Edit: Hehe.
Hứa Kiều cuối cùng cũng không hiểu được dạng đề thi nào có thể làm khó Thẩm Dạ Lam đến như vậy.
Bởi vì nàng phát hiện......
Thẩm Dạ Lam đang dần giữ khoảng cách với nàng.
So với lúc ban đầu, khi nàng chủ động tới gần hỏi thăm thì Thẩm Dạ Lam liền hiện ra biểu tình thụ sủng nhược kinh, ở hiện tại, mặc dù vẫn chưa dám nhìn thẳng vào nàng, nhưng Hứa Kiều đã có thể cảm nhận rõ, hành động của đối phương còn mang theo kiềm chế.
Đúng vậy, kiềm chế.
"Kiều Kiều tỷ, họ Thẩm kia dạo này bị gì thế nhỉ? Suốt ngày trưng bộ mặt đơ, cứ như khinh thường chúng ta vậy? Làm em mỗi khi nói chuyện với cậu ta luôn có cảm giác mặt nóng dán mông lạnh vậy."
Buổi sáng hôm nay.
Hiếm khi Tô Hi dậy sớm được một bữa, nên khó lắm mới có dịp ăn sáng cùng Hứa Kiều tỷ, với lại bài kiểm tra hai ngày trước của nàng có tiến bộ, đó là số điểm mà trước giờ nàng chưa từng nghĩ đến, vì vậy mấy ngày gần đây tâm trạng của nàng rất tốt.
Lúc nãy nàng gặp được Thẩm Dạ Lam, nàng cũng vui vẻ mà chào: "Chào buổi sáng."
Kết quả Thẩm Dạ Lam còn không thèm nhìn nàng mà chỉ gật đầu rồi "Ừ" một tiếng.
Bánh mì trong tay cậu ta đang ăn một nửa, liền trực tiếp đứng dậy về phòng, cũng không chào hỏi một tiếng nào, đôi mắt thì không thèm nhìn hai người, cả người nhìn qua rất lạnh nhạt.
Cho nên lúc này Tô Hi mới bực bội nói.
Hứa Kiều suy tư nhìn về hướng Thẩm Dạ Lam, một lát sau, nàng biểu tình nhàn nhạt mà đem lực chú ý trở lại bàn ăn, gắp một miếng thịt, chậm rì rì trả lời Tô Hi:
"Chẳng phải là em toàn gọi cậu ta là 'họ Thẩm', 'họ Thẩm kia' sao? Sao vậy, chỉ cho phép bản thân không lễ phép, còn người ta làm vậy thì lại nói là lạnh nhạt à?"
Tô Hi dậm dậm chân, ủy khuất nói: "Kiều Kiều tỷ, chị đứng về phía ai?"
o (> <) o
Hứa Kiều nuốt đồ ăn xuống, cười như không cười mà nhìn Tô Hi, sau đó cầm khăn giấy bên cạnh lau khóe môi, lúc này mới trả lời: "Dù sao cũng không đứng về phía em —— cậu ta trùng họ với lão Thẩm, không có ngày nào mà em chịu gọi tên người ta cả, lỡ một ngày hai người họ gặp nhau, em gọi 'họ Thẩm' như thế, ai biết được là em đang gọi ai đâu?"
Tô Hi ngụy biện: "Lão Thẩm thú vị hơn cậu ta nhiều, Thẩm Văn Văn dễ thương quá trời, sao mà giống cái hũ nút kia được."
<('ε')>
Nói tới đây, Tô Hi hơi giơ tay lên, tránh để vòng tay đụng trúng ly sữa đậu nành, bên miệng còn không quên đem đề tài vòng trở về:
"Ai, nói thật, cậu ta không chịu phản ứng em thì không nói——"
"Tỷ, chị không phát hiện cậu ta gần đây cũng lạnh nhạt với chị sao? Cái này phải rõ ràng, cậu ta là người thuê còn chị là chủ nhà mà, hơn nữa cậu ta còn thiếu tiền của chị, thiếu tiền người ta mà còn phách lối như vậy sao?"
Hứa Kiều cầm tờ khăn giấy mới dùng đi đến gần phòng bếp, vứt giấy vào thùng rác, ra tới nơi liền nghe thấy Tô Hi nói như vậy, nàng bước lên hai bước, gõ gõ tay lên ghế của nàng, tuy giọng nói vẫn ôn hòa nhưng lại mang theo răn dạy.
"Tiểu Hi."
"Lúc chị giúp đỡ người ta không nghĩ đến hồi báo, nếu cố báo đáp sau khi chị giúp thì ngược lại sẽ khiến chị phiền chán —— thôi, nói cái này em cũng không hiểu, tóm lại, đây là chuyện của chị với cậu ta, lòng chị hiểu rõ là được rồi, em không cần nhắc lại chuyện này nữa."
Tô Hi lè lưỡi với nàng, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Hứa Kiều, lúc này mới đồng ý: "Được được, em biết rồi."
Hứa Kiều cong môi, vươn tay chỉnh kẹp tóc trên đầu Tô Hi, nàng rũ mắt, lại nói thêm:
"Hơn nữa......"
"Chị cũng không cảm thấy cậu ta lạnh nhạt."
Hứa Kiều nhớ lại bộ dáng của Thẩm Dạ Lam dạo gần đây, luôn cảm thấy đối phương đang có tâm sự nặng nề, tỏ ra lạnh nhạt cũng không giống như có lệ, mà giống như......
Giống như núi lửa sắp phun trào, bề mặt bị che phủ bởi lớp tro tàn trăm năm, cho nên không nhìn ra chuyện gì sắp xảy ra.
Hoặc giống như biển lặng trước cơn bão, nhìn gió êm sóng lặng, nước trong yên tĩnh, thật ra giây tiếp theo liền nổi bão lên, nuốt chửng những con thuyền và bờ đê.
Tuy rằng Hứa Kiều cũng không biết tại sao bản thân lại kết luận như vậy, nhưng nàng linh cảm mọi chuyện chính là như thế.
Tô Hi vẫy vẫy tay, lười biếng chống tay lên bàn, nghiêng mặt ngậm ống hút của ly sữa đậu nành, uống mỗi ly sữa mà ngồi cũng không yên, nàng hút một ngụm sữa to, mới nói: "Được rồi được rồi, chị tính tình cũng quá tốt đi, nhưng mà em cũng chẳng làm gì được cậu ta cả, mẹ em ngày nào cũng hối em về nhà đây."
"Chờ em đi rồi, chị phải cẩn thận đừng bị họ Thẩm kia bắt nạt nha."
Không chờ Hứa Kiều trả lời, Tô Hi chu môi, lại bổ sung nói: "Thôi, chắc là do em nghĩ nhiều, chứ với chiến tích một đánh mười của chị, họ Thẩm kia chỉ có mà răng rơi đầy đất."
Hứa Kiều đi về phía sô pha, chuẩn bị xem mấy quyển sách《 Tam thể 》mới mua từ hiệu sách, nghe thấy Tô Hi nói vậy cũng chỉ hơi cong môi, cũng không nói gì về việc nàng hình dung vũ lực của chính mình, chỉ là quan tâm nói:
"Thúc thúc a di chắc chắn rất nhớ em, nhớ lúc về phải ngoan ngoãn, đừng chọc giận hai người họ."
"Biết rồi biết rồi, chị sắp dong dài hơn mẹ của em rồi." Tô Hi qua loa trả lời.
(″ ロ ゛)
......
Làm Hứa Kiều không nghĩ tới chính là ——
Tô Hi mới rời nhà nàng được hai ngày, Thẩm Dạ Lam cũng từ biệt nàng.
"Dạo gần đây tớ nhờ được một người bạn tìm giúp một phòng trọ giá rẻ, hơn nữa cũng gần trường, cứ ở nhà cậu mãi cũng không tốt lắm, cảm ơn cậu khoảng thời gian này đã chứa chấp tớ. Với lại, cậu gửi cho tớ số tài khoản, mỗi tháng tớ sẽ trả một khoản tiền cố định, lãi suất cậu cứ lấy lãi suất ngân hàng mà tính, được không?"
Thẩm Dạ Lam thu thập xong đồ đạc, bên chân có để một cái túi da mua ngoài chợ, cô đứng trước cửa phòng Hứa kiều, mũi chân không chạm vào gạch men trong phòng, một mm cũng không vượt qua.
Ngay cả lời nói cũng trở nên khách khí, không còn sự cẩn thận và nói lắp như trước kia nữa.
Cô rũ mắt, khiến người khác không nhìn rõ cảm xúc của cô, nhưng không thể không nói những lời này xác thật không thể bắt bẻ.
Vì vậy, trong nháy mắt làm cho Hứa Kiều có cảm giác như, mỗi ngày đều nhìn thấy Thẩm Dạ Lam ở trường, nhưng giây phút này, nàng cảm thấy người đối diện xa lạ đến khó hiểu.
Giống như người này đang dần thay đổi từ khi nào mà nàng không hay.
Mà sự thay đổi này, đủ để cho Thẩm Dạ Lam thoát thai hoán cốt*.
[*] Thoát thai hoán cốt: là một thành ngữ mang hàm nghĩa cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn.
Hứa Kiều từ bàn học đứng dậy, Tiểu Hoàng liền lấy lòng cọ cọ chân nàng, chạy theo nàng đến cửa phòng, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Dạ Lam, nó sủa "gâu" một tiếng rồi trốn sau chân của Hứa Kiều.
Hứa Kiều khó hiểu nhìn nó, rồi nhìn Thẩm Dạ Lam cười nói: "Nó hơi nhát gan."
Thẩm Dạ Lam khẽ cười, hơi lắc đầu, ý bảo chính mình cũng không để ý việc này.
Hứa Kiều suy nghĩ về lời nói của Thẩm Dạ Lam, lại nhớ đến giá trị hắc hóa tăng một cách khó hiểu trước đó, nhân tiện hỏi một câu: "Cậu gặp phải chuyện gì sao?"
Thẩm Dạ Lam mí mắt giật giật, chỉ nói: "Không có."
Hứa Kiều thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi tiếp, chỉ nói: "Phòng trọ mới tìm được có an ninh không? Dù sao cậu cũng chỉ là con gái, kể cả thuê một mình hoặc ở ghép thì cũng phải cẩn thận một chút."
Cô biết rằng những lời này của Hứa Kiều chỉ là phép lịch sự cơ bản, nhưng Thẩm Dạ Lam như cũ cảm thấy đây là những lời quan tâm đến cô......
Khiến cô hối hận trong chốc lát.
Cô tham lam mà muốn nghe nhiều hơn nữa.
"Ha, nếu ngươi muốn ở lại như vậy, vì sao còn muốn rời đi? Bây giờ Tô Hi chướng mắt kia cũng đã đi rồi, nhà này hiện tại cũng chỉ có hai người các ngươi, huống hồ thân thủ của ngươi cũng không tồi, đến lúc trời tối tắt đèn đi, tấm tắc."
Bóng người giống người trước mặt lại đột nhiên xuất hiện, ỷ vào việc chỉ có mình Thẩm Dạ Lam nhìn thấy nàng, "Hứa Kiều" khi nói chuyện cố tình áp sát vào người cô, thấy Thẩm Dạ Lam không dao động, trong chớp mắt lại đi đến trước mặt Hứa Kiều.
Sau đó lén lút ngồi xổm xuống, giơ tay chỉ chỉ cổ chân phải của Hứa Kiều, nhìn Thẩm Dạ Lam cười xấu xa chớp chớp mắt, toàn bộ hành động đều mang theo ám chỉ.
Hiện giờ ở trong mắt Thẩm Dạ Lam, là đang có hai Hứa Kiều, một người lãnh đạm mà đứng ở đó, một người khác lại đem hết thảy thủ đoạn, liền sợi tóc đều lộ ra quyến rũ, trong mắt tràn ngập giảo hoạt.
Thẩm Dạ Lam nín thở, để tránh bản thân lộ ra biểu cảm không xong, cô nhắm hai mắt lại, nói: "Không cần."
Không cần ở lại, cũng không thể ở lại.
Trạng thái hiện giờ của cô không ổn, ngày ngày có thể nhìn thấy Hứa Kiều, với cô bây giờ mà nói, là một loại hạnh phúc, cũng là một loại tra tấn, ảo giác đáng sợ này, giống như một quả bom nằm ở đó, không ai biết khi nào nó sẽ nổ tung.
Chẳng sợ chỉ là một phần trăm, cô đều không muốn bản thân mình thương tổn đến Hứa Kiều.
Hứa Kiều: "Hửm?"
Ánh mắt nàng lộ ra vài phần kinh ngạc, nàng hoài nghi là Thẩm Dạ Lam không có nghe rõ nàng nói gì, vừa rồi nàng là hỏi chỗ ở mới có an ninh không, sao người này giống như đang trả lời cho vấn đề trước đó vậy? . Bạn có biết trang truyện ⩵ TrU𝗺Tr uyện.𝓥n ⩵
Thẩm Dạ Lam mở mắt ra, chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Kiều, cô sửng sốt một chút, giật mình, nhưng cũng may trí nhớ của cô khá tốt, rất nhanh đã bổ sung nói:
"Ý tớ là, cậu không cần lo lắng, tớ sẽ cẩn thận."
Hứa Kiều "Ừm" một tiếng, xác thật cũng không có lý do gì giữ Thẩm Dạ Lam ở lại, không suy nghĩ quá nhiều liền đồng ý: "Được rồi, nhưng mà cậu chỉ cần trả số tiền như cũ, không cần tính lãi xuất, chúng ta là bạn bè với nhau."
"Bạn bè sao?" Thẩm Dạ Lam ngơ ngẩn nhìn nàng, vô thức mà lặp lại hai chữ này.
Hứa Kiều nhìn biểu cảm của nàng, chậm rãi chớp chớp mắt, ở trong lòng hỏi hệ thống: "Trước kia ta đối cậu ta giữ khoảng cách rõ ràng lắm sao? Tại sao tiểu bằng hữu này biểu cảm như thể ta đang nói chuyện lạ vậy?"
(ಠ_ಠ)
Hệ thống trả lời một cách khoa học: 【 Căn cứ vào quá trình trưởng thành của nữ chính mà bổn hệ thống đưa ra phán đoán sau, có khả năng nàng thuộc kiểu người rất nhạy cảm với sự biến đổi của môi trường, cho nên ý đồ của ký chủ bị phát hiện cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn. 】
Hứa Kiều khen ngợi nói: "Ừ, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà ta bội phục trí tuệ nhân tạo như bọn mi, mặc dù không hiểu tình cảm, nhưng vẫn có thể dùng số liệu để đưa ra kết luận, nghe cũng rất có lý nha."
Cùng hệ thống nói hai câu, dẫn tới Hứa Kiều chưa kịp trả lời Thẩm Dạ Lam, may mà Thẩm Dạ Lam nể tình mà tiếp:
"Ừm, chúng ta là bạn bè."
"Chỉ cần cậu có yêu cầu, tớ nhất định sẽ có mặt."
Lời này của cô vô cùng trịnh trọng.
Hứa Kiều giống như từ những lời này, cảm nhận được sức nặng che giấu trong lời nói đó, nặng trĩu, lập tức liền đè nặng trong lòng của nàng.
Một hồi lâu, Hứa Kiều mới cười nói: "Vừa rồi cậu cũng đã nói thế, bây giờ tôi cũng muốn nói cho cậu, không cần lo lắng cho tôi —— được rồi, tôi đưa cậu xuống lầu đi."
Thẩm Dạ Lam lắc đầu, cự tuyệt thiện ý của nàng, cúi đầu cầm theo túi xách ra ngoài cửa, đến khi gần đụng vào tay nắm cửa, đột nhiên, Thẩm Dạ Lam dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hứa Kiều ngồi xổm ở cửa phòng, tay cầm bánh quy hình xương chơi đùa với bé cún, hơn nữa nhẹ giọng trêu nó: "Tiểu Hoàng, nhìn bên này."
Ánh nắng nhẹ chiếu qua ban công lọt vào phòng tạo thành hình tứ giác, bị góc cạnh của khung cửa sổ chiếu ra hình mũi nhọn vừa lúc dừng ở bên chân Hứa Kiều, giống như là thiên sứ giơ lên kiếm phán xét, thấp hèn cúi đầu trước tín ngưỡng của mình.
Liền ánh nắng cũng không dám quấy nhiễu, quy củ mà dừng một khoảng cách trước người nàng, giống như toàn bộ thế giới đều nên thần phục ở dưới chân của nàng.
Mà thần của thế giới này, thần ở trong lòng của Thẩm Dạ Lam, liền thả lỏng ngồi xổm ở đó, tùy tay cấp ra bản thân sủng ái, đầu ngón tay trắng nõn cầm lấy bánh quy sẫm màu, nhìn Tiểu Hoàng cắn hai lần nhưng không cắn được, mặt nàng lộ ra sủng nịch, tùy ý vật nhỏ liếm đầu ngón tay của mình, động tác lấy lòng rất đáng yêu.
Một màn này, thông qua đôi mắt của Thẩm Dạ Lam, khắc sâu ở trong lòng cô.
Làm nàng nhớ rất lâu, rất rất lâu.