Đoàn người có khoảng mười mấy người, nam thì anh tuấn bất phàm, nữ thì xinh đẹp thoát trần đặt biết là nữ nhân đi đầu xinh đẹp đến mức hoàn mỹ ngay cả tam nữ Vân Phi cũng kém hơn vài phần.
- Sắc lang.
- Lưu manh.
- Ui…
Trong lúc Lý Tinh đang nhìn chăm chú thì eo truyền đến cảm giác đau nhói, hắn vừa xoay người liền nhận được ánh mắt giết người của Vũ tỷ, ngay cả Vân Phi thường ngày ôn nhu cũng hờn dỗi một tiếng.
- Mọi người đừng hiểu lầm, chuyện không phải như mọi người đã nghĩ đâu.
- Nhìn bộ dáng của đệ ta còn không biết đệ đang nghĩ gì sao ?
Liễu Huân Vũ hung hắn trừng mắt hắn, nữ nhân lúc nãy đúng là vô cùng xinh đẹp ngay cả nàng cũng không thể rời mắt được chứ đừng nói đến tiểu đệ sắc lang của mình.
- Muội thấy tiểu tặc nhất định đã bị nữ nhân đó hút hồn.
Tiểu nha đầu đứng bên cạnh thừa cơ chăm lửa, nàng vẫn còn ghi hận chuyện hắn không để ý đến nàng.
Lý Tinh nghe nàng nói lập tức lắc đầu phủ nhận.
- Làm sao có chuyện đó, đệ chỉ thấy bọn người đó kì lạ nên mới nhìn xem thôi.
- Thật không ? ta lại thấy nữ nhân kia rất xinh đẹp ngay cả ta cũng bị mê hoặt.
Không sai nữ nhân lúc nãy đúng là vô cùng xinh đẹp, có thể nói là nữ nhân đẹp nhất mà hắn từng thấy.
- Vậy sao ? tại sao đệ thấy nàng ta không xinh đẹp như Vũ tỷ.
Liễu Huân Vũ không ngờ hắn lại nói được những lời như vậy nhất thời nàng không kịp phản ứng, mặt ngọc thoáng đỏ ửng.
Tiểu nha đầu nhìn Vũ tỷ thất thế liền chạy tới hộ giá.
- Tiểu tặc bây giờ chúng ta nên làm gì ?
- Tất nhiên là đi vào trong.
- Nhiều người như vậy làm sao có thể chen vào ?
- Chẳng phải muội gọi ta là tiểu tặc sao ? tất nhiên là tìm chỗ chui vào.
Lý Tinh nói xong liền kéo chúng nữ đi tới khu vực dành cho khách quý, hắn lấy ra một tấm thẻ kim sắc đưa cho tên canh cửa.
- Các vị đại nhân đợi một lát tiểu nhân sẽ lập tức quay lại.
Tên canh của vừa nhìn thấy hoàng kim lệnh lập tức chạy đi, một lúc sao hắn mang theo một lão đầu trở lại.
- Các vị đại nhân mời vào bên trong, hôm nay bản các hơi bận nên không tiếp đón chu toàn xin các vị thông cảm.
- Không cần làm phiền tiền bối, để vị huynh đệ này dẫn đường cho chúng ta là được.
- Nếu vậy các vị đại nhân cứ tự nhiên tham quan có chuyện gì thì sai người báo lại cho lão nhân.
Lão đầu nói xong liền nhìn qua tên phục vụ bên cạnh.
- Người dẫn mấy vị đại nhân đi tham quan, nhất định không được để sảy ra sai xót.
- Tiểu nhân tuân lệnh.
Sao khi lão đầu rời đi, đám người Lý Tinh tiếp tục đi tham quan vài vòng bên trong, Vạn bảo các nơi này cũng không thua gì Đông lăng thành, đồ vật bên trong vô cùng phong phú.
- Dẫn ta đến khu linh dược.
- Mời đại nhân theo tiểu nhân.
Lý Tinh đi dạo một vòng trong khu linh dược, nơi này có đến vài vạn góc linh dược nhưng đa số chỉ đạt đến hoàng cấp, huyền cấp, không có một góc địa cấp linh dược, hơn nữa số linh dược còn sống ít đến đáng thương chỉ có hơn 100 gốc.
Khi hắn quay trở lại chúng nữ vẫn đan nhiệt tình lựa chọn, lúc này xung quanh có không ít ánh mắt nhìn qua, nhất là mấy tên thanh niên ánh mắt mỗi tên đều sáng rực nếu như không phải hiện tại đang ở bên trong vạn bảo các không chừng bọn chúng đã bu lại.
Lý Tinh đảo qua một vòng cuối cùng dừng lại bên người Lưu Diệu, nàng đang ở khu trận pháp đôi mắt xinh đẹp say mê nhìn mấy trận kì trước mặt.
Từ khi Lưu Diệu tiến vào thần lô đỉnh hắn cũng không có thời gian tiếp xúc nhiều với nàng, phần lớn thời gian nàng đều ở bên trong tam giới tháp tìm hiểu thu tịch, điều này giúp cho hiểu biết của nàng về trận pháp tăng lênh nhanh chóng nhưng khả năng bài trận vẫn dặm chân tại chỗ đơn giản là vì nàng không có tài nguyên để bài trận.
Lý Tinh lặng lẽ đi đến bên cạnh nàng, hắn nhìn mấy trận kì trước mặt tất cả đều đạt đến huyền cấp, mỗi một trận kì có giá khoảng vài viên nguyên thạch trung phẩm mà một trận pháp huyền cấp cần ít nhất mấy chục trận kì phối hợp từ đó có thể tình ra muốn bố trí một trận pháp huyền cấp không thể ít hơn trăm nguyên thạch trung phẩm, con số này đúng là có chút dọa người.
- Mấy bộ trận kì này gói hết lại cho ta.
Lưu Diệu nghe được giọng nói này liền giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Tinh.
- Chủ… công tử sao người lại ở đây ?
- Sao ta lại không thể ở đây ?
Lưu Diệu còn chưa kịp lên tiếng thì chủ bản đã gói xong mấy bộ trận kì sao đó bỏ vào trong túi trữ vật.
- Của khách quan tổng cộng 275 nguyên thạch trung phẩm.
- Ta có thứ này người xem có thể giám giá không ?
Lý Tinh lấy ra hoàng kim lệnh để trước mặt chủ bản.
- Để tiểu nhân tính lại! của đại nhân là 250 nguyên thạch trung phẩm.
- Của người.
Lý Tinh thu trận kì sao đó ném ra một túi trữ vật cho chủ bản nếu Tiêu Tuấn có ở đây nhất định sẽ nhận ra túi trữ vật này, hơn 1/3 số nguyên thạch bên trong là của hắn.
- Lưu sư tỷ thứ này tặng cho tỷ.
- Ta…
Lưu Diệu nhìn trận kì trong tay nhất thời không biết phải làm sao, thứ này quá quý giá nàng không thể nhận bừa nhưng trong lòng nàng lại không muốn trả lại cho hắn.
Lý Tinh nhìn vẻ mặt do dự của nàng liền phất tay như không có chuyện gì.
- Số nguyên thạch này đệ sẽ trừ vào tiền lương của tỷ, trừ đến khi nào hết thì thôi.
- Đa tạ công tử.
- Mấy trận kì này tỷ tạm thời đừng sử dụng đợi đến khi trở về đệ còn có một món quà muốn tặng tỷ.
- Ân.
Sao nữa giờ mua sắm Lý Tinh cùng chúng nữ theo tên phục vụ lên lầu, hắn được an bài bên trong một căn phòng ở lầu 3, nơi hắn ở là căn phòng sang trọng thứ hai bên trong vạn bảo các chỉ sau phòng chí tôn.
- Thứ này được làm bằng kim khoáng sao ?
Lý Tinh nhìn cái ghế màu vàng trước mặt, chất liệu kim khoáng vô cùng thuần khiết nếu như mang đi đúc lại không chừng có thể tạo ra một món huyền cấp binh khí.
- Tiểu tặc mau xem thứ này ?
Lục nha đầu cầm lấy bình trà đưa cho Lý Tinh, bình trà có màu lục bích bên ngoài còn phát ra ánh sáng mờ nhạt, vừa chạm vào liền cảm nhận được một cảm giác mát lạnh vô cùng dễ chịu.
- Bích linh thạch, không ngờ nơi đây lại phun phí của trời như vậy nếu để thượng thiên biết được nhất định sẽ bị trừng phạt, ta có nên tịch thu hay không nói không chừng sẽ giảm bớt thiên phạt cho bọn họ.
Chúng nữ ngồi một bên nói chuyện hoàn toàn không để ý đến hắn, tuy đa số các nàng quen biết hắn chưa lâu nhưng đã hiểu tính cách của tên nam nhân trước mặt.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một nữ nhân xinh đẹp bước vào nàng mặt một bộ hồng y bó sát hoàn toàn phô bài ra thân thể mê người của mình, trên tay nàng mang theo một mâm linh quả.
- Khách quan muốn dùng trà sao ?
Lý Tinh nghe nàng nói liền đặt bình trà lên bàn, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn đối phương.
- Tiên tử không biết xưng hô thế nào.
- Tiểu nữ chỉ là nha hoàn ở đây nếu khách quan có cần gì thì có thể nói với tiểu nữ.
- Cái gì cũng được sao ?
Nữ tử nghe hắn hỏi gương mặt khẽ ửng đỏ, bộ dáng càng mê người nhưng nàng vẫn gật đầu.
Lý Tinh định nói câu tiếp theo đột nhiên hắn cảm nhận được có vài tia sát khí đang hướng về phía mình, hắn cảm giác sao lưng giống như một hầm băng.
- Không có gì, khi nào cần ta sẽ gọi.