Chương 132: Ma cọp vồ
Edit by An Nhiên
Nếu đi tàu hỏa theo hai tấm vé được gửi tới thì đến Quảng Tây phải mất gần hai mươi tiếng, Diệp Nghênh Chi dứt khoát bảo Trì Diên vứt hai tấm vé kia, mua lại vé máy bay cho hai người.
Hôm xuất phát, thẳng đến khi máy bay hạ cánh Trì Diên mở điện thoại mới nhận được một tin xấu-- hai vị đại sư cậu mời không hẹn mà gặp - trước lúc lên đường đồng thời nhận được một loạt điềm xấu, do đó quyết định từ chối vụ làm ăn này, cũng bồi thường phí hủy hợp đồng cho cậu.
Lúc này cũng không kịp mời ai nữa. Dù có mời thì các cao nhân khác sau khi nghe chuyện hai vị đại sư kia chưa chắc sẽ đồng ý đi cùng. Trì Diên cắn môi, bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Dường như có một thế lực không ngừng thúc đẩy, thậm chí là bức bách cậu và Diệp Nghênh Chi bước lên hành trình lần này, cũng rõ ràng có một thế lực vô hình đang ngăn trở những người khác đồng hành cùng bọn họ.
Cậu do dự nhìn Diệp Nghênh Chi: "Nghênh Chi, hay là chúng ta quay về?"
Diệp Nghênh Chi ôm cậu hướng về phía sân bay: "Đến cũng đã đến rồi, ít nhất phải chơi một chút rồi mới về chứ?"
Hắn chỉ chỉ túi lớn đeo sau lưng: "Hơn nữa hai người kia không đến cũng không sao, chúng ta nhiều đồ thế này mà. Không phải người quen biết, thời điểm mấu chốt chưa chắc sẽ bảo vệ chúng ta, nói không chừng để tự bảo vệ mình còn hại người khác, không đến cũng tốt."
Trì Diên suy nghĩ một chút, cảm thấy Diệp Nghênh Chi nói cũng có lý.
Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi đi tham quan những nơi năm đó mọi người từng du ngoạn, cuối cùng trở lại tỉnh. Trong lúc này cậu cũng bị Diệp Nghênh Chi thuyết phục, quyết định đi thôn Hồng Đồ liếc mắt một lần -- đến thôn chứ không lên núi, thôn Hồng Đồ dù sao cũng có không ít thôn dân, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, biết đâu còn có thể phát hiện chút manh mối dấu vết. Chỉ cần không lên núi, hẳn là không vấn đề.
Như bà già năm đó bị người trong thôn coi là "Bà điên", Trì Diên cảm thấy bà biết một vài thông tin mà người khác không biết. Mà người như bà trong thôn nói không chừng không chỉ có một. Như vậy dù chỉ từ những người này bọn họ cũng có thể khai thác được không ít thông tin.
Nhà đầu tiên trong thôn đang tổ chức tang lễ.
Trong gian nhà không lớn đặt một linh đường đơn sơ, bày biện vài loại hoa quả theo mùa đơn giản, thỉnh thoảng có thôn dân dừng lại ngoài cửa nhìn một cái.
Trong trí nhớ của Trì Diên đây là chỗ ở của bà vì là căn nhà đầu tiên ở cổng thôn, nhà cửa lại cũ nát hơn các nhà khác nên ấn tượng khắc sâu. Cậu ngăn lại một người phụ nữ trung niên nhìn tương đối quen mặt, hỏi: "Bác gái cho con hỏi đám tang nhà ai vậy ạ? Con nhớ căn nhà này trước kia có một người ở, không biết hiện giờ bà ấy sao rồi?"
"Chính là nhà bà ta đó." Bác gái nói, "Mới qua đời hai ngày trước."
Bác gái thấy Trì Diên diện mạo đẹp lại sáng sủa gọn gàng khiến người ta sinh hảo cảm, mình lại đang nhàn rỗi không có việc gì quan trọng, thấy Trì Diên quan tâm bèn vẫy tay gọi cậu sang một bên, kể lại tất cả những chuyện liên quan mà bản thân biết cho cậu nghe.
Thì ra chồng của bà mất sớm, lại không có con cái nên nhiều năm qua vẫn luôn cô độc một mình, người thân chỉ có em trai của chồng. Nhưng hai vợ chồng em trai không hề qua lại với bà, bỏ mặc bà, sau khi bà qua đời con trai của họ cũng là cháu của bà mới tới xử lý qua loa hậu sự, người trong thôn đều xì xầm nói cháu trai kia sở dĩ sẵn lòng làm vậy là vì bà đứng tên hai mảnh đất, còn có căn nhà rách kia nữa.
Trì Diên nghe xong rất thổn thức, nói năm đó lúc mình du lịch tới thôn Hồng Đồ bà đã giúp cậu, lần này tới đây vốn muốn đi thăm, không ngờ người đã không còn.
Người trong thôn có lẽ vẫn còn chút ấn tượng với chuyện năm đó, nhưng khi ấy Trì Diên mới tốt nghiệp trung học, ngoại hình chưa hết vẻ ngây thơ, ăn mặc hay các phương diện khác thoạt nhìn đều giống một cậu nhóc được gia đình bao bọc. Mà bây giờ Trì Diên đã đi làm nhiều năm, vẻ ngoài và khí chất đã rất khác khi đó, người trong thôn dù có thấy mang máng quen cũng không nhận ra được.
Bởi vì đã đến cửa nhà, Trì Diên dặn Diệp Nghênh Chi ở ngoài chờ, muốn một mình đi vào tế bái bà. Người ở thôn quê tương đối chú ý những chuyện này, Diệp Nghênh Chi với bà lão không phải thân thích cũng không phải người quen, nếu không có con cháu trong nhà dẫn thì không được tùy tiện tế bái.
Không nghĩ tới lúc này trong linh đường đã có hai người. Một ông già chừng sáu mươi tuổi mặc một bộ quần áo cách tân kiểu thời Đường màu đen, chất vải mềm mát; một người khác nhìn qua như trợ thủ của ông, mặc một bộ tây trang màu đen, cung kính đứng phía sau ông. Hai người này đều ăn mặc chú ý thể diện, không hợp với thôn quê hẻo lánh lạc hậu này, nhưng ông hoàn toàn không nhận ra, chỉ yên lặng tế bái người đã khuất, trên mặt lộ vẻ bi thương sâu sắc. Trì Diên đến cũng không khiến bọn họ quá chú ý.
Trì Diên không biết hai người này có thân phận gì, có quan hệ như thế nào với bà, cũng không quấy rầy đối phương, chỉ đứng trước linh đường bái, trong lòng cảm tạ bà năm đó đã nói cho cậu biết đến "Ma cọp vồ".
Bái xong sau cậu quay người sang chỗ khác đang muốn rời đi, chợt thấy sau mình ba bước có một thanh niên đang đứng. Người đó mặc một chiếc áo Hoodie kiểu cũ màu đen, một chiếc quần jean bình thường, mang mũ lưỡi trai màu xanh đậm, lưng đeo một chiếc túi sách, nhìn có vẻ giống học sinh.
Thấy cậu quay người lại, người nọ chủ động bắt lời với cậu: "Muốn vào núi không?" Giọng cậu ta hơi khàn, giống như không thường nói chuyện, không dễ nghe. Trì Diên hơi nhíu mày, cậu cảm thấy giọng nói này hơi quen.
Trên thực tế cả người thanh niên này đều cho cậu cảm giác rất quen.
Trì Diên trước tiên nghĩ vì sao mình cảm thấy giọng nói này quen. Bởi vì năm đó Lục Thuận cũng có giọng nói thô khàn giống giấy nhám như vậy, lúc ấy Vương Thịnh cảm thấy giọng hắn không bình thường, còn hỏi đối phương có phải bị sao không, Lục Thuận giải thích là khi còn bé yết hầu từng bị tổn thương.
Ký ức năm đó lập tức quay về, Trì Diên cũng ngay tức khắc nhớ ra mình từng gặp thanh niên này ở đâu--một thân ăn mặc này, rõ ràng y hệt Trình Đào năm đó.
Trì Diên sững sờ, cái tên nghẹn trong cổ họng không thoát ra được, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh. Cậu cố gắng muốn nhìn rõ mặt cậu ta, nhưng lại như có một tầng sương mù che mặt đối phương khiến cậu dù thế nào cũng không thể thấy rõ, lại vô thức mà không để ý điểm này.
Năm đó cũng vậy, sau khi vừa được cứu ra có người hỏi cậu tướng mạo "Lục Thuận", cậu cố gắng hồi tưởng, lại phát hiện mình hoàn toàn không nhớ, hoặc là nói chưa từng chú ý đến dáng vẻ của Lục Thuận.
Lúc này thanh niên ăn mặc rất giống Trình Đào lại hỏi lại: "Muốn vào núi không? Phong cảnh trên núi đẹp lắm."
Ma xui quỷ khiến, Trì Diên chưa đợi đối phương nói thêm đã lập tức đáp: "Muốn."
Đối phương khẽ gật đầu: "Sớm mai tôi chờ ở chỗ mọi người."
Thứ kia rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt. Trì Diên chỉ cảm thấy toàn thân như mất hết sức, cột sống toát mồ hôi lạnh gần như ướt sũng lưng áo.
Lúc này ông già quay người lại nhìn về phía Trì Diên, nói: "Vừa rồi cậu không nên đáp ứng nó, ta không nhìn lầm, thứ kia không phải người, nó là ma cọp vồ."
Trì Diên bỗng chốc nhìn về phía ông, trên mặt hiện lên nét khổ sở và hối hận. Cậu xoa thái dương nói: "Con biết, nhưng vừa rồi con không cách nào từ chối... Trước kia con đã từng tới đây, bạn của con đều đã bị ngộ hại, chỉ mình con còn sống, vừa rồi bộ dạng ma cọp vồ kia giống hệt một người bạn của con năm đó. Nên lúc đó con như bị trúng tà vậy, không kìm được mà đồng ý."
Lão nhân này chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra thân phận của thứ kia, hơn nữa có vẻ quan hệ không tệ với bà, Trì Diên đoán ông hẳn cũng có hiểu biết về nó, nói không chừng có thể giúp đỡ cậu giải quyết khốn cảnh trước mắt, cho nên cũng nhân cơ hội này kể vấn đề của mình cho đối phương nghe.
Cậu nói năng lộn xộn, ông lại tỏ vẻ rất kiên nhẫn: "Không sao, tiểu tử, cậu từ từ nói. Hay là không bằng cậu nói cho ta biết trước, cậu và Tú Vân có quan hệ như thế nào, cậu không giống người nơi này, tại sao lại muốn tới đây viếng."
Trì Diên cũng không biết "Tú Vân" là ai, nhưng đoán hẳn là tên của bà. Cậu cũng không giấu giếm, không thêm mắm thêm muối, chỉ kể lại thực tế chuyện năm đó cho ông nghe, tại sao mình quay về đây và chút thông tin mà bà đã nói cho cậu biết.
Lão nhân nghe xong liên tục gật đầu, lại chủ động kể chuyện xưa của mình cho Trì Diên. Người già thường thích hồi tưởng những năm tháng đã qua, tâm sự đời mình với thế hệ sau, lão nhân này hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Thì ra cha của bà Tú Vân là một vị tiên sinh xem tướng số rất nổi danh ở địa phương, còn ông là trẻ mồ côi, được tiên sinh thu làm đồ đệ, nuôi dưỡng từ nhỏ. Bởi vậy ông và Tú Vân lớn lên cùng nhau, tình nghĩa như anh em ruột.
Về sau chính trị động loạn, lúc ấy ông mới mười bảy tuổi, vừa có dấu hiệu dường như có gì đó không ổn lập tức trốn đi theo bằng hữu của mình, mà tiên sinh bị xem như đại biểu cho phong kiến mê tín, lập tức bị *phê đấu nghiêm khắc tại chỗ, về sau không chịu nổi mà hai vợ chồng cùng tự sát. Tú Vân khi đó mới mười bốn mười lăm tuổi, tận mắt thấy song thân tự sát liền bị kích thích, từ đó về sau tinh thần xuất hiện vấn đề.
(phê đấu: phê phán, công khai sỉ nhục, phá hoại vật chất, có thể kèm cả bạo lực nghiêm trọng)
Lúc ấy ông đi theo bằng hữu đến một nơi hiện là đặc khu hành chính, bản thân ông rất thông minh, dựa vào kiến thức học được từ tiên sinh mà rất nhanh được mọi người hoan nghênh, không chỉ phát tài mà còn rất được tôn kính. Nhưng ông vẫn luôn canh cánh về gia đình sư phụ, sau khi tình thế biến tốt bắt đầu cho người nghe ngóng sự tình nhà sư phụ, muốn đưa cả nhà sư phụ về cạnh mình, cuối cùng lại chỉ nhận được tin dữ sư phụ sư mẫu đã gặp nạn, tiểu sư muội Tú Vân tinh thần chịu kích thích, không rõ tung tích.
Hơn mười năm ông không hề từ bỏ việc tìm kiếm tung tích Tú Vân, mãi đến gần đây nhất mới nhận được tin xác nhận Tú Vân đã đến thôn Hồng Đồ, bèn lập tức chạy tới nhưng không kịp nhìn mặt sư muội lần cuối.
Trì Diên sau khi nghe xong an ủi ông bớt đau buồn, không nghĩ tới ông chủ động nói: "Cảm ơn cậu đã nguyện ý tới đây tiễn Tú Vân đoạn đường cuối, ta gặp cậu cũng là duyên phận. Như vậy đi tiểu tử, ngày mai ta cùng cậu lên núi, chỉ đi theo ma cọp vồ kia để tìm sơn động, ở ngoài động ta có thể thử siêu độ cho anh họ cậu và mấy người bạn, coi như tạ ơn cậu tiễn đưa Tú Vân. Chỉ có điều phải nhớ một việc, bất luận ma cọp vồ kia nói gì, nhất định không được vào trong động."
Chương 133: Trúng tà
Trì Diên từ trong linh đường đi ra, kể lại cho Diệp Nghênh Chi về ma cọp vồ và vị tiên sinh gặp bên trong, cũng nói sớm mai ông và người trợ thủ sẽ cùng mình lên núi.
Tiên sinh nói để tránh đánh rắn động cỏ, không thể để ma cọp vồ phát hiện sự tồn tại của hai người bọn họ nên sẽ đi cách một khoảng phía sau, đồng thời sử dụng pháp khí che giấu khí tức hai người.
Trì Diên cũng nói những việc cần chú ý mà ông dặn cho Diệp Nghênh Chi nghe.
Đến bây giờ cũng Trì Diên không nhìn thấu người yêu có thái độ thế nào với những chuyện ma quái này. Hắn không giống những người khác hoài nghi lời mình nói, cho rằng những thứ này không tồn tại, chỉ là tự mình dọa mình; cũng không kinh hoảng không biết phải làm sao, hắn vẫn luôn rất bình tĩnh mà an ủi mình, khuyên bảo cũng ủng hộ mình tự quay về cố gắng điều tra tất cả.
Lần này Diệp Nghênh Chi vẫn bình thản như trước, đối với sự xuất hiện của ma cọp vồ và vị tiên sinh kia đều không có phản ứng gì, chỉ ôm vai cậu ôn hòa mỉm cười: "Chúng ta cứ đi một chuyến, nếu thật sự có thể chấm dứt mối lo của em thì tốt rồi."
Hôm sau trời vừa mới tờ mờ sáng, ma cọp vồ kia quả nhiên xuất hiện ở trong quán trọ, gọi Trì Diên và Diệp Nghênh Chi đi ra.
Qua nhiều năm như vậy, thôn Hồng Đồ vẫn chỉ có một quán trọ, vị tiên sinh cùng trợ thủ đương nhiên ở cùng chỗ Trì Diên, gian phòng cũng cách nhau không xa. Trì Diên đi ra trước rồi báo tin cho ông, ông và trợ thủ đã sớm chờ xuất phát, sau khi nhận được tin liền lặng lẽ theo phía sau bọn họ, luôn giữ bọn họ trong tầm mắt.
Trong khe núi nổi lên một màn sương mù mỏng, giống Trì Diên tốt nghiệp cấp ba năm đó, sau khi đi vào khe núi không lâu điện thoại đã mất tín hiệu.
Trì Diên đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống cùng các thiết bị chiếu sáng thích hợp cho thời gian dài sinh tồn ngoài tự nhiên, khác là có thêm các pháp khí cậu mua lúc trước, toàn bộ chia ra bỏ vào hai ba lô leo núi cỡ lớn. Cậu dự trù cho khả năng xấu nhất, cũng là sắp xếp hợp lý nhất, như vậy cho dù ngộ nhỡ cậu và Diệp Nghênh Chi bị tách ra, hai người đều có đủ đồ dùng cầm cự.
Nhưng Diệp Nghênh Chi lại một mực cảm tính ở vấn đề này, những vật nặng đều giành mang, chỉ để lại trong túi Trì Diên đồ ăn cùng phù chú không biết có hữu dụng hay không. Trì Diên lý luận với hắn, hắn liền áp tới hôn cậu, hoàn toàn không nói lý.
Sau khi xuất phát, Trì Diên đã biết rõ thứ dẫn đường phía trước là ma cọp vồ, từ Lục Thuận lần trước cậu biết có lẽ nó chỉ dẫn mình đến một hang động, sẽ không nửa đường hại người, tuy vậy cậu không dám cách thứ kia quá gần; lúc này ma cọp vồ nhìn giống Trình Đào kia lại có điểm khác Lục Thuận năm đó, không hề chủ động tới gần mà ngược lại né tránh bọn họ, chỉ một mình yên lặng đi trước dẫn đường, rất hợp ý Trì Diên.
Lão tiên sinh cùng trợ thủ cũng đi cách Trì Diên một đoạn, khe núi cực kỳ trống trải bị màn sương mù bao phủ, giờ lại giống như chỉ có hai người bọn họ.
Diệp Nghênh Chi đột nhiên lặng lẽ vươn tay cầm tay Trì Diên: "Vậy mới nói em cứ lo lắng quá, đến chia đồ cũng ầm ĩ với anh. Chúng ta cứ như nắm tay thế này, làm sao lạc được."
Nói xong câu đó, tay hắn nắm Trì Diên lại siết chặt, mắt nhìn thẳng phía trước, ánh mắt xa xăm, giống như đã dừng ở điểm cuối thế gian này, âm thanh rơi bên tai lại vô cùng dịu dàng, quả thực như muốn bọc cả người Trì Diên lại: "Dù có bị lạc, rất nhanh thôi anh sẽ tìm được em."
Hắn như vô thức mà nói lời này, Trì Diên lại cảm thấy trong lòng ấm áp, tựa như biến thành một viên socola, còn được người ôm trong tay, gần như sắp tan chảy, cũng không nỡ so đo việc chia đồ lung tung với hắn nữa, cố ý nghiêm mặt lầm bầm: "Sao lại tự tin vậy chứ, anh cũng đâu phải thần."
Diệp Nghênh Chi cũng nghiêm mặt quay đầu lại giáo huấn cậu: "Đừng tin những thứ mê tín đó, trên đời này hoàn toàn không có thần."
Hai người nắm tay đi bên nhau thì thầm, nói những lời hoặc lan man hoặc nhạt nhẽo hoặc cực kì buồn nôn, nhất thời chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ, không chỉ ném ma cọp vồ cùng lão tiên sinh ra sau đầu mà thậm chí sắp quên luôn mình tới đây làm gì.
Ma cọp vồ dẫn đường thỉnh thoảng lại dừng lại đợi họ, lão tiên sinh xa xa nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, cũng không có biện pháp gì, vẫn đành đi theo phía sau.
Tuy nhiên hành trình lần này của bọn họ nhanh hơn rất nhiều so với lần Trì Diên đi theo Vương Thịnh, có vẻ ma cọp vồ vẫn luôn dẫn mọi người đi dọc theo đường lớn trong núi, hơn ba giờ chiều đã dẫn mọi người tới trước một sơn động rất khuất.
Lão tiên sinh vốn không có ý định bỏ qua ma cọp vồ này, chỉ tính toán lợi dụng nó để tìm sơn động mà Trì Diên miêu tả. Hôm nay nếu thả nó đi, sau này có thể nó sẽ lại xuất hiện mê hoặc hãm hại người khác.
Vừa nhìn thấy đích đến, lão tiên sinh cùng trợ thủ nhanh chóng tiến lên, dùng sợi dây đỏ thấm máu gà trống đã chuẩn bị sẵn lập tức vây ma cọp vồ tại chỗ. Bản thân nó cũng không có sức mạnh, chỉ là hình người, có thể khiến tâm trí người mê muội, nó mang huyết thực đến cho tà linh, giúp ma quỷ hại người, sau khi bị lão tiên sinh vây lại rồi dán phù trừ tà rất nhanh đã vặn vẹo kêu thảm rồi tiêu tán.
Trì Diên tuy rằng không thấy rõ mặt ma cọp vồ kia nhưng cách ăn mặc của nó rất giống Trình Đào năm đó, chứng kiến đối phương cứ như vậy biến mất, trong lòng cậu vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, trái tim như bị một lớp màng quấn chặt. Lúc này bàn tay Diệp Nghênh Chi vẫn luôn đan xen bàn tay cậu yên lặng nắm lại.
Trì Diên quay đầu nhìn hắn, Diệp Nghênh Chi vẫn dáng vẻ ôn hòa bình thản đó, tâm trạng Trì Diên đang nặng nề theo đó cũng chậm rãi bình tĩnh lại.
Sau đó lão tiên sinh thông báo một tiếng với Trì Diên, bắt đầu thử siêu độ cho Vương Thịnh và ba người kia.
Dưới sự trợ giúp của trợ thủ ông ngồi quỳ trên mặt đất vẽ một pháp trận, đốt hương thắp nến dán phù ở những vị trí mấu chốt, tiếp đó khoanh chân ngồi trước pháp trận, nhắm mắt lại, bắt đầu lẩm bẩm thi pháp.
Trì Diên đối với quá trình thi pháp này hoàn toàn không hiểu, chỉ cảm thấy thần bí lại có chút quen thuộc mơ hồ, nhưng lại nghĩ không ra bản thân đã từng thấy ai thi pháp ở đâu. Những ý niệm này cũng chỉ chợt lóe lên trong đầu, hiện tại cậu đầy lòng biết ơn lão tiên sinh. Tạm thời bất luận thi pháp lần này có hữu hiệu hay không, vị tiên sinh tuổi tác đã lớn lại không hề quen biết cậu, chỉ vì cậu đi tế bái Tú Vân mà không ngại cực khổ sẵn lòng đi cùng cậu một chuyến, phần nhân tình này nội tâm Trì Diên rất cảm kích.
Ước chừng sau một nén nhang lão tiên sinh mở mắt, đứng lên gật đầu với Trì Diên: "Ta đã thi pháp xong rồi, hiện tại chỉ còn một bước cuối, xương cốt anh họ cậu vẫn còn ở chỗ lần trước cậu đi ra, chỉ cần cậu vào đó lấy xương hắn mang đi chôn cất là được. Nếu không hắn vẫn chưa thể yên lòng."
Nghe vậy Trì Diên không khỏi cảm thấy khó hiểu, chần chừ nói: "... Hôm qua không phải ngài nói với con bất luận ma cọp vồ nói gì cũng không được vào trong sơn động sao? Hiện tại ngài bảo con đi vào, liệu có nguy hiểm gì không ạ?"
Lão tiên sinh lắc đầu: "Trước khác nay khác. Cậu cứ làm theo lời ta nói, ta đã thi pháp rồi, không còn nguy hiểm gì nữa."
Trì Diên vẫn có chút bất an: "Con nhớ lần đó ở trong động luôn nghe thấy rất nhiều giọng nói thì thầm " Thần sắp tỉnh", rất đáng sợ, ngài biết đó là chuyện gì không ạ?"
Lão tiên sinh quay về phía sơn động trước mắt, chỉ vào nói: "Nếu ta không nhìn lầm thì trong này có có một thứ cực âm, hội tụ những luồng khí chí âm chí tà trên thế gian, những yêu ma quỷ quái kia bị luồng khí âm tà này thu hút nên tụ lại đây, cũng dùng sơn động này làm căn cứ. Dần dà bản thân chỗ này cũng sẽ sinh sôi những thứ quái dị. Cho nên cậu nói cậu thấy những thứ hại người ở nơi này, gặp phải những chuyện quỷ dị cũng không có gì lạ, thậm chí những thứ lần trước cậu nhìn thấy nghe được cũng chỉ là một phần rất nhỏ, nơi này ắt hẳn không chỉ cất giấu những thứ quái dị đó. Nhưng cùng lúc đó, bản thân cực âm kia có thể đã hóa thành Tà Linh âm tà nhất, ngay cả 'Những thứ kia' cũng sợ nó, 'Thần' mà cậu nghe thấy có lẽ chính là Tà Linh đó, chỉ có điều Tà Linh vẫn luôn trong trạng thái ngủ say, những thứ kia mới dám ngang ngược như vậy, chúng phát giác Tà Linh sắp tỉnh, đương nhiên sẽ bất an."
Nghe lão tiên sinh nói vậy, những chuyện mình đã gặp lúc trước chỉ là "một phần rất nhỏ", bên trong còn có Tà Linh khiến những thứ kia cũng phải sợ hãi, lòng Trì Diên càng thêm bất an, ánh mắt nhìn về phía cửa hang tối đen càng thêm do dự.
Lão tiên sinh thấy vậy liền lấy ra từ trong túi mình ba nén hương.: "Nếu cậu vẫn sợ thì đốt ba nén hương này. Đây là hương dẫn đường trừ ma, chỉ cần cậu đi ra trước khi hết ba nén hương, nhất định sẽ không có vấn đề gì."
Ba nén hương này khá lớn, cũng tương đối dài, hơn nữa chất liệu chế tác đặc thù, đốt từng nén một, hết ba nén có lẽ cũng mất một ngày một đêm. Trì Diên dựa vào trí nhớ tính toán thời gian, cảm thấy thời gian này đủ dùng, lại nghĩ tới anh họ năm đó đã đẩy mình ra cùng giọng nói gấp gáp "Đi mau", cuối cùng hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói với Diệp Nghênh Chi: "Anh nghe lão tiên sinh nói rồi đó, sẽ không có vấn đề gì."
Diệp Nghênh Chi nhàn nhạt nhìn cậu không lên tiếng, bàn tay nắm chặt cậu lại không hề buông.
Trì Diên nhìn người yêu ngây người một lát, cuối cùng cúi đầu xuống, cũng nắm chặt lại tay đối phương.
Lão tiên sinh thấy Trì Diên đã quyết định đi vào, nói: "Lão đầu tuổi đã lớn, thật sự không chống đỡ nổi, sẽ không đi vào cũng không đợi các cậu, ta về quán trọ nghỉ ngơi trước."
Trì Diên đương nhiên không có dị nghị, cung kính chào tạm biệt lão tiên sinh. Bốn người cứ vậy tách ra, Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi đi vào trong hang, lão tiên sinh cùng trợ thủ quay về đường cũ.
Đi được một đoạn đường, lão tiên sinh đột nhiên quay đầu lại, nghi hoặc nhìn trợ thủ của mình: "Hai tiểu tử kia đâu? Sao vẫn chưa theo kịp? Hay là đi trước chúng ta rồi?"
Trợ thủ lập tức dừng bước, kinh ngạc nhìn lão gia tử: "Vừa rồi ngài bảo cậu thanh niên kia đi vào trong hang nhặt xương cho anh họ mà. Ngài còn nói sơn động kia cái gì mà cực âm, Tà Linh các loại, cuối cùng thấy cậu ta không dám đi vào, còn lấy hương an thần đặc chế luôn mang theo bên người nói thành hương dẫn đường trừ ma đưa cho hắn."
"Nói bậy!" Lão tiên sinh nghe vậy lập tức trách mắng, "Vừa rồi rõ ràng ta đã siêu độ xong anh họ của cậu ta, chỉ có điều bất lực với hồn phách của ba người khác. Ta muốn nói cho cậu ta hiểu rõ sự tình, hiện tại đã qua buổi trưa, âm khí tăng lên, phải tranh thủ thời gian mà rời đi, sau này cũng không nên trở lại nữa. Sao ta có thể nói những lời đó. Vừa rồi cậu trúng tà hay sao?"
Trong lòng trợ thủ rất oan ức, nhưng lão gia tử niên kỷ càng lớn càng không nói lý, hắn cũng không có cách nào. Ngoài cảm giác oan ức cũng dần dâng lên cảm giác rợn tóc gáy -- nếu vừa rồi thật sự không phải lão gia tử nói, vậy thì là ai? Hoặc nói đúng hơn là ai đã nhập vào lão gia tử nói những lời đó?
Ngược lại lão tiên sinh nói những lời này xong cũng ngây ngẩn cả người. Ông đột nhiên nhận ra những lời mình muốn nói kia thật sự chưa từng nói ra miệng. Trí nhớ về khoảng thời gian vừa rồi hoàn toàn trống rỗng, cố gắng hồi tưởng thì chỉ nhớ được đến lúc hoàn thành việc thi pháp. Khi đó ông mở mắt đứng dậy rồi nhìn thấy người thanh niên trầm mặc ít nói vẫn luôn đi bên cạnh tiểu tử họ Trì kia khẽ gật đầu với ông, con mắt tối đen nhìn qua, hòa nhã thoáng cười.
Ông há to miệng, lại không thể nói nên lời.
E rằng vừa rồi mình mới chính là người trúng tà.
Hết chương 133.
------
Nửa đêm qua ngồi edit đoạn cuối tui cũng sợ sợ á, cứ tưởng tượng có người ngồi cạnh...