đứng bên ngoài nhìn đại trận bạo động liền biết Lưu Diệu đã bắt đầu phá trận nhưng hắn đợi hơn nữa canh giờ vẫn không thấy có gì phản ứng.

- Không lẽ nàng đã phá được trận?
- Không thể nào.

Vân Phi nghe hắn nói liền lắc đầu phản đối, cho dù Lưu Diệu có thiên phú nghịch thiên cũng không thể vượt hai cấp phá trận.

- Đỉnh huynh mọi chuyện thế nào rồi?
- Đã xong.

- Vậy sao đại trận vẫn chuyển động?
- Nha đầu đó phá được mê trận, huyễn trận thứ người đang thấy chỉ còn lại tỏa hồn trận.

Lý Tinh nhìn Lưu Diệu đứng bên trong tỏa hồn trận ánh mắt có chút bội phục, chỉ là một hoàn cấp trận sư lại có thể phá hai huyền cấp đại trận hoàn toàn có thể xưng hai tiếng thiên tài.

- Chỉ cần Lưu sư tỷ tiến vào kim đan cảnh hoàn toàn có thể tấn thăng huyền cấp trận sư.

Lý Tinh tiến vào tỏa hồn trận, lúc này Lưu Diệu vẫn bị lục sắc ánh sáng bao phủ, tuy thứ này có thể chống đỡ được mê, huyễn trận nhưng lại không thể bảo vệ được nguyên hồn của nàng.

Bên trong lục sắc ánh sáng, Lưu Diệu vẫn đứng im, hai mắt nhắm chặt bây giờ nguyên hồn của nàng đã bị tỏa hồn trận phong ấn sẽ tạm thời mất đi ý thức.

- Lưu sư tỷ đắc tội.

Lý Tinh thu nàng vào thần lô đỉnh sao đó thu lại toàn bộ trận pháp cùng với Vân Phi rời đi.

Khi Lý Tinh trở lại chỗ của mình thì đã có người đứng trước cửa đợi hắn.

- Tào Dật sao người lại ở đây?
- Lý sư huynh thật sự là huynh sao?
Tào Dật nhìn thấy Lý Tinh ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

- Không lẽ đệ đi nhằm chỗ.

- Có chuyện gì sao?
- Không có gì, đệ được đại ca nhờ đi tìm người chắc là đệ đến nhằm chỗ.

- Vậy người tiếp tục tìm đi, ta đang có chuyện gấp không tiếp người được.

Lý Tinh nói xong liền xoay người tiến vào phòng, Vân Phi mỉm cười nhìn Tào Dật sao đó đi theo Lý Tinh.

Tào Dật nhìn hai người đi chung với nhau hắn chắc chắn tên trước mặt chính là người đại ca hắn muốn tìm nhưng mà thông tin lại có chút không đúng.

- Xem ra phải điều tra lại lần nữa.

Bên trong căn phòng, Lý Tinh chăm chú nhìn nữ nhân bên cạnh, khi vừa tiến vào phòng hắn đã kéo nàng ngồi lên đùi của mình.

- Vân Phi sư tỷ lần này tỷ giúp đệ nhiều như vậy, tỷ nói đệ có nên lấy thân báo đáp không?
Vân Phi bị hắn nói đến đỏ mặt, nàng khẽ cuối đầu không dám nhìn vào ánh mắt đối phương.

- Tỷ không trả lời xem như là đồng ý.

Lý Tinh vừa dứt lời sắc thủ của hắn liền chiếm lấy tiện nghi của nàng, một cái vẫn ôm lấy eo nhỏ, cái còn lại bò tới ngọc phong.

- Đừng…
Vân Phi nhẹ nhàn bắt lấy tay hắn, tuy nàng đã tiếp nhận đối phương nhưng trong lòng vẫn có chút kháng cự hơn nữa bây giờ là ban ngày lỡ như bị người khác phát hiện thì sao?
- Đệ không đi khuyên bảo Lưu Diệu sao?
- Chuyện đó không gấp.

Tay của hắn vẫn đang xoa nắn ngọc phong của nàng cảm giác mềm như bông, mịn như lụa đúng là nhân gian chí bảo, bàn tay còn lại không biết từ khi nào đã đặt lên kiều đồn căng mộng.

- Ân…
Vân Phi khẽ cắn môi không cho bản thân phát ra tiếng động, gương mặt nàng đỏ ửng, hai mắt ẩn chứa xuân tình, cả người mềm nhũn dựa vào người đối phương hai tay ôm lấy eo hắn.

- Chàng có thể yêu thương Vân Phi giống như Vũ tỷ không?
- Không thể! trong lòng ta Vân Phi sư tỷ không giống với Vũ tỷ.

Vân Phi chỉ im lặng nằm trong lòng hắn hoàn toàn không lên tiếng, cơ thể mềm nhũn của nàng lại khẽ rung lên.

Lý Tinh nhẹ nhàn vuốt ve lưng ngọc, giọng nói tràn đầy nhu tình.

- Vân Phi là nữ nhân dịu dáng nhất, ôn nhu nhất mà ta từng thấy, trong lòng ta luôn có một chỗ dành cho nàng chỉ sợ nàng chê lòng ta nhỏ không thoải mái như lầu các bên ngoài mà thôi.

- Thật sao?
- Thật.

Vân Phi cảm giác trong lòng thật ấm áp giống như có thứ gì đó đan tan chảy muốn hòa tan nàng với hắn thành một thể, đột nhiên nàng ôm lấy cổ Lý Tinh hôn tới, vì là lần đầu tiên chủ động nên động tác vô cùng chật vật.

- Ui…
Hai người hôn nhau một lúc thì tách ra, Lý Tinh lấy tay sờ miệng mình cảm giác có chút đau hơn nữa còn có một ít huyết.

- Ta… ta xin lỗi… ta không cố ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui