14.
Thật vất vả, rốt cuộc cũng đợi được tới lúc tan tầm.
Thời gian vừa tới, tôi liền lấy tốc độ bàn thờ phi ngay ra khỏi công ty.
So với lúc tôi chạy thi 1000 mét hồi cấp 3 thì tốc độ còn nhanh hơn nhiều.
Ai ngờ lúc đi ra tới đại sảnh công ty mới phát hiện, bên ngoài trời đang mưa, còn không hề nhỏ, mà ô che mưa của tôi lại vứt ở trên lầu.
Buổi sáng lúc ra cửa thì trời đã âm u rồi, dự báo nói có mưa cho nên tôi đã mang theo ô, nhưng vừa nãy tan tầm quá sốt ruột, đặt ở trên bàn làm việc mà quên cầm về.
Có nên đi lên lấy ô hay không đây?
Hay là chờ đồng nghiệp đi, tý nữa đi ké bọn họ tới trạm tàu điện ngầm là được rồi.
Nhưng cho dù có đi được tới tàu điện ngầm, lúc ra khỏi tàu thì tôi phải làm sao bây giờ? Lại không có đồng nghiệp nào ở cùng tiểu khu với tôi.
Ngay khi tôi đang rối rắm, có muốn bắt taxi xa xỉ một hôm hay không thì đồng nghiệp cùng phòng với tôi đã đi tới trước mặt tôi.
“Ngôn Tây, sao hôm nay cô chạy nhanh thế?”
“Bạn học Tiểu Tình, đi nhờ ô với.
” Thấy cô ấy căng ô ra, tôi liền mặt dày đi qua.
Nghĩ thầm đi nhờ ô của cô ấy tới trạm tàu điện ngầm, sau khi ra khỏi tàu thì chắc mưa cũng sẽ nhỏ đi một chút, lúc đó tôi chạy nhanh về nhà cũng được, dù sao cũng không quá xa.
“Cô đi ô tôi làm gì? Không phải cô có Hạ tổng rồi sao?” Đồng nghiệp vẻ mặt ái muội nhìn tôi.
“Tôi với anh ta thật sự không có quan hệ gì… chuyện sáng nay chỉ là ngoài ý muốn thôi!” Tôi luôn cường điệu, kết quả là cô ấy vẫn không tin.
“Được rồi…” Chữ cuối cùng còn chưa nói hết, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm từ tính dễ nghe đang gọi tên của tôi.
“Đồng Ngôn Tây.
”
Thanh âm của hắn dễ nghe như thế, dễ nghe tới mức cái ngữ khí ôn nhu kia như đều đang nói cho đồng nghiệp bên cạnh tôi rằng: Tôi với hắn có quan hệ.
Hắn đi tới, cúi đầu nhìn tôi, bổ sung nói, “Sao lại chạy nhanh như vậy, ô cũng không lấy.
”
Xong tôi rồi!
Cái này thật sự là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch đâu.
Đồng nghiệp híp mắt, khuỷu tay nhẹ chọc tôi một chút, ghé ở bên tai tôi nói: “Được lắm nha con nhỏ này, còn dám không thừa nhận à.
”
“Tôi đi trước đây, Hạ tổng, mai gặp lại.
” Đồng nghiệp căn bản không thèm nghe tôi giải thích, nói xong liền nhanh như chớp chạy biến, tư thế này, sợ bản thân chạy chậm một chút thì sẽ trở thành cái bóng đèn chói lóa không bằng.
Sau khi đồng nghiệp rời đi, Hạ Giác mới mở miệng nói: “Lúc tan tầm đi ngang qua văn phòng cô thấy cô không mang ô xuống, cho nên mới mang xuống đây.
”
Cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy hắn đang cầm cái ô của tôi.
Nhưng hắn vừa nãy vì sao lại không có nói!
Có biết như vậy sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm hay không!
“Đi thôi.
” Hắn hiển nhiên không thèm để ý tới ánh mắt của người khác chút nào, đi hai bước tới gần tôi.
“Cái đó… anh còn phải tăng ca nhỉ, ô đưa tôi đi, tôi đi về trước.
” Tôi duỗi tay muốn lấy lại cái ô của mình.
“Hôm nay không tăng ca, xe tôi để ở dưới tầng hầm gara, tôi thuận đường đưa cô về.
”
“Ha ha, không cần đâu, chúng ta cũng không tiện đường, tôi tự ngồi tàu điện ngầm trở về là được rồi.
” Tôi lại lần nữa duỗi tay muốn lấy cái ô.
Hắn đem ô giấu ra sau lưng, nghiêm túc nói: “Số 225 đường Tây Phong, hoa viên Minh Điền, tôi cũng ở đó.
”
Tôi: “…”
Ngay cả tôi ở đâu hắn cũng biết, vậy khẳng định là đã thích tôi rồi!!
Ha ha ha ha ha!
Tôi lại có cảm giác mình đã sống lại.
Tuy rằng tôi đã muốn chết rất nhiều lần trước mặt hắn, nhưng nếu như vậy mà hắn còn không có ghét tôi, ngược lại còn thích tôi, vậy có phải chứng tỏ là tôi chính là chân ái của cuộc đời hắn hay không?
Nghĩ thế, tôi đột nhiên cảm thấy, hai cái lông mi giả buổi sáng, bị giật mất còn rất có giá trị.
15.
Ở trên xe, tôi khẩn trương không thôi, muốn tìm chút chuyện để nói.
Lại không biết phải nói cái gì, đành phải lên mạng tìm đáp án: Ở riêng với nam thần thì nên nói chuyện gì?
Kết quả bình luận được nhiều người thích nhất lại là: Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp đẩy ngã đi.
Tôi: “…”
Đương nhiên cũng có người cho tôi lời khuyên, ví dụ như ở bên dưới có một bình luận ẩn danh: Nói chút chuyện cười đi!
Nói như không nói.
Đằng sau có rất nhiều người đưa ra lời khuyên, nói nói những chuyện mà đối phương cảm thấy hứng thú chẳng hạn.
Nhưng vẫn đề là, tôi nào biết hắn có hứng thú với cái gì.
Kết quả là, tôi đành phải mở Wechat ra, xin sự tư vấn từ bạn tốt Quý Đồng Đồng.
Cô nàng cơ hồ là đáp lại ngay lập tức: [Ôi mẹ, tốc độ nhanh thế, đã lên xe rồi à!]
Tôi: “…” Lời này sao nghe kỳ kỳ ấy nhỉ?
[Tiện đường nên về cùng, nhà hắn ở cùng một tiểu khu với tao!] Tôi trả lời.
[Đúng là trùng hợp thật, nhưng mà sao anh ta biết cậu ở đâu?]
[Là anh ta nói trước.
] Tôi đem chuyện xảy ra lúc tan tầm nói cho Quý Đồng Đồng nghe.
Trò chuyện được một lúc lại nhắc tới chuyện phát sinh ở thang máy sáng nay, quả nhiên Quý Đồng Đồng bên kia đã gửi qua mấy cái nhãn dán cười to.
Phỏng chừng là ở đầu kia điện thoại đã cười chảy cả nước mắt đi.
Đột nhiên, Quý Đồng Đồng nhắn lại một tin: [Chờ đã, mày nói hắn nói trước là biết nhà mày ở chỗ nào… Vậy ngày đó mày ngã bị hắn nhìn thấy, còn không phải là ở tiệm bánh bao dưới lầu tiểu khu nhà mày hả? Cho nên… mày còn cảm thấy là hắn không nhận ra mày?!]
Tôi: Đệch!
Tôi nói mà, sao hắn lại biết được tôi ở nơi nào chứ, thì ra căn bản không phải cố ý tra trước mà là sáng sớm nay đã nhận ra tôi rồi.
“Làm sao thế?” Ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Hạ Giác chậm rãi dừng xe lại, liếc nhìn tôi một cái, thấy tôi bĩu môi thì quan tâm hỏi.
Tôi miễn cưỡng cười cười, vội vàng xua tay nói không sao cả.
Buổi sáng ngày hôm đó mất mặt như vậy, tôi nào dám mở miệng hỏi hắn có phải đã nhớ kỹ tôi rồi hay không chứ.
Đèn đỏ chuyển xanh, Hạ Giác tiếp tục lái xe về phía trước, tôi trộm liếc hắn, nhịn không được nghĩ: Sao trên đời lại có một người đàn ông đẹp tới vậy chứ, còn ôn nhu, săn sóc nữa, còn rất có năng lực…
Ngay cả bàn tay đang nắm tay lái, cũng xinh đẹp như vậy.
Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì tới tôi?
Lần đầu tiên tôi cảm thấy, đường từ công ty về nhà lại dài đến vậy, cố tình nó còn kẹt xe nữa, cứ nhích từng chút một như vậy, lòng tôi cũng nhịn không được mà táo bạo lên, nhưng vừa ngẩng đầu thấy Hạ tổng, hắn bình tĩnh như thần.
“Hôm nay trời mưa nên kẹt xe, bình thường con đường này rất thông thuận.
”
Không phải hắn bình tĩnh như thần, hắn quả thực chính là thần, liếc mắt nhìn tôi một cái thôi cũng biết trong đầu tôi nghĩ cái gì.
“Giờ này là giờ cao điểm tan tầm mà, kẹt xe cũng là chuyện bình thường.
Ha ha.
” Trừ bỏ cười ngây ngô không chút hình tượng ra thì tôi cũng chả biết nói gì nữa.
Vừa cười xong, không khí càng thêm xấu hổ, tôi hận không thể lập tức kêu dừng để hắn thả tôi xuống xe.
Có điều… đã tới cửa nhà rồi.
“Cảm ơn Hạ tổng đã đưa tôi về, không cần chen chúc trên tàu điện ngầm, cảm giác thật tốt.
” Tôi khách khí tỏ vẻ cảm ơn, kết quả hắn đột nhiên nói một câu: “Thế sao, vậy sau này tan tầm về tôi đều có thể đưa cô về cùng nhé, dù sao cũng tiện đường.
”
“Hở?” Tôi có chút đần ra, lại lần nữa hoài nghi có phải hắn có ý với tôi hay không.
Sao có thể chứ, hắn khẳng định chỉ là khách khí một chút mà thôi, nghĩ thế tôi liền nhanh chóng mở miệng nói: “Này không tốt lắm đâu… bị các đồng nghiệp nhìn thấy sẽ rất dễ xảy ra hiểu lầm.
”
Hắn cười hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm chúng ta… chúng ta có quan hệ không bình thường.
” Tôi lắp bắp nói.
Hắn lại lần nữa cười cười, hỏi ngược lại: “Cô không ngồi xe của tôi, bọn họ sẽ không hiểu lầm sao?”
Nói có lý phết nhỉ…
Công ty đã lan truyền rồi, nói tôi với Hạ tổng là quan hệ bạn trai bạn gái.
A… không đúng.
Đồng nghiệp trong công ty hiểu lầm chúng ta, chẳng lẽ anh không nên tị hiềm một chút, lấy ra chứng cứ chứng minh mình trong sạch sao? Sao có thể tùy ý để mọi chuyện tiến triển như vậy được?
Tôi quay đầu chuẩn bị mở miệng nói chuyện, kết quả Hạ Giác đã mở cửa xuống xe.
Bên ngoài vẫn còn có mưa, hắn cầm ô của tôi căng ra, vòng qua ghế phụ, mở cửa nói với tôi: “Sao thế? Không nỡ xuống à?”
“Không phải, tôi không có.
” Tôi cọ một chút đi ra khỏi xe, kết quả đến đai an toàn còn chưa có cởi.
Cộp ~
Lúc đầu tôi sắp đụng vào đỉnh xe, một bàn tay đã nhanh hơn một bước duỗi qua đây.
Trán tôii đập thật mạnh vào mu bàn tay hắn, cộp một tiếng, tôi nghe cũng thấy đau.
Hắn lại như hoàn toàn không cảm giác được đau đớn, còn xoa xoa cái trán của tôi, hỏi: “Không sao chứ?”
“Không… không sao.
Tôi… thực xin lỗi Hạ tổng, không phải tôi cố ý đâu.
”
“Thật là một cô gái mãi không chịu lớn, y như trước đây.
”
Một câu này làm mặt tôi đỏ bừng lên trong nháy mắt, bởi vì quá khẩn trương, tôi chỉ chú ý tới nửa câu đầu, căn bản không có nghe rõ nửa câu phía sau.
Tôi mẹ nó đúng là ra khỏi cửa bước nhầm chân, về tới nhà cũng bước sai bước.
Cuối tuần nhất định phải tới miếu khấn mới được!.