8.
Có người mới tới không tránh được phải đi ăn liên hoan chúc mừng, thay vì phải đau đầu chọn ngày thì chọn luôn hôm nay, các đồng nghiệp ồn ào bảo tối nay đi ăn cơm, giám đốc mới tới dường như còn khá dễ tính, vui vẻ đồng ý.
Cứ như vậy, sau khi tan tầm, một đám người rộn ràng nhốn nháo đi tới trung tâm thương mai gần đây để ăn cơm.
Lúc ăn cơm, tôi cố ý chọn một chỗ ngồi cách xa giám đốc mới nhất, trốn ở trong góc phòng vùi đầu ăn cơm.
Ăn được một nửa, mọi người đều tự đứng lên tới quầy đồ ăn gắp thức ăn, đồng nghiệp bên cạnh đi tới cạnh tôi hỏi: “Ngôn Tây, bên kia có điểm tâm ngọt đó, cô không ăn sao?”
“Ở đâu ở đâu?” Với người coi đồ ngọt như mạng là tôi, vừa nghe tới có điểm tâm ngọt, hai mắt đều sáng bừng lên.
“Bên trái cạnh cửa lớn nhà hàng ấy, trên quầy có chỗ để bánh ngọt, ở đó có rất nhiều bánh kem mousse với pudding.
”
Điểm tâm ngọt chính là mạng của tôi!
Thoáng nhìn đồng nghiệp bên cạnh bưng đĩa bánh dâu tây và pudding xoài mà tôi thích ăn nhất trở về, trong nháy mắt, tôi cảm thấy thịt trong tay cũng không còn thơm như vậy nữa.
Ăn xong miếng thịt trong bát, tôi đứng dậy ra khỏi hàng ghế, đi tới quầy đồ ăn ngọt lấy bánh ăn.
Ngay ở lúc tôi duỗi tay qua lấy cái bánh kem mousse cuối cùng trên quầy kia, một bàn tay đã nhanh chóng duỗi tới trước, đoạt mất cái bánh kem cuối cùng đi mất.
Tôi:!!!!
Có biết thứ tự tới trước tới sau hay không hả!
Tôi muốn nhìn xem là tên nào vô liêm sỉ tới như vậy, kết quả vừa quay đầu liền đối diện với một gương mặt như kỹ nữ, hai tròng mắt toàn là đắc ý.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Ai nha, thì ra là đàn chị Ngôn Tây sao.
” Nhìn thấy tôi, đối phương hiển nhiên cũng có vài phần kinh ngạc.
Không đợi tôi mở miệng, cô ta đã nhanh chóng đặt cái bánh kem mousse ở trong tay lên cái đĩa nhỏ của mình, cong mặt mày cười nói: “Bánh kem mousse chỉ còn một miếng, đàn chị Ngôn Tây, ngại quá đi.
”
“Loại người như cô mà cũng biết ngại à, thật hiếm lạ.
Có điều… không chỉ có mỗi cô biết ngại đâu, tôi cũng ngại.
”
Tôi nghiêng đầu cười giả trân mấy cái, duỗi tay đoạt lấy cái đĩa bánh kem của cô ta, “Ngại quá, cái bánh cuối cùng này, là của tôi.
”
Rác rưởi tôi có thể nhường, chứ bánh kem thì đừng hòng!
9.
Hồi đại học tôi có yêu đương một lần, đau khổ theo đuổi hơn một năm, ở bên nhau được một tháng, tên đó liền ngoại tình ở bên nhau với con ả này.
Sau khi tốt nghiệp, một thời gian dài không hề gặp lại, cố tình hôm nay lại gặp ở chỗ này, gần đây hình như là có rất nhiều sao chiếu mệnh chiếu tôi chói lọi thì phải.
“Đàn chị, sao chị có thể cướp bánh kem của tôi chứ… rõ ràng là tôi lấy được trước.
” Cái kỹ thuật diễn xuất trà xanh õng ẹo này cô ta là giỏi nhất, trong nháy mắt khi tôi lấy cái bánh kem đi, cô ta lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất nũng nịu, làm như là tôi bắt nạt cô ta không bằng ấy.
Cô ta vừa mở miệng, phía sau lập tức có một thanh niên đi tới, trên mặt tràn đầy đau lòng ôm lấy cô ta hỏi: “Bảo bối, sao thế?”
Người tới chính là Triệu Minh Khải, là bạn trai cũ tôi chỉ hẹn hò có một tháng.
Thằng chó tra nam chết tiệt!
“Chị ấy… em lấy được bánh kem trước, chị ấy lại cướp luôn cái đĩa của em.
” Nhỏ trà xanh ủy khuất õng ẹo, nói rất là có lý.
“Nói cho rõ, tôi tới đây trước đấy.
” Tôi nói thẳng.
“Đồng Ngôn Tây, sao lại là cô?” Tra nam nhìn thấy tôi, hai mắt trừng lớn, một bộ dáng không thể tin nổi.
“Sao lại không thể là tôi.
” Tôi liếc nhìn gã một cái, xoay người muốn rời đi, không muốn dây dưa với bọn họ nữa.
Kết quả, tra nam kia trực tiếp chặn đường không cho tôi đi.
“Đồng Ngôn Tây, sao cô vẫn không biết xấu hổ như vậy.
”
Tôi:??
Tôi làm sao? Tôi giết người hay là đào một tổ tiên nhà gã lên?
“Không biết xấu hổ phải là các người chứ nhỉ.
” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía nhỏ trà xanh, “Rác rưởi cô muốn cướp thì cứ cướp, tôi cho cô, thế mà tới cái bánh kem cô cũng cướp với tôi?”
“Được rồi…” Tôi không muốn tiếp tục cãi nhau nữa, trực tiếp cầm lấy cái bánh kem trong đĩa cắn một cái, sau đó đặt về trong đĩa đưa cho nhỏ trà xanh, “Dù sao cũng chẳng phải lần đầu cô nhặt rác người khác thải ra, cho cô được chưa.
”
Tôi nhìn thấy mặt trà xanh tái đi trong giây lát, tâm tình đột nhiên tốt đến lạ.
Mà mặt tra nam cũng vừa xanh vừa đỏ, trợn to hai mắt, căn bản nói chẳng nên lời.
“Tôi đi được rồi chứ nhỉ.
”
“Đồng Ngôn Tây, cô vừa mới nói cái gì? Cô nói ai là rác!” Con ngươi của gã tra nam đỏ ngầu, một bộ dáng muốn giết người mà nhìn tôi.
“Tôi không chỉ tên nói họ anh, tự anh dò chỗ ngồi vào đấy nhé.
”
“Cô…”
Thấy gã ta có vẻ muốn đánh người, tôi nhanh chóng chạy mất, kết quả vừa mới quay đầu lại đã đâm vào một bộ ngực rắn chắc.
.